Chương 1
Trong căn phòng hơi tối chỉ có một chiếc đèn bàn vẫn tỏa ánh sáng mờ nhạt, ngẫu nhiên có vài điểm sáng màu đỏ tươi nhấp nhoáng, lại bị dập tắt ở giữa tầng tầng khói bụi. Một nữ nhân nằm nghiêng trên ghế sofa, tóc dài màu đỏ thẫm xõa hai bên bả vai, từng sợi nửa khô nửa ẩm mang theo chút hơi nước rơi vào giữa cổ áo rộng mở của nàng.
Nàng mặc trên người trường bào cũng màu đỏ sẫm, bên ngoài khoác áo choàng màu đen có hình dáng như lưới võng xuống. Cần cổ thon dài tuyết trắng bại lộ ra ngoài, đeo theo một chiếc vòng cổ nhỏ màu vàng hết sức tinh xảo. Lướt qua hai bên xương quai xanh nhô ra đầy nổi bật, cuối cùng dừng lại ở giữa khe ngực đầy đặn thâm thúy.
Nghe được ra bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nữ nhân cầm lấy ly rượu đỏ bên cạnh bàn uống một hơi cạn sạch. Vết rượu theo cằm của nàng chảy xuôi xuống cổ không lộ ra chút dữ tợn nào, mà ngược lại nhờ khí chất xinh đẹp của nàng lại tăng thêm một tia tà mị. Nàng gợi lên mắt phượng hẹp dài, lông mày lá liễu xinh đẹp cũng nhấc lên, đôi mắt sáng ngời màu đen nhìn về phía cánh cửa chậm rãi mở ra.
Nhìn nữ nhân kia đang mặc một bộ âu phục màu đen đi tới, nàng cười càng thêm rạng rỡ, trong mắt ánh sáng cũng lấp lánh. Đôi môi đỏ mọng tươi đẹp phối hợp vết rượu còn lưu lại bên khóe miệng, giống như ma quỷ hút máu người mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Biết rõ là nguy hiểm, nhưng vẫn khiến cho người ta muốn tới gần.
"Tiểu Cẩn đến rồi." Nhìn thấy người kia đến, nữ nhân đem ly rượu đặt lên trên bàn, bộ dáng thân thể nằm xuống lại càng thêm tùy ý. Thấy nàng dùng tay chống đầu, trên mặt còn có ý cười trong suốt nhẹ nhàng nhìn mình, nữ nhân âu phục đen bước lên một bước, đem cổ áo nàng nắm chặt kéo đến trước mặt mình.
"Có phải là ngươi làm không?" Đan Cẩn Tuyền nhìn chằm chằm nữ nhân đang nói nói cười cười trước mặt, trong con ngươi từ trước đến nay chưa từng có gợn sóng sợ hãi đã hiện ra lửa giận. Chính là con người này đã dây dưa với cô suốt mười năm, cũng chính nàng ta hủy đi tất cả những gì thuộc về cô, hủy hoại luôn cả gia đình của cô.
"A... Cái gì mà ta có làm hay không cơ?" Nữ nhân nghe xong câu hỏi của Đan Cẩn Tuyền, không trả lời mà sắc mặt lại tái nhợt vài phần.
"Âu Á Viên, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn ra vẻ. Phàn Hằng chết rồi, Phàn gia cũng bị tiêu diệt rồi, ngươi dám nói đây không phải ngươi làm? Cả nhà bọn họ không phải ngươi giết hay sao?"
"A, thì ra Tiểu Cẩn đang nói chuyện này. Đúng vậy, là ta làm đấy thì sao?" Âu Á Viên không thèm để ý đáp lại, sửa sang quần áo của chính mình vừa mới bị Đan Cẩn Tuyền làm cho rối loạn. Vì uống say, động tác kéo quần áo nho nhỏ của nàng cũng phá lệ khó nhọc
"Tại sao phải làm như vậy? Hắn là chồng của ta, người nhà của ta, tại sao ngươi lại..." Nhìn thái độ của Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền không tin nổi lùi lại về phía sau. Cô cảm thấy giờ phút này Âu Á Viên cực kỳ xa lạ, căn bản không phải là người đã từng đem mình ôm vào ngực yêu thương cưng chiều, mọi thứ mà mình muốn cũng đều đem đến cho mình. Nữ nhân này, chính là ma quỷ.
"Tiểu Cẩn, ngươi đã quên tiểu di làm việc cho tới bây giờ đều không vì lý do gì cả. Thay vì hỏi ta vì sao giết hắn, chi bằng ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi cùng hắn kết hôn ở nước ngoài, mời người nhà đến dự duy chỉ có mình ta thì không? Ngươi có biết trong lòng ta đau đớn đến mức nào không? Ngươi biết rõ ta có nhiều khổ sở, lại cùng với mọi người lừa gạt ta sao? Ta thật hận, ta hận không thể đi sang nước ngoài bắt ngươi trở về, rồi lại sợ mang phiền phức quấy nhiễu ngươi. Nếu ngươi nói cho ta biết sớm một chút, hiện tại mọi chuyện cũng đều không xảy ra như vậy."
Âu Á Viên nói xong liền dùng tay che ngực. Chuyện này dù đã qua thật lâu nhưng mỗi lần nghĩ đến, nàng vẫn còn đau đến mức không thở nổi. Người nàng yêu nhất vì cùng nam nhân khác kết hôn mà nói cho cả gia đình biết, chỉ có mình nàng là giấu diếm. Tốt lắm, thật sự rất tốt. Từ đầu tới cuối, nàng chính là đồ ngu ngốc nhất, lại còn bị coi như là người ngoài.
"Âu Á Viên, bởi vì chuyện này mà ngươi giết cả gia đình Phàn Hằng? Ngươi có phải điên rồi hay không?! Ngươi bây giờ muốn ta làm gì? Giết ngươi để báo thù cho Phàn gia sao? Ngươi là dì của ta, là trưởng bối của ta. Ngươi biết rõ ta vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận ngươi, vì sao còn muốn làm như vậy? Ta đã đi ra nước ngoài để trốn ngươi, ngươi còn muốn ta phải làm sao thì mới bằng lòng dừng tay đây?"
Đan Cẩn Tuyền nói xong, rút ra từ trong túi một khẩu súng lục chĩa về phía Âu Á Viên. Nhìn thấy họng súng đen nhánh, Âu Á Viên không cảm thấy kinh ngạc hoặc sợ hãi, ngược lại còn bày ra bộ dáng thản nhiên. Nàng nhìn Đan Cẩn Tuyền phẫn nộ đến run rẩy, cùng với hốc mắt kia dần dần trở nên phiếm hồng. Giờ khắc này, Âu Á Viên có chút đau lòng. Nàng sao mà có thể tổn thương Cẩn của nàng đây? Nữ nhân này tốt như vậy, tại sao mình lại bức nàng tức giận thành ra thế này?
Thế nhưng... trong lòng thật sự rất khổ sở. Tiểu Cẩn, tới bây giờ tiểu di vẫn không nỡ nhìn ngươi bị thương, nhìn ngươi phải rơi nước mắt. Vì ngươi mà ta khổ sở muốn chết, nhưng ngươi cũng chưa bao giờ quan tâm đến ta. Ngươi rõ ràng đã từng nói ngươi yêu tiểu di, thích tiểu di nhất... tại sao bây giờ lại ở cùng một chỗ với người đàn ông kia? Ta không thể làm điều này, không thể thờ ơ nhìn ngươi cùng hắn ta vui vẻ cười nói, càng không có cách tiếp nhận đứa con của hai người. Ta không thể, thật sự không thể làm được...
"Tiểu Cẩn, đừng khóc được không? Là ta không đúng, là ta cho ngươi khó chịu. Đừng khóc, đừng khóc..." Nhìn hốc mắt đỏ bừng của Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên lảo đảo từ trên ghế salon đi tới, muốn chạm lên mặt của người kia. Nhưng mà, không đợi nàng vươn tay ra, đối phương đã né sang một bước.
"Đừng đụng vào ta, ngươi thật làm cho ta cảm thấy thật buồn nôn."
Nhìn đôi mắt Âu Á Viên tràn đầy si mê nhìn mình, sau khi nghe mình nói lại lập tức trở nên u ám, Đan Cẩn Tuyền cũng không cảm thấy mình quá đáng, dù sao nữ nhân này đã làm nhiều chuyện với cô còn quá đáng hơn thế này gấp vạn lần. Nàng ta nên tiếp nhận trừng phạt, kể cả khi nàng là dì của mình.
"Tiểu Cẩn..."
"Âu Á Viên, ta hôm nay không giết ngươi, không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho ngươi. Từ nay về sau, ta cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu như ngươi muốn để lại cho cả hai một con đường sống thì đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
"Tiểu Cẩn... đừng đi..."
Đan Cẩn Tuyền nói xong quay người đi ra ngoài. Cô còn chưa kịp vặn mở cửa, thân thể đã bị Âu Á Viên từ phía sau gắt gao ôm lấy. Đan Cẩn Tuyền ngửi được mùi hương vị chanh thanh đạm trên người đối phương, còn có tiếng nàng thở dốc trầm trọng. Vô ý thức dùng khuỷu tay đụng vào người sau lưng, trên da liền cảm thấy một mảnh dinh dính trơn ướt, quay người nhìn Âu Á Viên mới phát hiện quanh hai chân nàng sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ bừng. Mà máu này đúng là theo bụng nàng vừa bị mình va chạm vào chảy ra.
"Ngươi bị thương?" Đan Cẩn Tuyền không nghĩ tới sẽ phát sinh việc này liền đem Âu Á Viên ôm vào trong ngực. Nữ nhân này cả người đầy máu mà vẫn nhìn cô mỉm cười, khiến cô cảm thấy trong mắt lại càng thêm chua xót
"Đây là ta nợ Tiểu Cẩn, nay trả lại cho ngươi. Ta biết rõ, ngươi đã sớm không thích ta rồi, nhưng ta không tài nào ngừng yêu thích ngươi. Loại cảm giác này ta không cần nói, ngươi cũng hiểu được"
"Ta đã suy nghĩ rất nhiều lần... Rằng làm như vậy có phải rất xấu hay không... Tiểu Cẩn nhất định rồi sẽ hận ta... Nhưng cuối cùng ta vẫn phải làm như vậy. Ta thật sự không thể nhìn ngươi cùng người đàn ông kia hạnh phúc như vậy, để một mình ra ở lại nơi này. Cũng có rất nhiều lần ta muốn giết ngươi, như vậy ngươi liền thuộc về ta, nhưng sao mà ta lại cam lòng làm Tiểu Cẩn tổn thương chứ? Ta yêu ngươi... yêu đến quên đi chính bản thân mình là ai mất rồi, nhưng ngươi kể cả một câu nói dư thừa cũng không buồn ném cho ta"
"Ta biết Tiểu Cẩn muốn ta chết, mà chính xác thì ta hoàn toàn đáng chết. Ta không nỡ để máu của loại người như ta dính trên tay Tiểu Cẩn, nên tự tay... đem nợ... trả cho ngươi đấy..." Âu Á Viên nói xong nhắm hai mắt lại, cố gắng lộ ra một nụ cười sáng lạn. Đan Cẩn Tuyền nhớ rõ, lúc nhỏ người yêu thương mình nhất chính là Âu Á Viên. Mỗi một lần cô sinh bệnh phát sốt, đều là Âu Á Viên cả ngày lẫn đêm ở bên chăm sóc cô, thay cho cha mẹ của cô đều chưa từng quan tâm cô.
Khi đó Đan Cẩn Tuyền sẽ hỏi tiểu di có thấy khổ cực không, rõ ràng công tác bận rộn như vậy mà vẫn muốn tới chiếu cố mình. Mỗi lần hỏi như vậy, Âu Á Viên đều sẽ cười với cô như vậy. Sáng chói yêu mị, sủng nịch ôn nhu. Đan Cẩn Tuyền lúc đó còn nhỏ sẽ đỏ mặt xấu hổ, nói Âu Á Viên câu dẫn mình. Không nghĩ tới hôm nay, nữ nhân này còn có thể cười với mình như vậy. Nhưng cô biết rất rõ, nụ cười này so với dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười khi nói chuyện làm ăn ngày thường của Âu Á Viên có chỗ bất đồng
Âu Á Viên là đang thật sự vui vẻ.
"Ngươi cố chịu một chút, bây giờ ta gọi bác sĩ tư nhân đến." Nhìn Âu Á Viên tươi cười mà trên bụng còn có một vết thương, Đan Cẩn Tuyền thấp giọng nói. Cô mạnh mẽ cố không để cho thanh âm của mình run rẩy, hai tay vô lực lại để lộ chính mình đang sợ hãi cùng thấp thỏm không yên. Có lẽ, đúng là cô đã bức chết nữ nhân này.
"Vô ích thôi... Tiểu Cẩn... Ta đã tính toán thời gian rất kỹ. Chờ ngươi, sau đó để giờ khắc này có thể chết trong ngực của ngươi. Tiểu di thực sự rất ích kỷ, thà rằng dùng phương thức này để bắt ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ta, ghi hận ta, còn hơn là để ngươi quên ta."
"Đừng nói nữa."
"Tiểu Cẩn, gọi tên của ta, được không?"
Thấy Đan Cẩn Tuyền cúi đầu thật thấp không nói lời nào, Âu Á Viên giống như thường ngày dùng tay sờ lên đầu của Đan Cẩn Tuyền. Nàng cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối đen, bóng dáng của Đan Cẩn Tuyền đã không nhìn thấy rõ nữa rồi. Hóa ra cảm giác chết là như vậy, cũng không quá thống khổ như trong tưởng tượng. Chỉ là nhìn Đan Cẩn Tuyền nàng lại thấy không nỡ. Mình chết đi rồi, còn ai bảo vệ cô, ai mua cho cô đồ ăn vặt yêu thích, cô sợ côn trùng thì ai sẽ giúp cô đánh chết đây?
Tiểu Cẩn, nếu như nhất định phải dùng một loại phương pháp để cho ngươi nhớ kỹ ta, ta chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi. Ta không muốn bị ngươi tự tay giết chết, càng không thể cả đời bị giày vò tra tấn vì không được gặp ngươi. Mỗi ngày mỗi đêm nhớ Tiểu Cẩn mà lại không được nhìn, không được sờ, ta thật sự sẽ phát điên. Tha thứ cho tiểu di, vì đã chọn con đường ngu xuẩn này.
"Âu Á Viên, ngươi đừng quên, ta là cháu gái của ngươi" Đến tận thời điểm này mà Đan Cẩn Tuyền vẫn còn do dự. Cô biết rõ trực tiếp gọi tên Âu Á Viên sẽ đại biểu cho cái gì, cô sẽ không thừa nhận loại quan hệ này tồn tại.
"Không đâu, không có quên a... Tiểu Cẩn vĩnh viễn là người ta yêu nhất đấy... Cẩn..."
Không thấy Đan Cẩn Tuyền trả lời nữa, đôi mắt đen xinh đẹp của Âu Á Viên lại càng trở nên u ám. Nàng cố hết sức giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Đan Cẩn Tuyền. Rõ ràng trước mắt chẳng còn nhìn thấy gì ngoài màu đen, nhưng nàng vẫn muốn dốc sức phác họa hình dáng đối phương. Hơi ấm trên làn da của Âu Á Viên từ từ mất đi, mà bàn tay cũng dần buông xuống. Đan Cẩn Tuyền ngẩn người nhìn Âu Á Viên đã nhắm hai mắt, sau đó xoay người đem nàng ôm lên.
Âu Á Viên, tình yêu đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao? Kể cả khi chết, ngươi cũng muốn ta nhớ kỹ ngươi? Ngây ngốc cả một đời, mà cuối cùng...
Cũng thành công một lần a...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip