Chương 87

Thời đại mạng xã hội, rất nhiều người mỗi ngày đều lướt Weibo, sau khi Lục Tịch chia sẻ bài viết của Giang Tiểu Ngư, người được mệnh danh là cao nhân hóa, những bình luận bên dưới tăng với tốc độ chóng mặt, từ con số biến thành hai chữ số, ba chữ số, cuối cùng đến ba vạn.

【Vợ ngươi ta thật quá tuyệt vời!!! [ hét toáng lên ]】

【Lục tổng: Tôi cũng không nghĩ rằng việc đầu tiên khi sinh thời lại là bác bỏ tin đồn. [gật đầu]】

【Vì vợ mới đồng ý chia sẻ Weibo, hóa ra không chỉ để bác bỏ tin đồn, mà còn là thể hiện tình cảm!】

【Sóng tình ngọt ngào này khiến tôi muốn nôn. Bao giờ tôi mới có được một người vợ đẹp và si tình như Lục tổng?】

【Đừng mơ mộng! Si tình có thể có, nhưng đẹp như Lục tổng thì chỉ có thể tìm trong tiểu thuyết.】

【Nếu Viên tiểu thư không phải là vợ của Lục tổng, thì có lẽ phóng viên đã nghe nhầm khi Viên tiểu thư gọi Lục đổng là 'ba'?】

【Gọi 'ba' có gì lạ đâu? Có thể là em gái của Lục tổng. Vấn đề là, ngoài Lục Vi, Lục tổng còn bao nhiêu em gái tốt nữa?】

【Hiện tại tôi không quan tâm đến Viên tiểu thư, tôi chỉ muốn biết vợ của Lục tổng là ai! Rốt cuộc thiên thần nào mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện?】

......

Bình luận nóng hàng đầu bị Lục Tịch trả lời "Không cần gọi bậy, vợ tôi sẽ tức giận", số lượt like vọt lên đạt một vạn, bình luận bên dưới cũng đạt một vạn.

Có sự hỗ trợ của người dùng mạng, bài chia sẻ của Lục Tịch nhanh chóng lên hot search, #Lục Tịch tự mình bác bỏ tin đồn#, với nhiệt độ phi thường ngăn chặn chủ đề #Vợ của Lục Tịch#.

Viên Kiều đến công ty, cảm thấy mọi người đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng làm bộ không biết, bình thản bước vào thang máy.

Sau đó, vài nữ đồng nghiệp chen vào, nhiệt tình chào hỏi nàng. Nàng mỉm cười đáp lại.

Bỗng nhiên, có một nữ đồng nghiệp nói: "Viên tiểu thư, hot search tối qua ngươi có xem không?"

Viên Kiều hiện tại giữ chức vị Tổng Giám Đốc Giải Trí, nhưng trong công ty, mọi người đều thích gọi nàng là Viên tiểu thư. Nàng trang điểm tinh xảo trên mặt biểu tình hơi chậm lại, khẽ túng lướt qua, bình thản nói: "Hot search gì?"

Vài nữ đồng nghiệp nhìn nhau.

Người mở đầu chủ đề lại nói: "Chính là có một chủ bài tin nóng nói ngươi là vợ của Lục tổng a, sau đó Lục tổng liền ra mắt bác bỏ tin đồn, nói không phải. Thực sự là, trước kia Lục tổng không có trả lời gì, chúng tôi ẩn ẩn cũng đều nghĩ là ngươi... Thực xin lỗi a."

Vài nữ đồng nghiệp cũng sôi nổi xin lỗi nàng.

Viên Kiều lần đầu tiên biết rằng, thì ra cảm giác bị người khác kiểm soát trong lòng thực sự sự nặng nề đến thế, nàng nỗ lực giữ nụ cười, giả vờ thản nhiên nói: "Không sao."

Thang máy tới phòng Marketing Giải Trí, Viên Kiều tạm biệt vài nữ đồng nghiệp bước ra, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Hot search tối qua nàng có xem, nhìn thấy "Tin nóng" của Giang Tiểu Ngư, nhìn thấy tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng là vợ của Lục tổng, nàng suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại.

Nàng đương nhiên biết đó là giả, nàng có công ty hỗ trợ đăng ký chứng thực Weibo, chính là nàng không ra mắt làm sáng tỏ. Nàng ước gì hot search này kéo dài thêm một chút, sao cũng không nghĩ tới, Lục Tịch say như vậy mà vẫn có thể nửa đêm lên chia sẻ bài viết để làm sáng tỏ.

"Không phải" —— hai chữ nhẹ nhàng vô cùng, giống như một bàn tay mạnh mẽ đánh vào mặt nàng.

Tại sao không phải nàng?

Tại sao lại là Tư Ngữ?

Lục Tịch vả mặt quá nhanh quá tàn nhẫn, cho nên nàng đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, đáy lòng không thể nào bình yên.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Lục Tịch tuy làm sáng tỏ không phải nàng, nhưng cũng không công khai là Tư Ngữ, điều này chứng tỏ mối quan hệ của họ chắc chắn có vấn đề. Nếu thực sự yêu thương nhau, sao không công bố cho cả thế giới biết?

"Viên tiểu thư, ngài không khỏe à?" Trợ lý đụng mặt nàng, thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, vội hỏi.

Viên Kiều buông tay nắm chặt, trên mặt lại nở nụ cười hoàn hảo, nói: "Không sao, quên ăn bữa sáng."

"Vậy tôi đi lấy đồ ăn cho ngài."

"Không cần." Viên Kiều xua tay, nói: "Kế hoạch dự án mà hôm qua làm giúp tôi đóng dấu một phần."

"Được."

Điều chỉnh lại tâm trạng, Viên Kiều cầm kế hoạch dự án đã đóng dấu lên tầng cao nhất, văn phòng của Tổng Giám Đốc, lại bị Trần Nghiên báo cho Lục Vi đang ở trong.

Viên Kiều và Lục Vi từ nhỏ đã không ưa nhau, nàng dừng lại một chút, nói: "Vậy tôi chờ một chút."

Lục Vi nói muốn uống cà phê, Trần Nghiên cũng chuẩn bị cho Viên Kiều một ly, khi mang vào văn phòng, thấy Lục Vi ghé vào bàn của lão bản hét lớn: "Tư Ngữ là vợ chị, chị cho nàng vai nữ chính, em không nói gì, nhưng chị tốt xấu cũng cho em một vai phụ đi? Không nói một lời nào mà định vai, chị thật bất công, quá rõ ràng."

Nếu là ngày thường nàng hét lớn như vậy, Lục Tịch đã sớm tống cổ nàng ra ngoài, hôm nay lại khác, nàng dịu giọng nói: "Nàng là vợ chị, chị không thiên vị nàng thì thiên vị ai?"

Lục Vi đứng thẳng lưng, biểu tình không thể tưởng tượng nói: "Tỷ, em thật không nghĩ tới chị lại là loại người trọng sắc khinh người!"

Lục Tịch không nói gì, đẩy máy tính trước mặt ra, thân thể lùi về sau, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, nói: "Kịch sân khấu yêu cầu rất cao về kỹ thuật diễn xuất, kỹ thuật diễn xuất của em không được, giọng nói cũng không hát được, lên sân khấu bị người chế giễu sao?"

hừ hừ .

Lục Vi bị thương tâm che ngực, cắn răng nói: "Kịch sân khấu cũng có vai ác đi? Em có thể diễn loại vai không cần lộ mặt, không có lời nói, hoặc là diễn đạo cụ cũng được, giả làm cây cối hay là thùng rác gì đó."

Lục Tịch mắt phượng híp lại, từ từ nói: "Trước kia cho ngươi vai nữ phụ, em cũng phải cãi với tôi rất lâu, bây giờ lại hèn mọn đến nỗi cầu tôi cho ngươi diễn vai ác? Ngươi có phải là tối qua uống rượu nhiều quá không."

Lục Vi tham gia xong buổi tiệc kỷ niệm 20 năm của Lục thị, lại đi tham gia một buổi tiệc tươi vui cùng các cô gái, sáng hôm nay khi rời đi, nhìn thấy danh sách diễn viên của vở kịch 《Bí Mật》 trên Weibo, bảo tài xế lái xe đến Quang Ảnh để tìm Lục Tịch.

Tối hôm qua thực sự uống rất nhiều rượu, nhưng lúc này Lục Vi rất thanh tỉnh, nàng hai tay chống lên bàn làm việc, biểu tình nghiêm túc nhìn Lục Tịch, lời nói khẩn thiết: "Tỷ, em thực sự rất muốn diễn vở kịch này."

Lục Tịch nhíu mày lại, nói: "Là thích mới muốn diễn, hay là vì Dư Dương?"

Dư Dương là nam nghệ sĩ của Tinh Thần Truyền Thông, là nam thần lưu lượng, ngoại hình đẹp trai, hát nhảy đều giỏi, đã tham gia phim và ca nhạc, trong 《Bí Mật》 này đóng vai nam phụ, là người bạn thân của nam chính.

Dư Dương là người hỏa lên trong chương trình 《Nam Ngẫu Nhiên Huấn Luận Doanh》 do Quang Ảnh và Tinh Thần cùng tổ chức năm ngoái, Weibo có hai nghìn triệu fan, là nam thần bị hàng triệu fan cuồng nhiệt theo đuổi. Lục Vi là một trong những fan cuồng nhiệt của anh ta.

Lục Vi hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Nếu có thể hợp tác với nam thần, cho dù bảo em bưng trà rót nước, nít eo đấm lưng, em cũng nguyện ý."

Lục Tịch thực sự không thể nhìn nổi, nghiêm mặt nói: "Điều này không phải là do chị quyết định, mà là do em muốn diễn hay không, chị cần nhắc nhở em một chút, em mới ký hợp đồng một chương trình trực tiếp, sẽ xảy ra sự xung đột trong giai đoạn này."

Lục Vi khẽ nhếch miệng, mới nhớ ra mình vừa ký hợp đồng một chương trình trực tiếp, biểu tình sụp đổ, uể oải nói: "Muốn hợp tác với nam thần sao lại khó như vậy?"

Lục Tịch thấy nàng ủ rủ, trong lòng không đành lòng, nói: "Kịch sân khấu trước khi công diễn cần quảng bá, lúc đó sẽ sắp xếp đoàn phim 《Bí Mật》 tham gia chương trình 《Cố Lên Xông Lên》."

《Cố Lên Xông Lên》 chính là chương trình trực tiếp mà Lục Vi ký, nàng lập tức mắt sáng lên, vượt qua bàn làm việc, háo hức ôm chặt Lục Tịch, muốn cho nàng một nụ hôn cảm ơn nồng nhiệt.

Lại bị Lục Tịch đẩy ra.

Lục Vi không vui: "Thân mật cũng không cho à? Quỷ hẹp hòi."

Lục Tịch nhíu mày, nói: "Chị không thích như vậy."

"Chị  từ nhỏ đã có tật xấu này." Lục Vi lẩm bẩm, nhận lấy ly cà phê của Trần Nghiên, uống một ngụm, qua lớp hơi nóng, nhìn về phía Lục Tịch đang ngồi trên ghế đệm, cổ áo sơ mi bị khóa chặt, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm: "Tỷ, ngươi có phải là vì quen không thích tiếp xúc với người khác, nên vẫn luôn không làm chuyện đó với Tư Ngữ?"

Lục Tịch nắm bút ký tay run lên.

Trần Nghiên chuẩn bị rời văn phòng, thân hình khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Lục Tịch.

Tư Ngữ và Lục tổng thực sự chưa làm chuyện đó à??? Vậy lần trước cái dấu dâu tay nhỏ kia là chuyện gì???

Trần Nghiên chưa bao giờ thích bát quái, lần đầu tiên sinh ra sự hứng thú mạnh mẽ.

"Em luôn cảm thấy kỳ lạ vì sao hai người vẫn luôn ngủ riêng, chẳng lẽ là vì...," Lục Vi như phát hiện ra bí mật không thể tiết lộ, hít một hơi lớn, buột miệng thốt ra: "Chị có phải là vô năng không?"

Lục Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nàng, nói: "Phụ nữ làm sao mà vô năng?"

Lục Vi nhận thức được mình dùng sai từ, đánh tát vào tai mình, vội sửa lời: "Chị không phải vô năng, là ngươi lạnh lùng."

Lục Tịch: "......"

"Sẽ không thật sự bị em nói trúng rồi chứ?!" Lục Vi coi sự im lặng của nàng là sự cam chịu, bỗng nhiên vui sướng khi người gặp hoạn nạn, "Tư Ngữ kết hôn với chị, một người lạnh lùng, thì nửa đời sau của nàng thật thảm đi! Ha ha ha ha, em thực sự rất vui!"

Lục Tịch khóe miệng giật mạnh, chỉ vào cửa nói thẳng thừng: "Em  ra ngoài cho tôi."

Lục Vi ha ha ha rời đi.

Lục Tịch cảm thấy đầu óc mình như bị tê liệt, một đống suy nghĩ rối rắm ùa đến. Không biết phải phản ứng ra sao trước tình huống này.

Trần Nghiên đến đem ly cà phê mà Lục Vi chưa uống hết mang đi, thấy Lục Tịch mặt mày nhăn nhó, thật cẩn thận hỏi: "Lục tổng, cần tôi liên hệ bác sĩ tâm lý không?"

"Sao lại muốn liên hệ bác sĩ tâm lý?" Lục Tịch không hiểu.

Trần Nghiên cố gắng dùng thái độ nghiêm túc báo cáo công việc nói: "Không thích tiếp xúc với người xa lạ thì có thể hiểu, nhưng nếu đối với người mình thích mà cũng như vậy... Rất có khả năng là có chướng ngại tâm lý nào đó. Vì hạnh phúc nửa đời sau của hai người, tốt nhất là phát hiện sớm, điều trị sớm. Ngài nghĩ sao?"

"Ta cảm thấy hôm nay ngươi nói nhiều quá." Lục Tịch giọng điệu lạnh nhạt.

Trần Nghiên cười gượng, rời đi ngay.

Lục Tịch có chút mệt mỏi xoa xoa giữa mày.

Tối qua, nàng ngủ cùng Tư Ngữ.

Sau khi phát bài viết làm sáng tỏ trên Weibo, hai người lại thân mật một lúc. Cơ thể thành thật cho nàng biết, về phương diện ấy, nàng là bình thường. Nàng không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào, lý do mà nàng không thể tiến tới bước cuối cùng, chỉ là cảm thấy mối quan hệ và tâm ý của hai người vẫn còn quá ngắn, tiến tới trực tiếp sẽ quá vội vàng.

Ngày đó, nàng cởi quần áo cho Tư Ngữ xem, hỏi Tư Ngữ có muốn cùng mình không, nếu Tư Ngữ gật đầu, nàng có thể thực sự không nhịn được. Nhưng Tư Ngữ rất quyết liệt phủ nhận, nàng cũng chỉ có thể thu hồi những ý định xấu xa kia.

Phát triển quá nhanh à? Tư Ngữ có thể nghĩ rằng nàng quá háo sắc không?

Nàng cũng không muốn phá hủy hình ảnh của mình trong mắt Tư Ngữ... Cho nên, vẫn là từ từ thôi.

Hôm nay dường như là ngày đầu tiên tập luyện kịch sân khấu, không biết Tư Ngữ có đi không.

Lục Tịch cầm điện thoại nhắn tin cho nàng, Tư Ngữ trả lời rất nhanh.

"Cốc cốc cốc ——"

"Mời vào." Lục Tịch nghĩ là Trần Nghiên, không ngẩng đầu, click vào giọng nói mà Tư Ngữ gửi đến.

"Hỗn đản, Chị sao lại để dấu dâu tay trên cổ em!!!"

Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của người phụ nữ mang theo chút xấu hổ len lỏi vào tai, Viên Kiều bước chân hơi khựng lại.

Nàng nhận ra là giọng nói của Tư Ngữ, theo giọng nói nhìn qua, liền thấy Lục Tịch nhìn điện thoại, cười đến vẻ mặt âm trầm.

Cái gì mà dấu dâu tay nhỏ? Nàng ảo giác à?

Lục Tịch chậm rãi gõ chữ trả lời Tư Ngữ, buông điện thoại, phát hiện người vào là Viên Kiều, nụ cười lập tức biến mất, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, nói: "Chuyện gì?"

Điện thoại "Leng keng" tiếng nhắn tin mới, chắc chắn là Tư Ngữ trả lời. Có người ngoài ở đây, Lục Tịch không click mở.

Viên Kiều liếc nhìn chiếc điện thoại của nàng đặt trên bàn, ý muốn tìm hiểu cho cùng, mỉm cười nói: "Đây là kế hoạch dự án của 《Cố Lên Xông Lên》 kỳ đầu tiên, ngươi xem có vấn đề gì không."

Trên mặt đầy chữ, Lục Tịch không thể xem hết ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn nàng: "Sau này loại văn kiện này bảo trợ lý của ngươi làm là được, ngươi là Tổng Giám Đốc, không cần phải làm tất cả mọi thứ."

Viên Kiều không muốn cho nàng biết mình chỉ là mượn cơ hội để lên nhìn nàng một cái, ánh mắt chớp nháy, nói: "Tôi vừa vặn muốn lên lấy đồ, thì đem kế hoạch án lên luôn."

Lục Tịch không hỏi nàng lên lấy cái gì, đặt kế hoạch án sang một bên, hai tay giao chập, nhàn nhạt nói: "Xem xong nếu có vấn đề tôi sẽ tìm ngươi, ngươi đi trước đi."

Viên Kiều khi rời đi, nhìn chiếc điện thoại của nàng lần cuối.

Lục Tịch click vào tin nhắn, phát hiện lần này Tư Ngữ chỉ trả lời nàng một biểu tượng cảm xúc. Biểu tượng cảm xúc này là fan dùng nhân vật Trần Sương của Tư Ngữ làm, Trần Sương mù một mắt, mang khẩu trang đen bịt mắt, một tát đánh ngã một Tên Lưu Manh xuống đất, ban đầu lời thoại là "Dám ở lãnh địa của lão nương mà giương oai", kết quả bị fan thay thế thành hai chữ "Hỗn đản".

Lục Tịch cười khẽ.

Tư Ngữ nói nàng cố ý, thực sự là oan uổng nàng. Lúc đó, hai người tắt đèn sờ lung tung, nàng lại uống rượu, nào còn nhớ rõ hôn ở đâu.

Tiểu Hạ, người đang cầm lái, nghe thấy hai chữ "Tiểu dâu tây" bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm cổ Tư Ngữ: "Nơi nào có tiểu dâu tây? Cho em xem nào!"

"...... Xem gì mà xem." Tư Ngữ mặt hơi ửng đỏ, không tự nhiên mà cúi cổ, nói: "Chị dùng ba lớp kem che khuyết điểm."

Tiểu Hạ kêu to một tiếng giả vờ kinh ngạc: "Phải dùng ba lớp mới che được, Lục tổng thực sự quá cuồng dã!"

Tư Ngữ không muốn nói chuyện riêng tư, giả vờ tức giận nói: "Lái xe cho tử tế đi."

"Đèn đỏ." Tiểu Hạ thấy nàng xấu hổ, thay đổi chủ đề: "Chờ lát gặp Ngải Giai, chị sẽ không đánh nàng chứ?"

Tư Ngữ một tay chống vào cửa sổ xe, nhìn chiếc xe phía trước với biển số quen thuộc, lười biếng nói: "Kia phải xem nàng có làm gì không."

Tối hôm qua trong buổi tiệc, Ngải Giai đã nói về việc hợp tác với Quang Ảnh sau này, nhìn thấy danh sách diễn viên của đoàn phim 《Bí Mật》, Tư Ngữ mới biết rằng thì ra Ngải Giai cũng muốn tham gia diễn xuất.

Hơn nữa, Ngải Giai còn có cảnh diễn cùng nàng, nàng diễn nữ chính, Ngải Giai diễn vai đồng nghiệp của nữ chính, Triệu Lộ.

Buổi tập luyện đầu tiên là tất cả diễn viên ngồi cùng nhau đọc lại kịch bản, Tư Ngữ đến thì Ngải Giai đã có mặt, nhìn thấy nàng bước vào, cô ta lườm nàng một cái.

Tư Ngữ thậm chí lười cùng cô ta giao tiếp.

Buổi tập diễn bắt đầu, Ngải Giai cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Ngươi đọc lời kịch giả trang quá, có thể bình thường một chút không?"

Tư Ngữ liếc xéo nàng, châm chọc nói: "Đây gọi là kịch bản kháng. Nếu đã bước lên sân khấu, chẳng lẽ ngươi không nghiên cứu trước sao?"

Ngải Giai là dựa vào quan hệ gia đình mới vào đoàn, trước kia cô ta đã học qua vài khóa diễn xuất, làm sao biết gì là kịch bản kháng, bị Tư Ngữ nói đến ngậm ngùi, mặt mày xấu tệ.

Dư Dương, người cùng công ty với cô ta, thấy không khí quá căng thẳng, vội ra giải vây: "Tiểu Ngữ, kỹ thuật diễn xuất của ngươi thực sự rất tốt, chúng tôi những người mới nhập nghề phải học hỏi ngươi."

Ngải Giai nghe xong cực kỳ khó chịu, ôm tay, âm dương quái khí nói: "Nàng cũng không phải là người học chuyên nghiệp, học hỏi nàng được gì."

Dư Dương không nói gì.

Tư Ngữ lười tranh cãi với cô ta, giơ kịch bản lên, cười nhạt nhưng trong lòng không cười nói: "Phiền vị ca sĩ này tập trung một chút, đối diễn phải tử tế, đừng không hiểu mà giả hiểu, tùy tiện cắt ngang người khác, lãng phí thời gian quý báu của mọi người."

"Ngươi!" Ngải Giai tức giận đến nghiến răng.

"Được rồi, bắt đầu đối diễn đi." Đạo diễn Hứa Lương ra tiếng, mới ngăn chặn cuộc khẩu chiến.

Diễn kịch sân khấu vất vả hơn diễn phim và phim truyền hình rất nhiều, mỗi ngày đều phải tập luyện lặp đi lặp lại, vì diễn xuất hoàn hảo hơn, Tư Ngữ mời giáo viên giọng hát chuyên nghiệp dạy nàng hát, ban ngày học kịch bản, tối luyện hát, bận rộn đến mệt mỏi.

Một tháng sau, 《Bí Mật》 lần đầu tiên lên sân khấu tập luyện.

Chưa đến lúc diễn chính thức, dưới sân khấu chỉ có vài nhân viên làm khán giả. Lục Tịch, người đầu tư, cũng đến, mặc trang phục công sở gọn gàng, ngồi trong đám đông, sự hiện diện của nàng rất nổi bật.

Tư Ngữ rõ ràng nhớ Lục Tịch nói đi công tác, không hiểu sao nàng lại chạy đến xem mình tập luyện, bên tay trái nàng là Trần Nghiên, bên tay phải là Viên Kiều.

Viên Kiều cũng đi công tác à?

Câu hỏi này nhấp nháy trong đầu, Tư Ngữ ánh mắt bình thản quét qua Viên Kiều, dừng lại trên mặt Lục Tịch, khi không ai chú ý, nàng liếc mắt với nàng.

Lục Tịch không giống nàng mà công khai như vậy, chỉ là khẽ cười.

Viên Kiều thấy tất cả mọi thứ, mặt mày căng thẳng. Nàng thực sự không thể hiểu nổi, tại sao Tư Ngữ và Lục Tịch kiên quyết muốn diễn trước mặt nàng.

《Bí Mật》 chia làm năm chương, mỗi chương 90 phút, một ngày chỉ tập luyện một lần. Kết thúc một lần tập luyện, các diễn viên đều mệt phờ phạc.

Tư Ngữ nhìn xuống sân khấu, phát hiện Lục Tịch không có mặt, đi tới hậu trường, Tiểu Hạ cầm điện thoại chạy tới nàng, chỉ vào màn hình sáng lên, nhỏ giọng nói: "Lục tổng."

Tư Ngữ hiểu ý, lấy điện thoại, đi tới nơi không có người để nhận điện thoại: "Chị đi đâu thế?"

"Vẫn luôn đi phía trước." Lục Tịch nói trong điện thoại.

Tư Ngữ không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi phía trước.

Càng đi càng tối, ánh sáng cũng càng lờ mờ, Tư Ngữ trong lòng bắt đầu lo lắng.

Đi qua một cái sân hình tròn, cánh tay bị người kéo lại.

Nàng bản năng muốn hét toáng lên, bị một bàn tay che miệng.

"Là chị."

Giọng nói bên tai và giọng nói trong điện thoại trùng khớp với nhau, Tư Ngữ nhận ra là Lục Tịch, thân thể thả lỏng, xoay người trừng nàng: "Làm sao mà thần thần bí bí như vậy, làm em sợ chết đi được!"

Sau sân khấu có thể di chuyển, một số vở kịch cần dùng đến có thể đẩy lên sân khấu, vì không cần dùng nên để ngoài nơi này.

Lục Tịch kéo nàng đến sau sân khấu, còn kéo mành xuống che kín hai người, buông điện thoại, bất đắc dĩ nói: "Nhà vệ sinh có người, phòng trang điểm cũng có người, tôi chỉ có thể tìm được nơi bí mật này."

Tư Ngữ tim đập và hơi thở bình phục, tùy ý nàng ôm mình, nói: "Lén lút trốn đến nơi này làm gì, làm cho giống như yêu đương vụng trộm."

Lục Tịch nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói u oán: "Em không muốn công khai, vậy chỉ có thể yêu đương vụng trộm."

"......" Tư Ngữ tự biết mình sai, tâm tư quay chuyển, hai tay treo lên cổ nàng, giọng nói ngọt ngào: "Yêu đương vụng trộm cũng tốt, rất kích thích phải không?"

Vừa nói xong, kéo thấp cổ nàng, chủ động hôn lên.

Từ khi Tư Ngữ vào đoàn, mỗi ngày chưa sáng đã ra khỏi nhà, tối muộn mới trở về, hai người đã rất lâu không hôn nhau như vậy.

Hai người đều quá nhập tâm, hôn đến quên hết mọi thứ, có người đến gần cũng không chú ý.

Cũng không trách họ không cảnh giác, mà là hai người hành vi lén lút cố tình giảm tiếng bước chân.

"Nơi này chắc chắn không có ai." Giọng nói trầm thấp của nam người vang lên.

Trong nụ hôn nồng nhiệt, hai người đồng thời sững sờ, bị bắt tách ra.

Rời môi, kéo ra tiếng rên ngọt ngào, ánh mắt Lục Tịch tối sầm lại, nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi nước bọt ở môi nàng.

Tư Ngữ tim đập nhanh, dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi, ý bảo nàng không nói bậy.

Hai người dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.

"Ngươi sợ bị người nhìn thấy như vậy à?" Giọng nói không vừa ý của người phụ nữ.

Nam người vội hống nàng: "Ngươi đừng tức giận, tôi làm vậy cũng là vì hai chúng ta. Nếu công khai mối quan hệ bây giờ, fan của chúng ta chắc chắn sẽ không muốn. Ngươi không nổi nữa còn có thể về nhà làm tiểu thư, tôi làm sao bây giờ?"

"Ta nuôi ngươi" Người phụ nữ nói.

Nam người trầm tâm một lúc, nói: "Giai Giai, dù ngươi giúp tôi tranh thủ rất nhiều tài nguyên, nhưng tôi không muốn ăn bám ngươi. Tôi đã nghĩ rõ, tôi sẽ nỗ lực chứng minh bản thân, kiếm rất nhiều tiền để nuôi ngươi. Ngươi có thể hiểu tôi chứ?"

Người phụ nữ bị anh ta cảm động đến rối tinh rối mù, nhào vào lòng anh ấy, nói: "Tôi hiểu."

Một lúc sau, tiếng nước bọt lên xuống vang lên bên ngoài.

Hai người  nhìn nhau.

Ban đầu nghĩ yêu đương vụng trộm đã đủ kích thích, không nghĩ tới càng kích thích là một cặp khác chạy đến, còn làm trò trước mặt họ thân mật. Vô tình họ còn không thể rời đi.

Người bên ngoài hôn càng lúc càng sâu, giống như muốn làm một chuyện lớn ở nơi này. Nghe người phụ nữ giả vờ nũng nịu, còn có tiếng hơi thở khắc chế của nam người, cơ thể Tư Ngữ lại một lần nữa nóng lên, ngay cả cái tay đặt trên hông cũng cảm thấy nóng bất thường, nàng không thoải mái mà vặn vẹo.

Lục Tịch di chuyển tay theo sống lưng nàng, dừng lại trên làn da nhạy cảm ở gáy nàng, hơi dùng lực, khiến nàng ngẩng đầu lên.

Tư Ngữ biểu tình mê mang.

Nụ hôn tùy theo rơi xuống.

"......"

Tư Ngữ sợ phát ra tiếng động làm phiền người bên ngoài, cắn chặt răng ngăn chặn nàng tiến thêm một bước.

Lục Tịch cũng không miễn cưỡng, nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ vờn viền cánh môi nàng, lưỡi thường thường khiêu khích.

Loại sự khiêu khích mềm mại nhưng đầy dục vọng này càng khiến người say mê, Tư Ngữ bị nàng hôn đến chân tay mềm nhũn, thở ra một tiếng rên khẽ.

Lục Tịch khẽ rút lùi, ánh mắt sâu thẳm, nhiễm chút cảm xúc, nhìn nàng bình tĩnh, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa.

Tư Ngữ lập tức phản ứng lại, nàng là cố ý, cố ý hôn nàng đến mê mẩn, nhưng không dám phát ra tiếng động để lộ vị trí.

Tư Ngữ oán trách mà trừng nàng một cái.

Lục Tịch khóe miệng cong lên cao hơn, học nàng đặt ngón tay lên môi, ánh mắt quyến rũ dường như đang hỏi: "Kích thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip