Chương 4: Ma giới thiên (4) Thanh Hành Quân, sao ngươi lại nhắm mắt?
Giang Thu Ngư không trả lời hệ thống, nàng dùng Kim Ti Lũ trói tay Lâm Kinh Vi, đem người túm lên giường.
Những thị nữ từ cánh hoa hoá thành đã sớm biến mất, trên chiếc giường lớn chỉ còn lại Giang Thu Ngư đang nửa dựa vào đầu giường, chiếc váy đỏ trên người lỏng lẻo khiến da thịt nửa ẩn nữa hiện, lộ ra đôi chân thon dài nõn nà đang gác lên nhau, đường nét đẹp đến độ khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Trên người nàng mang rất nhiều đồ trang sức tinh xảo quý giá, mỗi một viên đều là ngọc trai dưới đáy biển sâu có thể khiến các tu sĩ tranh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Trên cổ của nàng còn đeo một quả chuông nhỏ màu đỏ, tiếng chuông trước đó mà Lâm Kinh Vi nghe thấy chính là từ chiếc chuông này.
Khung cảnh hoạt sắc sinh hương tựa như hồng mai trong tuyết khiến Lâm Kinh Vi theo bản năng mà nhắm mắt lại, không tránh khỏi ngã xuống chiếc giường mềm mại, trong lúc vội vàng nàng chỉ kịp thời chống tay để tránh cho thân mình ngã nhào lên người Giang Thu Ngư.
Vì hạnh động bất ngờ của Giang Thu Ngư, hơi thở của Lâm Kinh Vi trở nên rối loạn, mái tóc dài đen nhánh xoã xuống bên người khiến mặt nàng ngứa ngáy.
Khoé môi nàng mím chặt, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, hơi ấm phả vào tai, cảm giác ngứa ngáy truyền đến cổ khiến cổ cũng tê rần theo.
"Thanh Hành Quân, sao ngươi lại nhắm mắt?"
Giang Thu Ngư lấy tay câu lấy một lọn tóc dài của Lâm Kinh Vi, ánh mắt nàng lưu luyến tại khoé mắt và đuôi mày của y, cho dù là xấu hổ nhắm mắt lại, người này vẫn thanh lãnh nghiêm nghị, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Thấy Lâm Kinh Vi im lặng, động tác của Giang Thu Ngư càng trở nên càn quấy, nàng tiến lại gần thêm chút, giữa tiếng chuông như có như không túm lấy sợi tóc dài của Lâm Kinh Vi, giọng điệu không rõ ràng nói: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy mặt mày ta rất xấu xí?
Lúc này Lâm Kinh Vi mới mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt đối diện với đôi mắt hồ ly của Giang Thu Ngư, lông mi run run, tựa hồ không hiểu vì sao nàng lại nói bản thân như vậy.
Giang Thu Ngư hất cầm về phía Phó Tinh Dật, chóp mũi khẽ chạm vào mũi Lâm Kinh Vi, vừa chạm liền lui.
"Không phải đó là những gì hắn nghĩ sao?"
Giọng nói nàng mang theo tiếng thở dài, tựa như thiếu nữ si tình đang oán trách tình lang không hiểu phong tình.
Mà dù thế nào đi nữa thì Lâm Kinh Vi cũng không thể làm trái lương tâm, nói Giang Thu Ngư không xinh đẹp.
Đôi môi mỏng của nàng hơi hé mở, bình tĩnh tự nhiên mà đáp: "Là vì hắn chưa từng nhìn thấy ngươi."
Lời nói của Lâm Kinh Vi không chứa một chút cảm xúc nào, nhưng có lẽ do gương mặt lạnh lùng của nàng quá mức doạ người, một câu đơn giản như vậy cũng được nàng nói ra hết sức chân thành.
Giang Thu Ngư thích thú không thôi, buông sợi tóc Lâm Kinh Vi ra, sau đó đưa tay nắm lấy cằm đối phương, hai gương mặt xinh đẹp dựa vào gần nhau, "Thì ra ngươi cũng thừa nhận là ta rất đẹp có phải không?
Hơi thở nóng bỏng ngày càng gần, gương mặt bị ép nâng lên của Lâm Kinh Vi hiện ra một vệt ửng hồng mỏng manh. Thanh Hành Quân từ trước đến nay luôn lạnh lùng cao ngạo có lẽ chưa từng bị ai trêu chọc như thế này, khuôn mặt tựa như đeo một chiếc mặt nạ kia cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Ánh mắt càn rỡ của Gian Thu Ngư đảo một vòng từ mặt mũi của Lâm Kinh Vi xuống đến đôi môi của nàng, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, một bầu không khí ái muội khó nói bao trùm lấy hai người.
Giang Thu Ngư bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như ác bá cướp đoạt dân nữ.
Hệ thống ở trong đầu nàng điên cuồng gào thét, Phó Tinh Dật bên ngoài lớp lụa mỏng cũng bồn chồn bất an, như thể giây tiếp theo hắn sẽ ngang ngạnh* xông vào cứu lấy người trong lòng hắn.
Mà lúc này, Giang Thu Ngư chỉ đang suy nghĩ, như này có tính là một loại sỉ nhục đối với nữ chính không nhỉ?
Mắt thấy phương hướng dần dần thái quá lên, hệ thống đành liều mạng ngăn cản ký chủ của mình:
【 Nhiệm vụ! Nhiệm vụ! 】
【 Ngươi định làm gì nữ chính?! 】
Không biết qua bao lâu, khi hệ thống đã tuyệt vọng, Giang Thu Ngư bỗng nhiên hồi phục tinh thần, nàng thu hồi Kim Ti Lũ đang trói cổ tay của Lâm Kinh Vi, đẩy mạnh nàng ấy ra sau.
Lâm Kinh Vi ngã ngay bên chân Giang Thu Ngư, nàng mới ngồi thẳng dậy đã thấy Giang Thu Ngư giơ chân lên, một chân trắng như tuyết nhẹ nhàng dẫm lên vai nàng, mũi chân chạm vào cơ thể nàng, kiêu ngạo lại càn rỡ mà sai sử nói: "Xoa bóp chân cho ta."
Bàn chân bé nhỏ như không có xương, mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt trên mu bàn chân, móng chân tròn đầy, hồng hào xinh đẹp nhất.
Theo động tác nhấc chân của Giang Thu Ngư, tiếng chuông thanh thuý dễ nghe lại vang lên.
Lúc này, tấm lụa mỏng ngăn trở tầm mắt của mọi người ở bên ngoài rốt cuộc nhẹ bay lên, một cỗ lực lượng vô hình đem chúng nó dời đi, để cho mọi người có thể thấy được phong cảnh bên trong giường.
Phó Tinh Dật đầu tiên là sững sờ, sau đó là trợn tròn mắt muốn nứt ra.
Ma Tôn quá mỹ mạo so với những gì hắn nghĩ, nàng không giống ma tu khát máu tàn nhẫn mà càng giống như yêu phi trong thâm cung nhận mọi sự sủng ái, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ phong tình quyến rũ người ta.
Nhưng bàn chân đặt trên vai của Lâm Kinh Vi lại làm Phó Tinh Dật lửa giận cuồn cuộn, hận không thể xông lên giết Giang Thu Ngư trút giận thay Lâm Kinh Vi.
Làm sao nàng có thể!
Làm sao nàng có thể khinh nhục Lâm sư muội như thế?
Giang Thu Ngư đem phản ứng của hắn thu hết vào mắt, cảm giác khó chịu khi bị bắt phải lấy lòng một kẻ mình không thích cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Thế này mới đúng, từ trước đến nay chỉ có nàng bắt nạt người khác, làm sao có thể để người khác đạp lên đầu nàng?!
Giang Thu Ngư càng thêm kiêu ngạo, nàng dùng mũi chân dẫm lên bả vai của Lâm Kinh Vi, sau đó chậm rãi đi xuống dừng trên cánh tay của Lâm Kinh Vi, kéo tay áo của nàng lên, lòng bàn tay điểm nhẹ vài cái trên cổ tay Lâm Kinh Vi, thúc giục nói: "Nhanh bắt đầu đi?"
Lâm Kinh Vi cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ trắng nõn này, trên mu bàn chân có một nốt ruồi đen nho nhỏ, tựa như một giọt mực điểm xuyết trên giấy Tuyên Thành*, khiến cảnh tượng hoạt sắc sinh hương này ngày càng thêm dụ hoặc.
Nàng từ dư quang có thể thoáng nhìn thấy tức giận không cam lòng trên khuôn mặt Phó Tinh Dật cùng sự ghen ghét chói loá trong mắt Giảo Nguyệt, tầm mắt lại dời đi lên, Ma Tôn lười biếng tựa vào thành giường đang tràn đày đắc ý mà nhìn nàng, như thể nàng đang tự hào về cách khi dễ người khác của chính mình.
Ma Tôn đại nhân cao cao tại thượng đại khái không biết phương pháp này đến tột cùng có bao nhiêu ái muội cùng thân mật .
Đối với đám người Giảo Nguyệt mà nói, cái này không phải tra tấn mà chính là sự ban ân của cửu thiên thần minh dành cho tín đồ trung thành của nàng.
Các nàng đều ghen tị muốn chết!
Lâm Kinh Vi không rõ, làm thế nào mà Giang Thu Ngữ lại nghĩ ra phương pháp kiểu này để khi nhục chính mình, nàng đã cho rằng Ma Tôn sẽ nhân lúc này khi nàng không hề còn sức phản kháng mà bóp nát Nguyên Anh, lột đi kiếm cốt, mặc cho nàng rơi xuống vũng bùn rồi phá huỷ hy vọng của nàng.
Đây mới là phương thức tốt nhất để tra tấn người khác mà Lâm Kinh Vi nghĩ tới.
Chứ không phải là ép buộc nàng xoa bóp chân trước mặt Phó Tinh Dật.
Kiếm tu thanh lãnh vươn tay, nhẹ nhàng ấn ấn vào cẳng chân Giang Thu Ngư, đầu ngón tay hơi dùng sức, nghiêm túc giúp nàng xoa bóp chân.
Khoảnh khắc bàn tay của Lâm Kinh Vi ôm lấy chân nàng, Giang Thu Ngư giống như bị phỏng, cẳng chân hơi rụt về sau một chút, cả người cứng đờ trong giây lát.
Nhưng nàng rất nhanh lại lần nữa thả lỏng thân thể, cố gắng phớt lờ cảm giác tê dại đến từ hai chân.
Kỳ quái!
Giang Thu Ngư hỏi hệ thống: "Có phải nàng nhân cơ hội đánh lén ta không?"
Hệ thống:......
Hệ thống: 【 Thần thức cùng linh lực của nàng đều bị phong bế, làm sao đánh lén được ngươi? 】
Có biết xấu hổ không hả?!
Thừa dịp nữ chính không có linh lực mà cưỡng ép người ta xoa bóp chân cho nàng thì thôi đi, còn vu khống người ta đánh lén nàng!
Hệ thống thầm nghĩ, hiện tại nữ chính chắc chắn vừa thẹn vừa giận, chỉ hận bản thân không thể lập tức đánh cho Ma Tôn kẻ đã khinh bạc mình hồn phi phách tán!
Huhuhu, nữ chính đáng thương của nó!
Giang Thu Ngư nghĩ thầm cũng đúng, lúc này Lâm Kinh Vi thật sự mất hết linh lực, so với phàm nhân chưa từng tu hành không có gì khác nhau, mà nàng lại là ma tu Đại Thừa kỳ cách phi thăng chỉ còn kém một bước.
Cho dù là thời kỳ toàn thịnh Lâm Kinh Vi đối đầu với nàng cũng không có phần thắng, đừng nói đến giờ này Lâm Kinh Vi thân hãm lao tù.
Cảm giác trong nháy mắt vừa rồi có chút vi diệu, Giang Thu Ngư không phải chưa từng được người khác xoa bóp chân, nhưng lần đầu tiên nàng cảm thấy khó chịu đến vậy.
Không phải không thoải mái, mà là quá thoải mái.
Có lẽ là do luyện kiếm nên khả năng nắm bắt lực đạo của Lâm Kinh Vi cực kỳ chuẩn xác, lòng bàn tay tưởng chừng lạnh lẽo kia lại ấm áp bất ngờ, chạm vào chân Giang Thu Ngư lại giống như một khối ngọc bội toả nhiệt nóng bỏng.
Giang Thu Ngư được nàng xoa đến mềm nhũn xương cốt, dùng rất nhiều sức chịu đựng mới không để mất mặt trước mọi người.
Phương pháp này vốn là để khi dễ nữ chính, không ngờ kết quả người bị tra tấn lại là nàng.
Giang Thu Ngư nhẫn rồi lại nhịn, đôi mắt hồ ly ngày càng thêm mông lung mê ly, chỉ kém không nhắm mắt ngủ luôn.
Tay nghề này của nữ chính cũng là một trong những kim bài của nàng đúng không?!
--------------------
*Ngang ngạnh: bướng bỉnh, ngang ngược, ngang bướng.
*Điểm xuyết: điểm thêm một thứ gì đó vào một sự vật để làm cho nó xinh đẹp hơn
*Giấy Tuyên Thành: Giấy Tuyên (hay giấy huyện Kính) là một loại giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ từ xưa, đến nay vẫn thường dùng để viết, vẽ thư pháp.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Ngư: (hưng phấn vẫy đuôi) xoa bóp không tồi, lần sau lại chọn ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip