27.

Úc Miên tập cưỡi ngựa cả một buổi sáng, Bùi Tùng Khê cuối cùng mới dần dần buông tay để cho "quả vải kem" mang nàng chậm rãi dạo quanh ở trường đua ngựa.

Cô đứng ở cách đó không xa dõi theo nàng.

Đám người Minh Châm mới vừa cưỡi ngựa lại đây:

"Tùng Khê, cô cũng chơi đi. Quần áo của cô đều ở đây mà, chúng tôi sẽ thế cô quan sát cô bé một hồi."

Kỷ Tú Niên tươi cười ôn nhu:

"Minh Châm, cô ở lại nơi này đi, mình tôi đi qua xem là được."

Bùi Tùng Khê rốt cuộc cũng gật đầu.

Trước kia, bọn họ rất hay tới trường đua ngựa này cưỡi ngựa và chơi polo nên găng tay, miếng đệm đầu gối, quần và mũ bảo hiểm mà cô thường dùng đều ở đây. Chỉ mất vài phút, Bùi Tùng Khê đã đổi xong trang phục. Lúc cô trở ra, Minh Châm thì đang tự tay cầm tay chỉ dạy Nguỵ Ý cưỡi ngựa, còn Kỷ Tú Niên thì đang chăm sóc Úc Miên từ xa.

Bùi Tùng Khê tuyển một con ngựa đen thuần huyết mà cô thường cưỡi rồi phi ngựa hướng về nơi xa, động tĩnh không nhỏ. Úc Miên cũng nhìn qua và vui vẻ vẫy tay với cô.

Bùi Tùng Khê đã thay một chiếc áo khoác cưỡi ngựa đen, quần bò trắng và miếng đệm đầu gối màu đen. Cô phóng ngựa chạy băng băng xuyên qua hơn phân nửa trường đua ngựa tiến về phía nàng. Gió nhẹ phất qua mái tóc dài đen nhánh kia khiến cho cả người cô ấy lộ ra vẻ anh tư táp sảng[1].

[1]: nói về người có tinh khí, thần thái phi dương; tư thái anh dũng uy phong.

Mãi cho tới lúc đến trước mặt nàng, Bùi Tùng Khê mới dừng lại. Cô ngồi ở trên lưng của con ngựa cao lớn, gương mặt vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng lúc này hơi hơi cúi đầu xuống nhìn nàng mỉm cười.

Úc Miên xem đến sửng sốt... Nguyên lai dì Bùi còn có bộ dáng này.

— Thật là đẹp mắt nha. Không giống với các minh tinh trên TV... chỉ là... Ầy, sao nàng không tìm ra được từ nào thích hợp nhỉ?

Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không ngẫm ra được đáp án nên đành bỏ cuộc rồi cảm thán nói: "Dì Bùi, người thật là lợi hại."

Kỷ Tú Niên bật cười:

"Dì Bùi của con có chứng chỉ GALOP do Hiệp hội cưỡi ngựa nước Pháp cấp phép nên tất nhiên là lợi hại rồi."

Bùi Tùng Khê mím môi:

"Thời đi học nhàm chán nên mới tìm hiểu thôi."

Đôi mắt Úc Miên toả sáng:

"Vậy người có thể làm lại lần nữa được không? Con muốn xem người cưỡi ngựa!"

Bùi Tùng Khê nói "tốt" nhưng lại không phóng ngựa chạy như bay giống như vừa rồi mà chỉ để cho ngựa dạo bước chậm rãi quanh trường đua.

Úc Miên lén nằm sấp xuống, sờ bờm của "quả vải kem", nhỏ giọng hỏi:

"Dì Bùi của mình đẹp nhất thế giới có đúng hay không?"

Ngựa con tự nhiên không thể hiểu được câu hỏi của nàng, chỉ hí nhẹ một tiếng nhưng Úc Miên lại mỉm cười hài lòng:

"Cậu cũng nghĩ như vậy có đúng không?"

Rốt cuộc nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không cưỡi được bao lâu thì đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng không muốn trì hoãn cuộc chơi của Bùi Tùng Khê và những người khác nên nhất quyết đứng đợi ở gần đó.

Sau lại, Nguỵ Ý cũng xuống ngựa và nắm dây cương đi qua:

"Tiểu Miên Miên, chị đến bồi em."

Úc Miên gật đầu nói "tốt", lại hỏi cô:

"Mặt của chị sao đỏ vậy?"

Nguỵ Ý giật mình, đưa tay lên sờ má mình xong nhanh chóng buông xuống:

"Thật vậy sao?"

"Ừm! Có phải là chị cảm thấy nóng quá không?"

Nguỵ Ý nghĩ đến Minh Châm rồi khẽ thở dài:

"... Có lẽ là thế."

......

Ban ngày tận hứng chơi đùa xong, buổi tối mọi người cùng đến một trang trại rượu ở gần đó để ăn cơm.

Dẫu cho đã lớn nhưng Úc Miên còn chưa từng được uống thử rượu, đôi mắt nàng lấp lánh lên khi nhìn thấy các loại rượu trái cây màu sắc sặc sỡ. Bùi Tùng Khê lại rất nghiêm khắc:

"Trẻ con không được uống rượu."

Chủ của trang trại rượu này là bạn bè của Minh Châm, hắn mỉm cười rồi rất nhiệt tình giới thiệu:

"Rượu này không có nồng độ cồn. Nếu là con gái thì đều có thể uống được nửa ly, giống hệt như nước trái cây thôi."

Úc Miên chớp chớp mắt, lôi kéo ống tay áo của Bùi Tùng Khê:

"Chỉ uống một chút thôi, có được không?"

Bùi Tùng Khê không có biện pháp với nàng, mà đây cũng là kì nghỉ hè nhàn nhã hiếm có nên cô vẫn là đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này của nàng:

"Chỉ có thể uống một chút, dì sẽ rót cho con."

Minh Châm bật cười:

"Tùng Khê, cô như vậy cũng không khỏi quá khắc nghiệt đi."

Bùi Tùng Khê không đáp lại, cô cầm lấy bình rượu rồi chỉ rót ra một lượng nhỏ, khi chất lỏng vừa đạt được 1/5 cốc pha lê thì đã dừng tay và đẩy qua: "Không có lần sau."

Úc Miên gật đầu: "Con biết rồi."

Minh Châm cười nhạo Bùi Tùng Khê với Kỷ Tú Niên:

"Cô ấy khắc nghiệt và bất cận nhân tình với cấp dưới của mình thì thôi, hiện tại đối xử với một bé gái cũng như vậy. Cô nói xem người này có đáng ghét hay không?"

Kỷ Tú Niên cười mà không nói, trong đôi mắt lại ấp ủ nhàn nhạt u sầu, cũng biết là vừa nhớ tới cái gì, chỉ cúi đầu tự rót tự uống.

Nguỵ Ý uống vào chút rượu, cảm giác lâng lâng vừa lên liền công nhiên dỗi cô ấy:

"Minh tổng, cách xử sự làm người của Bùi tổng ra sao, mong cô đừng bàn luận nhiều."

Minh Châm xụ mặt:

"Cô quản lắm chuyện thật."

Bùi Tùng Khê lặng lẽ ngắt lời họ:

"Được rồi, ăn cơm đi thôi."

Úc Miên vừa mới nếm ít rượu trái cây, nàng cảm giác bầu không khí trên bàn ăn hơi kỳ lạ nhưng không phân biệt được là lạ ở chỗ nào.

Nàng bèn cúi đầu, an tĩnh cắn ống hút uống rượu. Rượu này đúng là ngọt như nước trái cây, thoang thoảng hương nho, còn quyện với mùi thơm của đào, vị đầu vào có chút đắng chát nhưng cuối cùng lại hoá thành dư vị kéo dài.

Bùi Tùng Khê nhất thời không biết nói gì, chỉ lo gắp vài miếng cà rốt cho Úc Miên:

"Ăn nhiều một chút, cái này tốt cho đôi mắt."

Kỳ thật Úc Miên không thích ăn cà rốt nhưng cô ấy kẹp cái gì nàng liền ăn cái đó.

Giữa bữa ăn, Nguỵ Ý có việc nên đã rời bàn một lần, lúc trở về còn gọi Bùi Tùng Khê ra ngoài, đại khái là vì sự tình trong công ty, bọn họ đứng ở bên ngoài ban công nói chuyện rất lâu.

Úc Miên đã uống hết nửa ly rượu trái cây nhưng còn muốn uống thêm chút nữa...

Nàng nhìn thoáng ra bên ngoài, rồi nhịn không được mà trộm đổ thêm rượu vào ly nhưng bị Minh Châm thấy được.

"Thích uống thì cứ uống. Hà tất gì phải giống với dì Bùi của con, lúc nào cũng kiềm chế bản thân mình, quá mức kỷ luật."

Úc Miên nhận được sự ủng hộ thì lập tức táo bạo hơn, lặng lẽ uống lên hơn nửa cốc.

Hôm nay nàng thật sự rất cao hứng... Nàng lớn như vậy nhưng hôm nay là lần đầu tiên được cưỡi ngựa và nhận thức bạn bè của dì Bùi, còn có nhìn thấy dáng vẻ dì Bùi cưỡi ngựa. Tất cả đều là trải nghiệm mới lạ mà nàng chưa từng có.

Bùi Tùng Khê nói xong chính sự với Nguỵ Ý liền trở về, vừa liếc mắt một cái là nhìn ra Úc Miên có vài phần men say. Cô nhíu mày, ngồi xuống hỏi nàng: "Trộm uống rượu rồi à?"

Thiếu nữ cười khanh khách, gương mặt ửng đỏ:

"Đúng vậy, chỉ có một chút, người đừng tức giận được không?"

Bùi Tùng Khê không có sinh khí, cô dùng đầu ngón tay thử nhiệt độ trên má nàng.

"Dì không tức giận, nếu con uống nhiều, buổi tối sẽ khó chịu."

Úc Miên cười nói "sẽ không", nhưng không bao lâu sau đã choáng váng dựa vào trên vai cô, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ:

"...có chút choáng váng."

Bùi Tùng Khê một bên ôm lấy Úc Miên, một bên tiếp tục nói chuyện phiếm:

"Minh Châm, là cô nói gì đúng không?"

Minh Châm cười to, tuy khuôn mặt quạnh quẽ nhưng tính cách cô thật ra có vài phần tuỳ ý cùng tiêu sái:

"Đúng vậy, tôi thấy cô bé trộm rót rượu nên nói vài câu thôi."

"Xem ra là cần phải trừ tiền lương của cô."

"Bùi tổng, cô dữ quá!"

Kỷ Tú Niên vừa vặn ngồi ở dưới bóng đèn, một mảnh ánh sáng nhu hoà rơi xuống trên đầu, mặt mày có chút vắng lặng, cười nhạt nói:

"Minh Châm, cô tốt nhất không cần khiêu khích Tùng Khê."

Minh Châm nhướng mày:

"Tất nhiên là tôi biết rồi... Đừng nhìn bộ dáng Tùng Khê thờ ơ, không tranh với đời nhưng kỳ thật cô ấy là kẻ gặp thần sát thần. Cô ấy không muốn tranh giành gia sản với anh trai mình thôi, chứ nếu không bằng vào chút tài năng kia của Bùi Lâm Mậu thì đều không đủ xem."

Biểu tình Bùi Tùng Khê bình tĩnh, không bàn luận thêm gì về lời nói của cô ấy.

Kỷ Tú Niên đối với Bùi Lâm Mậu có chút ấn tượng, khẽ cau mày:

"Tôi nhớ... hình như hắn có quan hệ gì đó với Ôn gia?"

Minh Châm cười nhạo:

"Vô dụng thôi. Sự tình của Tùng Khê và Ôn đại thiếu gia sắp định ra tới rồi."

Kỷ Tú Niên giật mình: "Sớm như vậy?"

Bùi Tùng Khê lắc đầu, vẻ mặt còn có chút không kiên nhẫn.

"Trong nhà đã thúc giục lâu lắm rồi. Kỳ thực đều giống nhau, hắn không thèm để ý, tôi cũng không quan tâm."

— Không sao cả, cứ xem như đây là một hồi trò chơi là được.

Kỷ Tú Niên nhíu mày lại:

"Vậy hai người... sau khi kết hôn, nàng sẽ phải đi đâu?"

Cô dùng ánh mắt ý bảo thiếu nữ đang dựa vào trên vai Bùi Tùng Khê.

Bùi Tùng Khê hiển nhiên không nghĩ tới cô ấy sẽ hỏi như vậy, đây là một cái vấn đề ngoài ý muốn.

"Nàng đi nơi nào?"

Kỷ Tú Niên nhẹ nhàng gật đầu:

"Cô có suy xét qua sao?"

Bùi Tùng Khê mỉm cười:

"Đương nhiên là ở bên cạnh tôi rồi."

Kỷ Tú Niên mím môi, dường như muốn nói thêm cái gì, cuối cùng lại thôi, chỉ nâng cái ly lên: "Cô nên suy xét cẩn thận hơn đi."

Bùi Tùng Khê dường như không để tâm đến vấn đề này, có chút thờ ơ rũ mắt xuống, thỉnh thoảng nhìn về cô bé đang ngủ say.

Thời điểm bọn họ trở về thì trời đã tối rồi.

Nguỵ Ý và Kỷ Tú Niên đều có uống rượu nên Minh Châm đưa bọn họ trở về. Bùi Tùng Khê không uống rượu nên có thể tự mình lái xe.

Úc Miên vẫn còn đang ngủ, Bùi Tùng Khê đặt nàng vào ghế sau xe, lấy ra chăn lông đắp kĩ cho nàng rồi mới quay lại cửa trước ngồi vào ghế lái.

Sau khi xe khởi động, thiếu nữ ngồi ở ghế sau hơi nghiêng người sang một bên, dùng lòng bàn tay che kín đôi mắt.

Nàng biết chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng còn là cảm thấy... khổ sở.

Trong tiếng ồn ào náo động của ô tô, nàng có chút buồn bã mất mát nghĩ thầm.

— Thời gian thuộc về các nàng dường như đã đi qua rồi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip