Chương 2

Sau 6 tiết học buổi chiều, đầy mệt mỏi và buồn ngủ, hai bạn chúng ta cuối cùng cũng trở về đến nhà của Ngô Thùy Nhiên. Và hiện tại là đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm. "Sao giờ này, ba chưa về nữa? Con và Bánh Bao đói lắm rồi" Vừa nói cô vừa ủy khuất nhìn mẹ mình, đồng thời lay lay cánh tay của người bên cạnh để tìm đồng minh. "Con đó, chờ ba về rồi ăn cho vui" Bất mãn với tính tiểu thư của cô nhà mình, bà không để ý có bạn của cô gái mà thẳng miệng dạy dỗ, với bà Hoàng Thư chẳng khác nào là đứa con thứ hai của mình. "Mẹ cậu nói đúng đó, càng đông càng vui mà. Hơn nữa chắc bác trai sắp về tới rồi" Không như mong đợi của Nhiên Nhiên, Thư Thư đã ở bên phe của mẹ, mà phản bác lại mình. "Thư nói đúng đó, hơn nữa hôm nay nhà có khách" Thùy Nhiên chưa kịp phản bác lại, thì bị câu nói của mẹ mình làm cho ngạc nhiên ra, Hoàng Thư bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. Chưa đầy 5 phút sau thì ba người đã nhe thấy tiếng xe ngoài cửa. Bước vào nhà là ba Nhiên và theo sau là một anh chàng lịch lãm, phong độ. Vừa thấy mẹ Nhiên, anh ta đã lên tiếng chào. "Con chào bác, lâu rồi không gặp, nhìn bác vẫn tươi trẻ như ngày nào" Anh ta vừa cười vừa nói, hệt như người trong gia đình, không chút ngượng ngùng. "Chao ôi, thàng nhóc năm nào, cứ mỗi lần qua nhà đây chơi lại cứ đòi gặp cho được bé Nhiên đây sao? Giờ đẹp trai, phong độ hẳn ra" Mẹ Nhiên cũng không giấu được ngạc nhiên và vui mừng mà cười nói. Riêng Thùy Nhiên bên cạnh mẹ nãy giờ vẫn còn như đang trong mơ. Cô cảm thấy người này quen mặt, hình như đã gặp ở đâu thì phải. Hoàng Thư thì vẫn điềm tĩnh mà nhìn cảnh chào hỏi của hai người họ, không lên tiếng. Anh ta, quay sang người bên cạnh, vẫn là nụ cười lúc nãy, có vẻ như tươi hơn 3 phần. "Không nhớ anh sao? Nhiên Nhiên bây giờ xinh xắn hơn xưa rất nhiều, cũng không còn nhõng nhẽo mỗi khi chơi cùng anh nhỉ?" Dường như câu nói của anh ta, giống như chất xúc tác, khiến Thùy Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó. "Anh Tuấn? Đúng là anh rồi." Cô không kịp suy nghĩ mà đi đến ôm chầm người đó. Trong cô có không biết bao nhiêu là xúc động và vui mừng . Lúc này, cô không phát hiện người đang đứng phía sau cô có bao nhiêu xót xa cùng bi thương trong đôi mắt. "Thôi cũng trễ rồi, cả nhà vào ăn cơm, có gì rồi nói tiếp. Hoàng Thư, tự nhiên nha con" Lúc này ba Nhiên vội lên tiếng, kéo cảm xúc bên thì vui mừng, bên thì khó chịu giãn ra đôi chút. Và có một điều rằng, có lẽ có một người đã quên một người, và đi cùng một người khác. Hoàng Thư luôn điềm tĩnh như vậy, có lẽ tính cách này đã theo cô khi ba cô mất. Cô không giống như những đứa trẻ khác, khóc đến chết đi sống lại. Ở cô là sự quyết tâm, hứa trước bài vị của ba, sẽ thay ba chăm sóc mẹ và bà. Bữa cơm như thế đến với cô không còn vui vẻ, cùng hứng thú như thường ngày. Cô chỉ im lặng ăn phần cơm của mình, đôi khi có ai hỏi, cô cũng chỉ cười, rồi trả lời cho qua. Có ai biết tâm trạng cô đang tuột dốc không phanh. Đối lập với cô hiện giờ là sự vui vẻ trên gương mặt của Ngô Thùy Nhiên và anh chàng kia, cả ba mẹ bạn ấy nữa. Hóa ra, đây chính là người bạn thưở nhỏ vô cùng thân thiết của Thùy Nhiên. Anh ta xuất ngoại cũng hơn 10 năm và mới trở về nước vài tháng nay. Hiện anh đang tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, một công ty không hề nhỏ. Nhận thấy sự vui mừng của cô bạn mình, Hoàng Thư cũng chỉ mỉm cười, dặn lòng đừng suy nghĩ lung tung. Thời gian ăn cơm cũng nhanh chóng qua đi. Mọi người hiện đang ngồi trong phòng khách trò chuyện. Riêng Hoàng Thư và mẹ Nhiên đang rửa bát ở dưới bếp. Cô chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh sum họp của bọn họ nên đành tìm việc làm cho bớt suy nghĩ. "Thư này, con thấy thằng Tuấn như thế nào?" Đang loay hoay thì Thư nghe câu hỏi của mẹ Nhiên, động tác chợt khựng lại. "Sao là sao ạ?" Cô không hiểu ý của mẹ Nhiên, đành hỏi lại. "Thật ra thằng Tuấn là thanh mai trúc mã với con Nhiên. Lúc trước, hai gia đình đã từng hứa hôn cho hai đứa nó. Chỉ cần thằng Tuấn trở về thì hai đứa có thể tiến tới" Nghe tới bốn chữ 'thanh nai trúc mã' Hoàng Thư đã thấy lỗ tai mình lùng bùng, cô chỉ còn nhìn thất được gương mặt của mẹ Nhiên đang tươi cười nhìn mình mà nhép miệng. Bà rất hài lòng về chàng trai này. Đến khi cảm nhận có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay mình, cô mới tỉnh lại. "Nãy giờ con có nghe bác nói gì không?" Là mẹ Nhiên. "Xin lỗi, con có hơi ngạc nhiên" Không giấu được cảm xúc của bản thân, cô đành trả lời cho qua. "Cô cũng sợ, nó nghe được những lời này, cũng phản ứng như con, nên hai bác quyết định không nói cho nó biết sớm, đợi đến khi nó ra trường rồi mới nói. Cô cũng mong là con đừng tiết lộ nha" Bà thật sự tin tưởng đứa nhỏ này kín tiếng nên mới tâm sự với nó. Thật ra, lúc bên gia đình Tuấn, đưa ra yêu cầu này, hai vợ chồng bà cũng phân vân rất nhiều. Nhưng nhìn thấy Thùy Nhiên, mỗi lần thấy thằng Thanh Tuấn qua chơi điều bám theo riết, nên hai người bọn họ mới đồng ý. Tuy nhiên, hai nhà thỏa thuận, nếu khi lớn, hai đứa đều có đối tượng khác thì ước hẹn này sẽ hủy bỏ. Nhờ vậy mà, sự lo lắng trong hai vợ chồng ông bà cũng giảm xuống. Đến khi sắc trời đã không còn sớm nữa thì Thanh Tuấn cũng tạm biệt gia đình và ra về. Thùy Nhiên là người chủ động đưa anh ta ra cửa. Nói thật hôm nay, cô rất vui, người anh trai ngày xưa, mà cô vô cùng ngưỡng mộ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Vì là con một, nên ngay từ nhỏ, cô luôn mong muốn mình có một người anh trai hay em gái gì đó để chơi đùa. Thế nên, hôm nay, cô quả thật không giấu được niềm hạnh phúc trong từng câu nói, hành động của mình. Và từ khi cô ra tiễn anh ta về, thì có một ánh mắt luôn theo dõi một cử chỉ, hành động của cô. Có lẽ, cũng đến lúc cô nên về rồi, nghĩ thế, cô đứng lên xin phép hai bác trở về nhà. Vừa dắt xe ra đến sân, thì Thùy Nhiên cũng đang bước ngược trở vào. "Sao cậu về sớm thế?" Vẫn là nụ cười như bao ngày, vẫn là trên gương mặt của người mình yêu, sao Hoàng Thư lại có cảm giác chua xót đến thế. "Ừ, cũng đi khá lâu rồi, mình phải về phụ mẹ dọn cửa hàng nữa" Đây là một cái cớ quá chuẩn xác, khiến Thùy Nhiên không thể níu kéo người kia. Mẹ của Hoàng Thư có một tiệm tập hóa nhỏ gần nhà, vì vậy mỗi tối, cô đều ra phụ mẹ, dọn dẹp rồi hai mẹ con cùng về. "Cậu về cẩn thận nha. Về tới thì nhắn cho mình một tiếng" Đây là giao ước quen thuộc của hai đứa, có thế, cô mới an tâm khi để người kia về một mình như thế này, mặc dù, nhà hai đứa không quá xa nhau. Đến gần cửa, Hoàng Thư chợt dừng lại. "Nhiên, cậu có vui không?" Có lẽ đây là câu hỏi mà xuất hiện trong lòng từ chiều đến giờ. "Ừ, vui lắm. Hôm nay mình gặp lại anh Tuấn mà, hơn 10 năm không gặp còn gì" Ánh mắt cô không chút dối lừa mà thật thà trả lời câu hỏi của người phía trước. "Thế là tốt rồi!" Kết thúc câu nói kia, Hoàng Thư cũng một mạch dẫn xe ra khỏi cổng, không hề quay lại nhìn người phía sau, cũng không hề dặn dò người kia như bao lần. Câu nói phát ra cũng tựa như lời an ủi chính bản thân mình. Đạp từng bước trên đường, không hiểu sao, hôm nay, cô thấy nặng nề đến thế. Nước mắt cũng không biết tự lúc nào mà rơi xuống. Con người không thể mãi cứng rắn được, có chăng đó cũng chỉ là bề ngoài. Ánh đèn đường le lói, cũng như bức màn chắn, tốt rồi, không ai có thể thấy một đứa ngốc vừa chạy xe vừa khóc như cô lúc này. Hoàng Thư đi rồi, Thùy Nhiên cũng đứng ngây ngốc một chỗ mà hướng ánh mắt về phía người kia vừa đi. Cô có thể cảm nhận được sự cô đơn trong người kia, khi ai đó quay lưng lại với cô, sự cô đơn đó càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến thế, khi những cử chỉ vô tâm của người kia như vô tình gieo rắc vào trái tim cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bhtt