Chương 16: Khảo sát thị trường

Trong tầng hầm ánh sáng mờ mịt lay động, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc mục nát, xen lẫn là mùi hóa chất nồng nặc.

Người phụ nữ bị nhốt trong lồng sắt từ hoảng loạn ban đầu đã chuyển thành đờ đẫn. Những ngày dài chìm trong bóng tối cùng sự sợ hãi đã hoàn toàn phá vỡ hàng rào tâm lý của cô. Cô nằm bẹp xuống, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bức tượng đối diện. Quần áo trên người đã bẩn đến không thể nhận ra, khuôn mặt lấm lem, gò má hóp lại, thân thể gầy đi ít nhất ba bốn cân.

Bên bàn làm việc có một người đàn ông ngồi đó, trước mặt hắn là một chiếc laptop, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu vào mắt kính, soi rõ ánh mắt cuồng nhiệt và kích động phía sau, hắn đẩy gọng kính, ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt.

[Lần này nguyên liệu tôi đã kiểm tra kỹ rồi, không có vấn đề gì, vô cùng hoàn hảo, chắc chắn sẽ giúp tôi tạo nên tác phẩm vĩ đại nhất.]

Vài giây sau, phần mềm liên lạc hiện lên một tin nhắn hồi đáp: [Chúc mừng, rất mong chờ tác phẩm mới của anh.]

Đầu lưỡi của người đàn ông khẽ liếm vào chân răng, nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ trong lồng, đầu ngón tay khẽ run: "Sắp rồi, sắp xong rồi."

......

Giang Khởi Vân dẫn đội đến chợ nông sản tổng hợp Phúc Điền, vừa xuống xe nhìn sơ qua đã ngạc nhiên vì nơi này chiếm diện tích rất rộng lớn. Cả khu chợ có hình dạng bất quy tắc, hướng đông tây là khu vực hình chữ nhật dài gần 1.5km, hai đầu còn kéo dài thêm khoảng trăm mét.

Lúc này đang là giờ cao điểm nhất của chợ, dường như còn trúng vào ngày họp phiên, người người đông đúc, kề vai sát cánh, huyên náo vô cùng.

Giang Khởi Vân nhấc chân, dời bước khỏi một mảnh lá cây úa dưới đất, bắt đầu phân công: "Hai người đi điều tra khu vực bên ngoài chợ, chú ý đường xá, vị trí camera giám sát, các lối ra vào quan trọng đều phải kiểm tra kỹ càng."

Phương Phưởng vâng một tiếng, chuẩn bị cùng Lộ Khiếu rời đi, nhưng đi được vài bước bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Khởi Vân hỏi: "Đội trưởng Giang, tại sao chị cứ hay ghép nhóm với chuyên gia Ngu thế? Chẳng phải chị không ưa cô ấy sao?"

Giang Khởi Vân sững người, phản ứng lại xong liền đảo mắt nhìn quanh dưới đất, như muốn nhặt đại cái lá rau nào ném về phía Phương Phưởng. Phương Phưởng thấy tình hình không ổn, lập tức kéo Lộ Khiếu bỏ chạy mất dạng.

"Cậu ta đúng là suốt ngày lắm lời." Giang Khởi Vân vỗ tay phủi bụi, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói sâu kín: "Đội trưởng Giang, thì ra chị không ưa em thật sao?"

Giọng nói mang theo chút ai oán khiến khóe miệng của Giang Khởi Vân giật giật, cô nghiêng người bước sang hai bước, giữ khoảng cách với Ngu Quy Vãn, chăm chú nhìn một sạp rau trước mặt, tiện tay cầm lên một quả dưa leo nhỏ rồi nói: "Tôi với cô không thù không oán, vì sao lại không ưa cô?"

"Vậy chẳng phải là ưa rồi sao?"

Giang Khởi Vân khẽ động vành tai, không trả lời. Bà chủ quầy rau thấy cô cứ nghịch ngợm đồ nhà mình mãi mà chẳng chịu mua, liền vừa tưới nước cho rau vừa hỏi: "Cô gái, mua thì mua không mua thì thôi nhé?"

Giang Khởi Vân ngừng tay: "Mua." Nói rồi đưa quả dưa leo cho bà chủ. Bà chủ cân xong hỏi: "Mua đúng một quả à? Định ăn luôn bây giờ sao?"

Giang Khởi Vân nhận thấy có tiếng cười khe khẽ phía sau, thần sắc đờ đẫn gật đầu.

Bà chủ rửa sạch quả dưa rồi đưa cho cô.

Giang Khởi Vân trả tiền, cầm quả dưa leo mà cất vào túi cũng không được, vứt cũng không xong, cuối cùng đành cam chịu cắn ăn.

Tiếng nhai giòn tan vang lên liên tục, Ngu Quy Vãn cố nén cười, hỏi: "Em nhớ chị trước đây không thích ăn dưa leo mà."

Giang Khởi Vân ăn xong mấy miếng, ném phần cuống vào thùng rác: "Cô cũng nói là trước đây, con người mà, ai chả thay đổi."

"Được rồi, đi thôi." Giang Khởi Vân nghiêm túc lại, cùng Ngu Quy Vãn chen vào con đường chính của chợ.

Bên trong chợ còn ồn ào hơn, tiếng rao bán, tiếng mặc cả vang lên không dứt. Nếu muốn nói chuyện với Ngu Quy Vãn, Giang Khởi Vân hoặc là gào lên, hoặc là áp sát tai mà nói.

Tất nhiên Giang Khởi Vân chọn cách đầu tiên, cô quay người định phân công nhiệm vụ cho Ngu Quy Vãn, nhưng vừa quay lại thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Nhìn kỹ một chút, mới nhận ra Ngu Quy Vãn đã bị đám bác trai, bác gái vây quanh từ lúc nào.

Giang Khởi Vân nghiêng người, chen qua đám đông, đi đến bên cạnh Ngu Quy Vãn, tức giận nói: "Chỗ này mà cũng bị người ta xô đẩy, gió mà to một chút chắc cô cũng bị thổi bay nhỉ? Cô nặng bao nhiêu vậy?"

Ngu Quy Vãn mím môi cười khẽ: "Đội trưởng Giang, hỏi cân nặng phụ nữ nơi công cộng là hành vi rất bất lịch sự."

Giang Khởi Vân không rảnh đùa giỡn với nàng, quả quyết nói: "Về sau đi theo tôi rèn luyện, đưa vào chỉ tiêu đánh giá công tác năm nay."

Ngu Quy Vãn gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.

"Được rồi, đi thôi, cô..." Giang Khởi Vân định đưa tay kéo nàng theo, lời ra đến miệng thì đột ngột nuốt lại, đổi thành: "Cô nắm lấy áo tôi."

"Được."

Hai người tiếp tục đi tới, phía nam của chợ là khu rau quả và trái cây, bên trái gần đó là khu bán gia súc và thịt sống, đi tiếp về phía trước là khu hải sản tươi sống. Sau khi qua góc khu rau quả, không gian trở nên rộng rãi và thoáng đãng hơn một chút.

Ngu Quy Vãn buông tay, quan sát xung quanh, sau đó chỉ tay về dãy nhà hai tầng bên cạnh khu bán thịt: "Chỗ đó có người ở đúng không?"

Giang Khởi Vân liếc nhìn vài lần, nhấc chân: "Đi hỏi là biết."

Hai người đi đến một sạp thịt heo, Giang Khởi Vân nói: "Anh ơi, cho em hai cân sườn non, nhiều nạc một chút nha."

Ông chủ nhanh nhẹn lấy một tảng sườn lớn từ móc xuống, bắt đầu chặt từng khối xương sườn, Giang Khởi Vân tranh thủ hỏi: "Anh này, cho em hỏi, dãy nhà phía sau có người ở không vậy?"

Ông chủ quay đầu nhìn, rồi tiếp tục chặt thịt: "Có ở chứ, phần lớn là tiểu thương ở chợ, nhưng cũng có vài căn cho thuê."

"Xong rồi, 63 đồng 4 hào, lấy em 63 đồng thôi."

Giang Khởi Vân nhận xương sườn và quét mã thanh toán, rồi nói: "Ồ, toàn là hàng xóm buôn bán chung, vậy mọi người chắc quan hệ tốt lắm ha?"

Ông chủ lắc đầu: "Tốt gì mà tốt, toàn xã giao bên ngoài thôi. Không bán cùng loại thì không sao, như mấy hàng bán thịt bọn anh đây, mặt ngoài cười hì hì, sau lưng thì giành khách, nói xấu nào là thiếu cân, nào là bơm nước."

Ông chủ châm điếu thuốc, liếc qua các quầy thịt khác: "Nói thật, làm nghề này sáng đi sớm, tối về khuya, ba bốn giờ sáng đã phải đến lò mổ lấy hàng, về còn chặt thịt, chuẩn bị mở sạp, rảnh đâu mà xây dựng quan hệ. Mà em hỏi chi vậy?"

Giang Khởi Vân cười cười, khóe miệng lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, gương mặt trở nên thân thiện hơn nhiều: "Chỉ tiện miệng hỏi thôi ạ."

Hai người tiếp tục đi, dừng lại trước một sạp gia cầm, Giang Khởi Vân lại dùng cách mua hàng làm mồi: "Cô ơi, gà này bao nhiêu tiền một cân vậy?"

"45 một cân, tất cả đều là gà rừng nuôi trên núi nhà tôi, đảm bảo là chính gốc."

Giang Khởi Vân ngồi xổm nhìn vài con gà trong lồng: "Cô chọn con nào béo béo nhé, con đem về nấu canh."

"Được." Bà chủ quen tay bắt gà ra xử lý, Giang Khởi Vân hỏi: "Cô ơi, khu này an ninh sao ạ? Ban đêm có nghe tiếng gì lạ hoặc thấy ai khả nghi không?"

"Sao cô hỏi vậy?"

"Chẳng phải gần đây trên mạng có vụ tên sát nhân biến thái gây náo loạn ồn ào sao." Giang Khởi Vân liếc Ngu Quy Vãn phía sau, nói tiếp: "Bọn con định tìm phòng trọ ở đây, nên muốn hỏi thử khu vực này có an toàn không."

Bà chủ nhìn hai người vài lần, vừa vặt lông gà vừa đáp: "Trời ơi, vụ đó tôi cũng nghe rồi, không biết cảnh sát làm ăn kiểu gì mà lâu như vậy chưa bắt được hung thủ, hai cô còn trẻ thì phải cẩn thận, nghe đâu tên đó chỉ nhắm vào mấy cô gái trẻ đấy. Khu này nói an toàn cũng đúng, mà bảo loạn cũng đúng. Tôi khuyên hai cô đừng thuê ở đây, cứ ở trung tâm thành phố cho chắc."

Hai nữ cảnh sát đang đứng trước bà chủ bỗng nghẹn lời, Giang Khởi Vân điều chỉnh biểu cảm, nở nụ cười: "Dạ, cảm ơn cô nhiều."

Bà chủ đóng gói thịt gà, cười hỏi: "Hai cô là bạn bè hay chị em vậy? Trông giống nhau ghê."

Giang Khởi Vân định nói là đồng nghiệp, thì cảm thấy có cánh tay quàng lên tay mình. Nhìn sang, Ngu Quy Vãn đang mỉm cười trả lời: "Là chị em đó, chị ấy là chị con, ai cũng nói bọn con giống nhau."

"Ai da, đều đẹp thế này, chắc mẹ hai cô cũng là đại mỹ nhân rồi." Bà chủ đưa túi hàng.

Ngu Quy Vãn tiếp nhận túi, chỉ cười không đáp, Giang Khởi Vân đứng bên cạnh giống như khúc gỗ, cánh môi khẽ nhếch, biểu tình ngẩn ngơ.

Đi được vài bước, Giang Khởi Vân lập tức hất tay Ngu Quy Vãn ra, nhíu mày nói: "Ai là chị em với cô chứ?"

Ngu Quy Vãn nheo mắt, như cười như không: "Em nhớ hồi lớp 10, có người cứ bảo hơn em một tháng, suốt ngày năn nỉ em gọi chị mà."

Giang Khởi Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng run rẩy, đồng tử co lại, một tia loạn lạc hiện lên trong mắt, tay cô nắm chặt bên hông, cảm giác khó chịu dâng lên, thân thể như bị cái nóng oi ả tháng Tư thiêu đốt, mồ hôi tuôn ướt đẫm trán.

Cô nhanh chóng quay đi, rảo bước về phía trước, để lại một câu yếu ớt: "Làm sao tôi biết được, ai là chị gái của cô."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip