Chương 19: Tình hình kinh thành
Tháng sáu đến, mang theo một bầu không khí lạnh tỏa khắp kinh thành. Hoa son đã sớm héo tàn, chỉ còn lại vài bụi cây xanh, đợi cho tới mùa thu cũng liền sẽ héo đi.
Thành Quân nhờ được Tất Trạch Việt tiến cử đã có được vị trí bộ binh tham sự, chính thức tiềm nhiệm đã được nửa tháng. Nửa tháng này thật sự bận rộn, chủ yếu là phải học thuộc việc vặt vãnh hằng ngày của bộ binh.
Cho nên Thiết Thạch Tuệ cùng Tiếu Tiểu cũng đã nửa tháng chưa rời đi, dựa theo ý của Tất Quyền Ngọc, Thành Quân cùng hai người nay quan hệ càng được kéo gần.
Cũng theo như lời Tất Quyền Ngọc, hai nữ tử của hai nhà tướng môn này thật sự là một bụng tài hoa, một thân võ nghệ. Chính là do bản thân là nữ tử nên không thể gia nhập quân đội.
Có đôi khi Thành Quân chợt nghĩ thế giới này đối với nữ nhân thật không công bằng! Có tài hoa mà không có đất dụng, chỉ có thể dựa theo quy củ, ở nhà đợi lập gia đình, sau đó giúp chồng dạy con, cũng không biết như thế nào không cam lòng.
Vì thế mấy ngày này Thành Quân đem việc làm thật nhanh, cuối cùng có thể hoàn thành hết công việc liền nhanh chóng chạy đi tìm Tiết Thạch Tuệ.
Thành Quân đi dưới bầu trời tháng sáu, một bên đổ mồ hôi, một bên vui vẻ. Một phần là do bản thân mình cuối cùng cũng vào được bộ binh, một phần khác là bởi vì Tất Quyền Ngọc.
Tin tức Tây tuyến chỉ thương vong một tí mà đã đoạt lại được Tây Phượng Quan đã lan tới kinh thành, mà một phần tin tức là nói về Tất Quyền Ngọc, dùng thân phận một tiểu binh lập công lớn. Điều này làm cho Tất gia trong thời gian ngắn nhận được sự chú ý của triều đình, mà Tất Quyền Ngọc cũng trở thành đối tượng được mọi người bàn luận. Nếu hắn thật sự chỉ là một tiểu binh thì như thế nào được mọi người chú ý tới vậy, điểm trọng yếu là, hắn là hậu nhân Tất gia, là con Tất Trạch Việt tướng quân.
Ở toàn bộ đế quốc Phượng Linh, Tất gia chính là một quân cờ lớn, quân cờ này ở thời điểm đế quốc nguy nan chưa bao giờ ngã xuống, là dòng họ sinh ra rất nhiều anh hùng, mỗi một anh hùng vào một thởi điểm đều là một vị tướng lãnh vĩ đại.
Mà đến thế hệ mới là Tất Quyền Ngọc, tất cả mọi người đều thảo luận, một thế hệ tướng lãnh vĩ đại khác đã ra đời, kia chính là Tất Quyền Ngọc.
Thành Quân tuy không biết tại sao Tất Trạch Việt tướng quân vì cái gì mà không vui vẻ cao hứng về điều đó. Nhưng hắn nghĩ đến việc huynh đệ của mình trên chiến trường lập được công lớn, đã được thăng thành tiểu đội trưởng, chức quan tuy rằng không lớn nhưng rốt cục cũng thống lĩnh được hai ngàn người, Thành Quân liền cảm thấy vui vẻ.
Nói không chừng chỉ cần qua vài năm, Tất Quyền Ngọc có thể trở thành đại tướng quân! Thật tốt! Thành Quân mãi suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến cửa Thiết gia.
Thiết Thạch Tuệ đang ở trong sân luyện võ, buổi chiều vào thời điểm này chính là thời gian luyện võ của nàng. Thành Quân cũng chỉ đứng bên cạnh im lặng nhìn, không dám quấy rầy.
Thiết Thạch Tuệ trong tay cầm một thanh trường kiếm, động tác như mây bây nước chảy, có khi lại hùng hổ như tuấn mã, có khi mạnh mẽ nhanh chóng như bước chạy của thỏ.
Thành Quân rất thích xem Thiết Thạch Tuệ luyện võ. Phía sau Thiết Thạch Tuệ có một cỗ thiết cốt hương vị, kia dáng người cao ngất, động tác linh động mà lại tiêu sái. Vẻ tinh tế của nữ tử cùng nét kiếm cường tráng đan vào nhau tạo thành một cảnh quan đặc biệt.
"Ngươi đã đến rồi!" Thiết Thạch Tuệ thu kiếm. Tiếp nhận lấy cái khăn do nha đầu đưa tới lau mồ hôi, nói với Thành Quân.
"Ân, công việc của bộ binh gần đây đưa tới nhiều, ta cũng mới bắt đầu làm, có nhiều chỗ không hiểu, cho nên đến hỏi ngươi một chút, hơn nữa cũng đã lâu chưa tới xem ngươi. Hắc hắc..." Thành Quân cười. Đi đến bên người Thiết Thạch Tuệ: "Nửa tháng chưa thấy, ngươi luyện võ càng ngày càng đẹp mắt..."
"Choai choai tiểu hài tử, chỉ biết nói năng ngọt xớt!" Thiết Thạch Tuệ đưa khăn lau cho nha đầu, tay gõ lên đầu Thành Quân một cái. Thành Quân so với nàng cao hơn một chút nên động tác khi nãy có hơi không thuận tay.
"Yêu yêu yêu... Còn đánh người sao? Ta nói thật thôi, còn có, không cần kêu ta choai choai tiểu hài tử, ta đã mười lăm, mười lăm rồi hiểu chưa? Tại Phượng Linh này mười sáu đã có thể thành thân, mười lăm dẵ có thể đính hôn rồi a." Thành Quân cợt nhả nói.
"Lại nói bậy, ngươi là muốn cười ta mười bảy tuổi còn chưa lập gia đình sao?" Thiết Thạch Tuệ vừa nghe lời của Thành Quân chọc cho sinh khí, tra kiếm vào vỏ đeo bên hông sau đó liền hướng thư phòng mà đi.
Trên thực tế, Thiết Thạch Tuệ cơ bản không thấy vừa mắt bất kì ai ở kinh thành này. Nàng chỉ yêu đao quang kiếm ảnh, nói về việc hôn nhân cũng không mong mỏi gì. Vì thế không lấy chồng đối với nàng cũng không là vấn đề gì quan trọng.
"Nào dám... nào dám..." Thành Quân đi theo bên người nàng, vội vàng nhận lỗi: "Tỷ tỷ là mĩ nhân đẹp thứ hai trong kinh thành, chưa lập gia đình là do đám người kia chưa ai lọt vào mắt tỷ tỷ, cũng là do tỷ tỷ ta cảm thấy chướng mắt bọn họ mà thôi."
"Miệng ngươi thật ngọt, bất quá, ngươi nói ta là mĩ nhân đẹp thứ hai trong kinh thành, vậy người thứ nhất là ai?" Thiết Thạch Tuệ nén cười, bộ dáng Thành Quân lúc này kỳ thật nhìn thực ngốc.
"Đương nhiên là Cẩm Hà a..." Thành Quân không hề do dự nói thẳng ra.
"Nàng kia là người trong lòng ngươi à?" Thiết Thạch Tuệ buồn cười, muốn trêu chọc Thành Quân một phen.
"Ngươi đừng nói bậy a, Cẩm Hà là ta tẩu tử, như thế nào lại là người trong lòng ta. Nếu nàng thật sự là người trong lòng ta, ta sẽ bị lão đại có khuynh hướng bạo lực của ta đánh chết! Bất quá, ở trong lòng ta nàng là người đẹp nhất, nhưng người ta thích nhất không phải là nàng" Thành Quân thấp giọng nói.
"Nga? Vậy ngươi thích ai?" Thiết Thạch Tuệ hé miệng cười. Thành Quân người này quả thật rất thú vị, nhất là mấy biểu tình trên mặt hắn rất là phong phú.
"Ngươi không biết?" Thành Quân mở to hai con mắt, tỏ vẻ rất là bi thương, dừng bước nhìn chằm chằm Thiết Thạch Tuệ.
"Ta cũng không phải là con giun trong bụng ngươi, ta như thế nào biết." Thiết Thạch Tuệ cũng dừng bước, nhìn biểu tình của người kia trong tâm cảm thấy đáng yêu, không khỏi nở nụ cười: "Tốt xấu gì ngươi cũng là bộ binh tham sự, như thế nào lại có biểu tình như tên côn đồ vậy?"
"Biểu tình này chủ yếu là để làm cho người trong lòng ta cười." Thành Quân chớp mắt, dùng chút khẩu khí nói ra.
"Nói mau, nói mau, là cô nương nhà ai?" Thiết Thạch Tuệ không chịu nổi tò mò.
"Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt." Thành Quân lại chớp mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Thiết Thạch Tuệ: "Người trong lòng của ta là người đứng trước mắt ta, chính là Thiết gia tiểu thư." Thành Quân nói lưu loát, ánh mắt nhìn thẳng Thiết Thạch Tuệ.
"Được rồi, ngươi đừng đùa nữa, vui đùa cũng phải có chừng mực, hai ta tuy là bằng hữu, nhưng những việc nam nữ này không nên nói bậy." Thiết Thạch Tuệ tâm đều nhảy dựng lên, nhìn biểu tình ngây ngốc của Thành Quân trong lòng lại loạn xạ cả lên.
"Ta nói là thật sự." Thành Quân chân thành nói.
"Chỉ biết nói năng ngọt xớt!" Thiết Thạch Tuệ không muốn quản hắn, nhanh chóng bước tới thư phòng, mặt một trận đỏ bừng.
"Ta là thật sự thích ngươi!" Thành Quân hướng tới Thiết Thạch Tuệ kêu lên: "Là thật!"
Oành một tiếng, cửa thư phòng đóng lại. Thành Quân nhìn hai cánh cửa đóng chặt, xoay người nhìn đám nha đầu đang đứng xem náo nhiệt cười nói: "Hắc... Tỷ tỷ, các ngươi giúp ta trước mặt tiểu thư nhà ngươi nói tốt vài lời a, nếu ta trở thành cô gia nhà các ngươi, đến lúc đó đảm bảo có thưởng."
Vài nha đầu chỉ biết cười thầm, lặng lẽ chỉ về phía sau Thành Quân.
Thành Quân xoay người, chỉ thấy cửa thư phòng được mở ra một bên, Thiết Thạch Tuệ đứng giữa, mặt đỏ bừng giận dữ: "Còn nói lung tung!" nói xong cửa lại đóng lại.
Thành Quân quay đầu nhìn các nha đầu: "Các tỷ tỷ, các ngươi thử nói xem, tiểu thư nhà các ngươi có thích ta hay không a?"
Vài nha đầu lại cười lớn rồi chạy đi.
Thành Quân lắc đầu, quay đầu nhìn cánh cửa thư phòng vẫn được đóng chặt.
Trước kia không biết được Thiết Thạch Tuệ tốt xấu ra sao. Nhưng dựa theo Tất Quyền Ngọc chiếu cố, mình và nàng tiếp xúc một thời gian sau liền cảm thấy nàng không chỉ tinh thông binh pháp, võ nghệ cao cường, hơn nữa tính tình đoan chính. Bất tri bất giác, cùng nàng tiếp xúc lâu liền thấy ở cùng nàng hết sức thoải mái. Đối với các nữ tử khác, Thành Quân cũng không có cảm giác như vậy. Chỉ một ngày không thấy tâm đã niệm tưởng.
Thành Quân suy nghĩ, đặt mông ngồi ở bậc thang ngoài thư phòng, hai tay chống hai bên má, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thiết Thạch Tuệ múa kiếm.
Qủa thật nhìn rất được...
Suy nghĩ một hồi, lại sợ hôm nay chính mình chọc giận nàng, liền đứng lên rời khỏi Thiết phủ, hướng Tôn phủ mà đi nhìn qua tẩu tử.
Tất Quyền Ngọc trước khi rời thành đã căn dặn mình chiếu cố Tôn Cẩm Hà. Chuyện này nghe có vẻ rất đơn giản nhưng chình mình lại không làm được. Tôn Cẩm Hà rất thích Tất Quyền Ngọc, bản thân mình như thế nào chiếu cố, như thế nào có thể so với một phong thơ từ Tất Quyền Ngọc. Chỉ đáng tiếc tên bạc tình Tất Quyền Ngọc sau khi gia nhập quân ngũ ngay cả một phong thơ cũng chưa từng cấp Tôn Cẩm Hà, điều này làm cho Thành Quân rất buồn bực.
Ngày xưa mình đi tìm Cẩm Hà, Cẩm Hà cũng không hứng thú nhưng hôm nay lại bất đồng, chính mình đem theo tin tức của lão đại qua báo, Cẩm Hà tẩu tử nhất định cao hứng!
Thành Quân vào Tôn phủ, xa xa liền thấy Tôn Cẩm Hà tựa đầu vào cột, hai mắt không tiêu cự nhìn về phía Tây. Nàng cùng Tất Quyền Ngọc phân biệt nhau đã nửa năm, mà nửa năm này Cẩm Hà ra sao không ai hiểu hết được, chỉ có Thành Quân là rõ nhất.
Nàng khi rãnh rỗi liền nhìn về phía Tây, cũng không nói gì, trong ánh mắt, tuy Thành Quân không nói rõ được hết nhưng lại nhìn ra vẻ khó chịu, lại tựa hồ tưởng niệm, là trách cứ, chờ mong, là thất vọng...
Mà thân thể nàng lại càng gầy, cả người tựa như vô lực, làm cho người ta nhìn thấy đều đau lòng.
"Tẩu tử!" Thành Quân gạt bỏ suy nghĩ của mình, kích động chạy tới phía Tôn Cẩm Hà.
"Thành Quân, thật lâu không thấy." Cẩm Hà nghiêng đầu nhìn Thành Quân, trên mặt có chút ý cười. Nét cười này làm cho người đối diện cảm thấy một tia tiều tụy cùng cô đơn.
"Tẩu tử, bộ binh vừa nhận được tin báo. Lão đại hắn lập công thăng chức!" Thành Quân cười ngồi xuống trước mặt Cẩm Hà.
"Nga?" Nghe được tin về Tất Quyền Ngọc, Tôn Cẩm Hà trong ánh mắt không giấu được tia vui mừng. Điều này làm cho Thành Quân nhìn thấy rất là cảm khái, tình yêu quả thật là một thứ gì đó khó có thể lí giải.
"Tiếu Trí Lực tướng quân cho quân ban đêm tập kích Tây Phượng Quan, lão đại tiên phong công thượng tường thành, tiêu diệt thiên quân vạn mã quân địch mở cửa quan môn. Trận chiến này bởi vì lão đại anh dũng, quân ta chỉ chết hơn trăm người. Là lập công lớn a!" Thành Quân phấn chấn.
"Đã sớm biết được hắn không tầm thường, quả nhiên quân đội mới chính là nơi hắn nên đi!" Tôn Cẩm Hà mỉm cười cúi đầu. Người yêu của chính mình như vậy vũ dũng, ngay cả chính mình cũng cảm thấy ngập tràn tự hào.
"Còn chưa hết đâu. Tiếu Trí Lực tướng quân ra lệnh thừa thắng xông lên, kết quả đi vào một sơn cốc, quân ta trúng mai phục. Thời khắc quân ta bị đánh, lão đại anh dũng dắt theo trăm người hướng cửa khác, cứu sống ta một vạn nhân mã! Nay đã được thăng chức thành tiểu đội trưởng!" Thành Quân nói đến độ nước miếng tung bay. Quân báo viết sao đều kể lại, nhưng đối với tình huống này trong tin báo vẫn được tóm lược lại, trong đó công lao của Tất Quyền Ngọc đặc biệt được cho ghi chú rõ ràng.
"Hắn có bị thương hay không?" Cẩm Hà không phải người thuần phục về binh pháp, sơn cốc là như thế nào nàng cũng không hiểu rõ, nhưng theo như những gì Thành Quân nói, nếu như bị phục kích, thương vong tất nhiên rất lớn.
"Bị vết thương nhẹ mà thôi, tẩu tử yên tâm!" Thành Quân vội vàng giải thích, cũng may là ban đầu chính mình có đuổi theo người đưa tin hỏi qua vấn đề này.
"Vậy là tốt rồi!" Cẩm Hà thả lỏng.
Vậy là tốt rồi, bình an vô sự là tốt rồi! Vô luậnngươi vì sao không trả lời thư của ta, vô luận là ngươi đã định thân. Ít nhấtngươi cũng từng nói, nếu cuộc đời này ngươi đón dâu, người đó chỉ có thể là ta...Ta sẽ chờ ngươi thực hiện lời hứa! Đây cũng chính là hy vọng cuối cùng của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip