Chương 7: "Dư Chu Chu, cô mới 18 tuổi?"
Chương 7
Sau khi tỉnh lại, dây thần kinh căng chặt của Dư Chu Chu mới hơi thả lỏng.
Dư Chu Chu có một loại suy đoán: hai Alpha kia xuất hiện, có thể là để thử cô.
Cố Diên Khanh là thiên chi kiều nữ, cao lãnh chi hoa.
Có vinh quang bối cảnh, có quyền thế mạnh nhất, trong lúc phiên vân phúc vũ có thể dễ dàng bóp chết những con kiến nhỏ kia.
Có nhiều người như vậy vây quanh cô, mà ngay cả góc áo của cô cũng chạm không tới.
"Cô tỉnh?" Thanh âm lạnh lẽo truyền đến từ hướng sô pha.
Trong phòng không bật đèn.
Trong phòng tối tăm chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cửa ngăn giữa phòng trong và phòng ngoài khép hờ, Dư Chu Chu xoa trán tỉnh lại, nhìn thấy Cố Diên Khanh đang ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
"Diên Khanh..." Thanh âm của Dư Chu Chu âm thanh có chút khàn khàn, "Chị và bạn của chị không bị thương đi?"
Bò xuống giường.
Dư Chu Chu lúc nào cũng nhớ kỹ nhiệm vụ của chính mình.
Tin tức tố dự trữ vẫn còn ở trong túi của cô.
Cặp mắt lạnh như băng của Cố Diên Khanh, dù chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, cũng đặc biệt sáng rõ, như thể có thể nhìn thấu lòng người: "Tuyến thể của cô bị cấy vào chip."
Dư Chu Chu ngồi dậy, xoa xoa mặt mình: "Chuyện đó em cũng không rõ lắm, lúc còn rất nhỏ đã có rồi, nhưng đối với sinh hoạt cũng không ảnh hưởng gì lớn, chỉ là vào thời kỳ dễ cảm thì sẽ hơi khó chịu."
Sau khi tuyến thể bị cấy chip, sẽ ức chế tin tức tố của Alpha.
Dư Chu Chu nói: "Diên Khanh, chẳng lẽ chị đang nghi ngờ em sao? Dù em bị cấy chip, nhưng tôi vẫn là một Alpha bình thường, không phải thứ tàn tật gì đó."
Dư Chu Chu như thể bị đụng phải điểm mấu chốt không thể đụng vào, lập tức nhảy xuống giường, bước nhanh đến trước mặt Cố Diên Khanh.
Alpha ghét nhất là bị người khác cho rằng bản thân "không được".
Trên mặt còn mang theo hai phần mông lung vừa tỉnh ngủ, thân thể Dư Chu Chu tiến sát đến Cố Diên Khanh: "Diên Khanh, chị nghe em nói, độ dày tin tức tố của em là đủ, hoàn toàn không như chị nghĩ đâu."
Hương vị tin tức tố xuân phong hướng thẳng đến khuôn mặt của Cố Diên Khanh.
Xuân phong lướt qua mặt, vạn vật sinh trưởng, thiêu đốt vô số sinh cơ.
Loại hương tin tức tố này rất giống với chính Dư Chu Chu - ôn hòa, yên lặng nhưng không thiếu sức sống.
Sau khi phản ứng lại, Cố Diên Khanh lập tức nhíu mày, bịt mũi: "Dư Chu Chu, cô làm gì vậy? Tôi nói cho cô biết, đừng có lung tung phóng thích tin tức tố."
Dư Chu Chu sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Cô làm bộ như không còn sức lực, thuận thế đổ lên người Cố Diên Khanh, giam cô lại trên ghế sô pha: "Xin lỗi Diên Khanh, bởi vì tuyến thể bị cấy chip, sau khi phóng thích tin tức tố quá độ, cơ thể tôi sẽ xuất hiện hiện tượng giả thời kỳ dễ cảm, bây giờ tôi toàn thân không có chút sức lực nào, hơn nữa trên người lại rất nóng... Diên Khanh, người chị thật dễ chịu, lạnh quá, em có thể dựa vào một lúc không?"
Dư Chu Chu như một con mèo nhỏ vô cớ gây sự, dính sát lên người Cố Diên Khanh, dùng mặt mình không ngừng cọ cổ cô, lộ ra vài phần lấy lòng rõ ràng.
Ngón tay thon dài, trong bóng đêm chuẩn xác tìm được ngón tay Cố Diên Khanh, len vào lòng bàn tay Cố Diên Khanh, mười ngón giao nhau cùng Cố Diên Khanh.
Cố Diên Khanh rõ ràng chưa từng đối mặt qua loại tình huống như vậy, Alpha mà cô từng gặp phần lớn đều không có hảo tâm, thô lỗ lại vô lý. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với loại Alpha mềm mềm mại mại, còn có chút vô lại, dựa vào trong lòng ngực cô, đẩy không ra, nói cũng không xong, nhất thời có chút luống cuống.
Cố Diên Khanh ngẩng chiếc cổ thon dài, chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, cố hết sức giảm bớt việc hít phải tin tức tố của Dư Chu Chu.
Trong phòng tối tăm, không gian chật hẹp, phần lớn tin tức tố bị phong bế lại, không thể tản ra ngoài, chỉ có thể càng thêm đậm đặc trong phòng.
Cố Diên Khanh đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Dư Chu Chu, cô mới 18 tuổi?"
Dư Chu Chu rầm rì rầm rì đáp lại.
Cố Diên Khanh hai mươi hai.
So sánh như vậy, Dư Chu Chu liền giống một tiểu hài nhi, khiến lòng cảnh giác của Cố Diên Khanh cũng buông lỏng xuống đôi chút.
"Dư Chu Chu, dậy đi."
Thanh âm Cố Diên Khanh đột nhiên trở nên có chút khàn khàn, mùi tin tức tố gió xuân không ngừng xông vào xoang mũi cô.
Khiến suy nghĩ của cô cũng trở nên hỗn loạn.
Đều tại hoàn cảnh này, cô đúng ra nên bật đèn lên.
Tối tăm mờ mịt như vậy, khiến đầu óc cô càng không thanh tỉnh.
Dư Chu Chu nói: "Diên Khanh, trên người chị thật thoải mái, em không muốn dậy."
Dư Chu Chu xoay nghiêng mặt mình, như vô ý thức cọ cọ vào chiếc cổ thon dài của Cố Diên Khanh, môi ấm áp khẽ chạm vào làn da lạnh lẽo nơi cổ, khiến toàn thân Cố Diên Khanh run rẩy.
Lại là loại cảm giác quen thuộc, ngứa ngáy và tê dại ấy, từ sống lưng lan xuống, cái loại run rẩy này như thể bò lên từng đầu ngón tay.
Yết hầu hơi chuyển động.
Yết hầu của Cố Diên Khanh như bị đốt nóng, có chút nóng ran, nhưng trên người lại càng thêm lạnh lẽo.
Bởi vì cô đang vô thức phóng thích tin tức tố suối lạnh hàn đàm.
Vốn là mặt hồ hàn đàm ngàn năm kết băng, dường như bị một trận gió xuân mạnh mẽ thổi qua, mang theo sức sống vạn vật sinh trưởng, thổi ra một vết rách nơi mặt băng vốn không hề thay đổi.
Mà ở vết rách kia bên ngoài, quanh hàn đàm có những chồi non rất nhỏ giấu trong đất.
Đang lúc ánh mặt trời đầy đủ, xuân phong sinh cơ càng thêm dạt dào, chúng từ dưới đất nhô lên.
Cố Diên Khanh: "Dư Chu Chu, đừng quên tôi từng nói gì với cô, cũng không cần thừa dịp cô đầu óc hồ đồ, liền làm mấy chuyện tôi không thể chịu đựng."
Cố Diên Khanh hoàn toàn không ý thức được, lời nói hiện tại của cô đã không còn chút lực uy hiếp nào.
Dư Chu Chu rầm rì: "Trên người Diên Khanh mùi hương thật dễ ngửi, thanh thanh lãnh lãnh, Diên Khanh thật ra một chút cũng không hung dữ, tuy rằng Diên Khanh rất chán ghét em, nhưng cũng không có đuổi em đi, để em ở lại bên người, còn cho em một tuần thời gian nữa. Em là cô nhi, từ nhỏ đã không có nhà để về, đã quen với vận mệnh bị người tùy tiện vứt bỏ, nhưng vẫn rất không cam lòng a. Gặp được một viên minh châu rực rỡ, liền muốn canh giữ bên minh châu, không muốn rời đi."
Dư Chu Chu dùng ngữ khí hơi suyễn, mang theo vài phần chân thành, vài phần dụ dỗ, cứ như vậy câu dẫn Cố Diên Khanh.
Trong không khí, hàn đàm nước suối hương vị tin tức tố dần dần nồng đậm.
Dư Chu Chu lặng lẽ từ trong túi móc ra tin tức tố thu thập khí, nhìn chỉ số trên mặt máy dần dần đạt tới 80%.
Cô cắn cắn môi, mặc dù là mạo hiểm, vẫn là muốn bác một bác.
Nụ hôn của cô đột nhiên không kịp đề phòng dừng ở xương quai xanh Cố Diên Khanh.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước" bốn chữ bị Dư Chu Chu diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.
Cố Diên Khanh bật người đứng lên.
Hắc ám che giấu lỗ tai đỏ lên của cô, còn có hai chân dưới quần tây hơi hơi run rẩy.
Cố Diên Khanh: "Dư Chu Chu!"
Ba chữ này giống như là từ kẽ răng cô ép ra.
Dư Chu Chu ngồi trên mặt đất, đem tin tức tố thu thập khí giấu dưới lòng bàn tay, thu thập khí phát ra một tiếng chấn động mỏng manh, nhắc nhở cô tin tức tố đã thu thập thành công.
---
Ngày quay chụp cuối cùng, Cố Diên Khanh toàn bộ hành trình không để ý tới Dư Chu Chu.
Thạch Niệm Húc đi theo quay chụp, tại hiện trường cắt nối biên tập phim ngắn, lập tức đăng lên trang web, ở kỳ cuối cùng sau khi kết thúc, phim ngắn tốt nghiệp của Cố Diên Khanh cũng thành công có được độ nhiệt.
Cố Diên Khanh có rất nhiều fans Omega.
Chính là trên mạng lại không xuất hiện bình luận theo hướng gió giống như bọn họ đoán trước.
Mấy ngày quay chụp, vì Dư Chu Chu gia nhập, dẫn tới nội dung đoản thiên độ thảo luận càng cao.
Cố Diên Khanh lật xem số liệu, không quá lý tưởng.
Nếu số liệu không đạt tiêu chuẩn, cô liền phải quay về biệt thự...
Cùng Dư Chu Chu tạo trẻ em.
Thạch Niệm Húc:
"Tiểu Cố tổng, hay là... cô cúi đầu trước Cố tổng một chút đi? Bên chúng ta thực sự yếu thế hơn, tài chính cũng không khá hơn là bao, đến tiền thuê thuỷ quân còn chẳng đủ. Hơn nữa tôi có xem qua lịch trình công việc tiếp theo của cô rồi, cũng chỉ có một bộ 'Tổng tài luyến ái' là tìm tới cửa thôi."
Hứa Nhất Thi: "Tôi thấy Dư Chu Chu này cũng không phải kiểu người khiến người ta ghét a, hay là thử chung sống một chút xem sao?"
Cố Diên Khanh vẫn giữ phong thái lạnh nhạt như cũ, hai chân dài bắt chéo, nghiêng đầu: "Thỏa hiệp một lần thì sẽ có lần thứ hai. Nếu các cô đã sẵn sàng thỏa hiệp, vậy thì trước đó chạy trốn khỏi nhà để tới đây chịu khổ với tôi làm gì?"
Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng: "Đừng để bị vẻ ngoài của Alpha mê hoặc. Bản chất của Alpha là đầy rẫy thói hư tật xấu, cho dù học được cách ngụy trang, rốt cuộc vẫn chỉ là giả tạo. Hay là các cô cũng muốn biến mình thành con rối gỗ bị giật dây, thành vật hy sinh vì lợi ích gia tộc?"
Cố Diên Khanh cảm thấy xương quai xanh hơi nóng lên.
Dư Chu Chu thuộc chó sao?
Nào có ai dùng răng nha hợp lại vì nhau đi hôn.
Cô mới chỉ đối xử tử tế với cô ấy một chút thôi, mà cô ấy đã không nhịn được bộc lộ bản tính Alpha rồi.
A.
Hứa Nhất Thi: "Tiểu Cố tổng, tiếp theo có sắp xếp gì không?"
Cố Diên Khanh: "Về Cố gia."
Đã đánh cược thì phải chấp nhận thua.
---
Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, Dư Chu Chu ở trước mặt Cố Diên Khanh trên nên trong suốt.
Dư Chu Chu thuận lợi giành được quyền sử dụng phòng tắm.
"Rắc" một tiếng, tay nắm cửa phòng tắm xoay chuyển.
Xong rồi, hình như cô quên khóa cửa.
Cố Diên Khanh đẩy cửa ra, nhìn thấy Dư Chu Chu hơi hoảng loạn giữa làn sương mù mờ mịt.
Cố Diên Khanh cảm thấy răng hàm của mình tức giận đến ngứa: "Dư... Chu... Chu."
Dư Chu Chu: "Diên Khanh, em thật sự quên đóng cử, em không nghĩ là giờ này chị sẽ trở về, em không cố ý."
Cố Diên Khanh xác định.
Dư Chu Chu đang câu dẫn cô.
Buồn cười, chẳng lẽ tưởng cô cũng sẽ bị tin tức tố khống chế như mấy người cấp thấp kia sao?
---
Ban đêm.
Cố Diên Khanh mơ một giấc mộng.
Trong mơ, cô thấy Dư Chu Chu đang tắm, cô phá cửa xông vào, bóp cằm cô ấy rồi hôn xuống. Nước từ vòi hoa sen chảy xuôi theo cơ thể hai người, tiếng nước rơi tí tách át đi tiếng hô hấp dồn dập. Pheromone giao hòa, Dư Chu Chu cất tiếng rên rỉ dụ hoặc, từng tiếng từng tiếng gọi tên cô: "Diên Khanh... Diên Khanh..."
Cố Diên Khanh bừng tỉnh.
Cô tiết thân?
Từ sau lần đầu bước vào kỳ dễ cảm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế.
Dư Chu Chu nghe thấy động tĩnh, từ trên ghế sofa ngồi dậy, mơ màng chào hỏi: "Diên Khanh, chào buổi sáng."
Cố Diên Khanh như thể vừa bị thứ gì đó kích thích mạnh mẽ, vành tai đỏ bừng, nghiến chặt răng hàm: "Câm miệng, Dư Chu Chu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip