52. Bị bệnh

Bùi Tùng Khê không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, bước đến bên cạnh và định đưa tay vuốt tóc nàng:

"Xin lỗi, dì biết..."

Úc Miên lùi lại một bước né tránh, tay cô ấy rơi vào khoảng không.

"Miên Miên?"

Úc Miên lắc đầu:

"Con hiểu rồi... Không cần giải thích, không cần giải thích. Con muốn nghỉ ngơi."

Nói xong, nàng xoay người rời đi, bước chân càng lúc càng nhanh, như thể phía sau có một con quái thú đáng sợ đang đuổi theo, mà nàng chỉ có thể trốn chạy.

Bùi Tùng Khê muốn đuổi theo để nói chuyện với nàng, nhưng chưa đi được mấy bước thì cô đã dừng lại... Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng đóng sầm cửa từ trên lầu truyền xuống.

Cô có thể hiểu được cảm xúc của Úc Miên, nhưng lại không thể hoàn toàn lý giải được...

Khi nãy nói chuyện, cô cũng chỉ dùng giọng điệu thương lượng. Đây là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra sau khi suy nghĩ cả đêm. Bùi Lâm Mậu tạm thời không thể vươn tay xa đến thế, càng không nói đến công ty chi nhánh Bắc Mỹ là do cô một tay gây dựng nên Úc Miên ở đó sẽ rất an toàn... Thế nhưng...

Bùi Tùng Khê nghĩ tới sắc mặt vừa rồi của Úc Miên, rõ ràng là nàng không muốn đi, nhưng tại sao lại gật đầu nói đã hiểu?

Đến giờ ăn trưa, Bùi Tùng Khê gõ cửa phòng Úc Miên, giọng nàng vọng ra từ bên trong:

"Bây giờ con không muốn ăn..."

Cô lẳng lặng đứng trên hành lang hồi lâu, chỉ yên tĩnh lắng nghe tiếng động trong phòng Úc Miên.

Im ắng, không có bất kì thanh âm nào phát ra, hình như là nàng không khóc, cũng không gọi điện trò chuyện với bạn bè.

Úc Miên nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài.

Có rất nhiều lần, Bùi Tùng Khê đứng trước cửa phòng nàng, giơ tay rồi lại không gõ xuống.

Có lẽ... có lẽ tạm hoãn vài ngày nữa, đợi Miên Miên bình tĩnh lại là được.

Nhưng mà thực tế cũng không phải vậy.

Kỳ nghỉ hè bắt đầu, ngoài chương trình học phác họa, Úc Miên còn đăng ký thêm lớp màu nước, lớp vũ đạo sơ cấp trước đây cũng được học tiếp. Nàng làm cho bản thân trở nên cực kì bận rộn. Có đôi khi Bùi Tùng Khê tan ca về nhà rồi mà nàng vẫn còn chưa về.

Hơn nữa, hễ Bùi Tùng Khê gọi tên nàng và mở lời muốn nói chuyện, Úc Miên đều sẽ cúi đầu, âm thầm kháng cự.

Đối với Úc Miên, Bùi Tùng Khê không thể nào áp dụng những thủ đoạn sấm rền gió cuốn trên thương trường vì bản thân thậm chí còn chưa từng nặng lời với nàng. Cô cảm nhận được sự kháng cự và chống đối cực kỳ kịch liệt của Úc Miên, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, rất xa lạ.

Thế nhưng thời gian càng kéo dài, Bùi Lâm Mậu càng không kiềm chế được và càng ngày làm càng nhiều động tác nhỏ.

Cho đến một ngày, khi Bùi Tùng Khê tan tầm về, cô nhạy bén cảm nhận được có người đang rình rập ở gần đó. Cô biết... có lẽ mọi chuyện không thể trì hoãn được nữa.

Cô cần phải nói chuyện rõ ràng với Miên Miên.

Ánh nắng cuối tháng bảy nóng như thiêu đốt. Khi Úc Miên đeo giá vẽ tranh trở về, nàng bất ngờ phát hiện Bùi Tùng Khê đang ngồi trong phòng khách, bình tĩnh nhìn nàng:

"Miên Miên, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện đi."

Úc Miên không muốn nói chuyện, nàng biết trốn tránh là vô ích, nhưng nàng... vẫn chưa biết phải đối mặt như thế nào.

Nàng biết làm thế này là rất hèn nhát... nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa cô, nàng liền đau khổ đến mức không biết phải nói năng ra sao.

Nàng thậm chí không thể nói cho cô biết nàng không muốn rời đi, hoặc lý do bản thân không muốn rời đi là gì. Đó là bí mật mà nàng không thể tiết lộ.

Nàng vác giá vẽ tranh đi ngang qua cô:

"Con... con về phòng trước."

"Đứng lại."

Bùi Tùng Khê chậm rãi mở miệng, giọng điệu trầm thấp và ẩn nhẫn nhưng lại bộc lộ áp lực mạnh mẽ, xen lẫn chút lạnh lùng vô tình.

Úc Miên ngây người trước giọng điệu của cô, nàng xoay lại nhìn... Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc của Bùi Tùng Khê, đôi mắt vô thức đỏ lên:

"Nói về chuyện gì?"

Bùi Tùng Khê thấy khóe mắt nàng đỏ hoe liền khựng lại... Mấy ngày nay, cô luôn lo lắng bất an, mỗi ngày đều sợ hãi rằng có biến cố sẽ xảy ra, cộng thêm việc phải liên tục đối mặt với sự mâu thuẫn và thái độ không chịu giao tiếp của Úc Miên, thế nên vừa rồi... cô đã không khống chế được giọng điệu của mình.

...Hình như càng nói càng hiểu lầm.

Úc Miên không đợi cô nói câu tiếp theo đã vội vàng vác giá vẽ trên lưng lên lầu. Nàng quay lưng lại với cô, giơ tay xoa xoa khóe mắt đỏ hoe.

Bùi Tùng Khê khẽ thở dài:

"Miên Miên... dì phải làm sao với con đây."

Một tháng sau đó là cuộc chiến tranh lạnh kéo dài đằng đẵng.

Ngoài việc tham gia các khóa học vẽ phác thảo và màu nước, những thời gian còn lại, Úc Miên đều hẹn với Cảnh Tri Ý để cày đề ôn thi ở thư viện trung tâm thành phố. Sáng sớm tinh mơ rời đi, tối muộn mới về nhà, nàng dùng cách này làm cớ tránh gặp mặt cô.

Thế nhưng, buổi sáng Bùi Tùng Khê rời đi sớm hơn cả nàng, buổi tối cũng về muộn hơn hết.

Đôi khi Úc Miên tỉnh giấc vào lúc nửa đêm mà vẫn nghe thấy có tiếng bước chân ở tầng dưới. Nàng lén theo dõi và phát hiện ánh đèn trong phòng làm việc lúc nào cũng mở đến tận 2-3 giờ sáng. Thông qua khe cửa, nàng nhìn thấy Bùi Tùng Khê ngồi bên cửa sổ, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính hắt lên bóng dáng của cô.

Gương mặt kia gầy gò hốc hác, biểu cảm điềm tĩnh lạnh nhạt.

Úc Miên rất muốn khuyên cô đừng làm việc quá sức, nhưng nàng chợt nhận ra... Nàng và dì Bùi đã lâu không trò chuyện với nhau.

Ngay khoảnh khắc đó, nàng bỗng nhiên bắt đầu hối hận.

Vì sao lại giận dỗi dì Bùi... Nàng đã từng nói, nàng sẽ nghe lời cô, mọi việc đều sẽ nghe cô nói.

Sau đấy, Bùi Tùng Khê càng ngày càng bận rộn, thậm chí bắt đầu thường xuyên không về nhà.

Ngụy Ý đều sẽ gọi điện báo trước cho Úc Miên, trong giọng nói thường tràn đầy lo âu và mỏi mệt, nhưng vẫn tận lực giữ vững sự tỉnh táo:

"Tối nay Bùi tổng sẽ có cuộc họp qua đêm. Miên Miên, em ở nhà một mình ngoan nhé."

"Dì ấy..."

Úc Miên còn chưa kịp hỏi câu nào thì điện thoại đã bị cúp máy.

Nàng muốn gọi cho Bùi Tùng Khê... Từ đầu kỳ nghỉ đến nay, nàng đã hơn một tháng không có nói chuyện với dì Bùi.

Nàng không dám gọi cho cô.

Dì Bùi có giận nàng không?

Nghĩ đến đây, Úc Miên liền cảm thấy buồn bã, cả trái tim như bị ngâm trong nước biển, chua xót đến co rúm.

Dì Bùi chắc chắn là tức giận nên không muốn nói chuyện với nàng nữa. Ngay cả bây giờ... Dì Bùi không về nhà có phải cũng bởi vì nàng hay không?

Úc Miên không khỏi phát cáu với chính mình.

— Rõ ràng... rõ ràng đã trưởng thành rồi nhưng tại sao vẫn còn hành xử... tuỳ hứng như vậy? Dì Bùi muốn mình ra nước ngoài... vậy mình cứ ra nước ngoài là được rồi. Tại sao... mình lại không nghe lời dì ấy?

Nàng dường như đi vào ngõ cụt, loay hoay mãi không tìm thấy lối thoát. Ngày nào nàng cũng chờ một cuộc gọi, chờ tiếng chìa khóa của Bùi Tùng Khê mở cửa, chờ cô trở về... Nàng sẽ xin lỗi cô và thừa nhận lỗi lầm của mình.

Nhưng... đến tận cuối tháng 8, Bùi Tùng Khê vẫn chưa từng trở về nhà.

Cảnh Tri Ý phải về quê một chuyến nên từ ngày mai sẽ không đến thư viện thành phố nữa. Sau khi ra khỏi thư viện, họ đứng ven đường tạm biệt nhau.

Cảnh Tri Ý nhìn bộ dáng thất thần của nàng thì không khỏi thở dài:

"Úc Miên, cậu vẫn chưa bàn lại với người nhà sao? Cậu thật sự muốn ra nước ngoài à?"

Dưới ánh hoàng hôn, Úc Miên cúi đầu:

"Mình không biết, đã nhiều ngày rồi mình không gặp dì Bùi."

"Cái gì? Sắp đến tháng 9 rồi, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc. Nếu thực sự muốn đi, cậu cần phải liên hệ trước với trường học bên kia để sắp xếp ký túc xá, với lại cậu còn chưa đăng ký thi chứng chỉ ngoại ngữ nữa. Dì Bùi muốn để cho cậu sang bên kia trước rồi mới bổ túc ngoại ngữ hay sao?"

Úc Miên lắc đầu và gượng cười:

"Mình chưa biết. Mình... mình nghe theo dì ấy."

Cảnh Tri Ý lo lắng nhìn nàng, nhưng cũng không biết nên khuyên cái gì:

"Mai mình không tới, có mỗi cậu thôi thì cũng đừng đến đây làm gì. Nếu muốn đi thì rủ Đào Nhượng hay Lương Tri Hành đi cùng, đừng ở đây một mình cả ngày, nhớ là phải tìm người đồng hành. Mình cứ có cảm giác, gần đây có người đang... theo dõi chúng ta."

Úc Miên không nghe rõ cô ấy nói gì, nàng vô thức gật đầu.

Về đến nhà, trong nhà vắng vẻ tiêu điều, ánh nắng xuyên qua cửa kính ban công tiến vào phòng, những hạt bụi li ti bay khắp trong không khí.

Máy tạo độ ẩm đặt trong phòng khách đã cạn nước. Đôi giày cao gót mũi nhọn nằm ngay lối ra vào bị bỏ rơi hơn một tháng, mặt giày vốn nạm đầy kim cương nay cũng phủ kín bụi, cho thấy chủ nhân của nó đã lâu chưa trở lại.

Trên bàn là bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn kĩ càng, không biết từ lúc nào thì lại biến thành phần ăn cho một người, ngay cả dì bảo mẫu cũng biết dì Bùi sẽ không quay lại.

Buổi tối, Úc Miên ngồi một mình trong phòng, thẫn thờ nhìn đống bài tập dày cộp chất chồng trên bàn.

— Sao mình làm xong nhiều bài tập thế này rồi mà dì Bùi vẫn chưa về chứ.

Nàng gục đầu xuống bàn khẽ thở dài, ngón tay đùa nghịch quả cam, nàng buồn bã phát hiện... Nàng dường như không biết phải làm gì.

Úc Miên suy nghĩ thật lâu và quyết định ngày mai sẽ đi tìm dì Bùi.

Chính nàng là người từ chối trao đổi với dì Bùi ngay từ đầu, vì những bí mật thể bật mí đó, vì... những cảm xúc thầm kín không thể miêu tả được của bản thân.

Nàng còn không biết phải làm sao để nói với dì Bùi về chuyện này, nhưng mà nàng nhớ cô rất nhiều, nàng muốn gặp cô và khuyên cô đừng làm việc quá sức nữa.

Úc Miên gối đầu lên cánh tay rồi vô tình ngủ quên trên bàn cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng đứng lên khởi động tay chân đã tê rần, ngay cả đầu cũng có cảm giác nặng nề. Phải đứng bên cửa sổ một lúc nàng mới thấy dễ chịu hơn, song liếc nhìn đồng hồ thì phát hiện bấy giờ đã là mười một giờ trưa rồi, không biết có phải bởi vì tối qua ngủ muộn hay không.

— Giờ này dì Bùi... chắc hẳn là đang ở công ty?

Trong lúc đợi tàu điện ngầm, Úc Miên gọi cho Bùi Tùng Khê nhưng không được. Nàng lại gọi cho Nguỵ Ý, nhưng cuộc gọi bị từ chối, ngay sau đó có một tin nhắn gửi đến:

"Tiểu Miên Miên ở nhà chơi nha, bây giờ chị bận rồi."

Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhưng nếu đã nhỡ ra ngoài, nàng vẫn quyết định ghé qua công ty tìm cô.

Chỉ là vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm thì trời bất ngờ đổ mưa to.

Úc Miên đứng ở cửa ga tàu điện ngầm suy nghĩ một lúc. Đã đến tận đây rồi mà còn không gặp được Bùi Tùng Khê, nàng dường như có chút không cam lòng.

Chờ mưa ngớt đi, nàng hít một hơi thật sâu rồi lao thẳng vào màn mưa.

Thế nhưng vừa chạy chưa được mấy bước thì mưa càng lúc càng nặng hạt, từng hạt mưa rơi xuống trúng người rất đau, quần áo của nàng cũng nhanh chóng ướt sũng. Đến khi đứng đợi dưới mái hiên của công ty Bùi thị, mỗi đợt gió lạnh thổi qua đều khiến Úc Miên không khỏi rùng mình.

Nàng gọi điện cho cả Bùi Tùng Khê và Nguỵ Ý, nhưng không ai bắt máy.

Đã lâu rồi không đến đây, hình như người trực ở quầy lễ tân đã thay đổi, do đó không ai nhận ra nàng. Người nọ chỉ nói rằng sẽ gọi điện cho nội bộ hỏi, nhưng câu trả lời nhận được là Bùi Tùng Khê không có ở đây, hôm nay cô đang mở họp ở một địa điểm khác.

Úc Miên cúi đầu, quần áo dính sát vào người và ướt đẫm khiến cả người trông có vẻ mỏng manh. Nàng cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Sau khi ra ngoài, nàng đứng ở ven đường rất lâu, trong lòng ít nhiều vẫn có chút ngơ ngác... Hóa ra đã lâu như vậy không có nói chuyện với dì Bùi, đến nỗi bấy giờ nàng muốn tìm thì cũng không thể tìm thấy dì ấy nữa.

Nàng bắt một chiếc taxi. Trên đường về, bởi vì mưa to nên giao thông có chút tắc nghẽn, quần áo ướt sũng dính chặt vào người. Nàng không kiềm được mà run rẩy, và khi sờ thử vào trán thì lại thấy nóng hổi - có lẽ nàng bị ốm rồi.

Chờ đến khi tài xế đưa nàng về tới khu phố, nàng xuống xe, đứng bên đường suy nghĩ một lát rồi bật điện thoại và mở danh bạ lên, thấy dòng 'My Moon', nàng chần chờ, cuối cùng lại lướt qua.

Nàng... không dám gọi lại cho người nọ.

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip