Chương 52: Hôn

"Tiểu thư tiểu thư, đại sự không ổn rồi."

Tịch Vũ Đồng vừa thu xếp hành lý xong, liền nghe Tiểu Đào lớn tiếng ầm ĩ, không khỏi dừng lại xoay người: "Ngươi không phải đi thu xếp hành lý sao?"

Tiểu Đào mặt mày đỏ bừng, cùng chiếc áo váy màu hồng phấn trên người trông rất đáng yêu: "Trước đó nô tỳ thu xếp hành lý xong, bước ra thì đi ngang qua phòng Vương gia."

"Khoan đã." Tịch Vũ Đồng nhận ra điều bất thường, "Phòng ngươi đến chỗ ta, từ lúc nào cần phải đi qua phòng Vương gia?"

Tiểu Đào ngại ngùng gãi má: "Nô tỳ chỉ là tình cờ đi dạo qua phòng Vương gia."

Tịch Vũ Đồng lập tức nhướng mày: "Ngươi chẳng lẽ đã lén lút nghe trộm Vương gia nói chuyện gì?"

"Tiểu thư làm sao mà biết?" Vô thức nói xong, Tiểu Đào liền bực bội bịt miệng lại, "Ta chưa nói gì hết."

Tịch Vũ Đồng bị nàng chọc cười, ngồi xuống: "Nói đi, ngươi nghe thấy gì?"

Tiểu Đào thấy nàng không trách mình, liền một hơi tuôn ra hết những lời đã nghe. Nàng nghe không nhiều, nhưng lại nghe trọn vẹn ý định của Phượng Vũ Dịch ở phía sau, từng chút từng chút thuật lại lời của đối phương.

Tịch Vũ Đồng nhạt nụ cười: "Nàng thật sự nói như vậy?"

Tiểu Đào gật đầu, "Nô tỳ tự tai nghe thấy, tuyệt không giả dối. Tiểu thư, dù sao đến lúc đó Vương gia có mặt dày thế nào, người nhất định phải nhớ đừng mềm lòng."

"Nếu thật sự là như thế, thì ta thật sự quá thất vọng với nàng rồi." Tịch Vũ Đồng trong lòng để ý là việc đối phương ở kiếp trước tự cho là đúng làm chuyện vì tốt cho nàng, khúc mắc này, không phải cứ mặt dày hay làm bộ làm tịch là có thể khiến nàng trong lòng thanh thản được.

Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt thất vọng, không khỏi tự hỏi mình có nên nói ra lời này không, rụt rè nắm tay áo nàng: "Tiểu thư, nô tỳ có nói sai điều gì không?"

Tịch Vũ Đồng lắc đầu: "Ngươi đâu có sai, người sai là kẻ khác."

Tiểu Đào ngơ ngác "ồ" một tiếng.

Thấy nàng bộ dạng ngu ngốc kia, sự uất hận trong lòng Tịch Vũ Đồng giảm bớt hai phần, nhấc hành lý đứng dậy: "Đi xem Tiểu Hòa thu dọn xong chưa, xong rồi chúng ta liền đi."

"Được." Tiểu Đào giúp nàng xách hành lý, từng bước theo sau, "À đúng rồi, tiểu thư, Vương gia sai người chuẩn bị xe ngựa, nếu thật sự là xe ngựa lớn, người nhớ đừng mềm lòng."

"Ừm." Tịch Vũ Đồng gật đầu, giơ tay mở cửa, nhưng vừa nhấc chân bước ra liền thấy tình cảnh bên ngoài, không khỏi rụt chân lại, "Ngươi đang làm gì đó?"

Ở cửa, Phượng Vũ Dịch đang đứng thẳng, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt của người bị bệnh, nhưng ánh mắt lại sáng ngời đến chói mắt.

Tuy nhiên đó không phải là nguyên nhân chính khiến Tịch Vũ Đồng kinh ngạc, mà là thứ đang cõng trên lưng đối phương.

"Tiên nhân phủ kinh thỉnh tội*, ta chọc giận nàng, nên bắt chước tiên nhân." Phượng Vũ Dịch cười bước tới, xoay một vòng, "Nàng thấy thế nào."

(*Phủ kinh thỉnh tội: mang roi/cành gai trên lưng đến trước mặt người mình có lỗi để xin chịu phạt và nhận lỗi.)

Tịch Vũ Đồng nhìn cây "roi mây" kia, tròn trịa nhẵn bóng, ánh mắt pha lẫn ý cười: "Ta sao lại không hay biết người ta mang roi gai đến thỉnh tội, nhưng người trên lưng lại mang theo cây gỗ tròn trơn láng như vậy?"

"Trước đây trời mưa, củi trong phủ phần lớn đều bị ướt." Giọng Phượng Vũ Dịch yếu đi hai phần, "Trông vừa xấu lại hôi hám."

Tịch Vũ Đồng thấy nàng vẻ mặt chê bai lại uất ức kia, lập tức không nén được mặt, "phì" một cái cười thành tiếng.

"Có tâm ý mang đến là tốt rồi." Phượng Vũ Dịch bị nàng cười đến nóng tai, khẽ hắng giọng, bước tới kéo nàng đi ra ngoài, "Xe ngựa ta đã chuẩn bị ở cửa rồi, chỉ chờ các nàng thôi."

Tịch Vũ Đồng muốn xem Phượng Vũ Dịch giả bộ thế nào, liền thuận theo lực của nàng bước đi, đi thẳng đến cửa.

Nhìn thấy một cỗ xe ngựa lớn đậu ở cửa, Tịch Vũ Đồng khẽ nhíu mày, chỉ là chẳng bao lâu liền được người vuốt cho phẳng lại.

Phượng Vũ Dịch rụt tay về, cụp mắt nhìn nàng, dùng giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ, trông cực kỳ ngoan ngoãn: "Lão sư nói Thời cổ của ta đã hoàn toàn được loại bỏ, cũng có thể chịu đựng được sự mệt mỏi của xe ngựa, ta liền nghĩ muốn cùng nàng hồi kinh, có được không?"

Tịch Vũ Đồng nhướng mày: "Vương gia đã thay đổi tính tình rồi sao?" Lời Tiểu Đào nói nàng tự nhiên tin, bởi vì bản lĩnh mặt dày của Phượng Vũ Dịch nàng cũng đã từng chứng kiến. Chỉ là nay đối phương lại thẳng thắn hỏi như vậy, lại đang bày trò gì đây?

"Trước đây nàng chẳng phải chê ta sao, ta đang cố gắng sửa đổi đây." Phượng Vũ Dịch vừa nói vừa đỡ nàng lên xe ngựa.

Tịch Vũ Đồng vào bên trong, thấy Phượng Vũ Dịch không theo vào, liếc nhìn Tiểu Đào một cái, rồi cúi người vén rèm lên, nhất thời nhìn thấy người đang cầm dây cương lên ngựa: "Vương gia không đi cùng?"

"Không cần." Phượng Vũ Dịch nghiêm nghị lắc đầu, "Người phạm sai lầm không có tư cách ngồi xe ngựa."

Tịch Vũ Đồng nghe ra sự kiên định trong giọng nói, liếc nàng một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Lão đại phu lười cưỡi ngựa, liền chen chúc cùng Tịch Vũ Đồng trên cỗ xe ngựa rộng rãi này.

Thấy ánh mắt Tịch Vũ Đồng, hắn tiện tay nhặt hạt dưa trên đĩa bỏ vào miệng, nói lấp lửng: "Đệ tử của ta thân thể khỏe lại rất nhanh, ngươi không cần lo lắng."

"Ta chưa từng lo lắng." Tịch Vũ Đồng ngồi xuống, nhặt cuốn sách đặt bên cạnh, tiện tay lật một trang, đầu cũng không ngẩng lên, "Nàng mới tỉnh lại, thân thể lại mê man mấy ngày rồi, cưỡi ngựa không thoải mái bằng ngồi trên xe ngựa, chẳng lẽ Tín tiên sinh thật sự không lo lắng?"

"Ta lo lắng cũng vô ích." Lão đại phu vuốt râu, lúc thì uống trà, lúc thì cắn hạt dưa, bận rộn không ngớt, nghe nàng hỏi như vậy liền cười, "Điều quan trọng là Vũ Đồng ngươi có lo lắng hay không."

Động tác lật sách của Tịch Vũ Đồng khựng lại, ngước mắt nhìn hắn một cái: "Tín tiên sinh, ta cảm thấy người đang xem kịch hay thì phải?"

Lão đại phu không phủ nhận, thậm chí còn nhún vai xòe tay với nàng: "Không phải sao?"

Tịch Vũ Đồng: "..." Nàng lần đầu thấy người dám nói trước mặt đương sự là đang xem kịch vui mà còn vẻ mặt hùng hồn như vậy.

Có lẽ... nàng đã biết được sự mặt dày của Phượng Vũ Dịch học từ đâu rồi.

Biết rằng nếu còn nói tiếp, người buồn bực cũng chỉ là mình, Tịch Vũ Đồng không đáp lời nữa, mà cúi đầu đọc sách.

Tiểu Đào bên cạnh nhận thấy không khí quái lạ trong xe, liền bỏ Tiểu Hòa một mình hầu hạ, bước ra ngồi cùng người đánh xe tiện thể trò chuyện.

"Khụ khụ khụ——"

Tịch Vũ Đồng vô thức vén rèm lên, không ngờ Phượng Vũ Dịch lại cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, giật mình kinh hãi.

Ánh mắt Phượng Vũ Dịch vừa chuyển sang nàng, lập tức nở nụ cười: "Sao vậy?"

"Người——"

Tịch Vũ Đồng vừa định hỏi có phải cổ họng không thoải mái không, giây tiếp theo liền nghe phía sau lại vang lên hai tiếng ho khan, quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt hiểu rõ lại trêu chọc của lão đại phu, nhất thời chỉ thấy mặt nóng ran.

Phượng Vũ Dịch qua rèm thấy lão sư phía sau, gật đầu, rồi lại chuyển ánh mắt về phía nàng: "Nàng vừa rồi, là muốn lén nhìn ta sao?" Vừa nghĩ đến khả năng này, nàng liền không kiềm chế được nụ cười trên mặt.

Tịch Vũ Đồng cảm thấy ánh mắt sau lưng, cảm thấy mặt nóng bừng, "Ta không nhìn người, càng không có ý định lén nhìn."

Phượng Vũ Dịch kéo ngựa lại gần xe ngựa hơn, thậm chí còn cúi người sáp lại gần Tịch Vũ Đồng, nhất thời hai người chỉ cách nhau một thước.

Nàng mắt chứa ý cười nhìn người đang vẻ mặt ngượng ngùng, hạ giọng: "Vậy nàng muốn làm gì với ta?"

Tịch Vũ Đồng nghe vào tai luôn cảm thấy hơi nóng lên, lại nhìn khuôn mặt ngay trước mặt, liền dời tầm mắt: "Ta chỉ là nghe thấy tiếng ho, lo người thân thể chịu không nổi." Nói rồi, nàng thấy đối phương vẫn còn đeo mấy cây gậy kia, liền nói, "Cây gậy này trông chướng mắt, mau vứt đi."

Vừa nói xong, nàng liền thấy Phượng Vũ Dịch vứt gậy đi.

"Nàng nói, ta tự nhiên làm theo." Phượng Vũ Dịch cười với nàng, "Hiện tại còn điều gì nữa không?"

Tịch Vũ Đồng thấy ánh mắt nàng như thể đang chờ được khen, ngượng ngùng nén giọng, mới nói: "Không còn nữa."

"Thật sự không còn nữa sao?" Phượng Vũ Dịch cụp mắt, "Chẳng lẽ không dặn dò một chút chuyện cưỡi ngựa phải cẩn thận đừng để ngã sao?"

Tịch Vũ Đồng tự nhiên biết đối phương đang giả vờ, trong lòng phì cười, nhưng trên mặt lại giả vờ như không phát hiện, miễn cưỡng mở miệng: "Vậy người cưỡi ngựa phải chú ý an toàn, nếu mệt rồi, thì lên xe ngựa, đừng cố chấp."

Phượng Vũ Dịch vốn là muốn cầu sự thông cảm, không ngờ nàng lại nhất thời buông lỏng, lập tức cười rộ lên.

"Vậy ta hiện tại liền mệt rồi." Phượng Vũ Dịch nói xong, tay phải chống trên lưng ngựa, rồi trực tiếp nhảy xuống.

Tịch Vũ Đồng thấy động tác của nàng, hồi hộp tới tận cổ họng, ngay cả lời nhắc nhở đối phương cẩn thận cũng sợ đến mức không nói nên lời.

Không chỉ Tịch Vũ Đồng bị nàng làm cho giật mình, con ngựa đang đi cũng sợ hãi ngẩng đầu hí lên.

Chẳng mấy chốc, Phượng Vũ Dịch đã lên xe ngựa.

Tịch Vũ Đồng kéo nàng lại đánh giá một lượt xác định không bị ngựa giẫm bị thương, mới buông tay, vẻ mặt không biểu cảm trở về chỗ cũ ngồi xuống, nhìn nàng: "Người có biết vừa rồi nguy hiểm biết bao không?"

Phượng Vũ Dịch vừa định giải thích, giọng nói của lão đại phu không xa đã vọng đến: "Tiểu Dịch kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo, nhiều lắm cũng chỉ gãy xương thôi, sẽ không nguy hiểm tính mạng đâu."

Phượng Vũ Dịch vô thức nhìn sắc mặt người bên cạnh, quả nhiên thấy khuôn mặt kia càng thêm khó chịu, liền nhìn về phía lão đại phu: "Lão sư, người đừng xem náo nhiệt còn không ngại chuyện lớn có được không?"

"Quả nhiên người già sẽ bị ghét bỏ." Lão đại phu vuốt râu, bưng đĩa hạt dưa bên cạnh đứng dậy, "Lão phu đi ra ngoài, hai người cứ chậm rãi mà nói."

Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn Tịch Vũ Đồng một cái: "Đệ tử này của ta bị ta đánh thành thói quen rồi, da dày thịt dày, khi nổi giận ngươi cứ việc đánh, chỉ còn chừa lại một hơi thì ta vẫn có thể cứu sống lại được."

Phượng Vũ Dịch nghe mà mí mắt giật liên hồi, quay đầu nhìn lão nhân gia không giữ phép tắc kia: "Lão sư, người cứ như vậy nữa, hồi kinh ta sẽ lấy sách thuốc trong Vương phủ đem đốt hết một lần."

Lão đại phu để tâm nhất là những thứ này, lẩm bẩm một câu "không lớn không nhỏ", gọi Tiểu Hòa cùng rời đi.

Trên xe ngựa nhất thời chỉ còn lại hai người.

Đây là lần đầu hai người ở riêng sau khi trao đổi ký ức, Tịch Vũ Đồng trong lòng có chút ngượng ngùng, nhặt cuốn sách ban đầu lên tiếp tục đọc, nhưng còn chưa kịp mở ra đã bị người ta cướp mất, lại còn bị người ta ấn vai.

Phượng Vũ Dịch tay trái cầm sách, tay phải ấn vai trái nàng, mím môi vô cùng bất mãn: "Ta lớn từng này người ở đây, chẳng lẽ còn không hấp dẫn bằng quyển sách này sao?"

Tịch Vũ Đồng nhướng mày: "Người này đã nhìn mấy năm rồi cũng sắp chán, nhưng quyển sách này ta mới xem chưa được một chung trà, tự nhiên là hấp dẫn hơn." Nói rồi, nàng làm ra vẻ muốn giành lại sách, nhưng lại bị đối phương tránh đi.

Phượng Vũ Dịch thấy nàng cứ muốn xem sách, liền trực tiếp ném ra ngoài cửa xe.

Có lẽ là đã đập vào Tiểu Đào ngồi phía trước, Tiểu Đào "Ây da" một tiếng, sau đó lại thành "Ưm ưm ưm" như tiếng giãy giụa bị người ta bịt miệng.

Không còn sự quấy rầy, Phượng Vũ Dịch trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tịch Vũ Đồng: "Dù sao ta đã trong tầm mắt nàng, nàng chỉ có thể nhìn ta, không được nhìn thứ gì khác."

Tịch Vũ Đồng thấy bộ dạng trẻ con kia của nàng, mỉm cười: "Nhìn cảnh sắc cũng không được sao?"

Phượng Vũ Dịch không nghĩ ngợi liền đáp "Không được".

Tịch Vũ Đồng thấy nàng nghiêm túc như vậy, liền muốn trêu chọc đối phương một chút, tay nàng nâng lên sờ soạng đến màn che cửa sổ bên cạnh: "Nếu ta cứ muốn nhìn thì sao?"

Lời vừa nói xong, nàng liền thấy Phượng Vũ Dịch nhất thời áp sát lên, cả người phủ lên trên nàng, theo bản năng nàng liền giơ tay đặt trên vai đối phương ngăn lại.

Không khí như bị cướp đi trong khoảnh khắc, Tịch Vũ Đồng chớp chớp mắt, ngây ngốc gọi một tiếng, "Vương gia?"

"Ừm." Phượng Vũ Dịch cụp mắt, trong nháy mắt trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng mở mở khép khép kia, theo một ý muốn quỷ quái mà cúi đầu xuống.

"Phập——"

Tịch Vũ Đồng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ thần sắc của người trước mặt, chỉ là còn chưa nhìn rõ, giây tiếp theo đã bị Phượng Vũ Dịch giơ tay che mất tầm nhìn.

Bị che mất tầm mắt, tiếng tim đập bên tai càng thêm rõ ràng.

Sự mềm mại mang theo hơi lạnh kia khẽ chạm vào môi nàng một chút, không hề sâu, thậm chí còn giữ nguyên tư thế này rất lâu.

Trong khoang xe vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn vì nhiễm nhiệt độ của hai người mà dần trở nên nóng hơn.

Tim Tịch Vũ Đồng đập không ngừng tăng tốc, đợi mãi không thấy hành động tiếp theo, nàng thử vươn lưỡi ra.

Chỉ là lưỡi nàng vừa chạm vào môi Phượng Vũ Dịch, liền làm người kia kinh động tỉnh lại.

Phượng Vũ Dịch vội vàng buông nàng ra, đứng lên rồi xoay người quay lưng về phía Tịch Vũ Đồng.

Tịch Vũ Đồng vẻ mặt mơ hồ nhìn người đang quay lưng về phía mình, đang chuẩn bị hỏi, thì đột nhiên thấy đối phương vén rèm đi ra ngoài.

Tịch Vũ Đồng: "..."

Nàng đã làm sai điều gì sao?

"Vương gia, người có phải bị cảm rồi không? Sao sắc mặt lại đỏ như vậy? Có cần gọi Tín tiên sinh đến xem không?"

"Câm miệng."

Tiểu Đào lướt qua Phượng Vũ Dịch, bước vào xe ngựa, vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu thư, người đã làm gì Vương gia vậy? Mặt Vương gia đỏ lắm."

Tâm trạng uất ức của Tịch Vũ Đồng nhạt đi hai phần, bị thu hút sự chú ý: "Ngươi nói Vương gia đỏ mặt sao?"

Tiểu Đào ngây thơ gật đầu: "Đúng vậy, giống như rất xấu hổ vậy." Nói rồi, nàng thấy gò má tiểu thư nhà mình cũng đỏ bừng, đang định hỏi gì, thì lại bị Tiểu Hòa đến sau trực tiếp bịt miệng kéo ra ngoài.

Tịch Vũ Đồng vén màn cửa sổ lên, thấy bóng lưng Phượng Vũ Dịch cưỡi ngựa rời đi, quả thực có vài phần cảm giác tháo chạy như mất đi linh hồn.

Rõ ràng ngày thường mặt dày như vậy, thậm chí kiếp trước hai người còn làm những chuyện thân mật hơn, sao đối phương giờ lại còn ngượng ngùng như một tiểu hài tử mới lớn vậy?

Nàng giơ tay sờ lên gò má đang nóng bừng của mình, lúc này mới chợt nhận ra mình hình như cũng chẳng khác đối phương là bao.

Nàng quên mất lần đầu hai người hôn là khi nào, hình như là ngày thành hôn chăng?

Hồi tưởng lại đêm động phòng hoa chúc hai người đều ngượng ngùng, Tịch Vũ Đồng nhất thời bật cười, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc, tiện thể đoán xem người đang xấu hổ kia khi nào mới có thể quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip