Chương 68
"Thật ngại quá, xin hỏi anh có thấy một cô bé ba tuổi nào đi qua không?" Đi qua lại trong siêu thị, Đan Cẩn Tuyền có chút lo lắng hỏi người bán hàng. Thấy cô dáng vẻ khẩn trương, người bán hàng tuy rằng muốn giúp cô nhưng cũng khó. Siêu thị đông người như thế, muốn tìm một đứa trẻ con không phải chuyện dễ
"Cô đừng vội, chỉ cần còn ở trong siêu thị này thì không sao. Thế này đi, tôi đưa cô đi gặp quản lý, chúng ta dùng loa phát thanh tìm cô bé là được?"
"Vâng, cám ơn anh." Nghe được người bán hàng hỗ trợ, Đan Cẩn Tuyền nhẹ nhàng thở ra, cô gật đầu xong lại ảo não suy nghĩ lúc nãy mình hành xử thật là sai rồi
Dù đã năm năm trôi qua, người phụ nữ kia vẫn là ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của cô, thậm chí cả trong tâm lý cùng tư tưởng. Đan Cẩn Tuyền không muốn thừa nhận, từ khi cô trở lại thành phố Lang Kỳ thì trong lòng cũng đã bay đi chỗ khác. Nơi này có quá nhiều ký ức mà cô không muốn nhớ lại. Nghĩ đến mình hiện tại và Âu Á Viên ở gần nhau như vậy, hai người họ có lẽ sẽ ở một nơi nào đó đi lướt qua nhau mà không biết, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy không yên
Mới vừa rồi, cô cảm thấy chính mình thật sự thấy được Âu Á Viên. Mái tóc đỏ tượng trưng cho tự tin đường hoàng kia, còn có sườn mặt hoàn mỹ, đều là dung nhan mà cô tuyệt đối không thể nhận sai được. Nhưng Đan Cẩn Tuyền vẫn sợ bóng hồng một thoáng kia là cô nhìn nhầm. Cô cảm thấy mình vừa buồn cười vừa đáng thương, nhìn thoáng thấy Âu Á Viên xong đã quên luôn cả Đan Hâm Viên, hẳn là người mẹ kém cỏi nhất rồi
"Cô ơi, sao mẹ vẫn chưa lại đây tìm con?" Chờ giày vò một hồi, một đứa trẻ không kiên nhẫn lại càng khó chịu. Ngồi ở khu ghế nghỉ trong siêu thị, Đan Hâm Viên cúi đầu, mấp máy cái miệng nhỏ ra vẻ rất bất mãn. Thấy bộ dáng không vui của cô bé, Âu Á Viên cũng cảm thấy yêu thương, ngồi xuống bên cạnh vỗ nhẹ bả vai của bé trấn an
"Đừng quá lo lắng, mẹ của con chắc là đang lạc đường, đợi một chút sẽ đến" Tuy rằng không biết mẹ đứa bé này là ai, nhưng Âu Á Viên cảm thấy người đó nhất định là người qua loa. Thử hỏi một người mẹ có trách nhiệm sao có thể để con đi lạc trong siêu thị thế này?
"Mẹ sao lại lạc được, mẹ rất thông minh, sẽ không để xảy ra chuyện như thế!" Tiểu hài tử quả nhiên vẫn là hướng về mẹ mình, vừa mới còn thầm oán giận Đan Cẩn Tuyền không tốt, nghe Âu Á Viên nói liền lập tức phản bác
"Vậy con nói cho cô mẹ con trông như thế nào? Cô giúp con tìm được không?" Gặp Đan Hâm Viên biểu tình sốt ruột còn có kích động trong mắt, Âu Á Viên vội vàng nói. Ngày mai chính là ngày Hạ Ngàn Thanh xuất ngoại, nàng vốn định hôm nay đi siêu thị mua ít đồ cho cô, không nghĩ tới sẽ gặp chuyện như thế này
Âu Á Viên tính cách mọi người đều biết, trong mắt đa số người, nàng là người vụ lợi, tâm ngoan thủ lạt lại luôn coi mình là trung tâm. Nàng yêu Đan Cẩn Tuyền, yêu đến không để ý luân lý thế tục, có lúc gần như đánh mất chính mình. Yêu Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên không chừa cho chính mình đường lui nào, đến mức không quan tâm đến Âu gia sẽ ra sao, cũng chẳng lo lắng Đan gia ngày một bành trướng
Ở trong lòng Âu Á Viên, chỉ cần có được Đan Cẩn Tuyền chính là có được hết thảy, nàng cũng không từng nghĩ tới mấy vấn đề phụ nữ hay nghĩ đến như kiểu kết hôn sinh con. Âu Á Viên không thích trẻ con, nói đúng ra là rất ghét. Nàng cảm thấy những cá nhân nhỏ xíu này sẽ làm cho người ta cảm thấy già đi, cũng ảnh hưởng đến quỹ đạo phát triển của mọi thứ. Đừng nói là sinh con, chỉ cần nghĩ đến có ai ngăn trở chính mình ở bên Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên hận không thể loại bỏ cho yên lòng
Thế nhưng hôm nay gặp cô bé này khiến nàng thấy rất dễ mến. Tiểu cô nương này rất được, ngũ quan còn non nớt chưa trổ hết, lại có thể thấy là một mầm non mỹ nhân. Âu Á Viên cảm thấy hương vị trên người bé rất giống Đan Cẩn Tuyền, còn đem lại cảm giác của mình trước đây. Xúc cảm thân thiết làm cho Âu Á Viên cảm thấy kỳ quái, vì vậy mới kiên nhẫn ngồi đây mà giúp cô bé này
"Cô ơi, cô...".
"Ừ?" Ngay khi Âu Á Viên ngẩn người, tiếng gọi bên cạnh lại kéo nàng về thực tại. Cô bé kia mang vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, hai bàn tay trắng nắm góc áo của nàng không chịu buông ra
"Làm sao vậy?" Âu Á Viên khó hiểu nói.
"Có phải là cô giận rồi không? Vừa rồi là con không tốt, không nên to tiếng với cô, cô đừng bỏ con lại một mình." Tìm kiếm ấm áp thoải mái là bản năng của mọi loài vật, mà con người cũng không phải ngoại lệ. Nhìn Âu Á Viên ngẩn người, Đan Hâm Viên cảm thấy mình thật không đúng, cô bé nghĩ đúng là mình vừa nói sai rồi, mới có thể chọc giận cô xinh đẹp này
"Cô sao mà giận con được, tiểu quỷ, vừa rồi cô nghĩ vài chuyện mà thôi. Như vậy đi, con kể chuyện về mẹ con cho cô nghe được không?" Âu Á Viên nhìn gian hàng trước mặt, lại nhìn Hạ Ngàn Thanh đang lựa đồ, tùy tiện lôi một đề tài ra để nói. Vừa dứt lời, cô bé bên cạnh liền thay đổi thái độ. Không còn kích động như trước nữa, mà là có vẻ rất lo lắng lại đau buồn. Âu Á Viên nghĩ là mình có khi đụng vào chủ đề không nên đụng rồi
"Cô ạ, con không biết có nên nói cho cô không, nhưng con rất yêu mẹ. Tuy rằng mẹ lúc nào cũng rất lạnh nhạt với con, nhưng con biết mẹ rất thương con. Mẹ chưa bao giờ nhắc đến ba trước mặt con, bọn họ cứ gặp nhau là bất hòa, thật giống hai người xa lạ".
"Mẹ rất ít cười, cho dù nở nụ cười thật thì cũng không có vẻ vui vẻ. Mẹ lúc nào cũng nhìn ảnh một cô nào đấy ngẩn người, có lúc còn đỏ mắt. Lúc ấy trông mẹ rất buồn, con nhìn mẹ mà cũng khó chịu theo.".
Có lẽ là ở nước ngoài lâu, Đan Hâm Viên không có ai để nói chuyện cùng. Hiện tại ngồi trong lòng Âu Á Viên rốt cục cũng một lần được giãi bày ra hết. Cô bé thông minh biết có nói cho người phụ nữ này cũng không sao cả, chờ mẹ đến rồi, bé sẽ không gặp lại nàng nữa. Thế nhưng cô bé không biết rằng có một số việc đã được định sẵn từ trước lâu rồi
"Còn có, mẹ thích ra vẻ kiên cường nhưng chẳng lợi hại chút nào. Ngày đó con thấy mẹ tự tay tắm cho Gia Bố. A, đúng rồi, Gia Bố là con chó mà con nuôi. Mẹ có tắm cho Gia Bố bao giờ đâu, bị Gia Bố dọa cho sợ không dám chạm vào nó nữa" Đan Hâm Viên tiếp tục nói, tuy rằng mấy chuyện buồn lúc nãy đã chuyển thành chuyện vui
Nghe Đan Hâm Viên nói xong chuyện của bé và mẹ, Âu Á Viên ngẩn người nhìn dưới mặt đất, bỗng cảm thấy cảnh tượng giống như đã từng quen biết, thật giống như người trong miệng cô bé và người trong lòng nàng là một. Khi Âu Á Viên còn đang sững sờ, Hạ Ngàn Thanh cũng từ siêu thị đi ra. Thấy cô mang theo rất nhiều đồ ăn, còn có ít đồ dùng sinh hoạt, Âu Á Viên liền lên giúp cô xách một cái túi to
"Chưa tìm được người sao?" Hạ Ngàn Thanh có chút kinh ngạc nhìn Âu Á Viên cùng Đan Hâm Viên ở chung hòa hợp, cảm thấy rất kỳ quái. Cô biết Âu Á Viên rất không thích trẻ con mà
"Còn chưa có tin tức, hay cho thủ hạ của chúng ta đi tìm?" Âu Á Viên nói xong, quay đầu an ủi nhìn Đan Hâm Viên còn đang lo lắng
"Âu, như vậy có chút quá rồi, tìm một người thôi mà, cần gì phiền thế. Em vừa nhìn thấy bên kia hình như là người quản lý, qua nhờ anh ta là được rồi.".
"Ừ, đi thôi.".
Đi theo Hạ Ngàn Thanh, Âu Á Viên ngoắc tay để Đan Hâm Viên đuổi theo, ba người đi tới văn phòng quản lý. Vừa mới đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục ở trong, còn có vài người khác đang ghé chung vào bàn chơi mạt chược, quanh phòng nồng nặc mùi thuốc lá. Mùi hương quen thuộc này khiến Âu Á Viên đã cai thuốc vài năm ngửi thấy liền nhíu mày, ném một ánh mắt ra hiệu cho Hạ Ngàn Thanh rồi tự mình che mũi Đan Hâm Viên lại, đưa cô bé ra ngoài
Đi theo Âu Á Viên làm trợ thủ đã nhiều năm, Hạ Ngàn Thanh tất nhiên biết đối phương có ý là giao cho mình xử lý. Cô nói chuyện với quản lý về sự việc của Đan Hâm Viên, rất nhanh chợt nghe thấy thông báo tìm người trên loa phát thanh
"Thế nào? Chị vẫn chưa thích ứng được sao?" Đi ra khỏi văn phòng, Hạ Ngàn Thanh đi đến bên cửa sổ liền thấy Âu Á Viên đang có chút khổ sở cau mày. Cô lấy thuốc lá ra đưa cho Âu Á Viên, liền bị nàng chặn lại
"Không cần, tôi nói rồi, sẽ không đụng thuốc lá nữa. Hơn nữa mấy thứ này cũng không có lợi cho cơ thể.".
Thấy Âu Á Viên hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhếch lên khóe môi, Hạ Ngàn Thanh nhíu mày cất thuốc lá đi. Cô hiểu Âu Á Viên vì ai mà bỏ thuốc, lý do không tốt cho cơ thể cũng chỉ là lời nói dối. Chính vì người nào đó không thích mà nàng mới bỏ thuốc, cũng bởi vì người ấy không thích mà Âu Á Viên thay đổi rất nhiều. Đáng tiếc cái người mà làm cho nàng thay đổi, nay lại ở nơi nào?
"Âu, đừng quá miễn cưỡng.".
"Câu này mỗi ngày em nói mấy lần liền, Ngàn Thanh, em có phải người thích dông dài đâu? Chà, hôm nay tôi luôn cảm thấy rất bất an, như thể sẽ có chuyện không hay xảy ra.".
"Không thoải mái liền nói cho em biết." Nghe Âu Á Viên nói như vậy, Hạ Ngàn Thanh lấy tay đè lại ngực của nàng, ôm nàng vào lòng, ấn một nụ hôn trên trán nàng. Ngay khi nụ hôn này muốn lướt xuống dưới một chút, tiếng gọi của Đan Hâm Viên liền cắt ngang hai người
"Mẹ ơi! Con ở đây nè! Sao mẹ mãi mới đến tìm con, con chờ mẹ rất lâu!." Nghe thế, Âu Á Viên biết là mẹ của Đan Hâm Viên đã tìm đến. Nàng tùy ý để Hạ Ngàn Thanh ôm, quay đầu nhìn người đi tới, thế nhưng vừa liếc mắt một cái, trái tim bất an của nàng lại kịch liệt đập liên hồi
Dung nhan kia nàng không thể nào quen thuộc hơn được nữa, so với trước lại càng thêm thành thục, lạnh lùng, lại càng thêm đẹp mắt. Bất tri bất giấc cô đã cao hơn cả nàng, vẻ non nớt cũng sau khi lột xác mà không còn lại chút nào. Nàng phảng phất như nhớ lại ngày hôm đó, cô làm như không nhìn thấy nàng, khinh thường dẫm nát tâm can của nàng dưới gót chân mà không thừa nhận. Cũng chính người này hôm qua còn xuất hiện trong giấc mơ của nàng, bắn một viên đạn lạnh như băng thẳng vào trong ngực nàng.
"Cẩn...".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip