Chương 79: Cậy sủng sinh kiêu
"Vậy ta có thể cậy sủng sinh kiêu không?" Tịch Vũ Đồng cúi người ghé sát vào cổ nàng, thổi một hơi vào dái tai đang đỏ ửng, quả nhiên thấy người trước mặt run lên một cái.
---
Trong lúc luyện tập sức chân bằng cách buộc bao cát, thời gian vô tình đã đến tháng Mười Một.
Tiệm phụ ở Hoa Phù cũng đã được sắp xếp nhân sự qua, lúc này đã đi vào quỹ đạo. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi thời tiết lạnh giá hay không, công việc kinh doanh của tiệm sứ có vẻ im ắng hơn một chút.
Ngược lại, Thôi Thanh Dao ở Phượng Hoàng Tửu Lâu đã dần dần nắm quyền quản lý, giới thiệu một vài món ăn mới khiến việc kinh doanh của Phượng Hoàng Tửu Lâu dần dần khởi sắc. Cũng chính vì vậy, Liễu lão gia càng trọng dụng nàng hơn.
"Thời tiết lạnh thế này, nàng không ở trong nhà nghỉ ngơi, ngồi ở sân này làm gì?" Phượng Vũ Dịch đi tới, vừa nói vừa kéo nàng vào nhà.
Tịch Vũ Đồng lắc đầu, "Ta đang nghĩ dạo này yên tĩnh hơn một chút." Diêu Tiếu Liễu sau khi bị đánh năm roi đã yên tĩnh một thời gian dài, Liễu Thanh Oánh và nàng ta ở cùng nhau, cũng không có động tĩnh gì.
"Nếu nói yên tĩnh..." Phượng Vũ Dịch có chút do dự, "Gần đây có thể sẽ khai chiến với Ô Bang."
Tịch Vũ Đồng nghi hoặc nhìn nàng, "Tại sao? Ô Bang trước đó không phải đã chấp nhận liên hôn? Chẳng lẽ họ phát hiện thân phận của Vũ Dao rồi?"
"Không." Phượng Vũ Dịch lắc đầu, "Chuyện này chủ yếu liên quan đến tập tục của họ."
Tịch Vũ Đồng kéo nàng ngồi xuống, rót một ly trà nóng đưa qua, "Nói thử xem."
Ô Bang lấy săn bắn làm chính, vật chất thiếu thốn, sau khi vào đông thì con mồi săn được cũng ít đi. Mà hàng năm lương thực không đủ, họ sẽ sắp xếp người đến cướp bóc, thời gian phần lớn là vào tháng Mười Hai.
"Ô Bang dù sao cũng đường sá xa xôi, thêm vào đó đội ngũ của Ô Bang đi lại không cố định, mấy đời hoàng đế không muốn động binh, nên cứ kéo dài mãi, chỉ tăng cường phòng thủ các thị trấn gần đó." Phượng Vũ Dịch thở dài, "Tuy nhiên ta nhận được tình báo, nói rằng năm nay vào đông sớm hơn. Hơn nữa nàng cũng cảm nhận được, năm nay lạnh hơn những năm trước, chắc chắn Ô Bang lần này càng khó vượt qua, nên nhất định sẽ tăng cường cường độ cướp bóc."
Tịch Vũ Đồng đã hiểu, "Triều đình định xuất binh?"
Phượng Vũ Dịch gật đầu, "Chỉ là vấn đề thời gian."
Mỗi lần đánh trận, người chịu khổ vẫn là bách tính.
Tịch Vũ Đồng thở dài, "Hoa Phù là vùng giao thoa giữa hai nước, cách đây không lâu mới trải qua một trận nạn châu chấu, nay vẫn chưa phục hồi. Bây giờ nếu lại đánh trận, bách tính sẽ khổ sở."
"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ." Phượng Vũ Dịch nói, "Theo ý ta, chi bằng tiến hành một lần dứt điểm, tuy có thể thương vong nặng nề, nhưng không đến mức bị người ta dòm ngó, nhớ mãi không thôi."
Tịch Vũ Đồng nghe đến đây, nhớ lại chuyện Phượng Vũ Dịch diệt Ô Bang ở kiếp trước, trong lòng khẽ động, "Nàng muốn mang binh xuất chinh diệt Ô Bang?"
Sắc mặt Phượng Vũ Dịch chững lại, nhìn nàng một cái rồi dời đi, "Ta đã hứa với nàng, sẽ không có bất kỳ ý niệm nào về vị trí đó, sau khi thành thân sẽ cùng nàng du ngoạn khắp nơi, tiêu dao khoái hoạt như thần tiên, tự nhiên sẽ làm được, nàng không cần lo lắng."
Không đợi Tịch Vũ Đồng nói, nàng lại nói, "Phượng Vũ Kỳ tuổi tác đã lớn, Bệ hạ nếu muốn lập hắn làm Thái tử, e rằng sẽ để hắn rèn luyện, tiện thể lập uy trong quân đội, nên ta nhất định phải ở lại Kinh thành."
Tịch Vũ Đồng nhìn chằm chằm Phượng Vũ Dịch một lúc, rồi mới thần sắc u ám "Ừm" một tiếng.
Phượng Vũ Dịch đã bày tỏ lập trường, nhưng không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, chắc chắn trong lòng vẫn muốn được ra chiến trường. Chỉ là vì hối lỗi với kiếp trước, thêm vào đó là lời hứa với nàng trước đây, nên đã từ bỏ những ý niệm đó.
Nhưng đúng như lời đối phương nói, hiện tại Hoàng đế vẫn còn kỳ vọng vào Phượng Vũ Kỳ, chuyện xuất chinh dù thế nào cũng không đến lượt Phượng Vũ Dịch. Họ băn khoăn có nên để nàng ra chiến trường hay không, cũng vô ích?
Nghĩ vậy, nàng không nói thêm gì về chuyện xuất chinh nữa, mà chuyển hướng hỏi khi nào mới có thể thực sự phi diêm tẩu bích*.
(*phi diêm tẩu bích: đi trên mái nhà, chạy trên tường)
Phượng Vũ Dịch hiểu ý nàng, cũng thuận theo chuyển đề tài.
"Nếu nàng muốn, có thể tăng thêm một chút cường độ." Phượng Vũ Dịch nói, "Bây giờ nàng đã quen với việc buộc ba cân cát, chi bằng tăng lên năm cân thử xem? Nếu năm cân cũng được, thì có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo."
Tịch Vũ Đồng đã sớm nóng lòng muốn phi diêm tẩu bích, nghe vậy lập tức gật đầu.
Lại qua mười ngày, Tịch Vũ Đồng dù buộc năm cân bao cát, cũng có thể đi nhanh như bay, chạy hai vòng quanh Vương phủ cũng không thành vấn đề, Phượng Vũ Dịch mới dẫn nàng vào giai đoạn tiếp theo.
Tịch Vũ Đồng vừa nghỉ ngơi xong, lại bị kéo đến rừng trúc.
Tuy nhiên điều khiến nàng kinh ngạc là, một phần nhỏ của những cây trúc dày đặc kia đã bị chặt đứt, hơn nữa còn cao thấp không đều.
Điều kỳ lạ nhất là, xung quanh cây trúc còn trải chăn bông dày.
"Đều là nàng làm sao?" Tịch Vũ Đồng nhìn người bên cạnh, "Cây trúc đang yên lành, nàng chặt nó làm gì?"
"Không phải là vì nàng sao?" Phượng Vũ Dịch bật cười, ôm lấy eo nàng, sau đó nhón đầu chân dùng sức đạp một cái, dẫn người bay lên trên cây trúc bị chặt phẳng kia.
Cây trúc không giống mặt đất bằng phẳng, chỉ có một khoảng nhỏ để giẫm lên, Tịch Vũ Đồng vội vàng giẫm lên hai cây trúc gần đó mới giữ vững thân hình. Nhìn Tiểu Hòa và Tiểu Đào thấp đi rất nhiều, trong lòng nàng có một dự cảm không lành, run rẩy nghiêng đầu, "Chẳng lẽ giai đoạn tiếp theo nàng nói chính là phải tiến hành ở đây?"
"Đúng vậy." Phượng Vũ Dịch gật đầu, "Chỉ cần nàng có thể đi lại trên những cây trúc này như đi trên mặt đất, thì sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Tịch Vũ Đồng lúc này mới hiểu được tác dụng của cây trúc, nhìn xung quanh những cây trúc, trái tim run lên một cái, "Nhất thiết phải cao như vậy sao?"
"Không cao thì làm sao có thể phi diêm tẩu bích." Phượng Vũ Dịch bật cười, "Cao cũng không sao, không đau đâu."
Lão đại phu đang uống trà bên cạnh thấy nàng như vậy, lắc đầu, "Xung quanh cây trúc dưới đất đều được Tiểu Dịch đặt chăn bông, nếu ngã cũng không sao, Vũ Đồng ngươi đừng sợ."
Nói xong cũng có chút ghen tị. Khi hắn luyện võ học khinh công, bên dưới là đất cứng, ngã xuống là ăn đất, làm gì có ai chu đáo như vậy mà trải chăn bông sợ ngã?
Tịch Vũ Đồng run lẩy bẩy, nắm chặt cánh tay Phượng Vũ Dịch để giữ vững cơ thể, sợ mình ngã xuống, "Cho dù biết ngã không sao, nhưng cao như vậy, cây trúc lại lớn nhỏ không đều, nhìn thôi đã thấy khiếp sợ."
Phượng Vũ Dịch bật cười, lấy lui làm tiến hỏi: "Nếu thực sự sợ, hay là chúng ta không luyện nữa?"
Tịch Vũ Đồng biết đây là biện pháp khích tướng, nhưng vì khinh công, cũng chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng mắc mưu, "Ta muốn luyện."
"Nếu đã vậy, ta buông nàng ra đây." Phượng Vũ Dịch thử thăm dò thả tay ra.
Thân hình Tịch Vũ Đồng lập tức chao đảo, kéo theo cả cây trúc cũng có chút chông chênh theo.
Phượng Vũ Dịch bên cạnh không tiến lên, bởi vì cứu được một lần sẽ có lần thứ hai, vội vàng chỉ đạo: "Lắc lư cánh tay để giữ vững cơ thể."
Tịch Vũ Đồng nghe theo làm, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, kiên trì một lúc cuối cùng vẫn không đứng vững, trực tiếp ngã xuống.
Phượng Vũ Dịch thấy vậy, vội vàng nhảy bổ tới, ôm lấy người cùng ngã vào chăn bông, sau đó rên lên một tiếng khẽ. Không phải là bị ngã xuống đất đau, mà là bị Tịch Vũ Đồng va vào.
Tịch Vũ Đồng chớp chớp mắt, mới phản ứng lại Phượng Vũ Dịch lại khẩu thị tâm phi cứu mình, vừa thương vừa buồn cười đứng dậy khỏi người nàng, đánh giá hỏi, "Có bị thương ở đâu không? Tín tiên sinh, ngài mau đến xem đi."
Lão đại phu nhìn từ xa, "Chăn bông dày như vậy, người cũng da dày thịt béo, thêm hai lần nữa cũng không sao." Vừa nói xong, liền thấy Tịch Vũ Đồng lườm hắn một cái, lập tức đứng dậy đi tới, "Tiểu Dịch, có sao không?"
"Không sao." Phượng Vũ Dịch phẩy tay, chỉnh trang lại quần áo, "Sư phụ, nếu người không có việc gì thì về sân uống trà đi, tại sao cứ phải ở đây?"
Lão đại phu vuốt râu, vẻ mặt ai oán: "Ngươi đang chê sư phụ cản trở hai ngươi sao?"
Phượng Vũ Dịch vô cùng hiểu sự mặt dày của sư phụ mình, nên vô cùng kiên quyết gật đầu: "Đúng vậy."
"Nếu đã vậy, sư phụ đi là được." Lão đại phu ôm đĩa đựng hạt dưa, nhấc ấm trà, thanh u nói, "Vũ Đồng a, Lão phu đi đây, ngươi phải luyện tập chăm chỉ đấy."
Tịch Vũ Đồng nghẹn lời, chỉ có thể bức bối bỏ đi. Lão đại phu bước một bước quay đầu ba lần, khiến Tịch Vũ Đồng và Phượng Vũ Dịch cười không nhịn được.
"Không hổ là danh sư xuất cao đồ*." Tịch Vũ Đồng nhìn người bên cạnh, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc, "Hình như ta biết một phần tính cách An Ninh nàng học được từ đâu rồi."
(*Danh sư xuất cao đồ: thầy giỏi dạy ra trò tài.)
Phượng Vũ Dịch giả vờ không nghe thấy, kéo người tiếp tục bay lên cây trúc ở giữa, "Tiếp tục luyện tập thôi."
Tịch Vũ Đồng thấy đủ thì thôi, cười gật đầu, để nàng buông tay.
Trong quá trình ngã xuống hết lần này đến lần khác, Tịch Vũ Đồng dần dần có thể giữ vững cơ thể, và có thể đi được vài bước. Mặc dù động tác cẩn thận, lại run rẩy, nhưng cuối cùng cũng có thể bước đi.
Thấy vậy, Phượng Vũ Dịch gọi dừng lại, bay lên ôm người xuống.
Tịch Vũ Đồng vừa tìm thấy cảm giác một chút, bị đặt xuống mới hoàn hồn: "Không luyện tiếp sao?"
Phượng Vũ Dịch gật đầu: "Hôm nay đến đây thôi, luyện tiếp sẽ không chịu nổi nữa."
Tịch Vũ Đồng nghi hoặc: "Ta vẫn có thể mà."
Phượng Vũ Dịch im lặng một lúc, "Ta không thể."
Tịch Vũ Đồng nhớ lại mỗi lần ngã xuống đều là Phượng Vũ Dịch làm đệm thịt, lập tức cười ngại ngùng, nắm lấy ống tay áo nàng, "Có bị ngã ở đâu không? Có cần thoa rượu thuốc không?"
Phượng Vũ Dịch cảm nhận một chút, thanh u nói một câu, "Toàn thân đau nhức."
Nửa canh giờ sau, Phượng Vũ Dịch đang ngâm mình trong thuốc tắm thở dài, "Vốn là chuẩn bị cho nàng, kết quả thì hay rồi, dùng hết cho ta."
Tịch Vũ Đồng đang xoa bóp vai cho nàng bật cười, "Thực ra nàng không đỡ ta, ta cũng sẽ không sao, dù sao nàng không phải đã đặt chăn bông dày bên dưới sao?"
"Tuy là đã đặt, nhưng không thể trơ mắt nhìn nàng ngã mà không lo lắng chút nào được." Phượng Vũ Dịch buồn bực, "Cũng may ta biết trước nên đặt sẵn chăn, nếu không xương cốt của ta hôm nay đều phải tan nát rồi."
Tịch Vũ Đồng gật đầu, "Ngày mai ta sẽ cẩn thận hơn, cố gắng..."
Phượng Vũ Dịch đợi một lúc, không đợi được lời tiếp theo, liền tiếp lời: "Cố gắng không ngã?"
"Không." Tịch Vũ Đồng tăng thêm lực xoa bóp trên tay, "Cố gắng ngã ít hai lần."
"Nàng đúng là..." Phượng Vũ Dịch bật cười, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng, "Đúng là cậy sủng sinh kiêu."
"Vậy ta có thể cậy sủng sinh kiêu không?" Tịch Vũ Đồng cúi người ghé sát vào cổ nàng, thổi một hơi vào dái tai đang đỏ ửng, quả nhiên thấy người trước mặt run lên một cái.
Phượng Vũ Dịch quay người lại, nhìn người đang cười vui vẻ, "Nàng đúng là học hư rồi."
"Gần mực thì đen, gần đèn thì—" Lời còn chưa nói hết, Tịch Vũ Đồng đã bị Phượng Vũ Dịch nắm lấy người kéo vào thùng tắm, cả người bị kéo vào trong nước.
Phượng Vũ Dịch ép sát tới, hai tay chống vào thành thùng giam người trong thùng tắm, "Vừa nãy nàng nói gì cơ?"
Tịch Vũ Đồng chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "Ta không nói gì hết."
Phượng Vũ Dịch nhìn nàng một lúc, lắc đầu, "Lần này tha cho nàng một lần. Trời lạnh rồi, mau cởi ra cùng ngâm một chút, lát nữa rồi tắm rửa."
Tịch Vũ Đồng có chút do dự.
Phượng Vũ Dịch thấy nàng như vậy, lập tức cười, "Ta còn đang mệt thế này, sẽ không làm gì nàng đâu. Hay là, nàng mong chờ ta làm gì nàng?"
"Ta không có nghĩ như vậy." Tịch Vũ Đồng hừ một tiếng, vội vàng cởi quần áo ném sang một bên, sau đó nhúng mình vào nước, "Qua đây, tiếp tục xoa bóp vai cho nàng."
Phượng Vũ Dịch lập tức cười hì hì đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip