Chương 29: Nhân Tính Chi Ác

Ngô Úy nhướng mày, cuối cùng muốn đi thẳng vào vấn đề chính.

Dù là tỷ muội, nhưng tính tình của Liễu nhị nương tử hoàn toàn trái ngược với Tú Nương. Liễu nhị nương tử rất giỏi giao tiếp và tin tức linh thông không phải không có lý do. Ngô Úy đã đến Lưu gia ở vài ngày nay, gần như mỗi ngày đều có những cuộc bất đồng nhỏ giữa các phụ nữ trong gia đình tìm đến Liễu nhị nương tử để trò chuyện. Nghe nói khi có khách đến nhà, họ thường chọn ở trong sân chịu gió lạnh cũng muốn cùng Liễu nhị nương tử chia sẻ một trận. Khi gặp được người đồng cảm thì sẽ vào nhà ngồi tạm.

Ngô Úy nghe qua một lần, thật đúng như lời: "Chủ nhân trường, tây gia đoản." Gần thì trong làng nhà ai thường ăn gì ngon, xa thì nhà ai, bảy vặn tám quải thân quen, có chuyện gì thấy gì mới lạ, Liễu nhị nương tử đều có thể biết.

Vì vậy, chỉ cần Liễu nhị nương tử muốn nói, Ngô Úy chỉ cần lắng nghe là được.

"Thẳng đến sau lại, Tam nương dần dần trưởng thành, vốn nên tới tuổi xuống đất làm việc, nhưng cha lại nói... Làm ruộng đủ người rồi, để cho Tam nương lưu tại trong nhà giúp nương làm việc vặt. Ta cùng đại tỷ đều là bảy tám tuổi liền xuống đất làm việc, ta đâu ~ là vẫn luôn làm đến xuất giá, đại tỷ hiện tại còn ở làm. Úy Úy a, ngươi chưa làm qua việc nhà nông ngươi không biết, việc ngoài ruộng nào có khi nào làm xong a, kia một nhà có năm sáu cái nam đinh còn đều phải ngày ngày làm mùa, huống chi là một cái cha mang theo hai đứa con gái đâu? Đại tỷ chắc nịch, làm việc cũng nhanh nhẹn, nàng có đôi khi so cha làm nhiều hơn đâu. Vì chuyện cha không cho Tam nương xuống đất làm việc, đại tỷ cùng cha cãi nhau mấy lần, bất quá cha lại nói Tam nương sinh ra nhỏ gầy, không sức lực. Hơn nữa trong nhà dù sao cũng phải có cái giữ nhà đưa cơm người, bằng không muốn gặp trộm."

Liễu nhị nương tử nói đến đây phát ra một tiếng thở dài, tiếp tục: "Dần dần đại tỷ cùng Tam nương không thân thiết, ta cùng đại tỷ ở ngoài ruộng làm việc lại ngày càng vừa đen vừa xấu, tam nương lại càng trổ mã xinh đẹp. Mỗi ngày đến ngoài ruộng đưa cơm thì người trong làng thấy đều trêu chọc vài câu, có người nói tam nương không phải con cái của Liễu gia, có người nói tam nương là cha ta đã sống bên ngoài với người phụ nữ khác sinh ra. Dù sao chuyện gì khó nghe cũng đều bị nói, mấy người trong lang bên nhà mẹ đẻ của ta lại xảo quyệt và xấu xa, thích nhất là khi dễ người thành thật. Đại tỷ tức giận quá đã chiêu một người chạy nạn về ở rể. Tam nương cũng không thua kém, làm thêu thùa đặc biệt giỏi, ở nhà làm thêu thùa có thể đổi tiền. Lúc này nương của chúng ta cũng không cho tam nương ra đồng làm việc. Sau này đại tỷ làm chủ gia đình đem ta gả đi ngoài, chuyện trong nhà sau đó ta biết không nhiều lắm, chỉ mỗi lần trở về... Xem tam nương trải qua đều không tốt, có một lần ta không cẩn thận chạm vào nàng một chút, nàng đau đến mồ hôi lạnh tuôn xuống, ta vén lên quần áo nàng thì nhìn thấy cánh tay và lưng có vết thương màu xanh tím! Ai..."

Nghe vậy, Ngô Úy cắn răng, đôi tay gắt gao siết lại, suýt nữa mắng mỏ.

"Ngươi cùng tam nương ở với nhau nhiều ngày, ngươi cũng nên biết nàng là người như thế nào. Nàng chịu đựng nhẫn nhịn, miệng lại ngốc, khi nói một câu lớn tiếng phải suy nghĩ một chút. Ta thừa dịp cha không ra đồng, liền chạy đến trong đất cùng phu thê đại tỷ tranh cãi một trận, nhưng ta dù sao cũng là con gái đã gả đi. Khi đó đại tỷ đã quản lý gia đình, lời nói của ta lại có ích gì? Ta cũng mong rằng tam nương có thể sớm gả chồng, sau này sinh con tử, hài tử trưởng thành, nàng sẽ có thể hưởng phúc. Chính là... Ai. Ngươi nói tam nương bị đối xử bất công, nhưng tam nương cũng được hưởng phúc phải không? Cha mẹ đối xử với tam nương là tốt nhất. Ai rồi cũng già đi, người già rồi, không làm chủ gia đình được nữa, không có biện pháp."

Ngô Úy nhắm mắt lại, hít vài hơi sâu mới bình phục tâm trạng.

Ghen ghét.

Hóa ra phần lớn chuyện Tú Nương trải qua là do Liễu gia đại nương tử ghen ghét.

Nàng ta ghen ghét Tú Nương không cần xuống đất làm việc, nàng ta ghen ghét Tú Nương ngồi trong nhà làm thêu thùa có thể kiếm tiền, nàng ta ghen ghét Tú Nương mai mối được nhà chồng tốt, thậm chí còn ghen ghét Tú Nương thiên sinh lệ chất.

Đỉnh cao ghen ghét đến mức, khi có quyền lực thì lại sinh ra hành động ngược đãi.

Nhưng Liễu gia đại nương tử vì sao không nghĩ, Liễu gia sau này giàu có và sinh hoạt sung túc là ai mang đến cho bọn họ? Tất cả vốn liếng Tú Nương lao động kiếm được, Tú Nương chính mình có hưởng thụ tới không?

Chẳng lẽ phải làm Tú Nương làm nữ hồng kiếm tiền, rồi còn phải xuống đất làm việc thì mới gọi là tỷ muội tình thâm?

Như vậy, thân tình không cần cũng được!

Trong lời miêu tả của Liễu nhị nương tử, Ngô Úy vẫn chưa nghe hai lão phu thê Liễu gia đối xử với Tú Nương khắt khe, có lẽ thật sự giống như lời của Liễu nhị nương tử: Bọn họ là nông dân thành thật cả đời, sẽ không khi dễ người khác, thậm chí có ngày trưởng nữ trong nhà cũng có thể leo lên đầu họ tác oai tác phúc.

Không được!

Ngô Úy quả thực quá lo lắng về Liễu gia đại nương tử, quả thực là lòng muông dạ thú, lại xấu xa thâm độc, có thể người trước đó đến Lí Chính mật báo nói rằng Tú Nương "tư thông", chính là vị này Liễu đại nương tử!

Bằng không lại có ai sẽ ở cuối mùa thu chạy đến nghĩa trang bên cạnh rừng núi hoang vắng? Chẳng lẽ là muốn đến để xem Tú Nương đã chết chưa?

"Nhị tỷ, Tú Nương hiện tại đã phân gia, từ luật pháp nói, có phải cùng Liễu gia đại nương tử không có quan hệ phụ thuộc?"

Liễu nhị nương tử một lúc sau mới hiểu được Ngô Úy nói gì, gật đầu nói: "Đúng là vậy, cha cũng đã không còn nữa. Đại tỷ cùng tam nương là ngang hàng, phân gia ra ngoài thì ai cũng không quản lý được ai."

Ngô Úy thở dài nhẹ nhõm, lại hỏi: "Nhị tỷ, ta muốn cho Tú Nương chuyển nhà, dọn đến Trương gia thôn đi, có yêu cầu gì phải làm không?"

"Nha... Chuyện này ta về phải hỏi phu quân mới được. May là tam nương không có đứng tên ruộng đất gì, chắc là không có vấn đề. Cụ thể chờ ta hỏi rõ ràng lại nói cho ngươi, nhưng... chuyển hộ khẩu cần không ít bạc, không phải chỉ dọn đến là được, đất trong làng đều có chủ, nếu muốn xây nhà thì phải trả tiền xây nhà, còn phải mua một miếng đất của người khác t mới được, tốn không ít bạc đâu."

Ngô Úy gật gật đầu: "Ta minh bạch, chuyện này trước không cần nói cho Tú Nương, rốt cuộc không phải việc nhỏ, ta không muốn làm nàng thất vọng. Chờ chuẩn bị tốt, ta lại cùng Tú Nương thảo luận, lấy ý kiến của nàng, trước tiên nhị tỷ hỏi tỷ phu trước giúp ta."

Liễu nhị nương tử không hiểu, rõ ràng Ngô Úy đang định là việc tốt cần muốn hỏi ý kiến của Tú Nương? Nhưng vẫn tự đáy lòng nói: "Úy Úy ơi, tam nương có thể gặp được ngươi là đại quý nhân, thật là phúc khí đời trước đã tu luyện được!"

......

Ngô Úy cùng Liễu nhị nương tử ở phòng ăn cơm trưa, cõng đồ ăn đường xa về, trước khi trời tối cũng về nhà. Liễu nhị nương tử cố ý mời Lưu lão phu nhân giúp sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn từ nhà Tú Nương gia mang.

Ngô Úy nghĩ thầm: Liễu nhị nương tử thật sự am hiểu sâu sắc trong xử thế. Các nàng mang về đồ vật dù không nhiều lắm, nhưng đều là nguyên liệu quý, đem lên bàn đều thành một món ăn ngon, Lưu lão phu nhân sẽ không bao giờ trưng sắc mặt khó coi cho Tú Nương xem.

Nhưng thật ra Ngô Úy đã suy nghĩ nhiều, Liễu nhị nương tử chỉ là muốn chọc giận mẹ chồng một chút, đây là "nhà mẹ đẻ" đồ ăn mang về. Lúc bán câu đối kiếm lời được tiền, Lưu lão phu nhân đã trở nên khách khí hơn nhiều.

Nhưng Tú Nương thì sao? Sau khi ở bên nghe được Liễu nhị nương tử cùng Ngô Úy tiếng nói, nàng giống như một con chim nhỏ từ phòng tây bay tới, giúp Ngô Úy dỡ xuống sọt tre, lại kéo Ngô Úy vào trong phòng.

Liễu nhị nương tử cười nói: "Các ngươi tiểu tỷ muội hai người đi vào phòng trò chuyện, chờ ăn cơm chiều là được, ta cùng nương thu dọn."

Tú Nương nhận lấy khăn trùm đầu cùng áo khoác da dê mà Ngô Úy cởi, đặt ở đầu giường đất, sau đó múc cho Ngô Úy một chén nước ấm, rồi ngồi xuống bên người Ngô Úy.

Dùng đôi mắt trong veo, Tú Nương nhìn Ngô Úy: "Hôm nay bên ngoài rất lạnh phải không? Có mệt không? Đói bụng không? Buổi trưa ăn cơm chưa?"

Nghe Tú Nương liên tiếp hỏi, Ngô Úy cười, đúng sự thật đáp: "May mà ngươi không đi, hôm nay bên ngoài thật lạnh. Ta mặc áo khoác da dê của Lưu đại thúc còn xem như ấm, chỉ có chân lạnh chút, về sau tìm cơ hội làm một chiếc áo khoác da dê cho ngươi, chống gió rất tốt! Nhị tỷ đem đồ vật đều bỏ ở sọt của tỷ ấy, ta không mệt. Giữa trưa ở nhà cũ đã ăn rồi, ta để nhị tỷ ăn cơm trộn, nhị tỷ rất thích ăn, bây giờ thì có chút đói bụng."

"Cơm trộn?"

"Chính là một cách nấu ăn không tốn sức, nhị tỷ sợ về trễ, đi đường tối, nấu ăn quá chậm nên ta liền nấu một nồi cơm, chiên bốn quả trứng gà, nấu chút cải trắng, phối cũng với rau ngâm mà nhị tỷ lần trước đưa cho chúng ta cùng trộn lên rồi ăn. Nếu không, chỉ có hai quả trứng gà kia không ăn cơm thì sao no. Thật ra ta thích ăn cơm rưới hơn. Trước kia ở nhà ta, giữa trưa đói bụng liền đến quán cơm đối diện ăn cơm rưới cá kho, là một quán ăn nhỏ nhưng đã có từ lâu đời, có bán hơn ba mươi loại thức ăn. Chờ có cơ hội ta làm ngươi ăn?"

"Hảo!"

"Ngươi thì sao? Hôm nay thế nào?"

"Ân, hôm nay Lưu lão phu nhân giữa trưa nấu táo bánh, ăn rất ngon. Khó được là lão phu nhân không chê, hai chúng ta cùng nhau mang quần áo lủng lỗ trong nhà ra vá lại, còn nói về việc nhà nguyên buổi trưa."

Vừa nói, Tú Nương lục lọi trong lồng ngực, đặt vào nắm tay Ngô Úy. Lòng bàn tay mở ra, là hai quả táo đỏ.

Tú Nương nhấp nhấp miệng: "Lão phu nhân cho ta, bánh táo đã hết, ngươi nếm thử cái này."

Ngô Úy nhìn hai quả táo đỏ nhăn nhúm nằm trong lòng bàn tay, loại táo này lúc ở Lam Tinh nhìn liền sẽ bị vứt đi vì phẩm tướng xấu. Không biết hong gió bao lâu nhưng đã được rửa sạch, cho dù lột ra nếp uốn cũng không thấy chút nào bụi bẩn.

Thấy Ngô Úy nhìn chằm chằm vào táo đỏ, Tú Nương vội bổ sung nói: "Sạch sẽ, ta đã rửa sạch hai lần."

Ngô Úy biết rằng, Lưu lão phu nhân chắc chắn chỉ cho Tú Nương hai quả táo đỏ, lúc này chúng đều nằm yên trong lòng bàn tay của mình.

Hôm nay, qua lời nói của Liễu nhị nương tử, Ngô Úy càng hiểu rõ hơn về quá khứ của Tú Nương. Nhìn cô bé trước mặt, Ngô Úy không khỏi nhớ lại bản thân khi mới 19 tuổi: Lúc đó, cô đã vào đại học, đúng là cùng gia đình xảy ra những xung đột gay gắt nhất trong thời gian khó khăn. Tuy nhiên, mẹ cô đều gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng cho cô. Dù cô có đi làm thêm, nhưng cuộc sống thật sự rất khó khăn nên không thể không tiêu tiền.

Ngô Úy lấy một quả táo đỏ, nhẹ nhàng đưa tới miệng Tú Nương nói: "Ngươi ăn một quả, ta ăn một quả."

"Ngươi ăn trước đi, đến trưa ta sẽ ăn... Ngô."

Chưa kịp nói hết, quả táo đã bị Ngô Úy nhét nhẹ vào miệng Tú Nương. Sau đó, Ngô Úy ăn nốt quả táo còn lại.

"Ân ~ quả này ngon thật... Làm đậu phụ khô chắc cũng ngon lắm." Ngô Úy khen ngợi.

Tú Nương cười, Ngô Úy cũng mỉm cười đáp lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay đã đến ngày đổi mới, cảm ơn đại gia đã đọc.

Tú Nương: Ta nguyện đem mọi điều tốt đẹp, đều dành cho Úy Úy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip