Chương 18 (2)


Khương Cửu Tiêu: "Tương công tử đến muộn rồi." 

Tương Quân đang mỉm cười: "Bất quá chỉ là một số Kim Đan tu sĩ, đừng nói có thể quay về hay không, còn phải cho bọn họ mặt mũi hay sao?" Dừng lại một chút, anh ta lại ái muội nói: "Nhẽ nào là do ta đi phần mộ Lạc Dương trước nên không vui rồi?"

Khương Cửu Tiêu cười lạnh: "E là ở chỗ tỷ tỷ tốt của ta ăn bị cho ăn bơ  rồi ."

Sắc mặt Tương Quân hơi thay đổi, trên lông mày quả thực hiện ra chút phiền não. Hắn nghe tin Lạc Linh Phong đến nơi xong, lập tức đuổi theo phi cung đến phần mộ Lạc Dương, nào biết rằng đến cả một Vân Trung Thành đệ tử đều có thể không cho hắn chút mặt mũi, nhưng lại không thể phát tác. Tự trấn an mình, hắn thì thầm: "Ta đó là nghe nói bên người nàng có một người tương tự như Vân Trung Quân, đi để tìm hiểu thêm tin tức. Nếu như Vân Trung Quân vẫn sống, vậy thì kế hoạch ban đầu không thành."

Khương Cửu Tiêu phủi tay áo, cười mỉa mai nói: "Bên cạnh nàng ta những người giống Vân Trung Quân còn ít hay sao? Nhưng ta không ngờ người chị vô tâm của mình lại có thể mê đắm đến vậy. Nàng ta chỉ là người sống vì lợi ích, từ lúc nàng ta tiếp quản Vân Trung Thành có thể nhìn ra được, nàng ta nửa điểm cũng không an phận." Câu nói vừa thốt ra, làm Khương Cửu Tiêu nhớ lại chuyện cũ hơn trăm năm trước, người biết chuyện hiện giờ còn lại cũng không nhiều, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám. Dừng lại một lúc, nàng liền nhìn Tương Quân: "Làm sao? Hồi hận đã từ hôn sao? Ngươi luôn oán hận Vân Trung Thành ỷ thế ức người, mới làm cho ngươi vứt đi mặt mũi lớn như vậy, nhưng đến cùng có phải là nguyên nhân này không chỉ có ngươi trong lòng rõ ràng nhất."

"Khương Cửu Tiêu!" Tương Quân cao giọng, trong giọng nói có chút tức giận. Nhưng chẳng bao lâu sau, thái độ của hắn lại dịu đi: "Nàng ta tu luyện là cầm đạo, mặc dù 'Nhị Thập Tứ Chương Thiên Kinh' là trực chỉ đại đạo thượng thừa đạo sách, nhưng đối với sự thăng tiến của ta lai không có nửa điểm lợi ích. Nhưng nếu việc đó mưu hóa thành ta có biện pháp đen nàng trở lại ___" Tương Quân nhìn Khương Cửu Tiêu, không nói thêm nữa.

Trong địa giới của Lạc Thủy Cung hai người có thể vô cùng buông lỏng, chìm đắm trong tranh chấp vẫn chưa phát hiện nhiều thêm khí tức. Nhưng đợi khi kết thúc chủ đề, lập tức cảm nhận được khí tức của tiểu đạo đồng. Trong mắt Tương Quân hiện lên một tia sát ý, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại. Tiểu đạo đồng dẫn đường đó mới 'thoát thai' kỳ, về phần nữ đạo sĩ đang chậm rãi đi đến chỉ là 'kim đan' tu sĩ, không thể nghe được cuộc tranh luận của bọn họ. Hắn ta đóng chiếc quạt, hóa thành một tia sáng biến mất. 

Khương Cửu Tiêu nhìn tia sáng biến mất trên bầu trời với vẻ mặt vô cảm, sau đó phủi tay áo rời đi.

"Tôn khách, mời đi hướng này." Tiểu đạo đồng chăm chú dẫn đường, đem Ngụy Vân Thư đang chăm chú nghe cuộc đối thoại không lọt một chữ trở lại, thở hắt một hơi đi theo tiểu đạo sĩ.

Khương Cửu Tiêu và Tương Quân đều đang nói về Lạc Lăng Phong, thậm chí còn có những suy nghĩ bẩn thỉu đó. Cho dù là nàng, vào một khắc nghe thấy như vậy, cũng không kìm được sát ý sôi sục. Nàng ngày trước tính thình ôn hòa khoan hậu, nhưng với những chuyện liên quan đến Lạc Linh Phong luôn là không chịu được nửa điểm nhượng bộ. Nhưng nàng của hiện tại, đã mất đi cỗ nhiệt huyết nóng lòng của trước đây, 'quan tâm' không có chỗ để thổ lộ nữa.

Nàng trước kia đã làm sai rồi, luôn đặt Lạc Linh Phong làm kẻ yếu, là vị trí cần có người bảo hộ, nhưng làm như vậy khác gì vớ những kẻ coi chúng như hoa tơ hồng, cần phải bám vào cây khác để tồn tại? Đối với nàng mà nói, là 'quan tâm tắc loạn', nhưng đối với  Lạc Linh Phong mà nói, nàng luôn là một loại sỉ nhục, sao có thể không hận đây? Nhưng như thế nào có thể hận đến mức lấy mạng nàng? Không, có lẽ đó không chỉ là sự căm ghét thuần túy, mà là vì "Vân Trung Quân" chặn con đường của nàng! Vân Trung Quân và các Động Thiên trưởng lão nửa đường phục kích đều lưỡng bại câu thương, mà nàng ấy lại hiển lộ ra tu vi thực sự của mình, thừa cơ tiếp quản Vân Trung Thành, không phải là lẽ ngẫu nhiên sao?

Lạnh lẽo thấu xương nhất thời như gió tuyết ập đến, Ngụy Vân Thư đột nhiên nắm chặt phất trần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip