Chương 12 (2)
Lạc Linh Phong không có nói gì, phảng phất như tâm ý chuyển đến trên ván cờ nhưng trong lòng nàng chợt dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Phong thái của người trước mặt này quá giống với Ngụy Vân Thư, lúc trước khi cùng với Ngụy Vân Thư chơi cờ, nàng cũng thuận tay trái. Có một điều mà có lẽ bản thân Ngụy Vân Thư nàng cũng không để ý, đó là mỗi lần chơi cờ quân cờ đầu tiên nàng hạ xuống chắc chắn là tàn cờ không được hoàn hảo. Là trùng hợp sao? Nhưng những tàn cờ đó căn bản không có ở đặt trong hộp cờ, mà là bị cố ý chọn ra. Lạc Lăng Phong lén lút quan sát nước cờ của người trước mặt, mãi đến hai khắc sau, ván cờ mới có kết quả.
"Đạo hữu khiêm tốn rồi." Lạc Linh Phong mỉm cười nói: "Thêm một ván nữa thì sao?"
Ngụy Vân liếc nhìn Vân Đan buồn chán ở một bên, lịch sự từ chối: "Hai người chúng ta đã quấy rầy chân nhân đã lâu, nên cáo biệt rồi."
Lạc Lăng Phong vốn muốn dùng ván cờ để quan sát đối phương, nhưng người trước mặt lại không nguyện ý. Nàng thuận theo ánh mắt của Ngụy Vân Thư, liếc nhìn Vân Đan, cảm thấy có chút tức giận. Nhưng nàng nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: "Nếu hai vị đạo hữu đã không có ý, ta cũng không thể ép các ngươi lưu lại làm khách."
Vân Đan vốn dĩ trong lòng có quỷ, bị ánh mắt của Lạc Linh Phong làm cho sợ hãi. Đợi đến khi hai người Ngụy Vân Thư. rời đi, nàng mới có chút bất an mở miệng nói: "Sư tôn?" Sau một đoạn thời gian tiếp xúc, nàng phát hiện Lạc Linh Phong không giống như lúc đầu nàng nghĩ, sau khi trải qua tâm trạng thất thường của đối phương, nàng sớm đã đem việc học hỏi động thái Vân Trung Quân lên chín tầng mây.
Lạc Lăng Phong mặt không biểu tình nói: "Lui xuống đi." Tâm trí của nàng lúc này đã bị Bá Phong Lưu chiếm giữ, nhìn thấy Vân Đan khuôn mặt giống hệt Ngụy Vân Thư, nàng cũng không có bao nhiêu dao động.
Vân Đan cũng không dám hỏi nhiều, sau khi hành lễ cung cung kính kính lui ra ngoài, tận cho đến khi đi xa mới thở phào một hơi, trong mắt hiện lên một tia lệ khí u ám.
Bên trong phòng.
Lạc Linh Phong ngồi trên giường.
Giơ tay lấy ra một con phi hạc.
Cô ra lệnh người điều tra lai lịch của Bá Phong Lưu và chỉ phát hiện ra rằng nàng và Tạ Chí Siêu đã xuất hiện ở Táng Thiên Quan. Về việc từ đâu đến, là môn hạ của ai và tu hành loại thần thông đạo pháp nào, một điểm manh mối đều không có. Người này giống như từ trong không trung biến ra. Chẳng lẽ nào lại là đệ tử ẩn tu của môn phái nào đó? Nhưng ngôn hành cử chỉ của nàng không có nửa điểm ngỗ nghịch, đối với Vô Thần Hải càng không có khả năng.
"Chân nhân, có muốn đi nghe ngóng thêm lần nữa không?" Phi hạc nói ra tiếng người.
Lạc Lăng Phong mở mắt, đạm nhiên nói: "Đạo pháp của nàng thần thông có thể thử." Một lát sau, nàng nheo mắt nói: "Đường thủy đi Nam Châu có lẽ sẽ không yên bình, phía trước không xa là Bạch Long Giản? Lão xà yêu kia đã lâu không hoạt động gân cốt rồi phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip