Chương 22 - Trung Khuyển


" Thất tỷ, chuyện của ngươi đều làm xong?" Đông Phương Minh Huệ không hiểu nổi ý của nữ chủ đại nhân, nhưng có thể chứa những vật còn sống thì cũng rất tốt, lần sau liền đem Tiểu Sắc bỏ vào trong nhẫn không gian để nó cảm thụ chút không khí bên trong.

Chưởng quỹ vội vàng cười khổ, "Vị cô nương này, tiểu điếm kinh doanh chút chuyện làm ăn nhỏ, nhẫn không gian cao cấp thực sự là không có, xin lỗi thật không có."

Đông Phương Uyển Ngọc gật gật đầu, kéo lấy nàng ra khỏi cửa.

"Ta để ngươi thành thật đứng tại chỗ, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?" Đông Phương Uyển Ngọc vẽ mặt giận dữ nói, chỉ có trong thời gian chớp mắt, nàng đã không tìm thấy người rồi.

Đông Phương Minh Huệ tự biết đuối lý, một câu nói cũng không phản bác, cuối đầu nhìn giày của mình.

" Đi thôi." Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng một bộ chịu dáng tiểu tức phụ chịu đựng tức giận, nói không nổi nữa.

Hai người một trước một sau một trước một sau đi về phía trước,  vừa đi qua một cái ngõ tối, liền nghe từ bên trong truyền đến một ít tiếng động.

"Ngoan ngoãn để tiểu gia thoải mái, thì ta để bọn hắn bỏ qua cho tên ca ca tàn tật của ngươi, ngươi thấy thế nào?"

" Lục Bằng, tên súc sinh ngươi, không chết tử tế được."

Bên trong không ngừng truyền tới tiếng vùng vẫy, tiếng mắng chửi, chỉ duy nhất không có tiếng cầu xin tha thứ, xem ra vị cô nương này cũng là một người cương cường.

Đông Phương Uyển Ngọc nghe xong cuộc nói chuyện, tiếp theo đi về phía trước, không ngờ lại bị Đông Phương Minh Huệ kéo cổ tay nàng lại.

" Thất tỷ, chúng ta giúp bọn họ đi."

Nếu là không  nhìn thấy, bọn nàng có thể không rảnh mà để ý đến. Nhưng chuyện đều để bọn nàng thấy, nàng cảm thấy mình nếu như thấy chết không cứu, buổi tối nhất định sẽ gặp ác mộng.

Hơn nữa, tên Lục Bằng này, ha ha, nàng nhớ kỹ, lại là một tên bị đem ra làm bia đỡ đạn. Có điều bối cảnh gia đình tiểu nhân vật này cũng ghê gớm.

Dù sao sớm muộn cũng phải đắc tội, vậy thì dứt khoát đắc tội tới cùng.

Đông Phương Uyển Ngọc Uyển Ngọc nhíu mày mà nhìn nàng, nàng thấy nữ chủ đại nhân không có động tĩnh, tùy ý tìm cây gậy, ở trong tay nhắm chừng một chút, nghĩ thầm, từ phía sau một gẫy đánh xuống cũng có thể đem sắc lang này đánh cho ngất  rồi.

Xoẹt một tiếng, tiếng xé quần áo vang lên.

"Ngươi tên súc sinh."

"Ngoan, tiểu mỹ nhân, rất nhanh là người có thể hưởng thụ được  khoái cảm vui vẻ cực thú, tới đi."

Đông Phương Minh Huệ đang từng bước một nhón tay nhón chân mà di chuyển vào con hẻm đen nhỏ, ai nghĩ tới cây gậy trong tay đột nhiên bị người lấy được, sau đó trong hẻm phát ra vài tiếng kêu thảm giống như giết heo.

Nàng nhìn đông nhìn tây, phát hiển chỗ này thật là hẻo lánh, người bên trong kêu thảm như vậy mà không ai nghe thấy.

Bên trong loạn một hồi, rát nhanh hai người từ đó đi ra, một cô nương cắn nhẹ răng trắng, viền mắt hơi đỏ, quần áo trên người đa số đều bị xé nát, nàng một tay che trước ngực, một tay liều mạng vuốt phảng quần.

" Đa tạ cô nương ân cứu mạng."

Đông Phương Uyển Ngọc gật gật đầu, lại không nhiều lời gì,

Đông Phương Minh Huệ thấy nàng thật đáng thương, đem một bộ áo khoác nam trang trong bao quần áo nàng, "Nhanh mặc vào đi."

" Đa tạ. "

Cô nương rất nhanh sẽ rất nhanh mặc, bởi vì thân thể cùng Đông Phương Minh Huệ gần tựa nhau, mặc vào vừa vặn, nàng nhẹ lau khóe mắt của mình, "Nhìn dáng vẻ hai vị cô nương là đang đến Tuyết đô."

"Sao ngươi biết?" Đông Phương Minh Huệ nhanh mồm nhanh miệng,

Đông Phương Uyển Ngọc bất mãn liếc nàng một cái.

Cô nương cười khổ cười, chỉ chỉ bị đánh ngất bên trong, "Người ở Tuyết đô đều biết tên Lục Bằng đại thiếu gia này không đắc tội được, dù hôm nay các ngươi giúp ta, cũng đồng thời đắc tội đến một thế lực ở Tuyết đô. Rất xin lỗi, coi như ta làm liên lụy đến các ngươi."

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó ra vẻ đáng thương kéo ống tay áo Đông Phương Uyển Ngọc nói, "Thất tỷ, đều là ta không tốt."

"Ta là phía sau đánh hắn, hắn sẽ koong biết là chúng ta. Đi thôi, hôm nay chúng ta trước tiên cần phải tìm chỗ để ổn định đã." Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng bộ dạng đáng thương liền liền không nhịn được quở trách.

Cô nương vừa nghe vừa nghe bọn họ muốn tìm chỗ ở, liền đề nghị, "Hai vị cô nương hôm nay cũng coi như là giúp ta, nếu không phải không chê, hàn xá còn có một căn phòng trống, có thể cho các ngươi ngủ một đêm."

Đông Phương Minh Huệ thì không có gì, chớp chớp nhìn Đông Phương Uyển Ngọc, lôi kéo ống tay áo của nàng, rất rõ ràng là muốn đi.

" Được, cái kia vậy quấy rầy ngươi đêm nay."

Cô nương tên là Nam Nam, nhà ở một khu khuất nẻo nào đó trong thành, cha mẹ  đã mất, chỉ còn sót một ca ca Nam Phi chân bị tật koong cách nào di chuyển.

Dọc theo đường đi, ba người cũng coi như đơn giản tự mình giới thiệu lần lượt. Bất quá Đông Phương Minh Huệ cùng Đông Phương Uyển Ngọc đều dùng tên giả, một là Thiên Minh Huệ, một là Thiên Uyển Ngọc.

Đông Phương Minh Huệ không nhịn được nhổ nước bọt, vẫn là họ Đông Phương của mình nghe êm tai, cùng nữ chủ đại nhân một họ, vẫn cảm thấy là lạ.

"Minh Huệ, Uyển Ngọc, chuyện hôm nay có thể thay ta giữ bí mật không?" Nam Nam cách nhà còn có mấy trâm bước cự ly sau đó dừng lại, nhỏ giọng nói.

Hai người liếc mắt nhìn,  phỏng đoán nàng cũng không muốn để đại ca của mình lo lắng, liền gật đầu đồng ý.

Nam Nam nhà ở một nơi hẻo lánh, phương viên trăm dặm một hộ gia đình hàng xóm đều không có, nhà chỉ có bốn bức tường, hoàn cảnh  đơn sơ, bất quá cả căn phòng bố trí phi thường ấm áp.

Nam Nam có chút không tiện, "Xin thứ lỗi, hiện tại sắc trời đã tối, hai vị liền chấp nhận một buổi tối nha."

"Không sao cả." Đông Phương Uyển Ngọc không có chuyện gì, trước nàng ở Đông Phương gia chỗ ở cũng không so với chỗ này tốt hơn bao nhiêu.

"Là Nam Nam về sao?" Một đạo thanh âm ôn hòa bên trong phòng truyền đến, tiếng nói bên trong hoàn một phần khàn khàn, rất là gợi cảm.

"Đúng vậy, đại ca, ngươi chờ chốc lát, trong nhà có hai vị hảo hữu, ta trước tiếp đãi các nàng." Nam Nam ở trong gian phòng của mình, nhanh chóng đem một thân tàn tạ của mình chỉnh đốn một lát, thay quần áo lần nữa, cột tóc, để mình một chút dị dạng cũng đều không có.

Đông Phương Minh Huệ cùng Đông Phương Uyển Ngọc ngay ở bên ngoài đợi, thấy nàng thì đều có chút lạ lùng, Nam Nam đem bản thân chỉnh lý rất tốt, tuyệt không như cô nướng thiếu chút nữa mất thuần khiết.

Nam Nam hướng về bọn nàng cười, sau đó tiến vào căn phòng ca ca của nàng, đem ghế xe lăn của hắn đẩy đi, nói: "Đại ca, hai vị này là là ta hôm nay kết nạp bằng hữu, vị này vị này Thiên Minh Huệ, vị này là Thiên Uyển Ngọc."

Nam Phi có một khuôn mặt tuấn tú khiến người nhìn qua mắt khó quên, nụ cười hắn dẫn theo ý cười, nhìn qua ôn hòa hữu lễ, tựu như cùng với giọng hắn giống như vậy, như mộc xuân phong. Đại khái là bởi vì lâu dài được không phơi nắng nhiều, da của hắn có chút tái nhợt. Lại nhìn hắn ngồi ở trên xe lăn, khí chất lại đặc biệt nổi bật, làm các nàng khó có thể khó có thể tin hai người là nười sinh ra từ gia đình bần cùng.

" Minh Huệ, Uyển Ngọc, đây là đại ca ta Nam Phi."

Đông Phương Minh Huệ lại ở trong lòng sợ hãi thở dài, lại một tên nam chủ trung khuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip