Chương 70

"Sang bên kia mọi sự đều phải chú ý, có gì tình huống đều phải nói cho tôi biết trước.".

"Vâng, em biết. Bên kia là địa bàn của Âu gia, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng thật ra chị..." Hai người phụ nữ dáng người cao gầy đứng trong sân bay, không để ý ánh mắt người ngoài mà làm ra cử chỉ thân mật. Đó là Âu Á Viên và Hạ Ngàn Thanh

Sắp tới, tất cả giới xã hội đen ở Lang Kỳ đều cảm nhận được bầu không khí khác thường. Càng ngày càng nhiều thế lực bị tiêu diệt, đến mức cả đám cảnh sát lấy tiền làm mục tiêu cũng bắt đầu rục rịch. Vì muốn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, Hạ Ngàn Thanh lần này muốn ra nước ngoài đem một lượng vũ khí mới nhất vận chuyển về nước, tuy rằng việc này không phải lần đầu tiên làm, nhưng không biết vì sao, lúc này Âu Á Viên vẫn cảm thấy bất an.

Từ ngày hôm qua gặp lại Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên không nghỉ ngơi được một giây nào. Cả buổi tối nàng chỉ nghĩ đến ký ức về kiếp trước của hai người, càng nhớ trong lòng lại càng chua xót. Nàng biết rõ mình hiện tại là người yêu của Hạ Ngàn Thanh, không nên vì Đan Cẩn Tuyền mà thất thần, không nên lãng phí thời gian với giấc mơ mà hai người họ không nên theo đuổi. Nhưng nàng thực sự không thể ngừng yêu cùng tưởng niệm, nàng yêu Đan Cẩn Tuyền bao nhiêu lại càng hận cô bấy nhiêu. Đứa bé ở siêu thị đó luôn miệng kêu Đan Cẩn Tuyền là mẹ, đứa trẻ lại có vài phần giống mình ấy là cốt nhục của Đan Cẩn Tuyền và người đàn ông kia

Nghĩ vậy làm cho Âu Á Viên nổi điên. Nàng uống rượu suốt một đêm, hút hết cả bao thuốc. Cảm giác mơ mơ màng màng này làm nàng si mê, lại không thể bỏ được Đan Cẩn Tuyền ra khỏi đầu. Sáng dậy nàng soi gương thấy người trong đó không khác nào ma quỷ, toàn thân đều mệt đến mức sắp tan ra, rốt cục vẫn là muốn đi tiễn Hạ Ngàn Thanh.

"Tôi không sao, em yên tâm. Trước mắt thì những người đó còn không dám đụng vào tôi đâu" Âu Á Viên nhẹ giọng xong, lại thay Hạ Ngàn Thanh sửa cổ áo. Đang lúc nàng muốn rút tay, lại bị Hạ Ngàn Thanh gắt gao ôm vào trong ngực.

"Em đâu có ý nói chuyện đó, chị biết mà. Âu, từ trước đây rất lâu em cũng biết trong lòng chị chỉ chứa một người. Lúc đó em không biết người ấy là ai, không biết chị yêu cô ấy bao nhiêu, có hạnh phúc hay không. Thế nhưng lúc chị thừa nhận là yêu Đan Cẩn Tuyền, trong lòng em vừa khiếp sợ lại vừa ghen tỵ. Nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của chị em lại không nỡ nói gì, hoặc làm chuyện chia rẽ hai người. Nhưng hiện tại em nghĩ chuyện em hối hận nhất chính là trước đây không ngăn cản chị và Đan Cẩn Tuyền ở bên nhau"

"Cô ấy không cho chị tương lai, không thể cho chị vui vẻ, thương tổn mang lại cho chị cũng nhiều hơn hạnh phúc. Chị đợi cô ấy suốt năm năm, cuối cùng là nhận được kết cục này. Ngày hôm qua chị cũng thấy đấy, cô ấy đã cùng người khác thành một gia đình, còn có con nữa, chị có phải cũng nên buông tay rồi không?" Lời nói của Hạ Ngàn Thanh không phải lưỡi dao, nhưng lại gằn từng tiếng vào trong lòng Âu Á Viên, so với lưỡi dao lại càng thêm sắc bén. Nàng dụi đầu vào vai cô, bất đắc dĩ lắc lắc. Không phải là nàng không muốn buông tay, mà là làm không được

"Vậy em hiểu rồi. Một khi đã như thế, em cũng không nói thêm gì nữa. Em hi vọng chị có thể nghĩ cho chính mình thêm chút, lúc em về mà thấy chị sụt cân, em sẽ ép chị ăn đồ dinh dưỡng đấy, biết không?" Thấy Hạ Ngàn Thanh vẻ mặt uy hiếp nhìn mình, Âu Á Viên bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn lại cô bằng ánh mắt an ủi

"Ngàn Thanh, cám ơn em, em vĩnh viễn là người nhà, cũng là người bạn tốt nhất của tôi.".

"Đừng nói như vậy, em còn muốn làm người yêu chị mà. Năm năm còn chưa ăn được chị, em tức chết đi được.".

"Đấy là tại em. Tôi đâu có cự tuyệt em ăn tôi, không phải sao?"

"Tai họa.".

Cằm bị Âu Á Viên khơi mào, Hạ Ngàn Thanh nhìn biểu tình khiêu khích của nàng, cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn này rất nhẹ, chỉ lướt qua. Thấy Âu Á Viên không phản đối, nhắm mắt chờ đợi, cô lướt môi dừng bên khóe miệng của nàng, lại hôn xuống cổ

"Em sẽ không buông tha cho chị đâu." Hạ Ngàn Thanh nói xong, xoay người đi qua cửa soát vé. Nhìn dáng người cao gầy càng ngày càng xa, Âu Á Viên đứng tại chỗ hồi lâu mới rời đi.

Trên đường trở về, Âu Á Viên không tự mình lái nữa mà ngồi nghỉ ngơi ở ghế sau. Một đêm không ngủ, lại còn uống rượu hút thuốc khiến lồng ngực làng co thắt, cũng không ngừng ho được. Nàng lại lấy thuốc trong túi ra bỏ vào miệng, nhíu mày nuốt xuống. Nàng không nhớ rõ thân thể chính mình từ lúc nào trở nên đáng ghét như vậy, thuốc cũng đã đủ khó uống rồi

Sân bay cách nhà Âu Á Viên gia không xa, năm năm trước Đan Cẩn Tuyền đi rồi, nàng không ở lại nơi hai người từng ở, mà đã mua một biệt thự mới để ở cùng Hạ Ngàn Thanh. Nàng thích ở gần sân bay vì Âu Á Viên thấy vị trí này khá im ắng để ẩn nấp, thậm chí có giết người quăng xác cũng không ai phát hiện. Đương nhiên bình thường Âu Á Viên chỉ làm mỗi việc quăng xác, còn lại thu dọn giải quyết hậu quả là Hạ Ngàn Thanh đi làm

Xuống xe, nàng lắc lắc đầu có chút choáng váng, sau đó đi về phía nhà. Đang đi bỗng nàng nghe có tiếng gọi cô ơi, còn ở rất gần mình. Nàng cảm thấy bộ dáng của mình cũng đâu có giống một bà cô, đứa nhóc nào dám kêu nàng là bà cô chứ, phải thay cha mẹ nó giáo huấn một phen. Âu Á Viên thấy mình lại bắt đầu nghĩ chuyện lung tung, chân lại đi nhanh hơn. Ngay tiếp theo đó, thân thể nàng bỗng bị ôm từ phía sau, chân theo bản năng đá về phía sau nhưng kịp thời rút lại tránh đả thương khi người phía sau cất tiếng

"Cô ơi, thật tình cờ quá, gặp cô ở đây! Hâm Viên rất nhớ cô, hôm qua cô mua bánh ngọt Hâm Viên ăn rất ngon!." Nghe một câu dài ngoằng như thế, Âu Á Viên đã biết người này là ai. Nàng trong lòng than thở đúng là số trời, bỗng dưng để nàng gặp đứa trẻ này ở đây. Vậy hẳn là người kia cũng ở gần rồi

"Buông ra đã." Cảm thấy thân thể của mình còn bị Đan Hâm Viên ôm, Âu Á Viên nhíu mày nói. Quả nhiên, nghe thấy thái độ nàng không tốt lắm, cô bé thông minh thành thành thật thật buông tay ra, câu nệ đứng ở một bên, rất giống học sinh tiểu học phạm sai đợi giáo viên tới phạt.

Đến thời điểm này, Âu Á Viên mới bắt đầu cẩn thận đánh giá dung mạo Đan Hâm Viên. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng đứa nhỏ này thật sự trừ Đan Cẩn Tuyền ra thì là đứa trẻ xinh đẹp nhất nàng từng gặp. Tóc đen dài phân tán hai bên vai, dưới lông mi dày là đôi con ngươi đen sáng lấp lánh. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện cái mũi này rất giống nàng. Âu Á Viên nghĩ ngày hôm qua nàng có cảm xúc thân thiết hẳn là do dung mạo của chính mình và cô bé có vài phần tương đồng

"Cô ơi, cô làm sao vậy? Có phải Hâm Viên dọa cô rồi không?" Đợi một lúc không thấy Âu Á Viên nói chuyện, Đan Hâm Viên thật cẩn thận hỏi. Nghe xong lời của bé, Âu Á Viên ngồi xổm xuống, mặt không chút thay đổi nhìn bé.

"Tên đầy đủ của con là gì?.".

"Đan Hâm Viên, chữ Đan giống của mẹ, chữ Hâm thì thật phức tạp, chữ Viên không phải là viên tròn vo đâu!."

Nghe Âu Á Viên hỏi tên, Đan Hâm Viên thật thà giải thích, lại hoàn toàn không rõ ràng chút nào. Nghe mấy lời giải thích kỳ lạ như thế, Âu Á Viên đen mặt, không phải vì Đan Hâm Viên, mà là vì chính nàng. Nàng thật buồn bực chính mình vô dụng cùng mềm lòng, rõ ràng đã biết đứa nhỏ này thực sự có thể là con của Đan Cẩn Tuyền cùng Phàn Hằng, lại vẫn nhịn không được cảm thấy cô bé rất đáng yêu, thậm chí bởi vì bé là con của Đan Cẩn Tuyền mà muốn thân cận.

"Sao lại ở một mình ngoài này? Mau về đi, không an toàn đâu." Chờ Đan Cẩn Tuyền lâu như vậy cũng chưa tìm đến Đan Hâm Viên, Âu Á Viên thấp giọng nói. Nơi này tuy rằng không nhiều người qua lại, nhưng dựa vào thân phận người thừa kế tương lai của nhà họ Đan, thật khó mà chắc chắn sẽ không có người muốn làm chuyện xấu với Đan Hâm Viên

"Không có ai nói chuyện cùng, mẹ đang chờ con ở hoa viên. Cô qua nhà con được không? Nhà con rất gần nè.".

"Không được, cô...".

"Mẹ ơi, mẹ ơi! Xem con tìm thấy báu vật gì này! Là cô xinh đẹp mua bánh ngọt cho con ở siêu thị hôm qua!" Âu Á Viên cự tuyệt chưa kịp đã bị Đan Hâm Viên kéo tay lôi đi qua chỗ Đan Cẩn Tuyền. Thấy cô nghe tiếng gọi mà tiến đến, Âu Á Viên nâng tay che miệng đứa nhóc

Nhìn Đan Cẩn Tuyền đứng đối diện mình, hôm nay cô không mặc tây trang như ngày hôm qua, mà mặc áo lông cao cổ màu nâu, còn có áo gió đen khoác ngoài, thêm một chiếc quần dài màu trắng. Quần bó sát khiến hai chân cô có cảm giác phá lệ thôn dài, lại thêm cả giày cao gót trắng ngà, khiến trên người cô tản mát hơi thở an hòa của một người phụ nữ thành thục. Âu Á Viên không biết tầm mắt chính mình ngưng tụ trên người Đan Cẩn Tuyền bao lâu, đến khi đối phương đi tới, nắm tay nàng dắt nàng từ đường cái đi vào hoa viên, nàng mới định thần

"Em..." Âu Á Viên không biết nên nói cái gì mới tốt, coi quan hệ giữa nàng cùng Đan Cẩn Tuyền hiện tại, chỉ sợ là gặp mặt đều đã cảm thấy xấu hổ.

"Giữa đường cái không an toàn, qua chỗ kia ngồi đi, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với chị." Tay lại lần nữa bị Đan Cẩn Tuyền dắt, lực đạo ấm áp mà ôn nhu làm cho Âu Á Viên trong lòng run lên. Nàng không nghĩ tới cô sẽ bình thản ung dung như thế, trong lòng đều là buồn vui đan xen. Nàng khổ sở vì Đan Cẩn Tuyền có vẻ hờ hững vô tư lự, lại vui vẻ vì thấy cô trưởng thành

Tùy ý để Đan Cẩn Tuyền cùng Đan Hâm Viên lôi kéo mình đến hoa viên, Âu Á Viên ngồi ở một bên, nhìn Đan Cẩn Tuyền làm một vòng hoa đơn giản đặt lên đầu Đan Hâm Viên rồi bảo cô bé chạy đi chơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống cạnh mình

"Chị có khỏe không?" Đan Cẩn Tuyền trước giờ đều là người ít nói. Thấy Âu Á Viên đang nghe mình nói xong lộ ra nụ cười khinh thường, cô biết lẽ mình đã hỏi câu không nên hỏi rồi

"Tôi tốt lắm, không cần em hỏi đến." Âu Á Viên thấp giọng trả lời, ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, không có gì kích động. Giống như nàng chưa từng nổi giận, cũng không để ý gì cả

"Thật có lỗi, em chỉ là không biết nên nói cái gì mới phải. Tiểu Viên, em...".

"Thế nào? Đi nước ngoài lâu quá quên quy củ rồi à? Tôi vốn là dì của em, nên gọi tôi là cái gì?" Nghe được xưng hô quen thuộc làm Âu Á Viên thấy khổ sở. Nàng xoay người, đè nén thân thể run run kịch liệt, còn có cả tiếng tim đập mạnh. Cho tới bây giờ nàng còn nhớ rõ, lúc trước Đan Cẩn Tuyền gọi nàng như vậy, nàng vui vẻ biết bao nhiêu

"Tiểu di, thực xin lỗi.".

"Đủ rồi..." Dù đã sớm biết Đan Cẩn Tuyền sẽ chẳng nói được câu nào làm mình vui vẻ, Âu Á Viên cũng không nghĩ tới tình huống sẽ khó xử như vậy. Nàng cho tới bây giờ cũng không cần Đan Cẩn Tuyền giải thích, năm năm trước không có giải thích nà rời đi là như thế này, năm năm sau đối với mình cũng vô tình như thế. Đan Cẩn Tuyền không có xin lỗi nàng, chỉ là không yêu, mới có thể vô hại không tổn thương.

"Đan Cẩn Tuyền, em là con gái của chị tôi, không cần xin lỗi, chúng ta hiện tại là quan hệ người nhà đơn thuần. Đan Cẩn Tuyền trước kia trong lòng tôi, tôi đã sớm quên rồi." Âu Á Viên nói xong đã muốn rời đi, lúc này, thân thể của nàng bỗng nhiên bị Đan Cẩn Tuyền giữ chặt, ngay sau đó đã bị đối phương ấn ngã nằm xuống trên ghế

"Em làm cái gì?" Ở trong lòng Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền vẫn luôn rất nội liễm lại khắc chế, trước kia chỉ có chính mình chủ động đi hôn môi cô thì mới có cơ hội thân mật. Hiện tại người kia lại đè trên người nàng, chen chân vào giữa hai chân nàng, hai tay đè trên bả vai nàng, trong mắt tràn ngập xa lạ cùng dục vọng chiếm hữu cường đại

"Chị nói gì hả? Chị đã quên em rồi?" Đan Cẩn Tuyền ngữ khí cũng không hiền lành, mà là mang theo áp lực tức giận, cảm giác lạnh lẽo từ trong tản mát ra ngoài làm Âu Á Viên nhíu mày. Xem ra, Đan Cẩn Tuyền quả thật thay đổi rất nhiều, nếu trước đây vẻ bá đạo này sẽ làm nàng vui vẻ tới nhảy nhót, hiện tại lại chỉ làm tâm nàng tê lạnh

"Đan Cẩn Tuyền, có cần tôi nhắc nhớ thân phận của em không? Em không còn là Tiểu Cẩn nữa, tôi vẫn là nên gọi một tiếng Phàn phu nhâ- Ưm!" Âu Á Viên lời nói chưa kịp nói xong, đôi môi đã bị trên người nhân dùng sức hôn lấy. Hương vị quen thuộc kia làm cho nàng si mê, làm cho nàng trầm luân, nàng cơ hồ sẽ trầm luân ở trong nụ hôn kịch liệt của Đan Cẩn Tuyền. Nhưng lý trí còn lại khiến nàng giãy dụa cự tuyệt

"Buông ra!".

"Chị và cô ta đang qua lại sao?"

"Cái gì?" Đang giãy dụa, Âu Á Viên nghe được Đan Cẩn Tuyền đặt vấn đề, nàng hoang mang hỏi lại, ngẩng đầu liền thấy Đan Cẩn Tuyền gắt gao nhìn cổ mình chằm chằm mà ngẩn người. Nàng biết, nơi này có thể là vừa lưu lại dấu hôn của Hạ Ngàn Thanh, như vậy tựa hồ cũng không phải không tốt.

"Đúng vậy, tôi cùng Ngàn Thanh ở bên nhau đã năm năm.".

"Sao chị có thể..." Nghe Âu Á Viên nói, Đan Cẩn Tuyền hơi hơi sửng sốt, cô thất hồn lạc phách rời khỏi cơ thể nàng, cúi đầu ngồi ở một bên

"Sao lại không thể? Nếu chúng ta đã kết thúc, em nghĩ vì sao tôi lại phải tiếp tục chờ em? Đan Cẩn Tuyền, hiện tại trong lòng tôi, em chẳng là cái gì hết." Âu Á Viên sửa sang lại quần áo, đi lướt ngang trước mặt Đan Cẩn Tuyền. Lúc này đây, người sau không có ngăn trở nàng, nhưng nàng lại thật sự nghe được thanh âm của cô

"Âu Á Viên, rồi em sẽ giải thích tất cả. Chị là ai không cần biết, quan trọng là dù chị đang ở bên ai, em cũng sẽ cướp về".

"Em có thể thử xem xem." Âu Á Viên nói xong, cũng không quay đầu lại chậm rãi đi xa. Nhìn bóng dáng của nàng, Đan Cẩn Tuyền cúi đầu nhìn tay trái run run của chính mình, dùng sức siết lại rất nhanh. Cổ tay áo của cô bởi vì vừa rồi Âu Á Viên giãy dụa mà bị làm loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy một vết sẹo uốn lượn giống như con rết trên cổ tay, nhìn qua xấu xí lại làm cho người ta sợ hãi. Thế nhưng ánh mắt Đan Cẩn Tuyền chỉ dừng tại nơi đó một giây, liền lại ngẩng đầu nhìn về phía nơi Âu Á Viên vừa đã đi mất.

Tiểu Viên, đừng từ bỏ em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip