Chương 18 (1)
Khương Cửu Tiêu cau mày suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, tựa hồ không muốn những đạo sĩ này đi chết.
Nàng vẫy tay đuổi người hầu trong điện, thở dài: "Lời này của Trịnh đạo hữu làm ta khó xử."
"Có cái gì khó xử? Nếu như bọn họ đã muốn biết thì nói cho bọn họ." Một tiếng cười trong sáng truyền vào điện trước tiên, tiếp sau đó, là từng đạo từng đạo tiếng rồng ngâm pha tạp trong tiếng sóng xuất hiện giữa không trung, không khí lưu chuyển, một vị nam nhân khí vũ hiên ngang từ trong bước ra, hắn khoác trên người xanh nước biển được dao nhân dệt thành, được trang trí bằng những hạt linh châu nhỏ như những ngôi sao lấp lánh, phảng phất như được bao quanh bởi dải ngân hà. Trên trán hắn có cặp sừng chẻ đôi hình Y như cành hoa mai thể hiện rõ rành xuất thân "dị chủng" của hắn, nhưng không có đạo sĩ nào ở đâu dám coi thường hắn, Bởi vì hắn chính là Vô Thần Hải thiếu chủ Tương Quân.
"Vô Thần Hải quả nhiên rất thân thiết với Lạc Thần Cung, đến ngay cả vị thiếu chủ này cũng đích thân đến, chỉ là không biết hắn ta tới đây sẽ nghĩ tới điều gì." Tạ Chí Siêu cảm động thở dài.
Lạc Linh Phong cùng với Tương Quân này có chút quan hệ, đã đủ để trở thành chủ đề tán dác sau bữa ăn của các nhân sĩ nhàn tản. Ngụy Vân Thư nhàn nhạt "ừm" một tiếng, sau đó nói: "Khí của hắn đã dung hợp, Nguyên Anh đã đạt đến viên mãn, không bao lâu nữa hắn sẽ có thể tiến vào Động Thiên Cảnh."Khí của hắn dung hợp vào một thể, đã đạt đến Nguyên Anh viên mãn rồi, không cần bao lâu nữa sẽ tiến vào Động Thiên cảnh. Lúc đó Vô Thần Hải nhiều thêm một Động Thiên, thế cuộc chỉ sợ lại lần nữa thay đổi." Phù Lê tiên vực tứ đại tông môn, Vô Thần Hải xếp cuối cùng, một là do xuất thân dị tộc không được tín nhiệm, hai là do trong môn số lượng Động Thiên ít nhất. Nhưng Vân Trung Thành, Lạc Thủy Cung trước đó không lâu đã trải qua nội loạn, ít nhiều cũng nội thương nguyên khí, nếu như Vô Thần Hải nắm bắt cơ hội này, chưa chắc đã không thể lên nắm đầu.
Tạ Chí Siêu gật đầu, nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ chăm chú nhìn Tương Quân đang tiến về phía trước, cuối cùng một bộ dáng uể oải khoanh tay đứng bên trái Khương Cửu Tiêu. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo qua trên mặt Khương Cửu Tiêu. Đồng tử nhiều lần chuyển thành thẳng đứng, lộ ra một cỗ ý vị chiếm hữu không thể che giấu. Mà Khương Cửu Tiêu sắc mặt không đổi ngồi trên ghế không nhìn Tương Quân lấy một cái.
Trịnh đạo hữu hành lễ với Tương Quân, trịnh trọng nói: "Chúng ta không sợ khó khăn, làm phiền Tương công tử chỉ rõ một con đường."
Tương Quân nghịch chiếc quạt trong tay, cười nói: "Thực ra cũng không phải chuyện cơ mật gì, Thái Nhất kiếm đang ở vùng đất tội lỗi trong tay Nguyên Anh đạo nhân Chu Ngọc Tiêu."
Trịnh đạo nhân nghe xong tâm ý liên tục xoay chuyển, cuối cùng rập đầu một cái, yên lặng ngồi xuống. Chu Ngọc Tiêu này vốn dĩ là tiên môn đệ tử, chỉ là tức giận nhất thời mà giết chết đồng môn đệ tử. Khi Giới Luật Đường đến bắt hắn, dứt khoát một là không làm hai là không không dứt, đem người trực tiếp giết chết sau đó phá cửa mà ra. Kẻ phản đồ như hắn ta, tiên môn tự nhiên sẽ không có chỗ cho hắn, không còn đường lui chỉ có thể đi về Bắc châu xa xôi. Sau đó được Đấng toàn năng của vùng đất tội lỗi coi trọng, cuối cùng tu luyện đến Nguyên Anh cảnh. Hắn đối với những đệ tử tiên môn đuổi giết hắn căm hận tận xương tủy, mỗi khi bắt được một người, hắn sẽ tra tấn người đó sống không bằng chết mới dừng tay, sau cùng còn đem hình ảnh truyền ra ngoài, vì vậy hung danh lừng lẫy, là ma đầu mà tiên môn luôn muốn tiêu diệt. Trịnh đạo nhân tự biết không có bản lĩnh từ trong tay Chu Ngọc Tiêu thoát ra, chỉ có thế lập kế khác.
Rốt cuộc, sự xuất hiện của Tương Quân đã khiến tiếng cười trong điện biến mất, Khương Cửu Tiêu cũng không muốn nói thêm gì với mọi người, ôn nhu nói: "Các vị đi đường vất vả, hãy nghỉ ngơi một ngày. Sớm mai Lạc Thủy Cung tự có phi thuyền đưa các vị đến phần mộ Lạc Dương." Nàng nói xong lời này, mọi người đều bận rộn cáo từ rời đi.
Ngụy Vân Thư và Tạ Chí Siêu cũng cùng các tu sĩ đi ra ngoài, đang nói cười, Tạ Chí Siêu đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Nàng cau mày, không đợi Ngụy Vân Thư hỏi liền nói: "Ế? Bên đó dường như là đệ tử trong tông ta. Bá đạo hữu, ta qua đó trước xem xem." Bất Châu đệ tử ở bên ngoài lịch luyện, kỳ thực rất thích chiến đấu trau dồi kiếm ý, đến nơi này cũng không tính là chuyện lạ. Ngụy Vân Thư cười cười, nói một cách ấm áp: "Tạ đạo hữu có việc cứ bận đi, ngày mai gặp lại."
Trên đảo, Lạc Thủy Cung đệ tử tuần tra qua lại, thấy Ngụy Vân Thư một người nán lại tại chỗ, lập tức có một tiểu đạo đồng đến dẫn đường, dẫn nàng đến khách điện nghỉ ngơi. Chỉ là thật không khéo, trên tiểu đạo lót đá xanh đi chưa được mấy bước, xa xa đã truyền đến tiếng tranh luận. Ngụy Vân Thư nhìn kỹ hơn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chính là Tương Quân cùng Khương Cửu Tiêu vừa mới xuất hiện trong điện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip