Chương 18

"Cô nương, xin lỗi đã quấy rầy."

Nam tử áo đen đứng trước mặt Liễu Sương, do dự một lát rồi ôn tồn hỏi: "Xin hỏi...cuộc tỷ thí của học viện Thanh Lễ phái được tổ chức ở đây sao?"

Liễu Sương ngước mắt lên, khi nhìn rõ gương mặt hắn, đồng tử nàng khẽ co lại, trong nháy mắt, một tia dữ tợn lướt qua đáy mắt như gợn sóng khuấy động mặt hồ yên ả. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng lại nhanh chóng trở về bình tĩnh.

Thần sắc nàng dần trở nên lạnh lùng, giọng nói ngắn gọn như từng mũi kim: "Đúng vậy."

Gương mặt này... Một dung mạo tuấn tú, đường nét sắc sảo, làn da trắng ngọc, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể khiến người khác chết chìm trong sự dịu dàng như biển.

Một vị công tử anh tuấn như thế, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều dễ dàng thu hút vô số ánh mắt nữ tử xung quanh, khiến lòng người rung động. Nhưng trong mắt Liễu Sương, gương mặt ấy lại sắc bén như đao kiếm, thô bạo xé rách lớp vỏ bình yên mà nàng cố gắng duy trì, phơi bày trước mặt mọi người những ký ức đẫm máu của năm xưa.

Những chuyện cũ mà nàng không thể quên đi, những đêm dài thao thức mộng mị, hận ý khắc vào cốt tủy như bóng đè không thể xua tan.
Nam tử kia thoáng ngây người, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Liễu Sương, trong chốc lát lại có cảm giác như bị chìm vào một tầng băng dày, đứng chết trân tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Hắn trơ mắt nhìn Liễu Sương tiến lên một bước, giữa chân mày lạnh lẽo thấu xương lại ẩn chứa sát ý vặn vẹo đến cực điểm!

"Sư tỷ!"

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ đột nhiên vang lên bên tai, như một tia sáng chiếu rọi vào vực sâu, quét sạch màn sương u ám đầy ác ý.
Bước chân Liễu Sương thoáng khựng lại, quay đầu liền thấy Thẩm Kỳ Khi lao nhanh đến. Khuôn mặt nàng tràn đầy cảnh giác và đề phòng, bước chân nện xuống mặt đất đầy mạnh mẽ, thoạt nhìn có chút... tức giận?

Nàng giống như một con gà mái bảo vệ đàn con, lập tức kéo Liễu Sương ra phía sau lưng mình, phồng má trừng mắt nhìn nam nhân kia, ánh mắt hung hăng như hổ rình mồi: "Sư tỷ, ngươi quen hắn sao?"

Liễu Sương nhìn mái tóc đen mượt của nàng khẽ lay động, tựa như gánh nặng toàn thân được trút bỏ, khẽ cong môi cười nhạt, lười biếng đáp: "Không quen biết."

Làn sương lạnh lẽo vây quanh bỗng chốc tan biến, nam tử trước mặt cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp. Hắn nhìn khuôn mặt khẩn trương của Thẩm Kỳ Khi, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khổ:

"Cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn hỏi vị cô nương này một số chuyện mà thôi."

"Hừ, trên quảng trường có bao nhiêu người như vậy, vì sao ngươi lại cố tình chọn sư tỷ ta?"

Nam tử kia thoáng đỏ mặt, lộ ra vẻ quẫn bách, không biết nên trả lời thế nào, lắp bắp nói: "Ta... ta chỉ là thấy cô nương khí chất xuất trần, nên có lòng muốn thỉnh giáo một phen mà thôi."

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn bị hiểu lầm theo cách này, thực sự khó mà mở miệng biện giải.

Người này... xem ra cũng có chút ánh mắt.

Thẩm Kỳ Khi đánh giá hắn từ đầu đến chân, nửa tin nửa ngờ: "Vậy ngươi nói xem, ngươi là ai?" Nhà nàng sư tỷ nhu nhược thiện lương như vậy, lỡ như bị tên nam nhân thúi nào đó lừa gạt thì biết làm sao đây!

Nam tử kia vội vàng chắp tay, cung kính đáp: "Ta là Thịnh Từ, đệ tử của Vân Khúc Các, lần này đặc biệt đến Thanh Lễ phái để quan sát tỷ thí."

Nghe đến đây, Thẩm Kỳ Khi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn chính là một trong những nam chính của quyển sách này—Thịnh Từ!
Nam nhân này thoạt nhìn có vẻ là nhân vật bình thường nhất trong đám nam chính, nhưng thực chất lại hư hỏng đến mức khó lường.

Đừng nhìn Thịnh Từ ngọc thụ lâm phong, nói năng lịch sự, làm việc chu đáo, hắn chính là một tra nam* chân chính! Với những cô nương ái mộ mình, gần như không ai hắn cự tuyệt, bên ngoài giả vờ chính trực cao thượng, nhưng sau lưng lại giăng lưới khắp nơi, thậm chí còn đắc ý vì hành vi phong lưu của bản thân.

*Tra nam: chỉ những người đàn ông tệ bạc, thích lừa gạt tình cảm.

Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là thích trêu chọc những cô nương không có hứng thú với mình. Con người luôn có xu hướng thích cái khó nắm bắt, những gì không thể có được lúc nào cũng trở nên hấp dẫn nhất.

Hắn chẳng khác nào một nam chính trong game galgame*, chuyên đi chinh phục và đùa giỡn với các cô gái xung quanh. Mà kiểu người như Liễu Sương, thanh lãnh, xa cách nhưng vẫn mang nét dịu dàng ẩn giấu, lại càng kích thích lòng chinh phục của hắn.

*galgame: game hẹn hò.

Năm đó, Liễu Sương vì một lòng hướng về Tần Kình nên đã từ chối sự theo đuổi của Thịnh Từ, điều này càng khơi dậy ham muốn chiến thắng của hắn. Hắn nhất định phải có được nàng bằng mọi giá.

Khi Tần Kình phản bội Liễu Sương mà rời đi, khi Trường Dược đạo nhân vì nàng mà chết, đó là khoảng thời gian tăm tối nhất của Liễu Sương. Và chính lúc đó, Thịnh Từ luôn ở bên nàng, dịu dàng quan tâm, chu đáo đến từng chi tiết. Một tảng đá nếu được sưởi ấm liên tục cũng sẽ mềm đi, huống hồ Liễu Sương lại là một người dịu dàng, đơn thuần, chưa từng trải qua thế sự.

Ngay khi nàng dần buông lỏng cảnh giác, chuẩn bị tiếp nhận tình cảm của Thịnh Từ, nàng lại bất ngờ phát hiện ra hắn thực chất chỉ là một kẻ hai mặt giả dối.

Lúc Liễu Sương bệnh nặng, hắn lấy cớ đi mua thuốc nhưng thực ra lại chạy đến thanh lâu tiêu dao. Khi nàng say ngủ, hắn lại cùng nữ tử phòng bên ngọt ngào mập mờ, dây dưa không rõ ràng.

Nếu không có người không chịu nổi mà đến mật báo, chỉ sợ Liễu Sương vẫn còn ngây thơ không hay biết gì. Hắn tỏ ra là một người bạn đồng hành chân thành, nhưng thực chất tất cả chỉ là những lời lẽ copy paste, giả vờ và diễn kịch.

Nhưng kẻ đa tình lại chính là kẻ vô tình nhất.

Sau khi trải qua vô số phản bội, lừa dối, chia ly và tử biệt, Thịnh Từ chính là kẻ đã giáng cho Liễu Sương một đòn tàn nhẫn nhất, phá nát chút mong đợi cuối cùng của nàng đối với nhân thế.

... Một tên tra nam như vậy, tuyệt đối không thể để hắn lại gần Liễu Sương! Kết cục tốt nhất chính là bóp chết hắn từ trong trứng nước, để ác mộng ấy không bao giờ xảy ra nữa!

Nghĩ vậy, Thẩm Kỳ Khi lập tức thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt kéo Liễu Sương đi xa đến mười dặm, bỏ lại một Thịnh Từ mặt đầy mờ mịt, đứng đó chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nàng nghiêm túc nói:

"Sư tỷ, về sau ngươi nhất định phải tránh xa hắn ra."

Liễu Sương nhìn nàng đầy hứng thú, khóe môi khẽ cong lên, mang theo ý cười:

"Ân? Vì cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi dựng thẳng chân mày, lập tức bịa ra một lý do không căn cứ, còn không quên nhân cơ hội bôi đen Thịnh Từ một phen:

"Ta thấy ấn đường hắn đen kịt, ánh mắt láo liên, rõ ràng là tướng mạo gian trá. Loại người này không thể lại gần, nếu không khí vận cũng sẽ bị hắn hút sạch! Rất xui xẻo!"

Liễu Sương như thể bị thuyết phục, nhẹ gật đầu, chân mày hơi chau lại, đôi mắt dịu dàng tựa như nhành liễu rủ xuống, mang theo ba phần lo lắng cùng bối rối:

"Sư muội nói có lý... Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Đừng lo!" Thẩm Kỳ Khi thấy Liễu Sương dựa sát vào mình, trông chẳng khác gì một đóa tiểu bạch hoa mong manh đáng thương, cảm giác muốn bảo vệ nàng lập tức bùng lên, nàng vỗ ngực cam đoan:

"Ta sẽ trông chừng hắn thật chặt! Hắn không dám bén mảng đến gần ngươi đâu."

Liễu Sương hơi mỉm cười, gật đầu đáp: "Vậy làm phiền sư muội rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, quảng trường đã được bố trí xong xuôi. Ở trung tâm là một lôi đài hình tròn màu đỏ. Nội môn đệ tử ngồi ở bên trái, ngoại môn đệ tử ngồi ở bên phải, còn khu vực trung tâm là chỗ dành cho các phong chủ cùng đệ tử từ những môn phái khác đến quan sát.

Cuộc tỷ thí lần này áp dụng hình thức một chọi một, ghép cặp ngẫu nhiên. Một khi tên đã được xướng lên, bất kể lý do gì cũng phải lên đài!
Thẩm Kỳ Khi tìm được hai chỗ ngồi hàng đầu có tầm nhìn tốt, liền kéo Liễu Sương ngồi xuống bên cạnh mình.

Nhưng khiến nàng khó chịu nhất chính là—Thịnh Từ lại ngồi cách hai người không xa, còn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía các nàng.
Cười cái gì mà cười! Không thấy phiền à!

Thẩm Kỳ Khi trợn mắt trừng hắn một cái rồi hừ lạnh quay đi, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Thịnh Từ.

Nàng nghiêng đầu, ghé sát vào tai Liễu Sương, nhỏ giọng hỏi:

"Sư tỷ chuẩn bị thế nào rồi? Đừng căng thẳng, cứ cố gắng hết sức là được, không cần áp lực quá lớn đâu."

Nàng không muốn Liễu Sương vì tu vi thấp mà cảm thấy tự ti.

Liễu Sương chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai, khiến nàng hơi sững người, ánh mắt khẽ lóe lên:

"...Được."

Đúng lúc này, một vị lão nhân râu bạc, khoác đạo bào, chậm rãi bước lên đài. Trên vai ông còn đậu một con vẹt lông đủ màu sắc, trông vô cùng bắt mắt.

Lão nhân vuốt vuốt bộ râu bạc dài được tết thành từng lọn, giọng nói vang dội như chuông lớn. Một luồng linh áp mạnh mẽ quét qua quảng trường đông nghịt người:

"Chư vị, hôm nay là ngày bắt đầu học viện tỷ thí. Ta đại diện cho các phong chủ nhắc nhở các vị đệ tử: trong quá trình tỷ thí, phải giữ đúng phép tắc, tuyệt đối không được làm rối kỷ cương, cũng không được dịch dung thay thế lên thi đấu..."

Ông thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, giống như giáo viên chủ nhiệm trước kỳ thi đại học nhắc nhở cả lớp không được gian lận. Thẩm Kỳ Khi nghe mà đột nhiên có chút hoài niệm những ngày tháng ở hiện đại.

"Nhớ kỹ, bất kể kết quả ra sao, không được tùy tiện làm bị thương đối thủ, phải biết tiết chế!"

Con vẹt đầy màu sắc đậu trên vai ông cũng bắt chước lặp lại:

"Tiết chế! Tiết chế!"

Dặn dò xong xuôi, lão đạo nhân phất tay áo, chậm rãi bước xuống đài:

"... Được rồi, tỷ thí chính thức bắt đầu!"

"Leng keng—!"

Tiếng đồng la vang lên, âm thanh du dương quẩn quanh bên tai mọi người.

"Trận đầu tiên: Đêm Phong đệ tử Tống Khê Tiêu, đối chiến Thanh Phong đệ tử Phó Thanh!"

Trận tỷ thí đầu tiên thế nhưng lại là nhị sư huynh Phó Thanh!

Thẩm Kỳ Khi tinh thần phấn chấn, hận không thể lấy ra một chiếc kính viễn vọng để quan sát cho kỹ.

Chỉ thấy Phó Thanh mặc một thân bạch y thanh tú, từ chỗ ngồi đứng dậy, đầu mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, phi thân đáp lên lôi đài. Vạt áo hắn tung bay, khí chất phong lưu khiến không ít người trầm trồ khen ngợi.

Hắn nhẹ nhàng bung ra cây quạt xếp trong tay. Trên nền quạt trắng tinh, ba chữ mạnh mẽ hiện lên:

"Không kềm chế được."

Phó Thanh khẽ lay động quạt, mỉm cười nhìn về phía đối thủ của mình, một nam tử da ngăm đen, thần sắc lạnh lùng. Hắn cười cười, thở dài nói:

"Tống huynh, chúng ta đã giao đấu mấy chục trận, không ngờ hôm nay lại tiếp tục đối đầu. Đúng là tạo hóa trêu người mà."

Tống Khê Tiêu nâng mí mắt, giọng điệu nhàn nhạt:

"Đừng nói nhảm nữa, mời ra chiêu."

Phó Thanh làm bộ tiếc nuối, lắc đầu cảm thán:

"Ai, Tống huynh vẫn là lạnh lùng như vậy, thật khiến người ta vừa yêu vừa hận."

Thẩm Kỳ Khi hai mắt sáng rực:

Ai da! Không ngờ còn có cả màn "rác rưởi tán gẫu" này! Hay lắm hay lắm!

Phó Thanh mỉm cười:

"Thất lễ!"

Hắn liền lật quạt xếp trong tay, đột ngột bổ về phía Tống Khê Tiêu. Những nan quạt tưởng chừng chỉ là giấy, vậy mà sắc bén như lưỡi dao, xé gió lao đến. May mà Tống Khê Tiêu kịp thời tránh né, chỉ bị tước mất vài sợi tóc, bay lả tả xuống đất.

Thẩm Kỳ Khi đứng dưới đài, trợn mắt há mồm, suýt chút nữa không nhìn kịp tốc độ ra chiêu.

Phó Thanh liên tiếp tung ra mấy đòn tấn công, mỗi chiêu đều nhắm vào các yếu huyệt. Tống Khê Tiêu ứng biến vô cùng linh hoạt, thân thủ mạnh mẽ, hóa giải từng đợt công kích một cách khéo léo. Dưới đài, tiếng reo hò cổ vũ vang lên không ngớt.

Dù ngày thường Phó Thanh hay mang bộ dáng cười cợt cà lơ phất phơ, nhưng lúc này, ánh mắt hắn ánh lên vẻ sắc bén, thần sắc trở nên lạnh lùng.

Hắn di chuyển linh hoạt, tựa như rồng lượn giữa trời, thân ảnh uyển chuyển như cánh chim kinh động. Quạt trong tay biến hóa không ngừng—vê, bạt, chặn, đỡ—từng chiêu nhanh như điện chớp, tựa hồ không có kẽ hở.

Tống Khê Tiêu dù phản ứng nhanh nhạy cũng bắt đầu cảm thấy áp lực. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, rốt cuộc xoay người tế ra một thanh huyền thiết đại kiếm.

Lưỡi kiếm đen nhánh, phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo. Khi kiếm rời vỏ, khí thế sắc bén tràn ra.

"Keng!"

Phó Thanh hiểm hóc tránh né, nhưng kiếm khí vẫn chấn động đến mức khiến cánh tay hắn tê rần.

Hai người so chiêu kịch liệt, một trắng một đen, quần áo tung bay, bóng dáng quấn lấy nhau như giao long giao chiến. Từng chiêu từng thức đều cực kỳ tinh diệu, khó phân thắng bại!

Thẩm Kỳ Khi quả thực luyến tiếc dời mắt khỏi trận đấu, gắt gao kéo tay áo Liễu Sương, kinh ngạc cảm thán:

"Sư tỷ, ngươi đoán ai sẽ thắng?"

Liễu Sương chỉ thoáng nhìn qua, liền bình thản đưa ra kết luận:

"Phó Thanh sư huynh."

"Hả?" Thẩm Kỳ Khi giật mình, có chút không tin, "Hắn thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm... Ta lại cảm thấy Tống Khê Tiêu có cơ hội hơn."
Liễu Sương khẽ lắc đầu: "Ngươi nhìn kỹ lại xem."

Trên lôi đài, quạt xếp trong tay Phó Thanh uyển chuyển tung bay, thế công nhanh như tia chớp, mỗi một chiêu đều mang theo dư ảnh tàn ảnh. Tống Khê Tiêu dù tay cầm đại kiếm, nhưng dần dần có vẻ chống đỡ không nổi, bị ép lùi lại vài bước.

Ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên, hắn đột nhiên xoay người, vạch ra một đường kiếm hoa tuyệt đẹp, ý đồ đâm thẳng vào yết hầu Phó Thanh!
Dưới đài có người không nhịn được hô lên:

"Hảo!"

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Phó Thanh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!

Tống Khê Tiêu chỉ kịp trợn mắt, mà trong nháy mắt, một bóng dáng như quỷ mị xuất hiện phía sau hắn.

Chiếc quạt xếp đã nhẹ nhàng đặt lên phần eo của Tống Khê Tiêu.

Phó Thanh cười tủm tỉm, thu quạt về, nhẹ giọng nói:

"Ngươi đã quên sơ hở của mình."

Tống Khê Tiêu sững sờ một chút, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Hắn trầm giọng nói:

"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, ta thua."

Nói xong, hắn tiêu sái bước xuống đài, không hề tỏ ra thất vọng hay không phục.

Giữa tiếng hoan hô vang dội, kết quả trận đấu chính thức được công bố:

"Trận đầu tỷ thí, Phó Thanh thắng!"

Con vẹt lông sặc sỡ trên vai lão đạo nhân cũng bắt chước hô lớn:

"Phó Thanh thắng! Phó Thanh thắng!"

Phó Thanh mỉm cười, hướng xuống đài ném một ánh mắt đưa tình, khiến vô số nữ đệ tử dưới đài hét lên chói tai.

Thẩm Kỳ Khi trừng mắt, thầm chửi: "Tên này thật đúng là đủ phong lưu đa tình!"

Nàng quay đầu nhìn Liễu Sương, cười hỏi:

"Sư tỷ thật lợi hại, sao ngươi biết nhị sư huynh chắc chắn sẽ thắng?"

Nhưng lời còn chưa dứt, một giọng nói sang sảng đã cắt ngang nàng.

Lão đạo nhân trên đài trầm giọng tuyên bố:

"Trận thứ hai, đệ tử Ngọc Phong – Tiêu Văn."

Hắn dừng một chút, sau đó cất cao giọng:

"Đối chiến, đệ tử Thanh Phong – Thẩm Kỳ Khi!"

Cả quảng trường lập tức ồ lên!

Thẩm Kỳ Khi sững sờ, theo bản năng đứng bật dậy:

"Sao lại... nhanh như vậy đã đến lượt ta rồi?"

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng bàn tán rì rầm:

"Là Thẩm Kỳ Khi!"

"Xem kìa, Thẩm đại tiểu thư sắp ra tay rồi!"

"Ha ha, các ngươi cá cược xem ai thắng?"

"......"

Thẩm Kỳ Khi thoáng chốc có chút hoảng loạn, đứng chôn chân tại chỗ, hô hấp có phần gấp gáp.

Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng, ấm áp mà thanh lãnh, vuốt phẳng toàn bộ sự nôn nóng trong lòng nàng.
Liễu Sương nắm chặt tay nàng, ánh mắt trong trẻo, thần sắc kiên định:

"Đừng sợ, ngươi có thể thắng."

Thẩm Kỳ Khi bất ngờ cảm thấy bản thân trấn tĩnh lại một cách kỳ diệu.

Nàng hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu:

"Được!"

X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Sư tỷ: "Đừng sợ, ta sẽ khai quải* đưa ngươi đến chiến thắng!"
*khai quải: nghĩa là "hack game" hoặc "buff mạnh mẽ"(theo nghĩa ẩn dụ"). là Liễu sư tỷ muốn sẽ buff cho tiểu Thẩm đây mà!
Cảm ơn mọi người!!! Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu orz!! Sau này vẫn sẽ có thêm chương vào canh một, có thể là buổi trưa hoặc buổi tối! Một lần nữa, vô cùng biết ơn mọi người ô ô ô!!!!
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng Bá Vương Phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch trong khoảng thời gian từ 2020-08-09 23:18:25 đến 2020-08-12 01:38:27 ~
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tặng Hoa Tiễn:Cát Tường Như Ý: 1 cái
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tặng Lựu Đạn: Ieyasu: 2 cái; Cát Tường Như Ý: 1 cái
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tưới Dinh Dưỡng Dịch: Kha Kha: 49 bình; Alteryx: 20 bình; Đại Đại Bách: 8 bình; 42830345: 6 bình; www: 5 bình; Tiêu: 3 bình; Di Á: 2 bình; Vân Sơ, Chớ Nghe Phong Xa, Tang Tang: 1 bình
Vô cùng cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng! ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip