CHƯƠNG 97: GIANG SƠN CÙNG THÊ TỬ
CHƯƠNG 97: GIANG SƠN CÙNG THÊ TỬ
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tấn Dương hỏi
"Bắc bình phủ thường xuyên có kẻ địch lẩn vào nội bộ mật thám, chuyện bỏ thuốc đương nhiên trong vương cung phải cảnh giác cao, mà ta suốt ngày trà trộn nơi phong nguyệt, nữ tử phong trần quen dùng thủ đoạn này, so với những trò vặt này cao thâm nhiều lắm, há có thể lừa gạt được ta?" Triệu Hi Ngôn đáp.
Nghe được suốt ngày trà trộn nơi Phong nguyệt, Tấn Dương chau mày phất tay áo nói: "Cho nên?"
"Ta muốn đánh cược." Triệu Hi Ngôn đứng dậy đi tới phía sau Tấn Dương nói: "Đánh cược chân tâm của công chúa."
"Ngươi không sợ ta đem sự thật truyền ra ngoài, mượn cơ hội này chèn ép thế lực của Yến quốc sao?" Tấn Dương nói.
"Nếu như bách tính cùng thần tử Yến quốc đều biết Thế tử của bọn họ là một nữ tử, e sợ lòng người tất rối loạn đi."
"Bệ hạ chèn ép Lý thị, bảo toàn Tề vương, muốn sửa Trữ quân, nếu như Yến quốc không còn nữa, chẳng phải trong thiên hạ này không có ai có thể kiềm chế được Hoàng đế sao.
Hoàng quyền lớn lao, địch ý cũng chỉ trong một ý nghĩ của thiên tử, vì lẽ đó công chúa chèn ép Yến quốc, Lý thị sẽ không sống dễ chịu." Triệu Hi Ngôn đáp
"Thế tử quả nhiên mưu tính tốt, đem hết thảy thời cuộc nhìn thấu triệt để như thế, xem ra lúc trước những lo lắng của ta thật sự là quá mức thừa." Tấn Dương nói.
"Vẻn vẹn dựa vào những việc này còn chưa đủ để ta lấy thân mạo hiểm như thế." Nàng nhìn bóng lưng Tấn Dương hỏi.
"Mười năm không thấtm công chúa cùng ta lần nữa gặp lại tại Kim xuyên môn, trong lòng nàng đang suy nghĩ gì?"
"Trên lâu thành Kim xuyên môn, ánh mắt công chúa đang nhìn cái gì?" Triệu Hi Ngôn lại hỏi.
Tấn Dương nắm chặt hai tay trong áo, rơi vào trầm mặc. Triệu Hi Ngôn đi tới trước mặt nàng nói: "Nếu công chúa không trả lời được, vậy để Ngôn nói thay công chúa, nàng tính toán hết thảy, cũng bởi.... bởi vì nàng thấy ta hồi nhỏ cùng ta hiện tại quá khác biệt.
Cho nên nàng do dự, động lòng trắc ẩn, hết thảy đều ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của nàng, ở Dương Châu nàng phái người ám sát ta, ta biết có một nhóm người chưa từng đuổi cùng giết tuyệt, chỉ muốn bắt sống ta, bọn hắn cùng nhóm người khác chém giết nhau, mới làm cho ta có một chút hi vọng sống mà chạy được."
Tấn Dương nhắm mắt lại, sau đó mở ra. Ngày ấy nàng cũng không phải là cùng đội ngũ ra đón Triệu Hi Ngôn vào thành, mà nàng đã đợi trên thành lầu trước đó.
"Nhị lang."
Tấn Dương bỗng kêu, để Triệu Hi Ngôn sửng sốt, vì để che giấu mục đích vào kinh lúc gặp lại nữ nhân nàng tâm niệm, nàng chỉ có thể nín nhịn kích động.
Triệu Hi Ngôn nói: "Hoàng tỷ, Ngôn nghĩ đến người ròng rã đã mười năm."
"Ngươi..." Tấn Dương ngốc lăng nhìn Triệu Hi Ngôn.
"Ngày ấy ta đứng ở trên thành lầu, nhìn thấy ngươi từ trong xe ngựa đi ra, mới bừng tỉnh nhớ tới, đã ròng rã trôi qua mười năm, tính tình trẻ con của ngươi cũng đã mất, so với lúc trước... trưởng thành quá nhiều, từng có người ở Bắc bình trở về đem theo chân dung của ngươi, cũng có nhiều lời đồn đãi về dung mạo của ngươi, ta cũng từng tưởng tượng qua, nhưng hôm đó tận mắt nhìn thấy, vẫn là bị làm cho kinh diễm."
Dứt lời, Tấn Dương đến gần Triệu Hi Ngôn, nhẹ nhàng giơ tay chạm lên mặt nàng nói: "Đại khái... thế gian cũng không ai có thể từ chối được vẻ đẹp này."
Tay nàng chậm rãi đi xuống cần cổ trắng nõn của Triệu Hi Ngôn, đầu ngón tay màu đỏ nhẹ nhàng lướt qua cần cổ gầy gò, đi tới trước ngực, ngẩng đầu nhìn dung nhan đẹp đẽ nói.
"Sau khi ta biết được thân phận của người kỳ thực cũng không có quá nhiều bất ngờ, trái lại có một tia mừng rỡ, đúng vậy, nữ tử cũng thật tốt, so với đám nam tử thô lỗ kia, chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao."
"Ngươi biết không, bệ hạ ghét nhất là nữ thử tham chính, chưa xuất giá, ta thường ở Khôn ninh cung cùng mẫu hậu, nghe được nhiều nhất chính là những lần hắn thở dài, thở dài vì sao Tấn Dương không phải là nam nhi." Tấn Dương cười khổ rũ tay xuống nói
"Dần dần ta đối với hắn chưa bao giờ thấy vui, còn cảm thấy căm ghét, cảm thấy buồn nôn."
"Ngươi có biết vì sao ta đã đôi mươi còn chưa xuất giá không?" Tấn Dương lại hỏi.
Triệu Hi Ngôn lắc đầu nói: "Là do Công chúa không muốn sao?"
"Nữ nhi của thiên tử, tất cả đều nghe thiên tử sắp xếp, nào có chuyện muốn hay không muốn." Tấn Dương đáp.
"Là hắn không tìm được ứng cử viên thích hợp, bởi vì hắn chỉ có hai nữ nhi, hắn muốn một Phò mã không thể can thiệp triều chính, hắn làm sao dễ dàng đem chúng ta gả đi
Đó cũng là nguyên nhân, ta hâm mộ ngươi, ngươi được phụ mẫu sủng ái, lại không có ràng buộc."
Triệu Hi Ngôn nghe xong, vội vã tới gần một bước đem nữ tử kéo vào trong ngực nói: "Ta đến rồi, sẽ không để ai dưới mắt ta cướp nàng đi, kẻ cả Hoàng đế cũng không được."
"Nếu để ngươi chọn giang sơn cùng ra, ngươi sẽ chọn cái gì?" Tấn Dương ngẩng đầu hỏi.
-------Tử Cấm Thành-
Tề vương giơ tay chỉ vào người trước mặt đang đứng dưới ô, thất thần nói: "Triệu Thành Triết... ngươi là người hay là quỷ, ngươi chẳng phải đã chết rồi sao?"
Gió mưa mịt mù, nước mưa thấm đẫm người Tề vương, nam tử trẻ tuổi ôm tay, sắc mặt ôn hoà cười nói: "Thật thật, giả giả, người hay quỷ, chẳng phải ta cùng huynh đều là thủ túc huynh đệ sao, huynh trưởng cần gì phải kinh hoảng như thế."
Triệu Thành Triết mở miệng, Tề vương liền rũ tay lui về sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin nói: "Ngươi...."
"Thánh thượng thanh minh, tra ra oan tình của ta, lấy cái chết giả của ta, để tìm ra kẻ cầm đầu." Triệu Thành Triết đáp.
"Huynh trưởng chẳng lẽ không vì đệ đệ còn sống mà cảm thấy cao hứng sao?"
Tề vương trợn mắt giận giữ nhìn Triệu Thành Triết ánh mắt xem thường.
"Huynh trưởng còn chưa đi sao? Nội ngoại mệnh phụ phạm pháp, bệ hạ đều ban cho rượu độc, nếu tới muộn, đến lần cuối cùng chưa chắc đã gặp được."
Lúc này Tề vương mới rõ ràng hoàng đế vì sao lại đem lễ cập quan của Thế tử để hắn thay mặt hoàng đế chủ trì, vì sao lại đổi nơi cử hành quan lễ, hết thảy đều là do Vệ vương mưu tính.
"Ngươi... tiểu nhân hèn hạ!" Tè vương hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Thành Triết.
Thấy huynh trưởng hai mắt đỏ chót, Triệu Thành Triết như cũ sắc mặt ôn hoà nói: "Đến tột cùng ai mới là tiểu nhân hèn hạ, Tề vương điện hạ chẳng lẽ còn không hiểu, người bên gối làm cho mê muội tâm trí, để huynh không phân biệt được trắng đen nữa sao?"
Tề vương quay người hướng cẩn thân điện chạy đi, Triệu Thành Triết nhìn bóng dáng vội vã của hắn, nheo mắt nói: "Bệ hạ đau đớn nhất chính là nhi tử không hiểu rõ tâm tư của hắn, làm như thế càng sẽ đem người đẩy vào hiểm cảnh, cũng thật là thẳng thắn a."
------Cẩn Thân Điện-
Hoàng đế ngồi trên ngự toạ, uy nghiêm mà nhìn Tề vương phi ở dưới nói: "Tề vương phi, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Hôm nay là quan lễ của Thế tử, văn võ đại thần đều tới đó, mà phu quân của nàng hiện giờ đang chủ trì lễ. rõ ràng là Hoàng đế đã an bài hết thảy, mục đích là đưa nàng vào chỗ chết, nàng biết bản thân không thể tránh được, vẫn kiên trì nói: "Thiếp không còn lời nào để nói."
"Ngươi là thê tử của Phiên vương, là mệnh phụ cao quý, nhưng lại làm ra những việc kinh thiên động địa không thể chấp nhận, niệm tình ngươi vì Hoàng thất khai chi tán điệp (Sinh con cho Hoàng tử). xử lý nhẹ, ban cho một chén rượu độc, ngươi tự mình tạ tội với tổ tông đi." Hoàng đế vung tay áo nói.
Nội thị bưng tới một bình rượu độc, rót đầy một chén đưa tới trước mặt của Tề vương phi, Tề vương phi kinh ngạc nhìn chén rượu trước mắt.
Trừng mắt ngập tràn phẫn nộ nhìn người trên long ỷ nói: "Tâm tư của bệ hạ, không đặt ở người nào, người bệ hạ để ý nhất kỳ thực chỉ có chính bản thân mình.
Triệu Quát, ngươi sủng thiếp diệt thê, bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, chỉ bằng từng này, ngươi đã kém xa Yến vương Triệu Trạch, sớm muộn sẽ có một ngày, ngươi nhận được quả báo, hết thảy mọi người đều xa lánh."
"Làm càn!" có đại thần trách cứ nói.
Tề vương phi run rẩy đưa tay lấy chén rượu, thì ngoài điện truyền tới một tiếng gào thét.
"Không được!"
Cấm vệ gác cửa điện cùng với nội thị đem người đang xông vào trong ngăn lại, nói: "Điện hạ, ngài không thể đi vào."
Thấy người cản trở, Tề vương nổi điên đoạt lấy đao trong tay cấm vệ vung tới, mặc dù có áo giáp ngăn cản, nhưng sức lực của Tề vương lớn, cấm vệ chịu một đao, cả miệng phun đầy máu tươi lùi về sau ngã chỏng vó ngã ở cửa điện, một trận khủng hoảng nổi lên.
"Mau, gọi thái y." nội thị hô lớn.
"Bệ hạ, bệ hạ." một nội thị thấy không ổn liền vội vã vào điện thông báo nói: "Tề vương điện hạ tới, còn đả thương cấm vệ trông cửa."
Hoàng đế nghe xong nhíu mày, đem hết thảy lửa giận tích tụ nãy giờ bùng phát, đẩy hết lên người Tề vương phi nói: "Một nữ tử lại biến hắn thành cái gì?"
Còn chưa chờ Hoàng đế nổi giận hết mức, Tề vương đã cầm đao xông vào điện, một đám văn thần sợ hãi lui về phía sau.
"Làm càn!" ngồi trên long ỷ, Hoàng đế giận giữ nói: "nghịch tử ngươi có biết cầm vũ khí vào điện là mắc tội mưu phản hay không?"
Tề vương ném đi cây đao, quỳ xuống đất ròng rã khóc nói: "Bệ hạ, cầu người thả Tề vương phi, nếu như muốn trừng trị, xin hãy trừng trị thần, thần một người gánh chịu."
"Ngươi..."
Tề vương phi nghe xong, vội vã tiến tới bên cạnh Tề vương nói: "Điện hạ"
"Cẩm y vệ tách bọn họ ra." Hoàng đế bình tĩnh, vẻ mặt chán ghét nói.
Cẩm y vệ đem người tách ra, Tề vương thấy thế, quỳ bò lên trước nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng cầu ngài, van cầu ngài vì nhi thần, mà bỏ qua cho Tề vương phi đi."
Hoàng đế tức giận, thấy nhi tử tính tình không sửa, lại vì một nữ nhân mà khóc lóc cầu xin, y phục lấm lem ướt nhẹp, không đoan chính, hắn giận giữ đứng lên nói: "Vô liêm sỉ!"
Phất tay áo đi xuống dưới điện, cẩm y vệ hộ giá không rời, hắn đi tới trước mặt Tề vương.
Tề vương thuận thế bò lên ôm chân hắn nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng sau này nhi thần nhất định sẽ nghe lời."
Nước mưa trên người Tề vương ướt vạt áo của hoàng đế, Hoàng đế tức giận ngay ở trước mặt các đại thần giơ chân mạnh mẽ đá văng Tề vương, chỉ tiếc mài sắt không thành thép nổi giận mắng
"Ngươi vì một nữ nhân, ngay cả thể diện của một thân vương cũng không cần sao?"
"Nếu ngay cả thê tử kết tóc nhi thần không bảo vệ được, thể diện này nhi thần còn cần để làm gì?" Tề vương run rẩy bò lên khóc ròng rã nói.
Các đại thần thấy thế dồn dập lắc đầu thở dài nói: "Tề vương điện hạ, thật là có tình, nhưng quá mức cố chấp, cũng quá mức lỗ mãng."
Hoàng đế chắp tay ra sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn Tề vương nói: "Tề vương phi phạm tội, đã đủ cho Lâm thị bị tam di tộc, ngươi dựa vào cái gì để xin tha cho nàng?"
"Không phải." Tề vương ngẩng đầu lên nói: "Thần vừa mới ở dưới mưa nhìn thấy Vệ vương, hết thảy đều là kế hoạch do hắn dựng nên."
Hoàng đế nhìn nhi tử khóc không ra thể thống gì nói: "Nếu không phải trẫm trước đó phát hiện có sai sót, phái cẩm y vệ điều tra, đệ đệ ngươi sợ rằng thực sự bị tiện nhân này hại chết."
"Vương phi nàng không làm thế, cầu bệ hạ khai ân." Tề vương không tin nói.
"Thê tử của ngươi, mua chuộc người, hãm hại đệ đệ ngươi. Hãm hại trọng thần, lôi kéo hình bộ, mấy mạng người tính gộp lại, ngươi nói cho trẫm biết, phải làm thế nào để đặc xá cho nàng?" Hoàng đế chỉ vào đám nội thị Vương phủ cùng với Hình bộ thượng thư chất vấn Tề vương
Đối với Hoàng đế Vệ vương tuy rằng không được hắn coi trọng, nhưng hắn cũng là nhi tử của mình, so với người khác họ tất nhiên trọng yếu hơn, huống hồ Tề vương phi lại khiến Tề vương làm ra những hành động như thế.
Liền làm Hoàng đế kiêng kị, mối hoạ này không diệt không yên tâm.
Tề vương quỳ trên đất quay đầu lại nhìn trong cung điện còn mấy nô bộc đang quỳ, còn có một đại thần, lại nhìn một góc áo bào mà nói.
"Lão sư, ngài từng khen Tề vương phi là hiền lương, ngài nhanh giúp ta khuyên bệ hạ, giúp ta khuyên bệ hạ."
Văn Uyên các đại học sĩ nghe được lời Tề vương nói thế, bất đắc dĩ lắc đầu, gập cong người nói: "Điện hạ, Lâm thị tội ác tày trời, hôm nay nhân chứng, vật chứng đều có đủ, một người làm ra những chuyện như thế, làm sao có thể giải vây đây.
Kính xin điện hạ tỉnh ngộ, không nên để bệ hạ khó xử, để hoàng thất hổ thẹn."
Lão sư của mình cũng đã nói như thế, Tề vương vẫn không tin, vung lên tay áo giận giữ nói: "Các ngơi những người này không phân biệt kẻ tốt người xấu, kẻ cầm đầu rõ ràng chính là hắn!"
Dứt lời Tề vương chỉ ra cửa điện, một nam tử mặc y phục của thường dân đi vào, các đại thần cũng nhìn theo, thấy người cũng kinh hãi.
Triệu Thành Triết đi vào trong điện, quỳ sát nói: "Phế vương, Thứ dân Triệu Thành Triết khấu kiến bệ hạ"
Được Hoàng đế cho phép, Triệu Thành Triết từ dưới đất bò dậy, lễ phép hướng chư vị học sĩ cùng tam ty khom người.
"Là ngươi!" Tề vương bò tới đao mình ném đi, nhặt lên nhắm phía Triệu Thành Triết nói: "Là ngươi ở sau lưng tính toán hết thảy, Bản vương phải giết ngươi!"
"Ngăn hắn lại!" sợ tình thế không tốt Hoàng đế không khỏi hô lên.
Hồ văn kiệt tự mình ra tay, một chiêu đem Tề vương khống chế lại, đoạt lấy đao trong tay Tề vương, các đại thần nhìn một màn này sợ tới toát mồ hôi lạnh, mà Triệu Thành Triết vãn đứng đó mặt không biến sắc, ung dung bình thản chắp tay nói: "Trước mặt thiên tử không thể làm bậy, người làm bậy không thể sống."
"Thả ta ra, ta muốn giết hắn!" Tề vương hai mắt như máu hướng Triệu Thành Triết giận giữ hét
Hoàng đế tiến lên phía trước, đưa tay ra vung lên cho Tề vương một cái bạt tay, âm thanh vang vọng hết thảy đại điện, cũng làm bầu không khí nháy mắt trở nên yên ắng, Tề vương ngốc lăng đứng trước mặt phụ thân mình, dù cho hắn có đang oán hận Triệu Thành Triết nhưng một cái tát này, làm hắn không giám làm càn nữa.
Hắn quỳ rạp xuống đất nói: "Phụ thân."
Hoàng đế nhìn nhi tử yếu đuối, bắt đầu hối hận trước đây chính mình bức bách hôn sự của hắn, lại lần nữa đôi môi run rẩy chất vấn: "Ngươi tình nguyện vì nàng mà không cần lễ nghĩa, ngươi là quyết tâm che chở nàng sao?"
"Nàng là thê tử kết tóc với nhi thần, là mẫu thân của hai hài tử, hài tử tuổi còn nhỏ không thể không có mẫu thân, xin bệ hạ mở ra một con đường." Tề vương dập đầu nói.
Tiếng đầu dập xuống đất vang trong đại điện, Hoàng đế đau lòng không thôi, hắn buông hai tay xuống nhắm mắt thở dài hỏi: "Tốt lắm, trẫm đã cùng chư vị Học sĩ cùng Hàn lâm viện thương nghị, có ý định thay đổi Trữ quân, hôm nay trẫm hỏi ngươi, vị trí Trữ quân này cùng với Tề vương phi, ngươi chọn cái nào?"
Tề vương sửng sốt nhìn bóng dáng phụ thân mình sừng sững như núi, lại nhìn thê tử đang bị cẩm y vệ hạn chế.
Hắn không khỏi nghĩ tới ngày đại hôn đó, cùng nàng nắm tay làm bạn, còn có những đêm rét mướt thê tử mạo hiểm vì mình mà sinh ra hài tử. giang sơn cùng thê tử, hắn nên làm sao đây.
Tề vương phi đối diện với Tề vương, rơi nước mắt như mưa, không ngừng hướng về Tề vương mà lắc đầu ra hiệu: "Không cần, không cần "
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem Tề vương chọn gì?
Tề vương: "Lão đệ, nên chọn bà xã hay giang sơn?"
Triệu Hi Ngôn: "Chuyện này..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip