Chương 23
Bữa sáng là đích thân tôi đi làm, tổng giám đốc dựa người trên tủ lạnh, lo lắng nhìn qua tôi loay hoay làm việc, cực lực ngăn cản tôi làm, vốn muốn nói quản gia sẽ cho người đưa cơm tới, vừa dinh dưỡng lại vừa ăn ngon.
Tôi quyết đoán cự tuyệt. tôi nói ở dưới mái hiên nhà người ta, làm sao có thể nào ăn không uống không còn không làm việc? Như vậy cũng quá không đạo đức đi, tổng giám đốc chị yên tâm, em nhất định sẽ không làm cho chị thất vọng!
Tổng giám đốc trầm mặc, lẳng lặng mà bỏ đi.
"tổng giám đốc, bánh mì bị em nướng khét rồi, chúng ta ăn cơm rang được không?"
"..."
"tổng giám đốc, hai cái trứng gà cuối cùng bị em làm rớt rồi, chúng ta ăn sủi cảo đông lạnh đi."
"..."
"tổng giám đốc, sủi cảo bị khét rồi, để em tìm xem còn cái gì có thể ăn không."
"..."
Qua rất lâu, tôi cầm hai túi bánh mì đưa trước mặt tổng giám đốc.
Tổng giám đốc nâng trán "..."
Bữa cơm vắng lặng qua đi. trên đường đến công ty, tôi hỏi tổng giám đốc có phải chuyện cở công ty luật thị có liên quan tới nàng không.
Tổng giám đốc đang xem tập chí, nghe tôi nói như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu "Cô ấy lại đến tìm em?"
"Lại?"
Tổng giám đốc chưa kịp tiếp lời, Ngô Thúc đã mặt mày hớn hở quay đầu lại nói rằng 'Hướng trợ lý còn không biết, kỳ thực lúc trước Luật tiểu thư đã đến tìm cô, còn dẫn theo một cô bé xinh đẹp giận ngút trời vào công ty, xem ý tứ là "giã lai bất thiện". bất quá còn chưa vào tới cửa lớn của công ty, tổng giám đốc đã phân phó bảo an kéo bọn họ trở về..."
"Vì sao lại muốn ngăn cản bọn họ?"
"Ải du, cũng chỉ vì không muốn cho cô nhìn thấy hai người bọn họ thôi." Ngô thúc bày ra nhất phó bộ dáng thương tâm nói.
"Xem phía trước, Ngô thúc." Tổng giám đốc đột nhiên chen mồm.
Ngô thúc không nhúc nhích, cười đến càng vui, nhìn tôi "tề mi lộng nhãn", "Hướng trợ lý, cô xem xem, tổng giám đốc là xấu hổ đâu."
Tổng giám đốc bất đắc dĩ thở dài một hơi, thản nhiên nói "Ngô thúc, nếu chú lại không nhìn phía trước, chúng ta sẽ bay xuống cầu đi."
Ngô thúc lập tức biến sắc, lập tức xoay người, tay lái không biết lúc nào đã nghiêng mấy độ, thân xe đang chạy dọc theo hướng lan can cầu, nhìn ra chỉ cần 5 giây nữa sẽ thành "xe hủy người vong". Ngô thúc lập tức nắm tay lái, kích động nói "tổng giám đốc! Chuyện muốn mạng người như thế tại sao ngài có thể "vân đạm phong khinh như thế hả!", vừa nói, vừa cố sức vòng tay lái về, xe mạnh mẽ vòng về hướng ngược lại.
Vì vậy theo quán tính, thân thể của tôi không tự chủ được hướng về thân bất động như núi tổng giám đốc nghiêng qua.
Tổng giám đốc nhàn nhạt, thuận theo tự nhiên, đem tôi ôm vào trong lòng.
Trên người tổng giám đốc có một cổ nhàn nhạt hương thơm, khoan khoái hương khí, cùng quần áo thơm ngát cộng với hình ảnh hoàn mỹ của nàng đem tôi buộc chặt, oa, mềm, thật muốn...sờ thử một chút.
Tôi thực sự đưa tay tiến vào, còn thuận tiện sợ soạng một chút.
Tôi xin thề, lúc làm một chuỗi động tác này tinh thần của tôi không hề tỉnh táo, tôi hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì!
Cũng may trong nháy mắt, Ngô thúc yên lặng mà thả xuống kính xe chặn lại gian sau, tạo cho chúng ta một không gian độc lập, còn tri kỷ mở thêm một tình khúc ôn nhu triền miên.
Sắc mặt tôi tối sầm lại, đây là cái quỷ gì?
Trên cổ tổng giám đốc nổi lên một tia đỏ ửng, vốn là nhẹ nhàng ôm thân thể của tôi chợt nắm chặt vai tôi, đem tôi từ trên người nàng kéo tới, ho nhẹ nói "Em đây là ý gì."
Từ lúc Ngô thúc thả xuống kính thần trí của tôi đã trở về, vừa nghĩ đến chuyện mình nhân cơ hội động tay động chân, tôi hận không thể quăng cho mình một cái tát chết quách cho rồi.
Tổng giám đốc thấy tôi lâm vào trầm mặc bất kể xung quanh, hơi nhíu mày, hướng lại gần tôi, sau đó nắm cằm tôi, lại hỏi một lần "Lúc nãy em có ý gì? Ân?"
Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm mái nhà ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe tổng giám đốc nói.
"ân?" nàng lại đến gần tôi thêm chút nữa.
Tôi vẫn bất động thanh sắc như trước nhìn chằm chằm cửa sổ.
Tổng giám đốc nhìn chằm chằm tôi một hồi, đại khái biểu tình của tôi vô cùng "bi trang túc mục", tay nắm cằm của tôi chậm rãi buông ra
[bi trang túc mục: bi thảm long trọng]
Sau đó nàng nở nụ cười.
Nàng! Cười!
Hơn nữa tiếng cười này! Đều không phải nhẹ nhàng mà câu dẫn ra khóe môi im lặng mà cười, là hàng thật ý thật mà cười. đây cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện, tại má bên trái của nàng có một cái đồng tiền nhợt nhạt, cười rộ lên má lúm liền xuất hiện rõ ràng, như gió xuân quất vào mặt.
Trong lòng bàn tay của tôi đầy mồ hôi, không thể tin tửơng được trạt trạt má lúm đồng tiền của tổng giám đốc "tổng giám đốc, chị đang cười?"
Tổng giám đốc tiếu ý chưa giảm, liếc liếc mắt nhìn tay đang chọc chọc đồng tiền nàng , lại nở nụ cười một tiếng "thế nào?"
Ta vẫn còn không tin, "tổng giám đốc, chị, Ôn Ngôn Ôn tổng giám đốc, đang cười? là một cái cười thật to?"
nàng cũng lười để ý tới tôi, mâm mâm má lúm đồng tiền, đưa tay đi lấy quyển tập chí kế bên.
Tôi bị nụ cười bất thình lình của nàng làm cho mộng, rốt cuộc là ở đâu chọc tới dây thần kinh cười của tổng giám đốc? Tôi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, một lần nữa tiến hành cùng tổng giám đốc câu thông "Lúc nãy chị cười, có đúng là bởi vì em...khụ khụ, sờ soạng chị...cái kia?"
Tổng giám đốc xiên xỏ hỏi lại tôi "Cái nào?"
Tôi khoa tay múa chân một chút trên ngực mình "Cái này."
Tổng giám đốc nhìn tôi khoa tay múa chân, nhìn chằm chằm vào ngực tôi, nghi hoặc nói "Cái nào?"
Tôi ưỡn ngực, tận lực biểu hiện ra lồi lõm "Cái này!"
Tổng giám đốc thu hồi ánh mắt, thở dài nói "Em rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Tôi tức rồi, chỉ vào ngực hỏi "Chị xem cái này thì nhớ đến chữ gì hả?"
Tổng giám đốc tỉnh ngộ, hiểu rõ nói "vùng đất bằng phẳng?"
"..." đệt!!!! 凸
Tôi thật thà hít sâu một hơi, nghĩ từ ngữ trên ngực này có chút không văn nhã, vì vậy tôi nói "....vếu của chị"
Sắc mặt tổng giám đốc cứng đờ.
Lúc đó hình như tôi cũng bị choáng váng rồi, dĩ nhiên không cảm thấy có chuyện gì, chỉ tiếp tục nói "Chị cười đến hài lòng như vậy, có phải vì em mò lấy vếu của chị không?"
Biểu tình tổng giám đốc trở nên phức tạp, nàng liếm liếm khóe môi, tựa hồ không biết trả lời vấn đề này như thế nào. dưới ánh mắt bức bách của tôi, nàng rốt cuộc gật đầu "Ân, cứ cho là vậy đi."
Tôi vỗ tay một cái, ngươi xem xem, tôi là biết như thế này mà.
Xe chậm rãi ngừng lại, bởi vì thời gian còn sớm, bãi đỗ xe vẫn còn chưa có người, có vẻ dị thường trống trải.
Ngữ khí của tôi trầm mặc vài phần "tổng giám đốc a, chị thế nào bị người ta sờ vếu còn cười đâu? đây là xâm phạm, chị phải tức giận mới đúng nga."
Má lúm đồng tiền của tổng giám đốc lại hiện ra "Thế nhưng tôi thực sự không có tức giận."
Thật cứng đầu!
Tôi biểu thị rất tức giận, cái nữ nhân này thật là không biết tự trọng! Hôm nay bị tôi sờ soạng thì thôi đi, nếu hôm khác bị người khác sờ soạng thì làm sao bây giờ?
Khi tôi tức giận lên đầu óc liền bỏ nhà ra đi, nhưng miệng lại trạch ở nhà, tôi thanh minh nghe được mồm miệng tôi nói một câu.
"Chị, chị, thật không biết xấu hổ!"
Chương 64
Tần Mộ hờ hửng mà nhìn nàng, không nói lời nào.
"Có phải hay không?" Thương Ấu Tuyền hôm nay nhất định phải lấy được đáp án, chuyện này nếu hôm nay không giải quyết rõ ràng hôm sau nhất định trở thành quả boom hẹn giờ, vốn tưởng rằng nàng ấy có thể tự mình nghĩ thông suốt, hiện tại trạng thái có chút ngày càng thái quá.
Tần Mộ nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên bộc phát ra, bỏ tay nàng ra, nói lớn "Đúng như thế thì sao? có ai quy định không được thích bạn thanh mai trúc mã của mình? phải, tất cả những bạn trai của cậu đều là do tớ tìm người đến quyến rũ, cho nên bọn họ mới ngoại tình! Cậu vừa lòng chưa?"
Sau đó chính thức ôm chăn khóc đến hoa lê đái vũ.
Thương Ấu Tuyền: "..."
nàng thở dài, tìm hộp khăn giấy, lấy một tấm đưa qua cho Tần Mộ.
Tần Mộ khóc đủ, giấy vụn ném khắp nơi, còn thút tha thút thít nói "Cậu thế nào một chút phản ứng cũng không có?"
Thương Ấu tuyền dùng một loại ánh mắt triều mến trí chướng nhìn nàng "Tớ có thể phản ứng gì? Tớ đã biết từ sớm a."
Tần Mộ mê: "A?"
"A cái gì mà a? thật trí chướng."
Tần Mộ: "A?"
"Lại a?"
"Không phải, cậu đã biết rõ vì sao không mắng tớ?" trong nháy mắt biểu tình Tần Mộ kích Động hẳn lên, nàng bước về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Thương Ấu Tuyền.
Thương Ấu Tuyền hỏi ngược lại: "Tớ vì sao lại muốn mắng cậu? Chính là bọn họ là dễ dàng bị người khác câu đi, chẳng lẽ còn muốn tớ đi nói rõ rồi vãn hồi? kia không phải đem tớ trở thành vở kịch trên sóng truyền hình sao?"
Tần Mộ nháy mắt mấy cái, cảm giác có chút không thích hợp "Nhưng là tớ câu dẫn bạn trai của cậu là không đúng a."
Thương ấu Tuyền nâng tay đập ót nàng "Úc, cậu đã biết không đúng sao, vậy còn làm?"
"Bởi vì tớ thích cậu a." Tần Mộ nói ra câu đầu tiên, câu sau liền thuận miệng hẳn ra.
Thương Ấu tuyền vươn một bàn tay trước mặt nàng "cậu khoan nói, chuyện cậu có thích tớ hay không chốc lát hãy nói. Tớ sở dĩ không mắng cậu, cũng không nói cho cậu biết vì lúc ấy tớ không hề thương tâm."
nàng biết nói như thế nào sẽ khiến Tần mộ vui vẻ "Nguyên nhân tối trọng yếu là, bọn họ không so được địa vị của cậu trong lòng của tớ? nếu cậu cảm thấy chơi vui vẻ như vậy, vậy thì cứ để cho cậu làm đi."
tần Mộ quả nhiên thẹn thùng mà dùng chăn che mặt.
"Vừa lòng?" Thương ấu Tuyền nói.
Tần Mộ ở trong chăn mạnh mẽ gật đầu.
"Về phần chuyện cậu nói thích tớ....là kiểu thích của tình nhân? Tần Mộ, cậu nhìn thẳng vào mắt tớ." Thương ấu Tuyền kéo nàng từ trong chăn ra, nàng lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.
"Nhìn tớ." nàng còn nói.
Tần Mộ nhìn chằm chằm nàng, nghĩ rằng: nàng là người ta muốn cùng một chổ suốt đời. nàng biị chính mình thuyết phục, vì thế nhận chân gật đầu "Vâng, tớ thích cậu."
"Hảo"
Tần Mộ bị một chữ "hảo" của nàng có chút mộng. Đây là đã đáp ứng sao? hay là vẫn lại có chiêu gì? Sẽ không tuyệt giao đi.
Thương Ấu Tuyền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đem hình ảnh lấy đi ra, thành thật nhìn lại hình ảnh của nàng cùng Kiều Đồng chụp chung, đây là hình ảnh ngày hôm qua uống trà sữa chụp lại, mặt dán mặt, miệng cố ý uống cho phùng lên, trong ánh mắt đều có trong suốt ý cười.
Thương Ấu Tuyền lại đổi một hình ảnh khác, là hình ảnh mình Kiều Đồng, là ở quán cà phê, nàng dựa vào cửa sổ, rất im lặng mà uống, im lặng như một tranh vẽ, lúc nghiêng đầu nhìn ra ngoài nàng liền vụng trộm chụp lại, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, mỹ đến kinh người.
nàng ở trong lòng 'bẹp" hôn một cái, đem điện thoại thu hồi.
"cậu nói cậu thích tớ?"
Tần Mộ hoảng hốt mà chớp mắt "Đúng...đúng vậy."
Thương Ấu Tuyền hít một hơi thật sâu, đứng lên, hai ba bước đã đem quần áo của mình cởi chỉ còn lại quần lót, sau đó vạch chăn của Tần Mộ, đè lên người nàng.
Tần Mộ giãy dụa, hai tay liền dễ dàng bị chế trụ đặt trên đỉnh đầu.
"! ! !"
"Vậy tớ liền như cậu mong muốn." Thương Ấu Tuyền sắc khí dày đặc mà liếm liếm môi, cúi đầu hôn đi xuống.ầu lưỡi, nhìn gương mặt không thể quen thuộc được hơn này, tóc gáy gì gì đó liền hỏa tốc dựng lên, toàn bộ tạt khởi.
Thương Ấu Tuyền không đánh tỉnh nàng sẽ không bỏ qua, khi miệng nàng rơi vào khoảng không, khóe miệng hơi câu lên, tay dọc theo thân Tần Mộ đi vào, không kịp để nàng đụng đến cái gì, không biết Tần Mộ lấy khí lực từ đâu tách nàng ra, một bộ chấn kinh quá độ.
Thương Ấu tuyền bị nàng đẩy ra, nằm trên giường chống đầu nhìn nàng, cười đến hàm xúc mười phần "Hay là cậu muốn ở mặt trên? Tớ và cậu quan hệ tốt như vậy, nếu như cậu muốn thế nào thì cứ nói. Tư thế nào cũng sẽ điều thỏa mãn cậu."
nàng đại đại nằm xuống, đầy mặt viết "Cậu muốn làm gì thì làm."
"Được rồi, đến đây đi."
Tần Mộ lắp bắp nói "cậu cậu cậu, cậu là người đã có bạn gái."
Thương Ấu tuyền khẳng khái nói 'kia có quan hệ gì? Bạn gái thì dễ thôi, nếu cậu đã muốn cùng tớ cùng một chổ, tớ lập tức gọi điện thoại cùng nàng chia tay."
Tần Mọ chỉ vào nàng 'Cậu cậu cậu..."
nàng nói không được nữa, đem chăn kéo lại, ôm chặt chính mình, lạnh run.
"tớ Tớ Tớ." Thương Ấu tuyền bĩu môi học nàng "đầu óc của cậu thật là bị lừa đá. Người cậu thích muốn thân cận với cậu, cậu cư nhiên lại biểu thị giống như mình bị cưỡng gian, cậu còn dám nói thích tớ."
Tần Mộ "Tớ..."
Thương ấu tuyền đánh gãy nàng "Tớ cái gì mà tớ, tớ nói cho cậu nghe một đáp án tiêu chuẩn. hiện tại nếu đem cậu trở thành Kiều Đồng, nàng đã sớm cầm giữ không nổi, đè tớ lại mà thiên biến vạn hóa, đừng nói tớ chủ động đi hôn nàng, cho dù lúc tớ đang uống nước, lúc xem sách, hay tùy tiện làm một chuyện gì, nàng đều có thể vô thanh vô thức mà mon men qua cùng tớ kích hôn."
nàng dời mắt, kế bên là hồi ức ngọt ngào nói "Quả thật là hôn môi cuồng ma."
Tần Mộ".."
Thương ấu tuyền một giây sao hồi phục nghiêm túc, ngón tay chỉ chỉ ngực nàng nói "Cậu thích tớ, nhiều năm như vậy rồi sao còn chưa cân nhắc đây? Đây là phong cách đối nhân xử thế của cậu? Bình thường vẫn giao lưu bạn trai đều đều, thời điểm cậu cùng bạn trai kết giao có nghĩ đến tớ không? Cậu từng có nữa điểm áy náy sao?"
Tần Mộ cúi đầu, mỗi một câu nói của Thương Ấu tuyền nàng đều hướng giường lui ra một chút.
"Vì cái gì mỗi lần tớ giao bạn trai cậu đều muốn đến phá? Cậu là thật thích con người của tớ sao? hay là sợ tớ có bạn trai rồi liền không để ý đến cậu? Sẽ không cùng cậu nghe oán hận chuyện trong nhà, sẽ không cùng cậu nhàm chán ngồi xe chạy như bay đi khắp nơi, sẽ không cùng cậu xem cái kịch truyền hình cẩu huyết, cậu đến tột cùng là thích tớ hay chỉ đơn thuần là thích cảm giác tớ bồi bên cạnh cậu."
Tần Mộ thoái lui đến bên mép giường, lưng đụng lên tấm ván gỗ, ngón tay nắm chạy sàn đang.
Thương ấu tuyền không chút lưu tình nào trạc phá ý nghĩ lầm lỗi của nàng "Cậu phát hiện sẽ không có khả năng vẫn ở bên cạnh tớ, cậu ghen tị người khác chiếm lấy thời gian của tớ mà đáng lý ra chỉ dành cô cậu, cậu suy nghĩ một cái biện pháp, nếu hai chúng ta là tình nhân, cậu liền có thể độc chiếm tớ. vì thế cậu không ngừng nghĩ mà ám chỉ mình, cậu chính là thích tớ, cậu nghĩ tất cả những chuyện cậu làm hết thảy đều xuất phát ở sự ghen tuông, cậu ám chỉ chính mình, ám chỉ đến mức ngay cả cậu đều tin rằng cậu thật sự là thích tớ. Lúc trước tớ sỡ dĩ không đánh tỉnh cậu, vì tớ cho rằng cậu chỉ là đang cáu kỉnh, dù sao cậu vẫn kết giao bạn trai bình thường, cậu sớm muộn gì cũng có thể hiểu được, cậu là không thích tớ, tớ cùng cuộc sống của cậu không có khả năng vĩnh viễn buộc cùng một chổ."
Sắc mặt Tần Mộ trắng bệch, thấp giọng nói "Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói?"
"Bởi vì tớ sợ cậu ám chỉ quá mức, đến một ngày sẽ thật sự thích tớ." Thương ấu Tuyền nâng tay lau nước mắt trên mặt nàng, hai tay ôm mặt nàng, ôn nhu nói "Tớ vĩnh viễn vô pháp đối với bạn bè tốt nhất của mình sinh ra tình yêu, khi đó cậu sẽ thống khổ vạn phần, đến lúc ngả bài đó liền không có đường quay đầu, tớ chỉ có thể lựa chọn cùng cậu mỗi người một ngả."
".."
"cậu nhìn cơ thể của tớ, cậu còn muốn cùng tớ là tình sao?"
"..."
Thương Ấu tuyền nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc vào từng cái. Nàng đứng ở đầu giường, nhìn Tần Mộ đang lâm vào trầm tư, khẽ thở dài nói "Cậu cố gắng ngẫm lại, tiểu trí chướng, tớ đi sôpha nằm ngủ một chút, ngày mai còn phải đi làm."
nàng đưa lưng về Trần Mộ nằm trên sôpha, vẫn nghĩ mà sợ thở ra một hơi thật dài, trên lưng tựa hồ còn dính ngấy mồ hôi lạnh. Vạn nhất Tần Mộ không né tránh, chạy đi xong nên giải quyết như thế nào đây. May mắn may mắn.
nàng mở ra tin nhắn với Kiều Đồng, nghĩ muốn nhắn cho nàng một tin nhắn, nói một câu về hành động vĩ đại của mình đêm nay, nhưng vẫn khẳng định không đem chuyện của mình nói cho nàng, không thì bình dấm chua liền muốn phi thiên. Nhưng mà nàng thật sự là muốn nói cái gì, vì thế châm chước hồi lâu, làm bộ như chính mình vừa tỉnh ngủ.
Thương Ấu Tuyền đánh chữ nói "mới vừa làm ác mộng, liền tỉnh lại."
Sau đó bắt đầu biên soạn nội dung "tôi mơ thấy vào lễ tình nhân, em lái xe dừng lại trước cửa hàng bán hoa, bảo tôi đứng bên ngoài chờ. Tôi chờ thật lâu cũng không thấy em đi ra, tôi hiếu kỳ xuống xe tìm em. Em cư nhiên lại cùng một nữ nhân không thấy rõ mặt ngoạn hôn môi! ở bên trong khanh khanh ta ta, miệng điều dính nhanh đến một khối, nữ nhân kia còn nhìn tôi cười! cười cái rắm!"
Thương Ấu Tuyền bùm bùm đánh chữ "Cũng rất tức, sau đó liền tỉnh lại."
Nữ nhân đang yêu thì hoàn toàn không có tế bào thông minh, nàng não bổ một số hình ảnh, cư nhiên thật đem chính mình chọc tức, thở phì đánh chữ nói "được, tôi không để ý đến em!"
Thơ phì phì ôm điện thoại liền ngủ.
Buổi tối thứ 7 Kiều Đồng không ngủ hảo, chủ nhật trở về, cùng Thương Ấu Tuyền hàn huyên vài câu, đối phương cũng ngủ không tốt liền nói hai ba câu liền đi ngủ bù, nàng mới lưu luyến không rời mà cắt đứt, gọi đồ ăn giao hàng tận nơi, ăn qua loa mấy miếng, tắm rửa xong, bắt đầu xem phim, muốn đợi Thương Ấu Tuyền ngủ một chút thì nói thêm vài câu, đợi cả buổi tối cũng không thấy nàng nhắn lại, Kiều Đồng gửi cho nàng một tin, nói mình cũng đi ngủ.
nàng một đêm vô mộng, vừa cảm giác ngủ thẳng tới 7 giờ, thẳng tắp như xác chết vùng dậy, trước tiên là nhìn di động. Trên màn hình đều là tin nhắn của Thương Ấu Tuyền.
[sáng 2:39]
[Ấu Tuyền bảo bối] "mới vừa làm ác mộng, liền tỉnh lại."
[Ấu Tuyền bảo bối] : "mơ thấy lễ tình nhân......"
[Ấu Tuyền bảo bối] : "Cũng rất tức, sau đó liền tỉnh lại."
[Ấu Tuyền bảo bối] : "được, tôi không để ý đến em!"
[sáng 6:02]
[Ấu Tuyền bảo bối] : "đến thời gian đồng hồ sinh học, tôi tỉnh, em gửi tin nhắn cuối cùng cho tôi cũng đã hơn 8 tiếng, em cư nhiên lâu như vậy cũng không trả lời tôi, em là có nữ nhân khác!"
[Ấu Tuyền bảo bối]: "Lúc trước cùng nhân gia xem sao xe trăng còn gọi nhân gia là bảo bối, trong thơ từ ca phú nói nhân sinh triết học, hiện tại "tân nhân thắng người cũ", ngay cả tin nhắn cũng không trả lời [cáu cáu]"
[sáng 6:39]
[Ấu Tuyền bảo bối]: "Rống! Ngủ trong ôn nhu hương của nữ nhân khác có phải rất thích hay không! Người ta có giống tôi ngực nở mông công không? Có một mình tôi còn chưa đủ, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt."
[sáng 6:48]
[Ấu Tuyền bảo bối]: "Em còn dám chưa đến hống tôi?"
[Ấu Tuyền bảo bối] : [icon: không thể bởi vì ta khả ái mà ngươi lại khi dễ ta]
[Ấu Tuyền bảo bối]: "Ai nha, xem tra em thật sự không yêu tôi, tôi cũng không tất yếu phải giữ lại em. Cứ như vậy đi, mọi người từ nay về sau "nữ hôn nữ gả", không còn liên quan."
Kiều Đồng vừa tỉnh ngủ xong đầu liền bắt đầu đau: "..."
nàng mới vừa soạn tin nhắn đánh vài chữ, trên màn hình lại nhảy ra thêm một tin nhắn.
[sáng 7:02]
[Ấu Tuyền bảo bối]: "Đại tra nữ! ! ! ! ! !"
[tra = cặn bả]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip