Chương 22: Kỳ tích y học
Chương 22
Cố Diên Khanh ngón cái đặt lên môi Dư Chu Chu, trên mặt một mảnh thần sắc lạnh lẽo, thong thả vuốt ve: “Tôi nhớ rõ trong chương trình, cô viết xuống tên người nhất kiến chung tình, là Bạch Tư Cầm?”
Dư Chu Chu ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, khóe miệng hơi cong lên: “Diên Khanh, để ý chuyện này như vậy… Chẳng lẽ là đã thích em?”
Cố Diên Khanh mím môi, lông mày nhíu lại, có một chớp mắt giống như bị chọc trúng tâm sự mà dậm chân, kế đó lại khôi phục bình thường.
“Cô đang nói cái gì vậy? Tôi sẽ không thích Alpha, nhất là người ngoài miệng một kiểu, trong lòng một kiểu, lại còn trăng hoa như cô."
Dư Chu Chu thật sự rất muốn giơ tay đầu hàng, thật là quá oan uổng.
“Đó là hiểu lầm, tên em viết căn bản không phải cậu ấy, là tổ tiết mục…”
Cố Diên Khanh xoay người sang chỗ khác, giận dữ: “Tôi căn bản không để bụng chuyện này, không cần giải thích với tôi. Nếu đã ký hiệp nghị ẩn hôn, cô phải tuân thủ, không thể ảnh hưởng sự nghiệp của tôi, cũng không được can thiệp việc tôi làm, trừ thời kỳ kỳ mẫn cảm bắt buộc, không được cùng tôi sinh ra tiếp xúc thân mật.”
Tuy rằng ngoài miệng lạnh nhạt, lời nói thương tổn người, nhưng chóp tai lại trộm đỏ lên.
Rất có loại cảm giác thẹn quá thành giận.
Trong mắt Dư Chu Chu mang theo vài phần uỷ khuất.
Cô chỉ là đùa một chút mà thôi.
Muốn nói gì đó, nhưng lại do dự một chút, toàn bộ lời nuốt trở vào.
Dư Chu Chu: “Được.”
Cố Diên Khanh đứng ở cửa chờ trong chốc lát, cho rằng Dư Chu Chu sẽ giải thích tiếp.
Nhưng chờ nửa ngày cái gì cũng không có.
Cố Diên Khanh: “Tự cô trở về, tôi sẽ phong tỏa tin tức kết hôn của chúng ta. Chỉ cần cô không tiết lộ, không có người sẽ biết.”
Dư Chu Chu: “Em bị thương, Diên Khanh chẳng lẽ không ở lại cùng với em sao?”
Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng.
Bị thương mà còn có tâm tư suy nghĩ người khác.
“Cô là Alpha, năng lực khôi phục rất mạnh, đừng dùng khổ nhục kế này trước mặt tôi, mấy cái loại xiếc như này tôi đã xem đủ rồi.”
Nói xong xoay người rời đi, chỉ để lại Dư Chu Chu một mình ngồi trên giường bệnh, có chút kinh ngạc.
Cô chống đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, vì vừa rồi hôn môi mà mái tóc hơi rối, nhô lên một dúm tóc, thoạt nhìn có chút ngốc manh.
Vừa mới còn rất tốt, thế nào lại đột nhiên đổi sắc mặt? Chẳng lẽ Omega vào kỳ mẫn cảm đều là âm tình bất định như vậy sao?
Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp dưới danh nghĩa Cố thị.
Dư Chu Chu ở chính là phòng bệnh VIP cao cấp nhất, ở tầng cao nhất, chỉ có một gian, sẽ không bị người khác dễ dàng quấy rầy.
Cố Diên Khanh sau khi ra ngoài không có rời đi, mà là tiến vào văn phòng đối diện phòng bệnh của Dư Chu Chu.
Văn phòng có một mặt pha lê, đối diện ngay cửa phòng Dư Chu Chu.
Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc liếc nhau.
Hai người bọn họ đều rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Cố Diên Khanh có hơi chua chua.
Đặc biệt là bộ dạng lúc vừa mới vào cửa kia, giống như đang chờ ai đó đuổi theo vậy.
Hứa Nhất Thi hít hít mũi, cố gắng nghe ngóng: “Ba người chúng ta trên người tin tức tố đều không có lên men, mùi chua từ chỗ nào đến đâu?”
Cố Diên Khanh trên mặt thanh lãnh, hai mắt càng thêm lạnh lẽo, nguy hiểm liếc Hứa Nhất Thi một cái.
Hứa Nhất Thi lập tức rụt rụt cổ lại.
Thạch Niệm Húc nói: “Tiểu Cố tổng, mấy ngày nay chúng ta đã điều tra một chút, sau lưng Phùng gia đúng là Kim gia. Tuy rằng chắc chắn có bút tích của Kim gia, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.” Thạch Niệm Húc lấy ra một bản báo cáo đặt lên bàn.
“Đây là báo cáo giám định DNA, chủ nhân của sợi tóc kia với cô có độ tương tự gien vượt quá 99%.”
Cố Diên Khanh mặt lạnh nhanh chóng lật xem văn kiện.
Thạch Niệm Húc: “Nhưng là độ tương tự gien với Cố tổng thì là 0.”
Báo cáo giám định DNA bị Cố Diên Khanh dùng sức vò thành cục.
Hứa Nhất Thi kinh hô một tiếng: "Cho nên Vân Diệu Hi kia là chị em cùng mẹ A khác mẹ O với tiểu Cố tổng... ?!"
Cố Diên Khanh nghiến chặt hàm răng, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: “Tra, tiếp tục tra. Tôi muốn biết rốt cuộc ai đã đổi thuốc ức chế tin tức tố đi."
Chẳng không được Cung Tâm Ngọc lại dùng toàn bộ tài nguyên để nâng đỡ Vân Diệu Hi. Cái gì mà con gái nuôi, a, chỉ là lời nói để che mắt thiên hạ mà thôi.
Thạch Niệm Húc: “Thuốc ức chế bị nước biển rửa trôi, dấu vân tay bên trên cũng đã mất hết, không thể thu thập lại. Camera giám sát biệt thự của show hẹn họ bị người thay thế. Chuyện này là có dự mưu, mục tiêu bọn họ rõ ràng, chính là tiểu Cố tổng.”
Hứa Nhất Thi sầu đến không được: “Vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Tiểu Cố tổng còn muốn tiếp tục tham gia chương trình này sao? Hơn nữa, Vân Diệu Hi kia rốt cuộc có biết chuyện này không? Nếu là cô ta đổi thuốc ức chế tin tức tố của tiểu Cố tổng, vậy sau khi trở về còn muốn hợp tác cùng cô ta, chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?”
“Đương nhiên phải tham gia, không chỉ có vậy, còn phải làm như không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, chỉ có khiến bọn họ nghĩ rằng chúng ta chưa phát hiện, người trong bóng tối mới càng thêm không kiêng nể gì, để lộ dấu vết.”
Cố Diên Khanh đem cục giấy ném vào máy hủy tài liệu, phát ra âm thanh chói tai.
Cục giấy lập tức biến thành một đống bột vụn.
Cố Diên Khanh đi đến trước cửa sổ, ánh mắt tùy ý nhìn xuống dưới.
Liền nhìn thấy Dư Chu Chu mang một chiếc ba lô nhỏ, đang bước đi về phía trước.
Thạch Niệm Húc nói: “Tiểu Cố tổng, thật sự không mang Dư tiểu thư cùng nhau trở về sao? Vết thương của cô ấy vừa mới tốt, vẫn cần tu dưỡng…”
Lời Thạch Niệm Húc còn chưa nói xong, ba người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy phía trước Dư Chu Chu xuất hiện một nữ nhân chống gậy đi khập khiễng.
Cố Diên Khanh lạnh a một tiếng: “Bạch… Tư… Cầm…?”
Hẹn hò đều diễn ra ngay đến dưới mí mắt của cô.
Hứa Nhất Thi bị khí lạnh quét qua cả người run rẩy, không biết vì sao Cố Diên Khanh đột nhiên tỏa ra khí lạnh, “Cái người tên Bạch Tư Cầm này nhất chiến thành danh, theo điều tra thì lúc đó cô ấy kéo chân Phùng Phượng Thanh rất lâu, tiểu Cố tổng, cô đối với cô ấy vừa lòng sao? Người này nhìn qua không có cảm giác là có tâm cơ.”
Thạch Niệm Húc có chút không vui hừ một tiếng: “Cô cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy, sao biết cô ấy không có tâm nhãn*? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta lớn lên hợp khẩu vị cô, còn để kiểu tóc đuôi sói, lại là một cái beta?”
“Hành vi chủ động như vậy, Bạch gia bọn họ muốn tìm chỗ dựa, có phải hơi quá sốt ruột không?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói, sao cô lại đột nhiên nổi nóng, mở miệng cắn người?” Hứa Nhất Thi trừng mắt Thạch Niệm Húc một cái.
Cố Diên Khanh cặp mắt phượng hơi mang khí lạnh nheo lại, nhìn Dư Chu Chu hành động thân mật đỡ lấy Bạch Tư Cầm.
Cái này Dư Chu Chu không chỉ tốt, mà còn rất tốt.
Ở dưới lầu, Dư Chu Chu luống cuống tay chân đỡ lấy lung lay sắp đổ Bạch Tư Cầm.
Đột nhiên cảm thấy phía sau có một đạo ánh mắt sắc bén hướng tới sau cổ cô.
Bản năng Alpha phát hiện nguy hiểm lập tức bị kích phát, nhưng cô nhìn quanh bốn phía, lại không thấy ai.
Kỳ quái.
Dư Chu Chu nhìn Bạch Tư Cầm, thở dài một hơi: “Lần này tôi thiếu cậu một đại ân tình, đáng tiếc hiện tại tôi không xu dính túi, chờ có tiền nhất định sẽ đền bù cho cậu.”
Bạch Tư Cầm đem trọng lượng cơ thể tựa vào người Dư Chu Chu: "Cậu còn so đo mấy chuyện đó với tôi làm gì? Ở khu huấn luyện gien tôi đã nói rồi, chỉ cần là chuyện của cậu, tôi đều sẽ tận hết toàn lực. Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau khi ta tỉnh lại, người nhà nói với tôi, lúc đó ngoại trừ tôi và Phùng Phượng Thanh, cậu cùng Cố Diên Khanh cũng rơi vào trong biển. Những người còn lại, vẻ mặt ai cũng âm trầm không rõ, thoạt nhìn ít nhiều đều biết chút nội tình.”
Dư Chu Chu: “Có người yếu hại chị ấy.”
Bạch Tư Cầm: “Ừ.”
Dư Chu Chu: "Tôi tạm thời đánh dấu Cố Diên Khanh.”
Bạch Tư Cầm: “Ừ?”
Dư Chu Chu: "Tôi cùng chị ấy kết hôn.”
Bạch Tư Cầm: “Ừ??!!”
Dư Chu Chu đầu lưỡi có chút ngượng ngùng, lời nói ra như còn quanh quẩn trong miệng, dư vị một lần.
“Cái gì?!” Bạch Tư Cầm kinh ngạc đến mức cái nạng trên tay cũng ném bay ra xa mấy mét.
Dư Chu Chu: “……”
Bạch Tư Cầm: "Cô ấy không phải ghét nhất Alpha sao? Sao lại lựa chọn kết hôn với cậu? Từ từ…… Cậu tạm thời đánh dấu Cố Diên Khanh?! Cậu vậy mà còn có thể êm đẹp đứng đây nói chuyện với tôi, không có bị cô ấy thiên đao vạn quả?”
Dư Chu Chu: “…… Diên Khanh không có đáng sợ như cậu nói. Hơn nữa, cậu bị thương thành như vậy rồi thì đừng có chạy ra ngoài.”
Bạch Tư Cầm cúi đầu, che đi nét mặt cô đơn: “Cố thị cho tôi làm như vậy là vì Cố Diên Khanh, cho nhà chúng tôi rất nhiều công trình cùng tài nguyên, như vậy mà tính, tôi bị thương cũng không lỗ, cậu không nợ tôi cái gì.”
Bạch Tư Cầm ngồi ở ven đường, chờ Dư Chu Chu nhặt quải trượng cho cô, lúc này máy tưới hoa bên cạnh Bạch Tư Cầm đột nhiên xảy ra sự cố, bắt đầu phun nước.
Bạch Tư Cầm bị tưới như gà rớt vào nồi canh.
Dòng nước lớn trên vỉa hè hình thành một bãi nước nhỏ.
Dư Chu Chu đi nhặt quải trượng tránh được một kiếp.
Bạch Tư Cầm phun ra một ngụm nước bẩn, tức đến không thở nổi.
Lúc này, cách đó không xa một chiếc siêu xe chạy như bay qua, tốc độ xe quá nhanh làm tung nước bên đường, lại lần nữa bắn lên người Bạch Tư Cầm.
Dư Chu Chu híp mắt, cảm thấy chiếc xe kia có chút quen thuộc.
Bạch Tư Cầm: “……!!”
Cô nhịn không được đứng dậy, hướng về phía làn khói phía sau siêu xe mắng to: “Cái tên nào không có mắt! Không có đạo đức như thế! Chúc ngươi nếu Omega tìm được Alpha lăng nhăng, Alpha tìm được Omega ngoại tình!”
Dư Chu Chu cầm quải trượng nhìn Bạch Tư Cầm đang gãy xương đùi mà vẫn có thể đứng dậy.
Thuộc về y học kỳ tích.
Dư Chu Chu: “Bạch Tư Cầm, chân cậu……”
Bạch Tư Cầm ngao một tiếng: "Chân tôi!”
---
Đưa Bạch Tư Cầm trở về bệnh viện sắp xếp xong xuôi, Dư Chu Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Bạch Tư Cầm vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, cảm giác tội lỗi trong lòng cô cũng ít đi một chút, dù sao thì Bạch Tư Cầm là bởi vì tuân thủ hứa hẹn với cô mới chịu thương nặng như vậy.
Nhưng là……
Cô vậy mà thật sự kết hôn cùng Cố Diên Khanh.
Trong lòng ngọt ngào, giống như bị người rót mật đường vào, chua chua căng đầy, trái tim đều có chút không thoải mái, đầu óc choáng váng.
Tuy rằng chỉ là thê tử không thể công khai.
Đối với cô mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Biệt thự cũng là nhà của hai người bọn họ.
Dư Chu Chu nhìn ví tiền trống rỗng trong di động, cô thật là hoàn toàn nghèo.
Cô không có nguồn thu kinh tế, trong tay chỉ còn tiền tích góp được từ tiền thưởng ở khu huấn luyện gien.
Nhưng cô là Alpha, nghi thức đối đãi Omega là không thể thiếu.
Cô tiêu sạch phần lớn tích lũy của mình, đi vào cửa hàng xa xỉ, mua một đôi nhẫn bạch kim.
Ánh mặt trời rất tốt, chiếu lên mặt cô, ấm áp mà không chói mắt.
Dư Chu Chu trở lại biệt thự lúc, nhìn thấy siêu xe trong sân cảm thấy rất quen mắt.
Đây không phải là chiếc xe đã tạt một thân nước cho Bạch Tư Cầm sao?
Dư Chu Chu vốn tính toán cho Cố Diên Khanh một kinh hỉ, nhẫn bị nàng giấu trong túi.
Trên đường đi, lời định mở miệng nói ra, trong lòng đã diễn luyện đủ loại cách nói.
Chờ đến lúc mở cửa, nhìn thấy Cố Diên Khanh khuôn mặt thanh lãnh kia, Dư Chu Chu lại phát hiện chính mình một chữ cũng nói không nên lời.
Thật khẩn trương.
Cố Diên Khanh tắm rửa xong mặc áo ngủ tơ tằm ngồi trên sô pha, giống như người vợ đang chờ nửa kia của mình trở về nhà.
Âm thanh thanh lãnh như đánh vào lòng người: "Đã trễ thế này, còn biết trở về? Còn tưởng rằng cô ở bên ngoài cùng người khác chơi đến tâm cũng bay luôn.”
Cố Diên Khanh làn da rất trắng, áo ngủ màu rượu đỏ càng làm nổi bật da thịt tinh tế như tuyết của cô, tóc tùy ý xõa sau lưng, có vài sợi theo cổ áo chữ V sâu rơi vào trước ngực.
Chân thon dài bắt chéo, áo ngủ chỉ dài đến đùi trên.
Dư Chu Chu: “Diên Khanh, em đã trở về.”
Cố Diên Khanh nâng mắt lên, đôi mắt phượng kia nhìn không ra cảm xúc gì.
Giống như một con mèo quý tộc lười biếng.
“Về muộn như vậy, xem ra ở bên ngoài chơi rất vui vẻ.”
Dư Chu Chu có chút ngượng ngùng cười cười: “Diên Khanh, em có lời muốn nói với chị, còn có cái gì đấy muốn đưa cho chị.”
Cô từ trong túi móc ra hai chữ hỉ nhỏ màu đỏ, dán lên hai bên cửa.
“Keo nước này sẽ không để lại vết trên tường.” Dư Chu Chu cẩn thận đem từng góc của chữ hỉ dán chắc chắn, “Dù sao hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta……”
Cố Diên Khanh: "Đồ cô đưa tôi chính là cái này?”
Ngay khi Dư Chu Chu dán xong quay đầu lại, Cố Diên Khanh đã đứng ngay trước mặt cô.
Hai người thật sự rất gần.
Hô hấp đều có thể nghe được.
Dư Chu Chu: “Đương nhiên không phải, là……”
Còn chưa kịp nói xong, đôi môi thanh lãnh đã đè áp lên.
Dư Chu Chu mơ hồ gọi một tiếng: “Diên Khanh?”
Cố Diên Khanh hôn kỹ rất kém cỏi, lại rất cường thế.
Gặm cắn môi Dư Chu Chu.
Giống như là đùa bỡn và phát tiết.
Hơi thở lạnh phả lên mũi Dư Chu Chu.
Mùi tin tức tố như suối lạnh trong veo rất mê người.
Chip tuyến thể sau cổ Dư Chu Chu đã bị lấy bỏ, cô đối với tin tức tố cảm giác so với trước đây càng thêm rõ ràng.
Cô ngửi được trên người Cố Diên Khanh bắt đầu tỏa ra tin tức tố, mang theo tín hiệu giao hợp.
Cô còn chưa đưa nhẫn đâu!
Dư Chu Chu vừa muốn giơ tay lên, lại bị Cố Diên Khanh nắm cổ tay, đem hai tay cô cõng ra sau lưng.
Cố Diên Khanh đem cô để lên cửa, “Chỉ có tôi mới có thể làm mấy việc này với cô, biết chưa?”
Thân thể ấm áp dán vào người cô, áo ngủ tơ tằm mềm nhẹ phác họa dáng người duyên dáng của Cố Diên Khanh, cùng độ ấm toàn thân đều truyền đến người Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu đầu óc choáng váng, trong đầu chỉ toàn là chiếc nhẫn.
“Điều kiện ẩn hôn thứ nhất, trong thời gian hôn nhân, cô không thể sinh tình cảm với bất kỳ Omega hay Beta nào khác; điều kiện ẩn hôn thứ hai, về mọi chuyện của tôi, cô phải vô điều kiện phục tùng; điều kiện ẩn hôn thứ ba, cuộc hôn nhân này không có tình cảm, cũng đừng hy vọng xa vời rằng tôi sẽ yêu cô.”
Từng chữ từng câu đều rất lạnh nhạt, rất phù hợp với tính cách của Cố Diên Khanh.
Dù Dư Chu Chu đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhưng đối mặt với ánh mắt sâu thẳm trước mặt, trong lòng vẫn âm ỉ đau.
Đây không phải là điều cô đã sớm đoán được sao? Là cô tham vọng quá mức.
Kết quả như vậy, đã là tốt nhất.
Dư Chu Chu vù vì “ừ” một tiếng.
Âm thanh nho nhỏ mềm mại.
Dáng vẻ thỏa hiệp này, khiến Cố Diên Khanh nhìn ngứa răng.
Dư Chu Chu: “Có thể ở bên Diên Khanh, đã là may mắn lớn nhất đời này của em, em không cầu gì hơn.”
Dư Chu Chu không biết vì sao Cố Diên Khanh nghe xong câu này lại càng tức giận hơn, kéo cô vào phòng, ném lên giường, cả người đè xuống.
Đáy mắt Cố Diên Khanh dục vọng sâu kín được che giấu rất tốt, cô lạnh nhạt nhìn Dư Chu Chu: “Tôi có nhu cầu, nhưng tôi không thích cô, đừng ảnh hưởng sự nghiệp của tôi.”
Cái hôn mạnh mẽ thô bạo như che trời lấp đất đánh úp đến, hoàn toàn khác với dáng vẻ cấm dục thường ngày.
Dư Chu Chu đáp lại.
Sắc trời đã bắt đầu tối.
Biệt thự không có chiếc đèn nào bật, ánh trăng mờ từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên trên giường không ngừng lay động.
Rèm mỏng bị gió nhẹ thổi phập phồng.
Trên mặt chiếu rọi một đôi bóng người, thân mật không thể phân biệt.
Trong sân tiếng ve kêu, lá cây xào xạc theo gió, cùng tiếng thở dốc trong phòng giao hòa thành một bản hợp tấu.
Ánh trăng chiếu lên lá rụng, gió thổi làm chúng di động, chiếu ứng lên như hình ảnh một trên một dưới, cao cao thấp thấp như trên mành sa mỏng, hình dáng bóng đổ và tư thế cũng theo đó mà thay đổi, ma sát đứt quãng.
Cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, hơi lạnh trong không khí ngưng tụ thành giọt nước, đọng trên lá cây thành vệt sương.
Không biết sao cùng thời tiết này không hợp, giọt nước trên lá cây càng ngày càng nhiều, như suối phun trào, cuối cùng lá cây không chịu nổi sức nặng của giọt nước, rũ xuống tiết ra, toàn bộ rơi rụng trên mặt đất.
Cùng với một tiếng kêu lên.
Cố Diên Khanh ngửa cổ thon dài, môi đỏ hơi hé, thở ra làn khí nóng, trong mắt hình như có mê ly.
----------
Editor: t vẫn chưa biết đoạn này có phải H không, t đọc nhiều truyện H kiểu chăm hoa luyện kiếm rồi, này là lá cây giọt nước t vẫn chưa hiểu ẩn ý của tác giả, hoặc là không có ẩn ý gì cả t đầu óc đen tối thôi.
3k5 chữ, hôm nay thế này thoi, mợt mỏi.
(*) "Tâm nhãn" (心眼) là một từ gốc Hán, nghĩa phụ thuộc vào ngữ cảnh. Dưới đây là các nghĩa phổ biến:
1. Tâm nhãn = lòng dạ, ý đồ, tâm cơ
Dùng để chỉ suy nghĩ, mưu tính bên trong, thường có sắc thái tiêu cực nếu nói ai đó "nhiều tâm nhãn".
Ví dụ: "Người này tâm nhãn rất nặng" = người này nhiều mưu tính, khó lường.
"Không có tâm nhãn gì cả" = thật thà, không biết toan tính.
2. Tâm nhãn = sự để ý, tinh ý, biết quan sát cảm xúc người khác
Trong một số ngữ cảnh nhẹ nhàng hơn, "tâm nhãn" có thể chỉ việc biết điều, biết nhìn sắc mặt.
Ví dụ: "Làm người phải có chút tâm nhãn" = sống nên tinh tế, biết điều một chút.
Tóm lại:
Tâm nhãn ít = ngây thơ, không tâm cơ.
Tâm nhãn nhiều = có tâm kế, biết tính toán.
Tùy ngữ cảnh mà mang khen hay chê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip