11

11

Thiên Cơ mang máu me khắp người Vân Thời trở lại động phủ, phát hiện có một nữ tu áo đỏ xa lạ ngồi chồm hổm trước cổng, cũng không có rảnh để hỏi thăm mà chỉ ôm Vân Thời vào luôn trong động, tay phải vung lên, một Tụ linh trận hình thành, linh khí dũng mãnh lao tới Vân Thời.

Vân Thời lúc này là khô kiệt, người đầy vết thương to to nhỏ nhỏ, dựa vào ý chí khống chế thần trí, hấp thu linh khí tràn vào. Quá trình này là vừa thoải mái lại vừa đau đớn... Thời điểm tu luyện, nàng phát hiện khi linh lực khô kiệt lại hấp thu linh thì tốc độ nhanh hơn bình thường ; linh lực điên cuồng tràn vào cơ thể không chỉ hồi phục đan điền trống không, mà còn có thể mở rộng kinh mạch. Đương nhiên nếu không kiểm soát thì kinh mạch sẽ bị nổ, cũng không phải chuyện tốt, bình thường không ai đi mạo hiểm.

Bố trí linh trận xong, Thiên Cơ không cảm thấy có gì không đúng, còn chống cằm nhìn ra ngoài một hồi, cho đến khi có một người xa lạ ở cửa hang thò đầu vào tìm kiếm gì đó... Thiên Cơ vuốt mi tâm, vẻ không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn là cam chịu mà đi ra ngoài, đến trước mặt nữ áo đỏ, hỏi:

"Không biết đạo hữu là ai? Từ đâu mà đến?" 

Nhìn phục sức không phải đệ tử Thiên Khung, nhưng quen mắt. Thiên Cơ lục soát trong trí nhớ một trận, rốt cục tìm ra một bóng người, bừng tỉnh đại ngộ nói:

"Ngươi là gian tế Thanh Vân Tông phái tới? Muốn động thủ với thiên tài Thiên Khung Tông chúng ta?"

Khúc Giáng Chân đã chuẩn bị rất nhiều trước khi đến đây vì sợ mình không cẩn thận lại bị phù trận nổ banh xác. Hiện tại đối mặt với lời buộc tội, nàng vẫn còn mờ mịt, làm Thiên Cơ hỏi lại nữa nàng mới vội vàng nói:

"Tại hạ Khúc Giáng Chân, Thanh Vân Tông Thiện Thanh chân nhân môn hạ, ở lại Thiên Khung là vì thỉnh giáo Đạo Thanh chân nhân vài vấn đề."

Thiên Cơ liếc Khúc Giáng Chân, vẻ không tin.

Khúc Giáng Chân có chút nóng nảy, sợ Thiên Cơ móc phù trận tạp nổ nàng mà hận không thể đưa tay thề. Ngày tỷ thí thế nào nàng đều thấy rõ ràng, khi Kim đan chân nhân uy áp, nếu không phải có pháp bảo giảm bớt uy thế thì nàng cũng quỳ tại chỗ.

Thiên Cơ: "Nếu là tìm Đạo Thanh chân nhân, vậy đến chỗ này làm gì? Bên trong chỉ có Vân Thời sư muội." 

Khúc Giáng Chân thấy Thiên Cơ tin mình rồi, xoa mồ hôi trên trán, cười nói:

"Ta thấy Vân Thời sư muội bị thương, chỗ này ta có đan dược có thể trị."

Khúc Giáng Chân móc ra một bình đan dược, đặt trước mặt Thiên Cơ.

Thiên Cơ đầu tiên nhìn bình đan dược, về sau mới chậm rãi nhìn Khúc Giáng Chân. Nữ tu trước mắt một thân áo đỏ, mi mục như họa ; không có vẻ ác liệt hay phách lối mà ngược lại là ôn hòa, tựa như khúc gỗ... Thiên Cơ không có nhận thuốc, chỉ là hiếu kì hỏi:

"Một cái Mộc linh căn như ngươi vì sao lại ăn mặc giống Xích Viêm Đoàn gia đệ tử như vậy?"

Khúc Giáng Chân đen mặt, tiếu dung cứng đờ.

Thiên Cơ lại nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ngươi tới đây làm cái gì?"

Nàng thích khí tức của Khúc Giáng Chân nên thái độ cũng kiên nhẫn với ôn hòa hơn nhiều so với đám người Diệp Linh Bích.

Mắt Khúc Giáng Chân lấp lóe, tựa hồ khó mở miệng. Đến khi thấy Thiên Cơ có vẻ không kiên nhẫn, nàng rốt cục quyết định nói: 

"Ta một mực quan sát Vân Thời sư muội tranh tài, lúc ấy thấy nàng thụ thương, linh lực khô kiệt, khí tức tán loạn, nhưng khi ngươi lên đài cho nàng ăn một viên đan dược liền tốt sáu bảy thành. Ta vì rất mẫn cảm với đan hương, chưa bao giờ ngửi qua thứ mùi đó, dường như xen lẫn ——" Khúc Giáng Chân nhắm mắt lại hồi tưởng, hồi lâu sau mới nói, "Xen lẫn mùi thịt."

Thiên Cơ nghe vậy gật đầu, đáp: 

"Cái này hả? Vì đan lô vừa nấu thịt, dĩ nhiên còn sót mùi vị."

Con ngươi Khúc Giáng Chân co rụt, kinh ngạc nói:

"Ngươi nói cái gì?!" Một lát sau, cảm xúc nàng quay trở lại, cười khổ, "Ngươi đừng đùa ta mà, ta nguyện ý lấy đồ vật trao đổi đan phương với ngươi."

Tại Thương Minh đại lục, một Đan sư có tư chất rất là được ưa thích, Khúc Giáng Chân vừa vặn là loại người này. Nhưng so với Đan sư bình thường, công phu của nàng lại không kém. Luyện khí mười hai hiện tại là nàng thật sự luyện ra được. Vì nàng biết mình không có đường lui, nếu bí mật bị vạch trần thì dù là Đan sư, kết quả cũng sẽ rất thê thảm.

"Ngươi?"

Thiên Cơ đánh giá Khúc Giáng Chân, không tin Luyện khí kỳ tu sĩ đây có đồ gì tốt.

Khúc Giáng Chân bị nhìn đến quẫn bách, cuối cùng nói:

"Ngày sau ta có thể cung cấp đan dược mà ngươi cần."

Được một Đan sư cam đoan, xem như tam sinh hữu hạnh. Nhưng Thiên Cơ vẫn không bị đả động, chỉ mỉm cười, nói:

"Ta cũng có thể luyện đan."

Sợ Khúc Giáng Chân không tin, nàng lấy túi trữ vật, lấy ra một nắm Cực phẩm đan dược, đổ vào miệng như nhai đậu. Mùi hương thoang thoảng nồng đậm, màu sắc sung mãn linh đan lại không kích nổi gợn sóng cho Ngũ linh căn tu sĩ đây...

Khúc Giáng Chân trái lại bị Thiên Cơ thao tác kinh sợ- Đan sư như nàng cũng sẽ không lãng phí linh đan xa xỉ như vậy!!? Thật ra Khúc Giáng Chân chỉ là suy đoán Thiên Cơ mua đan dược. Với lại thấy động phủ không có phòng luyện đan. Khúc Giáng Chân nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc và bi ai phát hiện mình rất nghèo... Đúng là không bỏ ra được cái gì.

"Ta có thể cho ngươi đan phương." Thiên Cơ đột nhiên nói.

Khúc Giáng Chân run lên, còn tưởng mình nghe lầm?

"Điều kiện?" Khúc Giáng Chân hỏi.

"Ở lại bồi luyện cho sư muội ta một thời gian, cho đến khi nàng thành công Trúc cơ."

Thiên Cơ lại nói: "Bây giờ ngươi chỉ là Luyện khí mười hai, như thế vẫn chưa đủ, ngươi cũng phải nhanh lên Trúc cơ."

Khúc Giáng Chân: ". . ." Ngươi coi Trúc cơ là chuyện chỉ cần nghĩ là thành ư? 

Vì một đan phương, phải ở lại Thiên Khung không biết bao lâu, có nên hay không? 

Có người kẹt tại Trúc cơ rất nhiều năm nữa là- một Luyện khí tám xem như thiên tài cũng không thể trong vòng mấy tháng hoàn thành đi?!

Khúc Giáng Chân còn đang do dự, Thiên Cơ đã lấy ra một bản đan quyết. Nàng giương tay, ho nhẹ một tiếng nói:

"Bản này có thể cho ngươi."

Khúc Giáng Chân còn hoảng hốt, thế nhưng khi vô tình nhìn thấy bốn chữ « Cửu chuyển đan quyết » thì cả người cứng đờ. « Cửu chuyển đan quyết » là bí pháp truyền thừa đan đạo chí cao - Luyện đan giới có "Đan hoàng tiêu chuẩn" mỹ danh, là tiêu chuẩn mà con em đại gia tộc hay có còn không cách nào được truyền thừa hoàn toàn - nhưng bây giờ lại xuất hiện trong tay Luyện khí một? 

Thương Minh đại lục không có đan đạo truyền thừa cho nên đến Địa đan sư đã là đỉnh cao.

"Đây, đây là thật hay giả?"

"Ngươi lật xem chẳng phải biết?" Thiên Cơ ném « Cửu chuyển đan quyết » tới tay Khúc Giáng Chân.

Khúc Giáng Chân thật sự lật ra, nhưng vấn đề là nàng cũng không biết thật hay giả!!! Nàng nhanh chóng lật xem vài trang : vài trang đầu đều là đan phương phổ thông lưu truyền rộng rãi, dược liệu và pháp luyện đều giống trên thị trường, nhưng phía sau lại không phải nàng có thể xem hiểu. Và đồ án kia đã để nàng nhìn mà tim đập nhanh, giống như thần hồn bị cái gì đó cắn nuốt. Cho đến khi Thiên Cơ không chút lưu tình gõ đầu nàng mới hồi hồn.

"Ngươi, ngươi không sợ ta nói ra?" Khúc Giáng Chân tìm về thanh âm của mình, run rẩy mà khô khốc.

Thiên Cơ ý vị thâm trường liếc Khúc Giáng Chân: "Nếu như ngươi không sợ ta nói ngươi thuần âm —— "

Thiên Cơ vẫn chưa nói xong, Khúc Giáng Chân đã quá sợ hãi, trừng to mắt nhìn Thiên Cơ. Đây là bí mật của nàng, ngoại trừ sư phụ đều không có ai biết. Chưa kể nàng có đan dược và pháp bảo thay đổi khí tức, Thiên Cơ làm sao còn phát giác ra? Thiên Cơ rốt cuộc là ai? Khúc Giáng Chân sợ hãi, nhìn Thiên Cơ từng chút mà dâng lên sát ý, song bị Thiên Cơ mắt lạnh thấu xương xua tan.

Rất đáng sợ! Dù cảm giác đó chỉ thoáng qua!

"Như vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Thiên Cơ toét miệng cười, nàng hướng Khúc Giáng Chân ném ra một ngọc giản, nói, "Đây mới là đan đạo truyền thừa, còn phần trên tay ngươi là ta tiện tay vẽ chơi."

Khúc Giáng Chân nắm chặt ngọc giản, run rẩy hơn.

Chỉ là tiện tay mà đã vẽ ra đại đạo huyền ảo cùng tinh diệu, người này thật là Luyện khí kỳ? Khúc Giáng Chân tê dại cả đầu, bắt đầu thấy hối hận vì đã đến đây, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ ngọc giản trong tay nàng lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip