63. Rời đi

Bùi Tùng Khê nhìn Úc Miên, nhưng thiếu nữ trước sau đều cúi đầu, cô không thể không thu hồi ánh mắt.

Úc An Chu ho nhẹ một tiếng, hắn cố tình tăng âm lượng trước khi chuyển sang chủ đề chính:

"Năm xưa, lúc anh trai và chị dâu tôi đi du lịch thì vô tình gặp tai nạn xe cộ và qua đời. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn sắp xếp người đi tìm kiếm Tiểu Miên, đáng tiếc là biển người mênh mang khiến cho việc này như 'mò kim đáy biển'. May thay, cách đây không lâu tại hội nghị tài chính, tôi nói chuyện với Bùi tiên sinh, hắn tình cờ đề cập đến chuyện đổng sự Bùi có nhặt được một đứa bé ở vùng ngoại ô thành phố Minh Xuyên, chúng ta mới có được chút manh mối. Người già trong nhà đều rất nhớ con bé, con bé rời nhà đã lâu như vậy, hẳn là cũng rất nhớ nhà."

Bùi Lâm Mậu tươi cười rót cho hắn một ly trà:

"Anh An Chu khách khí quá. Lúc trước cha tôi mang Miên Miên về nhà là do tấm lòng thiện lương của ông ấy, không đành lòng nhìn một đứa bé chết đói trên đường cao tốc, cũng chỉ xem như tiện tay giúp đỡ mà thôi. Hiện tại, nếu mọi người đã tìm thấy đứa trẻ thì mang con bé trở về là điều đương nhiên, không biết anh dự định sắp xếp như thế nào?"

Sắc mặt Bùi Tùng Khê lạnh lùng, không có vạch trần lời nói dối của hắn.

Một phương diện thì giống như Bùi Lâm Mậu lường trước, cô không thể chỉ trích Bùi Thiên Thành, dù gì đi nữa, ông ta vẫn là cha của cô. Hơn nữa, tuy lý do Bùi Lâm Mậu đưa ra hiện tại không đúng với sự thật, cô cũng không có chứng cứ thực tế. Mặt khác, cô chưa đoán ra tình hình của Úc An Chu cùng Úc An Thanh. Dưới tình huống chưa thể làm ra phán đoán, cô lựa chọn bảo trì im lặng.

Úc An Chu xua tay:

"Tôi chưa có sắp xếp gì cả, tôi muốn nghe theo ý kiến của Miên Miên."

Ba ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía thiếu nữ ngồi ở trong góc. Úc Miên khẽ gật đầu, khóe môi khẽ nở một nụ cười:

"Ông bà còn đang chờ con, con nên trở về."

Nàng đồng ý rồi.

Nàng vậy mà đồng ý rồi.

Bùi Tùng Khê nhìn nàng.

Một người thường ngày không để lộ hỉ nộ ra mặt, giờ phút này lại nhíu chặt mày, dường như có chút không tin mà gọi tên nàng:

"Miên Miên?"

Bùi Lâm Mậu khẽ vỗ bả vai cô:

"Được rồi, Tùng Khê. Anh biết Úc Miên từ bé đến lớn đã ở bên cạnh em, tình cảm của hai người rất sâu nặng, em không nỡ để cho con bé rời đi là chuyện bình thường. Nhưng con bé cuối cùng cũng phải về với gia đình của mình chứ."

Bùi Tùng Khê trầm mặc không nói lời nào.

Úc An Chu hiển nhiên cũng không nghĩ rằng Úc Miên sẽ trực tiếp gật đầu... Trước kia hắn có nghe nói mối quan hệ giữa nàng và đại tiểu thư nhà họ Bùi rất gần gũi, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không phải như vậy.

Úc An Thanh cười cười, chủ động hòa giải bầu không khí căng thẳng:

"Tiểu Miên và Bùi tiểu thư đã cùng nhau sinh sống nhiều năm qua, chúng tôi cũng không hề có ý định bắt con bé phải lập tức về nhà. Hơn nữa, học bạ của con bé còn ở bên này. Chỉ là người lớn tuổi ở trong nhà nhớ nhung đứa trẻ, mặc kệ ra sao, đứa trẻ trở về trước một chuyến mới được, chuyện sau này sẽ từ từ bàn bạc."

Úc An Chu thuộc phái hành động, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định:

"Vậy hôm nay liền trở về đi, vừa vặn đang là dịp nghỉ lễ Thanh Minh, sẽ không làm chậm trễ chuyện học hành."

Toàn bộ quá trình, Bùi Tùng Khê đều lạnh mặt.

Sau khi ra khỏi ghế lô, Úc Miên một mình đi ở đằng trước, cô đang muốn tiến lên nói chuyện với nàng thì bị Úc An Thanh gọi lại từ phía sau:

"Bùi tiểu thư."

Bùi Tùng Khê hoãn lại bước chân, kéo ra khoảng cách:

"Úc nữ sĩ."

Úc An Thanh mỉm cười với cô:

"Tôi biết cô còn có điều nghi ngờ, nhưng mời cô tin tưởng tôi, mặc kệ người khác nghĩ cái gì, tôi chỉ đơn thuần là muốn Úc Miên đi về trước. Bởi vì cha mẹ tôi rất nhớ con bé."

Bùi Tùng Khê mím môi, không có đáp lời.

Về đến nhà, Úc An Thanh và Úc An Chu đợi ở dưới lầu, Bùi Tùng Khê không có ý định nán lại tiếp chuyện, cô đi thẳng lên lầu.

Úc Miên đang thu xếp quần áo và sách vở trong phòng. Hôm nay, lúc rời khỏi nhà thầy Phương nàng gặp được một chiếc xe đang đợi mình, là tài xế của Úc An Thanh, người vuốt tóc ngược mà ngày đó nàng đã từng gặp.

Nàng đi theo mà không hề do dự, nhưng nàng không biết rằng Bùi Tùng Khê cũng sẽ đi.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, động tác trên tay Úc Miên thoáng khựng một chốc rồi mau chóng điều chỉnh lại, nàng đi ra mở cửa.

Tay Bùi Tùng Khê còn đang nâng giữa không trung, lúc thấy nàng mới chậm rãi buông tay xuống:

"Miên Miên, dì có vài lời muốn nói với con."

Úc Miên gật đầu:

"Con nghe."

Bùi Tùng Khê sắp xếp lại suy nghĩ rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói:

"Thứ nhất, chuyện về gia đình của con thì dì đã biết cách đây không lâu, nhưng mà dì chưa biết cách nào để nói cho con, dì rất do dự. Thứ hai, anh trai dì nói con được nhặt về, chỉ là dì đoán có lẽ hắn và cha của dì đã sớm biết con là đứa trẻ nhà ai. Thứ ba, chú và cô ruột của con chưa hẳn là người đáng tin cậy, ở trước mặt lợi ích, tình thân cũng chỉ có thể nhượng bộ."

Những lời nói ra đều là sự thật, không trộn lẫn bất cứ cảm xúc chủ quan nào, cũng chưa hề mở miệng nói:

— Là dì không yên tâm để con đi.

Úc Miên nghe cô nói xong thì nghiêm túc gật đầu, tuy trong ánh mắt còn cất chứa sự lo lắng nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp:

"Con đã biết."

Bùi Tùng Khê bỗng dưng không thể nói tiếp những lời còn dang dở.

Cô phát hiện... Cô tựa hồ không thể chịu đựng cảnh người khác cướp Miên Miên đi khỏi bên người mình.

Suy nghĩ này vừa toát ra, chính cô đều sửng sốt một lúc. Như vậy là sai, cô phải tôn trọng sự tự do và quyền lựa chọn của nàng.

Nếu Miên Miên muốn về nhà, vậy cô sẽ để cho nàng đi.

Cuối hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân trầm ổn.

Bùi Tùng Khê còn có rất nhiều điều chưa kịp nói ra, cô chậm rãi cau mày.

Úc Miên cười trấn an cô một cái:

"Không sao cả. Dì yên tâm."

Cô làm sao có thể yên tâm...

Bùi Tùng Khê ngẩn người, cô còn có rất nhiều lời muốn dặn dò chưa thể nói ra, nhưng người kia đã tới gần, giọng điệu ôn hoà nho nhã:

"Tiểu Miên, con chuẩn bị xong chưa?"

Úc Miên lên tiếng:

"Sắp xong rồi ạ."

Úc An Chu đi tới, mỉm cười với Bùi Tùng Khê:

"Xin lỗi, chuyến bay cận giờ quá nên có hơi gấp."

Úc Miên đã đeo cặp ra tới:

"Có thể xuất phát rồi."

Nàng thật sự lựa chọn theo chân bọn họ đi rồi.

Còn là cam tâm tình nguyện.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, không kịp phòng bị, thời gian để lại cho bọn họ quá ít, Bùi Tùng Khê thậm chí không kịp nói gì nhiều với nàng.

Cô lẳng lặng nhìn Úc Miên ngồi lên trên chiếc Cadillac màu đen, Úc An Chu và Úc An Thanh theo phép tắc vẫy tay chào người nhà họ Bùi, còn hẹn sẽ liên lạc qua điện thoại sau. Suốt thời gian đó, cô vẫn giữ im lặng.

Ngay cả Bùi Lâm Mậu cũng bước tới nói vài câu với Úc Miên, nhưng cô lại không có làm thế.

Mãi đến khi ô tô khởi động và lăn bánh được một vài mét thì đột ngột dừng lại.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, thiếu nữ vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ nhìn ra bên ngoài, lúc chạm phải ánh mắt lạnh nhạt và sâu thẳm của cô thì khoé mắt hơi cong lên, không biết nàng lấy ở đâu ra một quả cam và đưa nó cho cô qua cửa sổ xe.

Đôi mắt trong veo của thiếu nữ phản chiếu ra bóng hình cô, khoé mắt hơi cong lên, tựa hồ ý bảo rằng cô hãy an tâm.

Bùi Tùng Khê sửng sốt một chút, rồi theo phản xạ nhận lấy quả cam tươi ngọt lành kia, nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì cửa sổ xe đã nâng lên, ngăn cách tầm mắt của cô.

Ô tô rất nhanh đã biến mất ở cuối dãy phố.

Khoé môi Bùi Lâm Mậu hơi nhếch lên, hắn đắc ý cười nói:

"Tùng Khê, anh trai đi về trước đây."

Haha... Sau cùng, cô em gái của hắn đã thua ván cờ này. Đàn bà đúng là dễ vì lòng nhân từ mà mềm lòng. Năm đó nó nhất thời thương hại con bé kia, nhặt về nuôi để rồi cuối cùng nuôi dưỡng thành nhược điểm của bản thân. Ngược lại, bởi vì hắn nắm chắc Bùi Tùng Khê sẽ không động chạm gì đến Đinh Mân và Tiểu Viễn cho nên mới không thèm kiêng nể gì cả.

Lão già nhà họ Úc kia, trước sau không chịu ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Mãi đến mấy năm gần đây mới chịu nhả ra, chừng nào gặp lại Úc Miên, hắn sẽ nhắc đến chuyện này. Cái lợi thế này nằm trong tay nhiều năm như vậy, giờ đây cuối cùng cũng có tác dụng, đúng là quá sung sướng.

Bùi Tùng Khê ngoảnh mặt làm ngơ lời hắn nói, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt, trong tay cầm quả cam tươi ngọt lành kia, năm ngón tay từ từ siết lại.

Cô mải nghĩ về khoảnh khắc khi cửa sổ xe đóng lại, ánh mắt Úc Miên nhìn cô chính là thứ cô chưa từng thấy trước đây.

Dường như dưới cái vẻ 'gió êm sóng lặng' ấy cất chứa rất nhiều rất nhiều... điều mà trước kia cô chưa từng để ý.

Điều mà cô không thể hiểu được.

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip