Chương 19. Nói dối

Sau khi A Giáng nghe lý do của Hoài Từ, lại không có nói chuyện, lẳng lặng mà suy nghĩ.

Hoài Từ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể an tĩnh ở cùng nàng.

Chờ đến khi nước trong chảo sắt sôi trào, Hoài Từ vội vàng lấy chậu gỗ đến, dùng gáo gỗ múc hai gáo nước ấm, pha chút nước lạnh, sờ vào không phỏng tay, nàng liền mang chậu gỗ đặt trước mặt A Giáng, duỗi tay kéo lấy tay nàng ấy đến.

“Có một số việc nếu nhất thời nghĩ không rõ, vậy liền tạm thời buông xuống. Ta lau khô giúp ngươi trước, chịu đựng chút, sẽ đau.” Thanh âm của Hoài Từ thực ấm áp, động tác lấy khăn chà lau cũng thực dịu dàng.

Tuy A Giáng là yêu, nhưng cũng là yêu tu thành hình có xương có thịt, ít nhất bây giờ Hoài Từ không có nhìn ra nàng có gì khác với người thường.

A Giáng âm thầm cắn chặt răng hàm, đổi lại ngày thường, nàng đã sớm không nhịn được đau mà đòi thụ tinh gia gia thổi thổi. Hiện giờ thụ tinh gia gia không còn nữa, nàng chỉ có thể kiên cường mà sống như lời dặn dò cuối cùng của gia gia.

Gia gia muốn nàng phải bảo vệ chính mình, nàng nghe lời.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng không thể lại tùy hứng giống như quá khứ.

Hoài Từ vốn tưởng rằng nàng ít nhất sẽ kêu đau vài tiếng, nào biết cho đến khi lau hết vết máu, a giáng cố nén nước mắt trong hốc mắt, chính là không chịu rơi xuống một giọt.

“Thoa thuốc sẽ càng đau.” Hoài Từ buông chiếc khăn, lấy một hộp thuốc trị thương từ trong lòng ngực. Các nàng ở lâu trong núi sâu, có đôi khi khó tránh khỏi trầy da, cho nên Thiền Tâm Sư Thái luôn chuẩn bị chút thuốc trị thương trong chùa, đêm nay vừa lúc có tác dụng.

A Giáng quật cường hít hít cái mũi, khàn khàn mở miệng: “Ta cũng không khóc.”

Hoài Từ nhịn xuống lời muốn nói, thiên hạ nào có đạo lý khuyên người khác nên khóc? Nàng nghiêng người đến, chậm rãi thổi thổi lòng bàn tay A Giáng. Hơi lạnh cọ qua miệng vết thương của A Giáng, lại có chút ngứa ngáy.

A Giáng theo bản năng mà rụt một chút.

Hoài Từ vội la lên: “Ta làm đau ngươi?”

“Không phải đau……” A Giáng cúi đầu, nước mắt vẫn là không biết cố gắng mà rơi xuống, nàng lại không muốn để Hoài Từ nhìn thấy.

Hoài Từ áy náy nói: “Ta…… Ta lại nhẹ một chút.” Nói rồi, nàng mở hộp thuốc trị thương, một tay thật cẩn thận mà nâng mu bàn tay A Giáng, một tay dùng ngón trỏ quệt một khối cao thuốc, nhẹ nhàng thoa lên.

A Giáng bị thuốc trị thương đốt thật mạnh, kêu “A” một tiếng.

Hoài Từ cuống quít nhìn nàng, vừa lúc va phải ánh mắt của nàng. Lông mi A Giáng còn vương nước mắt, hai mắt đỏ bừng bừng, cực kỳ giống một chú nai con bị thương, làm người khác thương xót tận đáy lòng.

A Giáng đột nhiên dang cánh tay ôm chặt Hoài Từ, dựa vào vai Hoài Từ, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ ôm trong chốc lát…… Không làm gì khác……”

Đôi tay Hoài Từ ngập ngừng, cuối cùng chỉ đành vỗ vỗ lưng A Giáng, khuyên nhủ an ủi: “Thoa thuốc trị thương trước đã, được không?”

“Thảo dược trên thế gian không có tác dụng với yêu tinh.” A Giáng trầm giọng nói.

Tim Hoài Từ lộp bộp, sao nàng lại không nghĩ tới vấn đề này chứ?

“Vậy…… ngươi nói cho ta, yêu tinh cần thoa cái gì?”

“Ta là hoa lê yêu, ngày mai nếu có ánh mặt trời, phơi nắng một chút liền có thể tốt hơn.” A Giáng hít hít cái mũi, khóe miệng ẩn ẩn có ý cười, nàng ôm chặt Hoài Từ thêm một chút, “Hoài Từ là người tốt, hôm nay đối xử tử tế, ngày sau ta sẽ báo đáp.”

Hoài Từ dịu dàng nói: “Nói ngốc gì vậy, không cần báo đáp.”

Đang lúc A Giáng chuẩn bị phản bác, bên ngoài phòng bếp vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.

“Hoài Từ! Sao ngươi lại chạy nơi này?”

“Là sư tỷ!” Hoài Từ hoảng hốt lui lại, khẩn trương mà hạ giọng nói: “Đừng để cho nàng ấy nhìn thấy ngươi, sư tỷ từ trước đến nay không tin có yêu tốt.” Nói xong, Hoài Từ xoay người đi nhanh ra cửa bếp, kịp thời ngăn cản Hoài Thiện, cười làm lành hỏi: “Sư tỷ, ngươi tìm ta?”

Cánh mũi Hoài Thiện khẽ nhúc nhích, ngửi ngửi nói: “Mùi thuốc trị thương à?” Nói xong, nàng vội vàng lôi kéo Hoài Từ đánh giá từ trên xuống dưới, “Ngươi bị thương nơi nào?”

Hoài Từ vội vàng nói: “Ta không có bị thương…… Là……” Nói đến một nửa, nàng vội vàng im tiếng, nàng cũng không thể nói nàng đang thoa thuốc cho một hoa lê yêu.

“Là ai?” Hoài Thiện nghi hoặc mà nhìn nhìn Hoài Từ, không đợi nàng giải thích, liền chen vào cửa, vội vàng nhìn lướt qua, bên trong không có một bóng người. Hoài Thiện thu lại ánh mắt nghi hoặc, yên lặng nhìn Hoài Từ, nhìn thấy trên mặt nàng không giấu được vẻ chột dạ, liền chất vấn: “Ngươi đừng nói với ta, mới vừa rồi ngươi đang thoa thuốc cho quỷ?”

“Sao có thể chứ!” Dư quang của Hoài Từ liếc nhìn trong phòng bếp, thấy A Giáng đã đi rồi, lặng yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, giải thích, “Từ Bi Sát chính là Phật môn thanh tịnh, sao lại có quỷ?”

“Ngươi đừng nói vậy, tối nay trên đường đi gió tuyết rất lớn, như là ẩn giấu đại yêu gì bên trong, đáng sợ thật sự.” Hoài Thiện nói như có thật, hiện nay nghĩ đến, trong lòng còn sợ hãi.

Hoài Từ cười hiền lành, gật đầu nói: “Ta tin tưởng sư tỷ.” Nàng chủ động thay đổi đề tài, “Thôn dân được cứu đều dàn xếp xong rồi?”

“Chính là dàn xếp xong lại không thấy ngươi, ta mới đến chỗ này tìm ngươi.” Hoài Thiện vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, tiến vào trong phòng bếp dạo một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm chậu gỗ chứa máu loãng, nghi hoặc hỏi, “Sao lại có máu vậy?”

“Ta cõng một đại thẩm trở về, máu trên người nàng ấy dính vào tay ta……” Dư quang nhìn thấy một hộp thuốc trị thương mở toang, Hoài Từ tiếp lời, “Ta còn tưởng rằng ta cũng bị thương, cho nên chuẩn bị rửa sạch sẽ thoa thuốc, còn chưa xong nữa, mới rửa sạch sẽ, sư tỷ liền tìm tới.”

“Là đại thẫm người đẫm máu kia à, lại không có bất kỳ miệng vết thương nào?” Hoài Thiện nhớ ra rồi, việc này thật sự kỳ quặc, cho nên Hoài Thiện mới một hai phải lập tức tìm Hoài Từ hỏi cho rõ ràng.

Hoài Từ chớp chớp mắt, ra vẻ khó hiểu: “Nàng không có vết thương nào? Vậy máu kia là của người khác?”

“Ta nghe thôn dân nói, có một tiểu cô nương mặc hồng y thật sự quỷ dị, không biết từ nơi nào chạy vào, đánh mỗi người một cái.” Hoài Thiện lại đánh giá nét mặt Hoài Từ, “Ngươi cũng chịu một cái.”

“Người ngươi nói là A Giáng cô nương đó.” Hoài Từ cố gắng giả vờ trấn định, tối nay khiến nàng từ một người không biết nói dối phải nói dối liên tiếp mấy lần, thật sự tội lỗi, nàng đã quyết định từ tối, chờ trấn an sư tỷ bên này xong, nàng nhất định phải đến Phật đường tụng kinh sám hối một đêm.

Hoài Thiện lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

“Nàng là ai?”

“Một lang trung sơn dã, từ nhỏ đã đi theo gia gia của nàng hành nghề y khắp nơi.”

“Sao ta không quen biết?”

“Sư tỷ cũng không đến rừng hoa lê thiền định, sao mà quen được?”

“Không phải người ở Ngưng Hoa Sơn?”

“Là một người tốt giúp đời trong giang hồ.”

Hoài Từ một bên nói, một bên tim đập cuồng loạn, may mà tối nay trước mặt không phải sư phụ, chỉ là sư tỷ, bằng không nàng thật sự trốn không thoát cặp mắt sắc bén của sư phụ.

Hoài Thiện bán tín bán nghi, nhịn không được hỏi: “Vậy nàng đâu?”

“Đi rồi.” Hoài Từ trả lời.

Hoài Thiện nhướng mày: “Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, một tiểu cô nương sao đi ngay trong đêm được?”

Hoài Từ trả lời: “Nàng cùng gia gia của nàng chỉ đi ngang qua, biết được thôn xóm phụ cận đã xảy ra chuyện, liền vội vội vội vàng đi cứu người.”

Tuy là lời Hoài Từ nói cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng Hoài Thiện cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

“Sư tỷ, đêm nay ngươi là muốn thẩm tra ta sao?”

“Ta là lo lắng ngươi bị thứ gì dơ bẩn quấn lấy!”

“Từ bi sát có Bồ Tát phù hộ, sao lại có thứ gì dơ bẩn dám bước vào!”

“……”

“Đi thôi, trở về nghỉ ngơi.”

“Nhưng mà……”

“Đi!”

Hoài Từ khoác tay sư tỷ đi đến cạnh cửa, cầm lấy cây dù, mở ra che cho cả hai, từ từ đi xa.

Linh quang lóe lên, A Giáng từ sau bếp ló ra nửa cái đầu.

Hoài Từ chưa bao giờ nói dối, tối nay vì nàng lại nói nhiều lời nói dối như vậy, trong lòng nhất định không thoải mái. A Giáng sinh ra áy náy trong lòng, nàng nghĩ, sau này có hai đại sự muốn làm —— lật tung Ngưng Hoa Sơn tìm gia gia cùng báo đáp Hoài Từ.

Thật vất vả đẩy sư tỷ đi, Hoài Từ rốt cuộc có thể tới Phật đường sám hối.

Nàng đóng cửa điện lại, thêm chút dầu mè vào Phật đăng, liền thành kính mà quỳ gối trên đệm hương bồ, thành tâm sám hối.

“Đệ tử Hoài Từ tối nay nói dối nhiều lần, tự biết tội nghiệt, nguyện tụng kinh ngàn lần, tự xét lại mình, xin Bồ Tát chớ trách, tha thứ cho đệ tử một lần.” Nói xong, Hoài Từ vái Bồ Tát ba vái, chắp tay trước ngực, bắt đầu tụng kinh văn.

Bỗng nhiên, bên trái vang lên thanh âm đệm hương bồ rơi xuống đất.

Hoài Từ kinh ngạc vội mở mắt ra nhìn, lại thấy A Giáng quỳ xuống.

“Ngươi…… Ngươi không muốn sống sao!” Hoài Từ nhảy dựng, bảo vệ A Giáng trong lòng, “Nơi này thờ phụng Bồ Tát, ngươi tự tiện tiến vào, chẳng may Bồ Tát trách tội ngươi thì làm sao bây giờ?”

A Giáng không nghĩ tới Hoài Từ sẽ ôm nàng chặt như vậy, chặt đến mức tim nàng đập cũng có chút rối loạn.

“Nếu Bồ Tát muốn trách tội ta, đã sớm trách tội ta.” A Giáng giải thích, “Ta biết ngươi nói dối, trong lòng không thoải mái, cho nên mới nghĩ tới đồng hành cùng ngươi. Ngươi…… Ngươi buông ra trước đã, ta sắp không thở nổi.”

Hoài Từ nửa tin nửa ngờ, chậm rãi buông hai tay ra, đợi một lát, tin tưởng Bồ Tát không có trách tội nàng ấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi không nên ở lại trong chùa.”

“Bên ngoài lạnh lẽo, lúc trước còn có gia gia bên cạnh ta, hiện giờ chỉ còn một mình ta.”

Thanh âm A Giáng thấp xuống, nhắc tới “gia gia”, tiếng nói của nàng lại khàn khàn.

Hoài Từ sợ nàng lại khóc, nhanh chóng nói: “Ta không nên nói câu kia.” Nàng đang muốn trở lại đệm hương bồ quỳ đàng hoàng, lại bị A Giáng kéo kéo ống tay áo.

“Tụng kinh sám hối, Bồ Tát có thể nghe thấy sao?”

“Sư phụ nói, có thể.”

“Vậy ngươi dạy ta hai câu, ta niệm niệm, có lẽ Bồ Tát sẽ thả gia gia ra.”

“Thả?”

Hoài Từ còn tưởng rằng gia gia của nàng ấy gặp bất trắc, không nghĩ tới lại là bị Bồ Tát giam giữ.

“Ừm, Bồ Tát nói hắn làm sai, cho nên giam hắn xem như trừng phạt.”

“Làm sai cái gì?”

Đây là chuyện mà cả đời A Giáng cũng không hiểu, nàng cùng gia gia rõ ràng làm việc thiện, lại thành quấy nhiễu Thiên Đạo, vô cớ chịu phạt.

Hoài Từ thấy nàng không trả lời, nghĩ đến câu hỏi nàng ấy đã hỏi nàng ở phòng chất củi, nghĩ đến nàng ấy cũng không biết rốt cuộc sai ở nơi nào.

“Không đề cập tới việc này, miễn cho Bồ Tát nghe thấy, lại nói ta chết cũng không hối cải.” A Giáng đã không có gia gia, cũng không thể lại làm Bồ Tát thấy phiền, như vậy gia gia càng không về được.

Nói nàng sai, nàng liền nhận sai, chỉ cần nàng thành tâm thành ý, Bồ Tát cũng sẽ nhìn thấy chứ.

A Giáng chôn oán giận xuống đáy lòng, quỳ gối trên đệm hương bồ, nghiêm túc nói: “Hoài Từ, ngươi niệm một câu, ta niệm một câu.”

“Được.” Hoài Từ quỳ gối bên cạnh A Giáng, chậm rãi tụng: “Quan Thế Âm Bồ Tát, hành thâm Bát Nhã Ba La Mật, chiếu kiến ngũ uẩn không, độ nhất thiết khổ ách.”

Quan Thế Âm Bồ Tát, thực hành thâm sâu Bát Nhã Ba La Mật, soi thấy năm uẩn đều là không, độ qua mọi khổ đau ách nạn.

A Giáng ở bên ngoài Từ Bi Sát đắm trong Phật pháp đã lâu mới biến hoá thành người, nàng nghe qua rất nhiều người tụng kinh, chưa bao giờ trong lòng sinh ra gợn sóng như hôm nay, cảm thấy kinh văn này phá lệ dễ nghe.

Nàng biết tất cả nguyên nhân sâu xa đều bởi vì người niệm kinh là Hoài Từ.

Hoài Từ niệm xong một câu, cũng không có nghe thấy A Giáng tụng theo, khi nhìn về phía nàng ấy, lại thấy trong đáy mắt nàng ấy có thứ ánh sáng khác lạ, trong ánh sáng kia chỉ có một người, đó chính là nàng, Hoài Từ.

Hoài Từ không hiểu lúc này rung động bởi vì cái gì, A Giáng cũng không hiểu tâm duyệt bởi vì cái gì.

Ánh đèn lay động, ánh sáng mờ nhạt lặng yên nung đỏ mặt hai người.

Hoài Từ cuống quít dời tầm mắt, thấp giọng hỏi: “Còn niệm không?”

A Giáng cũng co quắp mà cúi đầu xuống, giọng còn thấp hơn: “Niệm.”

_____

Chú giải

Bát Nhã Ba La Mật: tên một số bộ kinh quan trọng.

Ngũ uẩn/năm uẩn: tượng trưng năm yếu tố tạo thành con người là Sắc uẩn (thân và sáu giác quan), Thọ uẩn (cảm giác), Tưởng uẩn (nhận biết về sự khác biệt), Hành uẩn (toan tính, suy tư), Thức uẩn (nhận thức mặc định, chân lý).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip