CHƯƠNG 77: TÂM TƯ CỦA HOÀNG ĐẾ
CHƯƠNG 77: TÂM TƯ CỦA HOÀNG ĐẾ
Thành Đức, mua thu năm thứ mười ba, bởi vì Vương chấn nói oan, Hình bộ thượng thư Tôn vạn Thành thấy vụ án có điểm khả nghi, nhiều lần bẩm tấu Hoàng đế, thẩm tra lại.
-Hình bộ đại lao------
Chưa tới giờ cơm, cho nên binh sĩ chỉ tuần tra phía ngoài, ngày thường trong lao gió không lọt, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, tiếng bước chân so với binh sĩ tuần tra vội vàng hơn.
"Đại nhân, mời đi bên ngày, bởi vì sợ có người xông vào cướp ngục, cho nên Vương chấn cùng người trong tộc bị giam giữ riêng." Một quan coi ngục liền đem nội thị tới một nơi u ám lạnh lẽo trong nhà lao.
Ban đêm gió thổi mạnh, trên vách tường vài chiếc đuốc cũng bị thổi tắt, không có người thắp lại, quan coi ngục nhấc theo đèn lồng đi trước.
Tiến bước chân còn chưa tới nơi giam giữ Vương Chấn liền va phải một coi ngục đi tuần tra về, thấy người quen hắn liền gọi "Vương thất."
Cai ngục tuần tra về bị gọi tên hiển nhiên bị doạ sợ, sờ ngực lại nhìn thấy là đồng liêu phía sau còn dẫn theo một nội thị quý nhân trong cung.
Quan coi ngục chỉ gọi cũng không có dừng lại bước chân, mà mang theo nội thị đi tới nơi nhà giam sâu trong đại lao.
"Đại nhân, đã tới." Quan coi ngục đem nội thị mang tới trước nhà giam nói.
Lao phòng này chuyên giam giữ quan chức bị tước chức vị, gian phòng cao nhưng cửa nhà lao vô cùng bé, mặt đất đều là đất vàng, trong lao cũng chỉ có một đống đất làm giường cùng ít rơm rạ.
Lão tướng ngày xưa chiến công lừng lẫy, hiện tại bị giam giữ ở chỗ này, mà nhà lao này cũng chỉ có một mình hắn, quan phục trước khi bỏ tù đã bị tước, chỉ còn trung y , tóc trên đầu được vấn bởi khăn lưới, nhưng giờ cũng lộn xộn, nhìn giống một ông lão nghèo khổ.
"Vương công."
Một đạo âm thanh âm nhu vang lên, đem Vương chấn tỉnh lại, hắn mở hai mắt ra nhìn người phía sau, nhìn thấy người tới, hy vọng trong mắt hắn liệt triệt để tan biến.
Hắn lần nữa xoay người về phía tường nói: "Là bệ hạ phái công công tới để chấm dứt mạng sống của lão phu sao?"
Nội thị đem tới một bình rượu, lấy ra một cái chén sau đó rót đầy , đặt trên nền đất nói "Nếu Vương công cứ như thế liền chết đi ở trong ngục này, vậy gia quyến ngài phải làm sao, nên làm cái gì bây giờ?"
Vương chấn lần nữa mở mắt ra, quay đầu nhìn chằm chằm nội thị hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Trước đây không lâu, có một thiếu niên quỳ trước anh vũ điện, hướng về bệ hạ cầu khẩn, xin khai ân cho Vương đô đốc phủ, chỉ vì vương thị nữ từng có ân cứu mạng đối với hắn, mà không tiếc làm dung nhan thiên tử tức giận, hỏi hắn vì sao, hắn nói, một mạng của hắn còn, là dốc người cứu được." nội thị nói
"Lão phu nghe không hiểu." Vương chấn nói.
"Vương công, sự tình đã thành chắc chắn, lại có tông thân vì ngài mà cầu xin, Vương công vì sao không để ý người nhà, mà lại để ý danh dự khổ sở giãy dụa đây?" nội thị hỏi.
"Hừ!" Vương chấn trung y lam lũ ngồi trên nền đất nói: "Trong tộc ta hơn mười người vì Thái tổ mà chết trận nơi sa trường, cả nhà ta trung liệt với nước, lão phu trợ giúp tiên đế, phụ tá đương kim thánh thượng kế vị, đều xông pha nơi chiến trường, vết thương trên đùi còn chưa khỏi hẳn đây, mà hắn lại vì tước phiên, đem lão thần bỏ đi, thật là cử chỉ của một hôn quân."
Nội thị không có lên tiếng trách cứ, nói "Vương công quen thuộc kinh sử, hẳn là phải biết xưa nay công cao chấn chủ giả, công càng cao hoàng đế càng nghi kị, có trách thì trách ngươi quá mức ham muốn, bệ hạ đăng cơ nắm quyền, thiên hạ này đều là của người.
Nhưng võ tướng lại nắm nhiều binh quyền, ngài cũng đã tới tuổi xin về nghỉ nhưng ngày cũng không có lui về, mấy năm nay đã có người nhắc nhở ngài hay chưa? Ngài lại không nghe khuyên nhủ."
Vương chấn nghe xong, trố mắt ngốc lăng tại chỗ, nội thị lại than thở nói: "Bệ hạ đã cho Vương công cơ hội, là vương công không chịu buông tay thả xuống quyền lực, không chịu bỏ qua phú quý, còn muốn thay con cháu mưu cầu quyền thế."
"Thỏ khôn cũng chết chết, chó khôn cũng vậy, cao điểu tận, cung tốt tàng, địch quốc phá, mưu thần vong, bệ hạ đối đãi với trung thần như thế, sớm muộn có ngày mất hết dân tâm!" vương chấn nổi giận mắng.
Editor: ý vương chấn nói, khôn quá, trung thành quá, đứng cao quá, địch phá rối, mưu thần hãm hại, mọi thứ hoàng đế muốn đều phải chết
Nội thị lắc đầu nói: "Bệ hạ vì sao lại nghi tâm như thế, ta nghĩ Vương công là rõ ràng nhất, bệ hạ thân thể yếu, Trữ quân còn nhỏ, làm sao trấn được những lão thần có công huân đầy người đây, ngày xưa Thái tổ một ngày giết hàng trăn tên công thần, một án liên luỵ mấy vạn người, không phải vì dọn sẵn đường cho Thái tử sao, bệ hạ cũng không để ý danh tiết của mình, miễn là người kế vị có thể ngồi vững trên long ỷ."
Bệ hạ cũng thật giỏi tính toán tốt mưu quyền." Vương chấn run rẩy nói "Quả nhiên người của Triệu gia, đều lòng dạ độc ác như thế, quả nhiên là Hoàng đế là người ích kỷ nhất trên đời, nhưng giang sơn cũng không vĩnh cửu được, cũng không được truyền vạn thế."
"Bệ hạ chưa bao giờ nghĩ tới vạn thế lâu dài, thân là thiên tử một nước, dù sao cũng nên vì người kế nhiệm làm gì đó." Nội thị đáp sau đó chỉ chén rượu nói: "Đây là ngự tửu bệ hạ ban cho ngài."
Vương Chấn tiến lên run rẩy đem chén rượu bưng lên, nội thị liền nói: "Bệ hạ nói, vô cùng cảm kích những việc mà Vương công làm, ở bên bệ hạ cùng bày mưu tính kế, những năm đó, bệ hạ chưa bao giờ quên, ân tình cùng công lao của Vương công."
"Uống chén ngự tửu này, nhận tội, bệ hạ sẽ mở ra một con đường, miễn tội chết cho tộc nhân của ngươi, bằng không Vương đô đốc phủ toàn bộ đều vì Vương công mà gặp liên luỵ."
Vương chấn run rẩy nắm lấy chén rượu, sau đó hướng về cửa bắt lấy nội thị trừng đôi mắt đỏ ngầu lần cuối nói: "Yến phiên quốc còn chưa trừ, ta thật không cam lòng, bệ hạ liền để cho ta làm cái binh sĩ, chết trận nơi sa trường..."
Bị một đôi bàn tay đầy bẩn thỉu nắm lấy, nội thị ghét bỏ , nhíu mày, dùng sức dứt ra, lại phát hiện không tránh thoát được, hắn khủng hoảng đem chân dịch chuyển, một tay chống đỡ cửa nhà giam, nói "Không dối gạt vương công, bệ hạ chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng Yến vương khau chiến, Yến vương đã có chư hồ kiềm chế.
Đại minh có Yến vương chấn thủ biên cương, cần gì triều đình phải lao tâm khổ sở cùng binh lực đi an bài biên giới, miễn là Yến vương cùng chư hồ cùng tồn tại một ngày, Yến vương liền không dám dễ dàng mang binh đánh kinh thành, tái bắc dị tộc tồn tại mấy ngàn năm, như cỏ dại thiêu rồi lại mọc, đại minh cũng không thể diệt tận gốc được.
Miễn là Yến vương không có mưu đồ, bệ hạ liền không chủ động đánh vỡ thế cục này, hôm nay cắt bỏ cánh chim là Tấn vương cũng chỉ muốn đảm bảo triều đình sau này khai chiến giành phẩn thắng, cũng muốn cho dân chúng Tây sơn biết, Tấn quốc không chỉ có Tấn vương, mà không biết tới Thiên tử."
Hắn nói tới đây Vương chấn mới triệt để tỉnh ngô nói: "Ta tưởng Triệu Quát vô năng ngu ngốc, càng không nghĩ tới hắn đầy một bụng tính toán, hắn dùng để đối phó thần tử của hắn."
"Trong lòng bệ hạ coi như cùng Yến vương tranh đấu, triều đình không thể giành thắng lợi, nhưng quốc triều vẫn mang họ Triệu, so với thần tử ngoại thích phụ tá mình, bệ hạ càng yên tâm hơn người Triệ gia, dù sao thần tử cũng khác họ." nội thị lại nói
"Vương công liền nhận mệnh đi, nhiều nhất là vì con cháu của mình, tội gì phải giãy dụa vô ích, lần nữa chọc giận bệ hạ a."
"Ngươi làm sao đảm bảo, nếu như ta nhận tội, bệ hạ sẽ mở ra con đường đặc xá cho tộc nhân của ta?" Vương chấn chất vấn nói.
"Vương Thế tử đã thay ngài cầu xin, bệ hạ cũng đã đáp ứng , quân vô hí ngôn, lẽ nào bệ hạ còn có thể thay đổi ý sao?"
Nội thị lại nói: "Ba vị lão thần cùng một vị chỉ huy sứ trùng chỉ có hình bộ thượng thư vì ngài mà giữ gìn lẽ phải, lấy trứng chọi đám bệ hạ có thể nâng hắn lên cũng có thể hạ hắn xuống, kết cục cuối cùng vẫn thế.
Vì lẽ đó Vương công, nếu ngài không đáp ứng, cũng không thể thay đổi cái gì, nếu ngài đáp lại, có lẽ còn có thể đánh một canh bạc."
Vương chấn nhắm mắt, cầm chặt chén rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch nói "Đây là lần cuối cùng." Hắn quỳ xuống nói : "Khấu tạ hoàng ân."
Tiếng bước chân dồn dập đi vào. "Lão vương, ngươi đi nhanh như thế làm cái gì?" quan coi ngục thở hổn hển tiến lên, dáng vẻ tựa hồ rất gấp gáp.
Vương thất dừng lại, ôm vai quan coi ngục hỏi hắn : "Người ngươi mang tới là người nào, nhìn y phục của hắn còn thêu kỳ lân lý."
"Là đại nhân trong cung." Quan coi ngục đáp "Hắn cầm lệnh bài của bệ hạ, Tôn đại nhân hôm nay không có ở hình bộ, ai giám ngăn cản a."
Sau đó đó nhìn chằm chằm coi ngục nghi ngờ nói : "Người phía sau ngươi... vì sao ta chưa từng thấy qua."
Bị quan coi ngục nhìn chằm chằm, người kia kéo đầu cúi xuống, ánh sáng trong lao không quá nhiều, cho nên không rõ khuôn mặt người nọ, chỉ nhìn thấy dáng người đơn bạc.
"Mới tới, ngươi cũng biết tuần tra ban đêm đều là dằn vặt với ngục tốt, nên đại nhân để ta mang theo hắn." Vương thất híp mắt cười đáp.
Sắp tới cửa nhà lao, quan coi ngục dừng bước "Ngươi đi trước, vị đại nhân bên trong kia ta còn muốn đợi hắn ra, ra ngoài mời người uống rượu."
"Yêu, ngươi phát tài sao?" Vương thất dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy ngực quan coi ngục một cái.
Quan coi ngục cười lớn, ước lượng độ dày của tiền sau đó nói: "Ta đợi ngươi uống rượu ."
Vũ anh điện
"Bệ hạ, chỉ huy sứ Hồ văn Kiệt cùng Tả hữu đô ngự sử, Đại lý tự, Hình bộ thượng thư cầu kiến." Cao sĩ Lâm đi vào nói.
"Truyền."
Bốn người cùng mặc hồng bào và một người mặc áo cá chuồn tiến vào bên trong diện, trong tay cầm quyển án cùng lời khai.
"Bệ hạ, án của Vương chấn đã rõ, Vương chấn cấu kết với Tấn vương, hắn đã nhận tội." Hồ văn kiệt tiến lên phía trước nói: "Mời bệ hạ xem."
Hoàng đế cẩn thận lướt xem một lần, bên trên có lời khai cùng thủ ấn (dấu tay) của Vương chấn. nói: "Chư vị ái khanh cực khổ rồi."
"Vì bệ hạ, vì quốc triều, là bổn phận của chúng thần." mấy người đều gập người nói.
Phán quyết chưa được đưa ra, Hoàng đế cầm lấy một bút dính mực đỏ, do dự hỏi: "Vậy phán quyết, phải làm sao?"
"Vương chấn là trung quân đô đốc, lại cấu kết với phiên vương mưu đồ gây rối, phải được nghiêm trị không tha." Tả đô ngự sử đáp "Lấy đó làm răn đe."
"Bệ hạ, không thể." Tôn vạn thành mở miệng ngăn lại nói: "Vương chấn là công thần kiến quốc, cũng có công lao tướng lĩnh, ở trong quân doanh có uy vọng, tất nhiên hắn có tội, nhưng cũng không đến mức dùng hình cực điểm, tộc nhân của hắn cũng phải được khoan dung , mới làm yên lòng hết thảy."
"Công là công, có tội phải trị, hắn được hưởng vinh quang, gia tộc hắn được ân của bệ hạ, bây giờ hắn đã bị tước đi chức vụ, địa vị cùng với công huân đã không còn, làm sao có thể giống như xưa, tội mưu phản là tội đứng đầu, nếu bởi vì có công huân chống đỡ mà coi thường luật pháp, coi thường mạng sống, làm nên chuyện cấu kết mưu phản như thế, cho nên thần mới bệ hạ nghiêm trị."
Tôn vạn Thành lại phản bác nói: "Nếu như bởi vì có tiền lệ trừng phạt nhẹ mà sinh ra lòng người bất chính, đủ để giải thích có trung thành với bệ hạ hay không, không phải gió chiều nào xoay chiều đó, tâm tư bất trung như thế triều đình làm sao có thể dùng?"
"Tôn thượng thư, ngươi...." Tả đô ngự sử bị ám chỉ của Tôn Vạn Thành làm tức đến đỏ cả mặt.
"Tôn thượng thư hẳn là lúc trước từng nhận được ân của Vương chấn đi, nhưng ngài làm quan tư pháp há có thể lơ là luật pháp ngay ở trước mặt bệ hạ, vì tội thần mà giải vây đây." Hữu đô ngự sử ở bên cạnh nói
"Trước khi thẩm án Tôn thượng thư có bao nhiêu biện hộ cho Vương Chấn, đến cuối cùng không phải hắn đã nhận tội rồi sao, để Tôn thượng thư làm không công một phen."
Tôn mỗ chưa bao giờ cùng bất luận người nào giải vây tội, cũng như không lấy việc tư vào việc công." Tôn vạn Thành thẳng sống lưng nói "Biện hộ chỉ vì tội nhân kêu oan, bản thân làm quan toà, há có thể bỏ qua."
Đang lúc bọn hắn tranh luận thì Hoàng đế cũng đã đem phán quyết viết trên giấy, sau đó hạ bút xuống đem ngọc tỷ đóng lên, cẩn thận kiểm tra, sau đó nói: "Vương chấn hạ ngục được một thời gian, đã có người tới trước mặt trẫm cầu xin, vương chấn là lão tướng, cũng là cánh tay của trẫm, môn sinh của hắn nhiều, lại không có ai vì hắn mà cầu xin.
Trẫm cũng đã nghĩ , cũng chỉ đến thế mà thôi, đáng tiếc, triều thần như thế, cả văn võ bá quan không bằng một thiếu niên chưa cập quan.'
Ngữ khí của Hoàng đế ngày càng lạnh, chư thần cũng rụt rè đóng lại miệng đứng tại chỗ.
"Tuân tử cùng Bá vương có nói: "Lễ cao hơn pháp, Vương chấn công lao to lớn cũng không thể bỏ qua tội của hắn, nhưng bất luận thế nào , tộc của hắn cũng trung liệt với đất nước, bởi vậy cũng không cần đuổi cùng giết tận." Hoàng đế làm một bộ nhân đức nói "Trẫm cũng không muốn nhìn thấy Đại minh nhuốm máu tươi của trung thần."
Chư thần trong lòng đều rõ ràng ý tứ của Hoàng đế, liền chắp tay nói: "Bệ hạ nhân đức, chúng thần xấu hổ."
Cao sĩ Lâm đem phán quyết truyền cho tất cả mọi người đọc, chữ viết của Hoàng đế mạnh mẽ rõ ràng, mấy người xem xong lần nữa cúi người nói: "Bệ hạ thánh minh."
Hoàng đế phất tay, nhẹ nhàng day trán nói "Nếu như vụ án đã định, vậy Tấn vương..."
"Bệ hạ, Tấn vương là tôn thất, Thái tổ đã có di huấn, ngoại thần không lạm quyền cùng tôn thất, kính xin bệ hạ triệu Tông nhân lệnh cùng Tả hữu tông thương nghị." Tôn vạn Thành lên tiếng nói.
"Bệ hạ, Đại vương điện hạ cầu kiến." một nội thị vào cửa điện bẩm tấu nói.
"Tông nhân lệnh đã tới rồi." Hoàng đế cười nói, nhưng có vẻ không quá cao hứng.
"Bệ hạ việc nhà của người, chúng thần xin cáo lui trước." chư thần đều hành lễ rồi lui đi.
Hoàng đế nhìn Cao sĩ lâm vẻ mặt không thích nói: "Không phải nói Hoàng thúc đi đứng bất tiện, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng sao, sự vụ của tông nhân phủ đều giao cho Tả tông Chính xử lý sao, hắn tại sao lại rảnh rỗi tới đây? Hắn tới là cầu xin cho Tấn vương sao?"
Cao sĩ lâm lắc đầu nói: "Có lẽ là Tấn Đại hai người vốn là bạn cũ, Đại vương điện hạ tới vì lẽ đó."
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Hi Ngôn: "Tại sao không có ta cùng tỷ tỷ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip