Chương 2 - Rửa mắt mong chờ
Đội cấp cứu cho các trường hợp nguy hiểm và chấn thương nặng ban đầu được dẫn dắt bởi một vị chủ nhiệm và hai vị phó chủ nhiệm giàu kinh nghiệm. Đội gồm có 25 bác sĩ và 62 y tá. Vào tháng 6 năm nay, để thuận tiện cho việc nghiên cứu học thuật và phân chia công việc, đội đã được chia thành ba tổ nhỏ và bác sĩ Lâm Dã, người vừa trở thành phó chủ nhiệm, được giao trọng trách làm tổ trưởng tổ hai.
Mặc dù tổ hai còn thiếu thành viên, nhưng hai bác sĩ cộng sự nhiều năm của Lâm Dã đều có kinh nghiệm phong phú, có thể giúp cô ấy chia sẻ không ít áp lực. Vì vậy mà hơn hai tháng qua vẫn luôn không có thành viên mới gia nhập. Cho đến 10 ngày trước, Chủ nhiệm Cao mới báo với Lâm Dã rằng cuối tháng sẽ có một đồng nghiệp mới đến, nhưng lúc đó vì bận rộn cô ấy không có thời gian để tìm hiểu chi tiết.
Chủ nhiệm Cao vui tươi hớn hở giới thiệu: " Đây là trợ thủ đắc lực mà tôi đã tìm cho cô, Bác sĩ Đường, Đường Phi Vãn, sinh viên xuất sắc từ Đại học Hải Đức Bảo."
"Chào cô, bác sĩ Đường." Giọng nói của Lâm Dã nhẹ nhàng tựa cơn gió, lướt qua bên tai Đường Phi Vãn, không mang chút cảm xúc nào, nhưng đủ để làm cô tỉnh dậy.
Đường Phi Vãn nén chặt cổ họng: "Chủ nhiệm Lâm."
Cuộc đối thoại như giữa những người xa lạ kết thúc, rơi vào một khoảnh khắc ngắn ngủi ngượng ngùng. Lâm Dã phá vỡ sự im lặng: " Chủ nhiệm Cao, ngài cứ bận trước đi, chúng tôi đi ra ngoài."
"Được rồi, được rồi, các cô cứ đi lo việc trước đi." Cao Tông Tường biết Lâm Dã không giỏi giao tiếp nên ông gật đầu tỏ vẻ mình thật sự có việc phải làm.
Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm, Đường Phi Vãn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bối rối sau cuộc gặp gỡ đã nhiều năm xa cách, cô không nói gì mà cứ đi theo phía sau cô ấy, lắng nghe cô ấy giới thiệu phòng nghỉ, phòng trực ban, và cuối cùng là khu làm việc.
"Đây là văn phòng của tổ 2." Lâm Dã chỉ về phía máy lọc nước ở bên trái và nói, "Bàn làm việc của cô ở đằng kia."
Đường Phi Vãn đơn giản đáp lại: "Được."
"Cô có thể bắt tay vào làm ngay không?" Lâm Dã không nhìn cô, đi đến bàn làm việc của Vương Xán, và lật xem hồ sơ bệnh án.
"Có..., có thể." Tại sao khi đứng trước mặt cô ấy, tôi lại hoàn toàn không có tự tin nói chuyện? Đường Phi Vãn ảo não cắn môi.
"Vương Xán trước đây đi theo lão Lưu, nhưng từ tháng 9, lão Lưu bắt đầu giảng dạy tại học viện y học, vì vậy từ nay cô sẽ hướng dẫn Vương Xán." Lâm Dã đưa một chồng hồ sơ bệnh án cho Đường Phi Vãn, "Đây là những bệnh nhân mà lão Lưu phụ trách, cô hãy làm quen với hồ sơ này trước."
Đường Phi Vãn nhận lấy hồ sơ bệnh án, lại nghe Lâm Dã nói: "Wechat(1)."
(1) "Wechat": một ứng dụng nhắn tin tựa như Zalo ở Việt Nam mình.
"A?" Hôm nay Đường Phi Vãn đã phát ngốc đến lần thứ 3.
Lâm Dã nhíu nhẹ hàng lông mày, vẻ mặt nghi hoặc: "Cô không dùng Wechat?" Cô ấy nghĩ rằng ở nước ngoài, Đường Phi Vãn không sử dụng Wechat như công cụ giao tiếp chính.
"Có dùng, có dùng." Đường Phi Vãn lấy ra điện thoại, mở mã QR cá nhân của mình và đưa điện thoại ra phía trước, chờ đối phương thêm bạn.
Lâm Dã quét mã QR, vài giây sau, thông tin xuất hiện với một điểm đỏ nhỏ. Đường Phi Vãn gần như không nhận ra mà hít nhẹ, nhấn vào đó.
"Tôi là Lâm Dã." Bốn chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô vẫn còn nhớ 11 năm trước, vào học kỳ 1 của năm 2 Đại học, ngày 12 tháng 10, cũng là Lâm Dã chủ động thêm cô vào Wechat, và cũng với bốn chữ tương tự.
Dường như hết thảy đã trở lại điểm bắt đầu.
Sau khi xác nhận kết bạn, Lâm Dã lại đưa danh thiếp của Vương Xán.
"Đây là Wechat của Vương Xán. Nếu có điểm gì không rõ, cô có thể cùng cô ấy trao đổi." Giọng điệu hoàn toàn bình thường của một đồng nghiệp.
"Cảm ơn."
Lâm Dã trở lại chỗ ngồi, cúi đầu bận rộn, Đường Phi Vãn cũng ngồi vào vị trí làm việc của mình, bắt đầu sắp xếp tài liệu. Trong lúc đó, một vài đồng nghiệp tiến vào, họ giới thiệu ngắn gọn với nhau vài câu rồi ai nấy lại tiếp tục công việc. Sau khi sắp xếp hồ sơ bệnh án và kiểm tra phòng xong, Đường Phi Vãn quay lại trò chuyện với Vương Xán vài câu. Lúc này, cô mới có thời gian ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dã, người đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đưa lưng về phía cô.
Trước mắt cô là một cô gái Giang Nam điển hình, trời sinh có làn da trắng như ngọc, ngũ quan thanh tú. Năm đó, Đường Phi Vãn thường khen đôi mắt của cô ấy, nói rằng dù so sánh với làn nước xuân thì chúng vẫn chưa đủ ôn nhu. Cho nên cô tạm thời không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, đành phải nhân cơ hội này để lén lút ngắm nhìn bóng dáng cô ấy.
Hiện tại cô ấy vẫn như trước, quá gầy, dường như gió thổi qua cũng có thể té ngã. Nhưng Đường Phi Vãn biết sức mạnh của cô ấy lớn như thế nào, có thể nhấc bổng một người và thậm chí ôm kiểu công chúa với người cao hơn cô 4cm.
Tâm trạng đang rối bời thì có một người bước vào kéo cô trở về hiện thực: "Lâm Dã, rạng sáng 6h bệnh nhân được đưa vào, điện tâm đồ cho thấy đoạn ST (2) hơi cao, hàm lượng troponin (3) cũng cao, nghi ngờ nhồi máu cơ tim. Các bác sĩ khoa tim đã cho bệnh nhân làm quang mạch tạo ảnh (4) nhưng không phát hiện rõ ràng bệnh lý nào, không đạt đến mức bệnh động mạch vành, càng không nói đến nhồi máu cơ tim, cô đi kiểm tra lại một lần?"
(2) "Đoạn ST": điện tâm đồ (ECG hay EKG) là một thiết bị y tế ghi lại hoạt động điện của tim qua các điện cực đặt trên da. (này là mấy sợ dây mà người ta gắn lên người xong máy nó sẽ chạy ra một tờ giấy mà trên đó có đường lên xuống ấy). Mà đoạn ST là một phần của sóng ECG, biểu thị thời gian giữa sự hoàn tất co bóp và sự bắt đầu nghỉ ngơi của tim. Khi đoạn này lên cao nghĩa là tim có vấn đề, ví dụ như nhồi máu cơ tim (heart attack), thiếu máu cơ tim (ischemia),...
(3) "Troponin": là một protein có trong cơ tim, và mức độ của nó trong máu tăng cao khi có tổn thương cơ tim.
(4) "Quang mạch tạo ảnh" (Coronary Angiography hay chụp mạch vành): là một phương pháp chụp hình ảnh các mạch máu của tim để kiểm tra sự lưu thông của máu qua các động mạch và phát hiện bất kỳ sự tắt nghẽn nào.
"Được." Lâm Dã rời chỗ ngồi, đi vài bước về phía cửa, rồi chợt nhớ đến Đường Phi Vãn. Vừa mới chuẩn bị mở miệng thì cô đã nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâm Dã, "Tôi cũng đi."
Ba người nhanh chóng tiến đến phòng chụp, bệnh nhân vẫn đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Lâm Dã hỏi: "Triệu chứng của bệnh nhân?"
Lưu Trí Nam trả lời: "Triệu chứng gồm đau ngực dữ dội và có cảm giác tức ngực."
Đường Phi Vãn thuận thế hỏi: "Đau ngực loại nào? Do thiếu oxy gây cảm giác tức ngực hay là đau như bị dao cắt và xé rách?"
"Cảm giác tức ngực, cô là nghi ngờ bóc tách động mạch chủ (5)?" Lưu Trí Nam cũng là bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng, lập tức hiểu ngay phỏng đoán của Đường Phi Vãn.
Đường Phi Vãn đáp: "Uhm."
Lưu Trí Nam quay đầu hỏi: "Nếu không thuận tiện, có thể thực hiện chụp động mạch chủ ngực (6) không?"
(5) "Bóc tách động mạch chủ": (Aortic Dissection) xảy ra đột ngột khi lớp nội mạc bị rách, dẫn đến máu không chảy trong lòng mạch thật mà đi trong lòng bệnh lý (lòng giả) giữa nội mạc và trung mạc. Lúc này, dòng máu lưu thông đến các bộ phận của cơ thể sẽ bị chậm lại hoặc tắc nghẽn.
(6) "Chụp động mạch chủ ngực": thường được gọi là "chụp CT động mạch chủ ngực" hoặc "chụp MRI động mạch chủ ngực", phương pháp này giúp bác sĩ kiểm tra xem có vấn đề gì với động mạch chủ, chẳng hạn như bóc tách động mạch chủ hoặc phình động mạch chủ.
Lâm Dã nghe vậy, mím môi, rõ ràng có chút do dự. Vì chụp động mạch chủ là một kiểm tra xâm lấn và không phải phương pháp phổ biến để chẩn đoán bóc tách động mạch chủ, nhưng vì bệnh nhân đang ở trên bàn mổ để chụp mạch vành, thực hiện chụp động mạch chủ sẽ không tăng thêm đau đớn. Cô ấy thảo luận với bác sĩ chủ trị khoa tim qua microphone và ống dẫn trong phòng, sau đó được sự đồng ý của gia đình bệnh nhân, cuối cùng gật đầu và tiến hành.
Theo sau, tất cả các đôi mắt chăm chú nhìn màn hình, thuốc cản quang chảy qua động mạch chủ ngực, thông suốt, không có bất kỳ dấu hiệu nào của bóc tách động mạch chủ.
Lưu Trí Nam đau đầu: "Không phải là tắc mạch phổi (7) chứ?" Không có tình trạng ngoại thương, bài trừ nhồi máu cơ tim, bóc tách động mạch chủ, bác sĩ thường sẽ xem xét tắc mạch phổi.
(7) "Tắc mạch phổi": (Pulmonary Embolism) là một tình trạng nghiêm trọng xảy ra khi một hoặc nhiều động mạch trong phổi bị tắc nghẽn bởi các cục máu đông. Các cục máu đông này thường bắt nguồn từ các tĩnh mạch sâu ở chân (huyết khối tĩnh mạch sâu) và di chuyển lên phổi.
"Đã loại trừ các vấn đề cơ quan nội tạng ở bụng chưa?"
"Vấn đề ở phần bụng trên đã được loại trừ chưa?"
Lâm Dã và Đường Phi Vãn đồng thời hỏi, cả hai không bị phân tâm bởi sự ăn ý đã lâu, vẫn nhìn chằm chằm vào phòng chụp.
Lưu Trí Nam lắc đầu: "Tôi đã kiểm tra rồi, bụng mềm, không có dấu hiệu đau khi ấn, nên không phải vấn đề cơ quan nội tạng vùng bụng."
Lâm Dã quan sát tình trạng bệnh nhân trên màn hình, cân nhắc xem liệu có nên đẩy bệnh nhân đi chụp CT ngay hay tiêm một lần nữa để chụp động mạch phổi ngay tại bàn mổ. May mắn thay, hiện tại huyết áp của bệnh nhân vẫn ổn định, nhịp tim nhanh 108, nên việc đẩy đi chụp CT khẩn cấp không thành vấn đề. Dựa trên tiêu chí tiết kiệm thời gian và công sức cho bệnh nhân, Lâm Dã yêu cầu Lưu Trí Nam cho chụp CTPA (8).
(8) "CTPA": chụp cắt lớp vi tính (CT) động mạch phổi (Computed Tomography Pulmonary Angiography) là một phương pháp chẩn đoán hình ảnh không xâm lấn, sử dụng tia X và thuốc cản quang để chụp ảnh các động mạch phổi. Phương pháp này giúp phát hiện các vấn đề như tắc mạch phổi, dị dạng động mạch hoặc các bất thường khác trong hệ thống mạch máu của phổi.
Bệnh nhân được đẩy đi phòng chụp CT, và họ không đi xa, chờ đợi kết quả. Cuối cùng, kết quả đã có, và động mạch phổi không gặp vấn đề gì.
Loại trừ ba loại bệnh nguy hiểm đến tính mạng, cả ba người, bao gồm cả bác sĩ nội khoa tim mạch chính, đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nguyên nhân gây đau ngực của bệnh nhân vẫn chưa được tìm ra, và triệu chứng cũng không giảm. Tiếp theo nên làm gì? Mọi người đột nhiên gặp khó khăn.
"Siêu âm tim thì sao?" Đường Phi Vãn hỏi, người đã học tập và làm việc tại trung tâm tim mạch bệnh viện Hải Đức Bảo trong 5 năm.
Lưu Trí Nam trả lời: "Đã làm từ đầu, không có dịch trong màng tim."
Trong lúc họ đang bế tắc, thì y tá đột nhiên chạy vào: "Không tốt rồi, huyết áp của giường số 2 giảm, chỉ còn 85/42mmHg."
Cả ba người trong lòng đột nhiên hốt hoảng, vội vàng theo y tá chạy vào phòng bệnh. Họ kéo rèm lên, thấy bệnh nhân nhíu chặt mày, kêu lên: "Khó chịu, bác sĩ, tôi thật sự khó chịu."
Gia đình bệnh nhân cũng lo lắng hỏi: "Bác sĩ, rốt cuộc là sao vậy? Càng chậm càng khó chịu, các anh đã là bệnh viện tốt nhất ở Thục Giang rồi, không chữa được thì phải làm sao bây giờ a!"
Đường Phi Vãn đứng bên phải giường bệnh, nhìn thấy bệnh nhân một tay che ngực, một tay ôm bụng, đau đến đổ mồ hôi đầy đầu, liền hỏi: "Đau bụng sao?"
"Rất đau a, ban đầu chỉ là đau ngực, nhưng sau khi kiểm tra xong thì bụng cũng bắt đầu đau, đau đến muốn mệnh a."
Đường Phi Vãn không nói hai lời, kéo chăn của bệnh nhân lên, thấy bụng anh ta đã trướng lên.
Lưu Trí Nam ngạc nhiên: "Hả? Khi mới tới không có trướng bụng mà!"
Đường Phi Vãn hơi kéo áo bệnh nhân lên, tay phải đặt lên bụng anh ta để bắt mạch, như cảm nhận được chất lỏng. Không ổn rồi, cô nghiêng đầu và vội nói: "Làm siêu âm B ngay tại giường đi."
"Được." Lưu Trí Nam phân công người chuẩn bị, trong khi Lâm Dã nhìn Đường Phi vãn phán đoán chính xác và động tác đâu vào đấy, đôi mắt hơi hạ xuống, khóe môi không tự giác khẽ nở nụ cười.
Siêu âm B bên giường cần thời gian, bệnh nhân lại không thể chờ được, liên tục kêu lên: "Đau chết mất, muốn chết rồi, cứu tôi với."
Bụng bệnh nhân càng ngày càng trướng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Người nhà đột nhiên nói: "Có phải do hôm qua anh ta bị đâm vào bụng không?"
Lưu Trí Nam vội vàng hỏi: "Đâm? Như thế nào đâm? Đâm chỗ nào?"
"Trong lúc tắm rửa, anh ta trượt ngã và đập vào bồn rửa mặt, ở đây." Người nhà chỉ vào bụng bên trái.
Lá lách.
"Nhưng tôi hỏi anh ta có muốn đến bệnh viện không, anh ta nói không sao."
"Có khả năng là vỡ lá lách muộn (9)." Đường Phi Vãn lập tức đề nghị, "Chọc bụng trực tiếp."
(9) "Vỡ lá lách muộn": là tình trạng lá lách bị tổn thương nhưng không biểu hiện ngay lập tức mà xuất hiện các triệu chứng sau một khoảng thời gian nhất định, có thể là vài giờ, vài ngày hoặc thậm chí vài tuần sau chấn thương ban đầu. Khi lá lách bị vỡ, nó có thể gây chảy máu nội tạng nghiêm trọng và đe dọa tính mạng nếu không được điều trị kịp thời. Triệu chứng của vỡ lá lách muộn có thể bao gồm: Đau bụng trên bên trái, Đau vai trái, Hoa mắt, chóng mặt, Huyết áp giảm, Da xanh xao, mệt mỏi.
(Ps: nếu có va chạm, mọi người nhớ chú ý phản ứng của cơ thể mình để kịp thời phát hiện và điều trị sớm nha.)
Lâm Dã đồng ý, ra hiệu cho Đường Phi Vãn thực hiện, sau đó giải thích và trấn an gia đình bệnh nhân.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tìm được vị trí, khử trùng, gây tê, Đường Phi Vãn cầm một ống tiêm 50ml, không chút do dự, kim tiêm đâm vào khoang bụng. Cô dùng sức rút ống tiêm, ngay lập tức, máu đỏ sậm từ khoang bụng được rút ra.
Lưu Trí Nam kinh ngạc kêu lên: "Thật không ngờ, thật sự là vỡ lá lách."
Lâm Dã lập tức sắp xếp: "Bổ sung dịch, trước tiên ổn định huyết áp." Cô liên hệ với trưởng khoa ngoại khẩn cấp (10), báo cáo rằng sau khi các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân ổn định, có thể cần phải thực hiện phẫu thuật bụng."
(10) "Khoa ngoại khẩn cấp": (Emergency Surgery Department) là một bộ phận chuyên trách trong bệnh viện, nơi các bác sĩ phẫu thuật và nhân viên y tế xử lý các trường hợp cần can thiệp phẫu thuật khẩn cấp. Ví dụ một số trường hợp phổ biến: chấn thương nặng, xuất huyết nội tạng, viêm ruột thừa cấp tính,...
Năm phút sau, phó chủ nhiệm khoa ngoại khẩn cấp đến, thăm khám tình trạng bệnh nhân, và ngay lập tức chỉ đạo đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật khẩn cấp để mổ bụng kiểm tra.
Bệnh nhân được đưa vào phòng phẫu thuật, mọi người trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lưu Trí Nam tựa vào tường, uống hết nửa bình nước, rồi nghiêng đầu nói: "Hóa ra cô là đồng nghiệp mới của khoa chúng tôi."
"Uhm?" Đường Phi Vãn giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Lưu Trí Nam cười: "Lúc đó tôi đeo khẩu trang và mũ, có lẽ cô không nhận ra." Anh ta vỗ vỗ vai Lâm Dã, "Uy, cô ấy chắc chắn có thể trở thành đồng đội tốt của chúng ta."
"Hẳn là vậy đi." Lâm Dã nhàn nhạt đáp rồi bước ra ngoài, đáy mắt chứa ý cười mà chính cô ấy cũng không nhận ra, và thấp giọng bổ sung thêm, "Rửa mắt mong chờ."
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nội dung phong phú, sẽ cập nhật vào lúc 9 giờ tối hàng ngày. Tôi sẽ cố gắng biến các thuật ngữ y khoa thành ngôn ngữ thông thường và dễ hiểu nhất có thể. Nếu có điều gì không rõ, bạn có thể để lại bình luận.
___________________________
Tui cũng muốn nói:
Như đã hứa tháng 3 tui sẽ lên chương tiếp theo và cám ơn các bạn đã ủng hộ tui 2 chương trước nha.
Tháng mới mục tiêu mới, tui chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và mọi việc sẽ được thuận lợi nhé!
Tui cũng sẽ cố gắng lên chương nhanh, tuy nhiên tui sẽ hông có lịch lên chương cụ thể á có thể 1 tuần 1 chương hoặc nhiều hơn nếu tui rảnh á, dù sao thì tui cũng sẽ tranh thủ edit các chương tiếp theo nhanh nha.
Chỉ vậy thôi, cám ơn các bạn nha 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip