CHƯƠNG 118
Nếu đã đồng ý với Sở Nhược Du về chuyện không hài lòng của nàng, Vân Hồi Chi cũng không nuốt lời.
Nhận được tin nhắn, cô liền gửi cho Sở Nhược Du một tin, hỏi ở nhà có phải đã nói gì không, có xảy ra xung đột không?
Lần trước cô đã bóng gió nói với Sở Nhược Du, mẹ nàng không đồng ý cho mình và nàng ở bên nhau, khuyên nàng suy nghĩ kỹ càng, nhưng thái độ không quá cứng rắn.
Nhưng cô không nói ra, chỉ thị cụ thể của mẹ nàng là, để mình từ từ xa cách nàng, sau đó nói không thích nàng nữa.
Kỳ thực ý tứ của hai người cũng không khác là bao—đều biết rằng không thể ở bên nhau, chỉ là vẫn muốn kéo dài thêm chút thời gian.
Chỉ là, Vân Hồi Chi chỉ có thể nói ra vế đầu tiên. Mà vế đó, Sở Nhược Du đã sớm hiểu rõ.
Còn nếu nhắc đến vế sau, lỡ như có một ngày Sở Nhược Du không nhịn nổi nữa, không muốn tiếp tục giả vờ...
Thì e rằng mọi chuyện cũng chưa chắc sẽ tốt đẹp hơn.
Huống hồ, chính cô lại trở thành kẻ châm ngòi khiến mối quan hệ mẹ con họ rạn nứt. Dẫu cho vô tâm đến đâu, cũng khó lòng bù đắp nổi.
Sở Nhược Du gọi điện thoại lại, giọng điệu hơi trầm xuống: "Mẹ chị nói gì với em sao?"
"Ừm, mẹ chị đã lâu không nhắc đến chuyện của chúng ta, hôm nay đột nhiên tỏ ra bất mãn, có lẽ... em nên ứng đối thế nào đây?"
Cô muốn hỏi rõ tình hình, rồi mới trả lời một cách thích đáng để dung hòa.
Sở Nhược Du không nói nhiều trong điện thoại, chỉ nói: "Em đang ở đâu, chị đến tìm em."
"Đến chỗ em à?"
Vân Hồi Chi dặn dò: "Chị đến đây chúng ta nói chuyện tử tế, chị đừng cãi nhau với mẹ chị ở nhà nhé."
"Biết rồi, chị sẽ không cãi nhau đâu."
Nghe giọng nói ngoan ngoãn của nàng, đồng ý rất nhanh, Vân Hồi Chi mới yên tâm.
Nghĩ lại có chút muốn cười, không đến lượt cô không yên tâm, đó là mẹ ruột của Sở Nhược Du, Sở Nhược Du còn quan tâm hơn bất kỳ ai, sẽ không rối rắm đâu.
Cô chỉ sợ vì mình mà tình thân của Sở Nhược Du bị ảnh hưởng, cho dù chỉ một chút thôi, cô cũng không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Vân Hồi Chi lại tò mò, cô lấy đâu ra cảm giác an toàn, sao lại không lo lắng cho chính mình.
Lỡ như thật sự ầm ĩ lên, Tân nữ sĩ bắt Sở Nhược Du chọn một trong hai, bất luận tình cảm mẹ con họ tổn hại thế nào, người bị từ bỏ chắc chắn là cô, Vân Hồi Chi.
Cô không lo lắng sao?
Cô vừa đi vừa nghĩ, hình như không lo lắng lắm, không biết vì sao, cô cảm thấy Sở Nhược Du bảo vệ được mình.
Rời khỏi cửa hàng của Dung Mẫn, Vân Hồi Chi đứng trên con đường đèn hoa mới lên, để cơn gió xuân mang theo hương hoa thổi vào lòng, rồi kéo khóa áo khoác lên.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm biển hiệu cửa hàng, lại nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của mẹ cô khi nói "bạn gái của con" vừa rồi, không phải cô tưởng tượng, mà là cô nghi ngờ, không phải ai cũng bộc lộ cảm xúc ra mặt.
Thật sự tốt bụng đến vậy sao? Đột nhiên nghĩ thông?
Cô hiểu ra, Dung Mẫn không dám quản cô, sợ cô tức giận sẽ không nhận mẹ nữa.
Nhưng trong lòng bà cũng không muốn cô khác biệt, dù sao cũng ở Hạ Thành, rất nhiều hành vi của cô sẽ mang đến phiền phức nhất định cho Dung Mẫn và Trình gia.
Bây giờ thì còn đỡ, đợi thêm vài năm nữa, trong mắt người khác cô không yêu đương cũng không kết hôn, sẽ có chút kỳ lạ.
Có lẽ chỉ vì học kỳ này cô rất ít khi về nhà, Dung Mẫn muốn làm cô vui một chút, nên mới khách sáo nói một câu như vậy thôi.
Tâm tư ẩn giấu đằng sau, có phải giống như Tân Du không, không thể hiểu hết được.
Vân Hồi Chi thoáng chốc đã gạt bỏ hết, không muốn vì những tâm tư của các bà mà hao tâm tổn sức nữa. Trừ phi ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, nếu không người khác rối rắm thế nào, giãy giụa thế nào, cô không có hứng thú đi suy đoán.
Bất luận tính tình tốt hay xấu, khiêm tốn hay mạnh mẽ, xét cho cùng là sống cho chính mình, cảm thấy thoải mái là được.
Quan điểm đạo đức quá cao sẽ mang đến sự hao mòn vô tận, đến cả thánh nhân cũng khó làm hài lòng tất cả mọi người, mọi việc làm tàm tạm là được, người khác nghĩ thế nào đó là chuyện của họ.
Chỉ cần người khác có thể tỏ ra khách sáo với cô, cô tự nhiên sẽ đáp lại bằng nụ cười, cho đi sự thiện ý.
Ai trở thành hòn đá cản đường cô, cô tự nhiên sẽ kiên nhẫn dùng thêm chút sức lực để giải quyết, khóc cười chỉ là thủ đoạn.
Xe chạy được nửa đường, một cuộc điện thoại gọi đến, là Tân Du.
Vân Hồi Chi vừa rồi không trả lời, không biết nên nói gì, định trốn tránh nên tạm thời gác lại.
Bây giờ thấy điện thoại gọi đến, cho rằng người ta tức giận, muốn gọi điện thoại mắng cô cho hả giận, càng không muốn nghe.
Cô cọ tới cọ lui còn đang do dự, điện thoại liền cúp máy.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bên kia lại gọi đến.
Lại không nghe thì kỳ cục, Vân Hồi Chi ấn nút nhận cuộc gọi, dịu dàng nói: "Dì ơi, con đang ở bên ngoài, bây giờ còn đang lái xe. Về rồi con lại nói chuyện với dì được không?"
Tân Du nghe vậy thì ngẩn người, không rõ có phải vì Vân Hồi Chi quá biết điều, ngụy trang khéo đến mức hoàn hảo, khiến người ta chẳng thể nghe ra chút tủi thân nào trong giọng nói.
Cảm xúc vô cùng ổn định, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng có nhịp, giống như ánh nắng rải đều xuống mặt đất, khiến người nghe cũng thấy dễ chịu.
Tân Du ngay lần đầu trò chuyện đã để ý đến điểm ấy — cô gái này có năng lượng rất tích cực, cách nói năng cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Cho dù bạn có cảm giác người ta cố ý trêu bạn cười, cũng sẽ không vì thế mà không vui, ngược lại không nhịn được mà phối hợp, để họ nhẹ nhõm hơn một chút.
Lần trước ở nhà làm con bé khóc, Tân Du trong lòng cứ không yên.
Nếu là con mình, không vui thì đánh một trận mắng một trận cũng không sao. Con cái người khác bà cũng chưa từng nuôi, bị bà làm cho mặt mày đẫm nước mắt, cha mẹ người ta biết được sẽ đau lòng biết bao.
Rõ ràng cũng không phải là chuyện của một mình con bé, là con gái nhà mình yêu đương với người ta, mê hoặc người ta đuổi theo từ nơi khác đến.
Bản thân mình lại đơn phương làm người ta khóc, chuyện này nghĩ thế nào cũng là mình làm không tốt.
Khoảng thời gian đó, Vân Hồi Chi không còn chăm chỉ gửi tin nhắn cho bà nữa, bà liền biết đã làm tổn thương con bé, âm thầm suy ngẫm và thở dài.
Người ta chạy đến cửa nấu cơm cho bà, đó là vì con gái bà mới làm bà vui, muốn được bà chấp thuận.
Kết quả lần đầu tiên đến cửa, bận trước bận sau, mệt mỏi một hồi, bà lại không nói lời hay.
Nếu Vân Hồi Chi từ đó không gửi tin nhắn nữa cũng không sao, lạnh thì cứ lạnh, cùng lắm thì cạch mặt nhau, sau này không cần qua lại nữa.
Cố tình Vân Hồi Chi lại hiểu chuyện, một bên cẩn thận dè dặt giữ khoảng cách, một bên cách hai ngày lại hỏi thăm sức khỏe bà, lo lắng bà ăn cơm không có khẩu vị.
Thật sự còn chu đáo hơn cả con gái ruột.
Tân Du ôm một tâm trạng dỗ dành Vân Hồi Chi, thỉnh thoảng tìm chút chủ đề nói chuyện với cô.
Cô hễ không đi dạy đều trả lời rất nhanh, Tân Du nói sợ làm phiền cô, cô giây tiếp theo liền gửi thời khóa biểu đến.
Giờ đọc sớm, giờ tự học tối và các tiết tiếng Anh, bao gồm cả thời gian họp cố định mỗi tuần đều có trên đó.
[ Dì ơi, ngoài những thời gian này ra, con thường đều rảnh. Dì bất luận muốn nói chuyện phiếm với con, hay muốn gặp con, con đều có thể. ]
Tân Du lúc đó nhìn thời khóa biểu suy nghĩ rất nhiều, con gái mình đi làm bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng đưa cho bà thời gian cụ thể.
Nửa năm qua bà bị bệnh, Nhược Du cũng khá để tâm, thường xuyên về nhà, không phải ở bên bà thì cũng đưa bà đi bệnh viện.
Nhưng trước đây không thường về, vừa hỏi là đang bận, cũng không hiểu con bé bận rộn đến thế nào.
Tân Du vào khoảnh khắc đó có một ảo giác, như thể có thêm một đứa con gái, tính cách hoàn toàn khác nhau.
Vân Hồi Chi dường như đã quên đi sự khó chịu trước đó, lại bắt đầu mỗi ngày đều hỏi thăm bà, chia sẻ cuộc sống.
Thỉnh thoảng còn mang đến cho bà vài món canh nấu rất kì công nhưng lại bổ dưỡng.
Vân Hồi Chi dường như thích nhiếp ảnh, những tấm ảnh cô chia sẻ đều rất có ý tứ.
Sáng sớm sương mù giăng lối, bóng cây dưới ánh trăng, những cánh hoa héo tàn trong vườn hoa sân trường, bóng dáng Sở Nhược Du đang trông học sinh tập thể dục...
Tân Du thường ở nhà một mình, tuy sẽ dùng điện thoại, chồng mỗi ngày đều về, cũng thường gặp mặt bạn bè họ hàng, nhưng cơ thể khó chịu dẫn đến cảm xúc nhạy cảm, khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Loại cảm xúc cô đơn này, bà cố gắng tự mình điều chỉnh, bị bệnh đã mang đến cho gia đình rất nhiều bất tiện và áp lực, bà không muốn lại vì làm ra vẻ mà quấy rầy họ.
Bỗng nhiên có một đứa trẻ hoạt bát, cởi mở, chăm chỉ chia sẻ với bà, cũng thường đăng lên vòng bạn bè.
Đứa trẻ tính cách tốt lại tinh tế, đối với hoa cỏ, mặt trời, mặt trăng đều có hứng thú, còn có thể cho bà biết con gái bà đang làm gì.
Tân Du vui vẻ hơn nhiều, đã quen với trạng thái cuộc sống này.
Thế là không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, cứ để một thời gian, bà biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng ít nhất cứ từ từ.
Hôm nay một lúc xúc động, lại giận, vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn đi.
Vân Hồi Chi mãi không trả lời, bà liền có chút nóng vội.
Chẳng phải là quá thất thường hay sao? Khiến người ta – một cô bé ngoan ngoãn – phải ái ngại. Sáng sớm người ta còn lo lắng hỏi thăm sức khỏe, đến tối bà lại trở mặt, lạnh lùng như người xa lạ, ép người ta phải nói lời chia tay.
Bên này Nhược Du còn chưa ra khỏi cửa, lỡ như Vân Hồi Chi vừa tủi thân đã đem hết mọi chuyện kể hết với Nhược Du thì sao...
Mà kể thì kể, bà cũng chẳng sợ. Nhược Du bây giờ rất quan tâm đến cảm xúc của bà, tất nhiên sẽ không vì mấy chuyện đó mà trách mắng bà.
Chỉ là, Nhược Du có lẽ sẽ không làm như không có chuyện gì xảy ra.
Một khi mọi chuyện bị lộ, tính tình của Nhược Du nhất định sẽ tức đến phát điên. Nếu thật sự nổi giận, cãi nhau ầm ĩ với bà một trận, bà còn thấy nhẹ lòng.
Đáng sợ là Nhược Du giận mà vẫn cố nhịn, nói không chừng bị đè nén đến mức đêm không ngủ được, lặng lẽ khóc sau lưng... Vậy thì biết phải làm sao?
"Tiểu Vân, Nhược Du ra ngoài tìm cháu à."
"Vâng, xin lỗi dì nhé, chị ấy vừa gọi điện thoại cho con, con cảm xúc có chút không tốt, làm chị ấy lo lắng."
Vân Hồi Chi cố gắng che giấu.
Vân Hồi Chi nói xong nghe bà im lặng, nhẹ giọng hỏi: "Dì có phải muốn cháu hôm nay liền cho dì câu trả lời không ạ? Cháu với chị ấy chia tay?"
Tân Du vừa nghe liền có chút vội: "Dì là hỏi cháu suy nghĩ thế nào, cháu phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới từ từ thực hiện chứ. Cháu bây giờ nói thẳng, Nhược Du chắc chắn sẽ phát hiện không ổn, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa, dì không bằng trực tiếp tìm nó nói chuyện."
Bà tìm Vân Hồi Chi, chính là muốn đi đường vòng mà.
Vân Hồi Chi yên tâm, "Cháu tạm thời chưa suy nghĩ xong, lần trước cháu thử hỏi chị ấy, chị ấy rất tức giận."
Tân Du thở dài, đột nhiên phát hiện bà có lẽ tìm Vân Hồi Chi là tìm sai người rồi, không có tác dụng gì.
"Dì à, dì nghĩ thử xem. Nếu chỉ cần nói với dì vài câu là cháu có thể đề nghị chia tay, thì chẳng phải chứng tỏ cháu không thật lòng sao? Nếu cháu là kiểu người dễ dàng như vậy, thì cháu cũng không xứng để thích Nhược Du, mà Nhược Du cũng sẽ chẳng thích cháu đâu. Cháu đã chọn ở bên cô ấy, tức là cháu đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mọi khó khăn. Cho nên, cháu càng chắc chắn một điều — cháu sẽ không nói lời chia tay."
"Hay là hôm nay cháu nói với chị ấy ý của dì, để chị ấy đưa ra quyết định, cháu cũng không biết nên làm thế nào bây giờ."
Tân Du một mực từ chối, "Vẫn là đừng vội."
"Không nói sao ạ?" Vân Hồi Chi cố nén cười.
"Tháng này dì biết Nhược Du rất bận, dì cảm giác nó gầy đi rồi. Ngày mai hai đứa lại về trường đi làm, bây giờ nói những chuyện này, nó làm sao có sức lực để xử lý?"
Vân Hồi Chi nói: "Cũng phải... Dì à, hay là thế này nhé, tháng sáu tụi cháu mới nghỉ, còn hai tháng nữa. Nghỉ hè rồi, mình lại ngồi xuống nói chuyện kỹ càng với nhau. Dù sao chuyện này cũng không cần vội mà, đúng không ạ?"
"Tiện thể để cháu suy nghĩ thêm một chút, dì cũng có thể suy nghĩ lại một chút."
Lời này lần trước Vân Hồi Chi nói, Tân Du không cảm thấy có vấn đề gì, lần này cô vừa nói, Tân Du lại rất bực bội: "Cháu muốn suy nghĩ cái gì, cháu có chỗ nào không hài lòng sao?"
Nghe có vẻ như đang cân nhắc lợi hại, xem có nên bỏ rơi con gái bà không, nghe thế nào cũng không ổn.
Treo điện thoại, bà lại nghĩ, Vân Hồi Chi trông ngoan ngoãn, biết đâu thật sự là có ý đó.
Kéo dài một thời gian, sự mới mẻ qua đi, vừa hay chia tay đổi người?
Cho nên... có phải là không cần người lớn trong nhà can thiệp không? Trác Huy nhìn qua cũng đáng tin lắm, với Dư Hàm thì thật lòng thật dạ, có nền tảng tình cảm rõ ràng. Thế mà chưa cưới được một năm đã quay ra yêu người khác rồi.
Theo bà thấy, con gái chưa chắc đã đáng tin cậy hơn.
Sở Nhược Du một đường trầm tư, chạy đến nhà Vân Hồi Chi, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt hơi sa sút lại miễn cưỡng cười vui của cô.
Ai ngờ trong phòng cô đang bật nhạc nhẹ nhàng, ồn ào muốn chết, hiển nhiên vừa mới tắm xong, đang vừa ngâm nga hát vừa dọn dẹp phòng tắm?
Tiếng huýt sáo thổi lên có thể làm chó nhà hàng xóm kêu gào một lúc.
Bị bắt chia tay mà có thể vui vẻ như vậy sao?
Nàng âm thầm nghiến răng.
Vân Hồi Chi đang lau sàn, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng đào, da dẻ sau khi tắm xong trắng hồng, trên cổ có một vết dài đỏ tươi do chính nàng rửa ra, trông ám muội không rõ.
"Đến rồi à? Có muốn ăn gì không, em đặt một phần cơm hộp, chúng ta tiếp tục xem phim nhé?" Nàng bảo Sở Nhược Du ngồi đợi mình.
Gần đây cô đang xem một bộ phim, một tuần chỉ cập nhật vài tập, rất là làm người ta sốt ruột, nhưng vì cô và Sở Nhược Du trong tuần thi bận rộn, đã tích cóp được hơn mười tập chưa xem.
Sở Nhược Du dựa vào khung cửa, bị hơi nóng quyện mùi sữa tắm xông vào, người hơi nóng lên.
Giọng điệu lại lạnh: "Chị đột nhiên quên mất chị đến đây làm gì rồi."
Vân Hồi Chi thu dọn xong, rửa tay, cười với nàng: "Đến dỗ dành tiểu bảo bối bị kinh hãi của chị."
"Không thấy có ai bị kinh hãi, chỉ thấy có người vừa múa vừa hát thôi."
Vân Hồi Chi lau khô tay, đi tới ôm nàng.
Nàng đêm nay để mặt mộc, mặc áo hoodie của mình, quả thực trẻ trung đáng yêu.
Như thể mặt hồ vốn rực rỡ dưới ánh trăng, bị gió đêm thổi tan một khoảng trống, trên mặt ao trong veo gợn sóng phủ một lớp sương mờ như ánh trăng.
"Trước hết nói đi, nói chuyện gì với mẹ chị vậy?"
"Không cố tình nói gì cả."
Sở Nhược Du không nhịn được mà ngửi mùi hương thoang thoảng trên da thịt cô, cô lại đổi sữa tắm.
"Chỉ là chị Dư Hàm muốn ly hôn, mẹ chị ấy đến nhà chị than thở, mẹ chị nghe xong có lẽ bị kích động."
"Không nên chứ, mẹ chị chịu kích động cũng là cảm thấy đàn ông và hôn nhân không đáng tin cậy đi, tiện thể ủng hộ chúng ta, sao lại đột nhiên thúc giục em suy nghĩ lại chuyện của chúng ta?"
Nhân lúc nàng nghi hoặc, Sở Nhược Du ghé vào tai cô ngửi ngửi, ra vẻ rất ngon, ngọt ngào.
"Mẹ chị sợ là chị càng thêm xác định đàn ông và hôn nhân không đáng tin cậy, rồi lại tiếp tục hồ đồ với em, cho nên không giấu được nữa, không muốn lại giả vờ hòa thuận với em nữa."
Sở Nhược Du bị tiếng nhạc của cô ảnh hưởng, có tâm trạng trêu chọc cô: "Em thấy không, tốn bao nhiêu tâm tư, còn không bằng đem tâm tư đều dùng vào người chị."
"Đồ keo kiệt."
Vân Hồi Chi híp mắt nhìn nàng, trán chạm vào trán nàng.
"Nhưng mà xin lỗi, em đã thành công hóa giải nguy cơ rồi. Lúc chị trên đường đến đây, mẹ chị gọi điện thoại cho em, nói không vội, bằng lòng cho chúng ta thêm chút thời gian nữa."
"Thời gian gì?"
Sở Nhược Du bất đắc dĩ bật cười: "Thời gian chia tay à? Em lại dùng kế hoãn binh, được thôi, có thể kéo dài một thời gian cũng tốt."
"Nhưng mẹ chị hình như hiểu lầm ý của em, mẹ chị cho rằng em kéo dài là để đợi đến lúc chán chị rồi, lại vô tâm vô phế mà chia tay với chị, tìm người mới."
Vân Hồi Chi "chậc" một tiếng cảm khái: "Trời ơi, sao lại nghĩ em thành loại người như vậy. Chẳng lẽ là sức hút cá nhân của em quá lớn, đến cả mẹ chị cũng không có cảm giác an toàn, sợ em lấy lòng mẹ người khác sao."
Sở Nhược Du nghe xong không giận mà lại cười: "Đúng vậy, sao chị không nghĩ ra nhỉ, có người có phải thật sự một bên kéo dài thời gian, một bên suy nghĩ xem có nên tiếp tục đi cùng chị không?"
"Ai, lo lắng thừa, lại lo lắng thừa."
Miệng ở gần nói những lời đáng ghét thật sự, Sở Nhược Du nhìn mà tức giận, đẩy cô vào tường rồi hôn lên, hôn xong bỗng nhiên cắn môi cô.
Nghe thấy Vân Hồi Chi kêu đau, nàng mới dừng lại, nhẹ giọng nói: "Chị lo muốn chết, sợ em mất mát đau lòng, sợ em vì áp lực mà nghĩ ngợi lung tung. Em thì hay rồi, còn có tâm trạng chọc tức chị."
"Em sao nỡ chọc tức chị, em thích chị nhất mà."
Cô nũng nịu, "Chị thích em không?"
"Hừ, sức hút cá nhân của em lớn như vậy, ai dám không thích em chứ."
"Ai da, lời yêu mà còn ngạo kiều như vậy à."
Vân Hồi Chi lại không kìm được mà hôn nàng, làm nũng nói: "Không xem phim nữa nhé, em đang nghĩ, chị mấy giờ về?"
Sở Nhược Du nhàn nhạt nhìn cô một cái, dưới ánh mắt nghi vấn của cô, chậm rãi nói: "Chị ra ngoài có nói với mẹ, tối nay không về."
"!"
"Nhưng chị bây giờ hối hận rồi, chị cảm thấy chị vẫn nên..."
Vân Hồi Chi bịt miệng nàng lại, học theo người xấu khẽ giọng uy hiếp: "Trói chị lại, đừng hòng chạy."
Sở Nhược Du bị bàn tay Vân Hồi Chi che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt mở to. Thế nhưng, Vân Hồi Chi vẫn nhìn thấy từ đôi mắt Sở Nhược Du một ý cười không đồng tình mà đầy khiêu khích.
Cứ như thể người đang ở trong tình cảnh tệ hại lúc này chính là Vân Hồi Chi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip