Chương 55: Cô ấy là trường hợp ngoại lệ
Editor: Callmenhinhoi
--------------
Tề Tranh tiếp xúc với Nhạc tổng không nhiều, phần lớn chỉ chào hỏi xã giao, lời qua tiếng lại cũng chưa đến vài lần. Tuy vậy, nàng vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của ông ấy. Thẩm Chi Băng chắc chắn không thể không nhận ra.
Sau khi uống cạn ly rượu mời của Nhạc tổng, bọn họ không đi thẳng vào chủ đề chính mà trò chuyện về dự đoán tình hình kinh tế năm tới.
"Dựa trên hàm ý của Thẩm tổng, có vẻ qua năm bên cô vẫn giữ cái nhìn lạc quan nhỉ?" Nhạc tổng khẽ cười.
"Những lo ngại của Nhạc tổng không sai. Tốc độ tăng trưởng những năm gần đây đúng là đã chậm lại, việc cẩn trọng là cần thiết, nhưng tôi vẫn tin vào những điểm sáng tích cực và lạc quan hơn." Thẩm Chi Băng điềm nhiên đáp.
Nhạc tổng nheo mắt cười rồi nhìn sang Tề Tranh: "Vậy Tiểu Tề nghĩ thế nào?"
Tề Tranh từ nãy giờ yên lặng nghe họ trao đổi, thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ riêng trong đầu. Phần lớn những gì nàng nghĩ đều khá đồng tình với quan điểm của Thẩm Chi Băng. Nhưng khi bị hỏi trực tiếp như vậy, nàng không khỏi khẩn trương.
Thẩm Chi Băng cười nhẹ, xen vào: "Nhạc tổng, Tề Tranh là nhân viên phân tích số liệu ở phòng thư ký của tôi. Ngài hỏi như vậy, lại còn ngay trước mặt tôi, cô ấy làm sao dám trả lời?"
Lời nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng ý bảo vệ Tề Tranh thì rất rõ ràng.
Nhạc tổng mỉm cười giải thích: "Thẩm tổng đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ Tiểu Tề, nên muốn nghe thử quan điểm của cô ấy. Lần hợp tác trước cô ấy đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc. Một người trẻ có tiềm năng như thế mà làm việc dưới trướng cô vài tháng, chắc chắn tiến bộ vượt bậc."
Thẩm Chi Băng ngoài mặt mỉm cười nhưng thầm biết rằng lời khen này chỉ nhằm thăm dò. Ông ấy đang muốn tìm hiểu lập trường thật sự của cô thông qua Tề Tranh- một người trẻ còn thiếu kinh nghiệm.
"Quan điểm của Tề Tranh chắc cũng giống tôi thôi, cẩn trọng nhưng lạc quan," Thẩm Chi Băng quay sang nhìn nàng, ánh mắt ẩn ý.
Có đúng vậy không?
Tề Tranh gật đầu: "Đúng vậy, ý kiến của tôi cũng không khác gì Thẩm tổng."
Nhạc tổng có vẻ hơi thất vọng vì chỉ nhận được một câu trả lời chung chung, nhưng Thẩm Chi Băng thì mỉm cười hài lòng. Cô và Tề Tranh ngày càng thấu hiểu ý nhau, quả là một tài năng đáng để bồi dưỡng.
Nhạc tổng không đề cập đến việc gặp Liên Ngạo ở bãi đỗ xe, và Thẩm Chi Băng cũng tỏ ra như không biết gì. Ông vốn không phải là người thích mời rượu, suốt cả buổi tiệc chỉ uống vài ly tượng trưng.
Nhưng việc Nhạc tổng chủ động mời ăn tối chắc chắn không đơn giản chỉ để dùng bữa. Tề Tranh quan sát cả hai bên nhiều lần, thấy họ đều giữ vẻ điềm tĩnh, không chút nôn nóng, trái lại chính nàng là người đứng ngoài mà cảm thấy bồn chồn.
Cuối cùng, Nhạc tổng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Dự án hợp tác của Vĩnh Phong tiến triển rất thuận lợi. Năm nay chắc chắn kết quả kinh doanh sẽ rất đẹp mắt, và điều này phần lớn là nhờ có Thẩm tổng."
"Hợp tác là sự lựa chọn của cả hai phía. Tôi cũng phải cảm ơn Nhạc tổng đã cho Thẩm thị cơ hội."
Nhạc tổng như muốn nói gì nhưng lại ngập ngừng, lời đã đến miệng nhưng vẫn không tìm được lúc thích hợp để bày tỏ.
Thẩm Chi Băng nhận thấy biểu cảm rõ ràng của ông ta nhưng không vội hỏi, chỉ lặng lẽ chờ ông mở lời.
Đến cả Tề Tranh cũng thấy lo lắng thay cho Nhạc tổng. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cớ sao phải kéo dài như vậy? Là một tổng giám đốc từng trải, lẽ nào ông chưa quen với những tình huống tương tự à?
Không khí trên bàn ăn chợt lắng xuống. Cuối cùng Nhạc tổng nói: "Thật ra, lý do tôi mời Thẩm tổng dùng bữa tối hôm nay là để hỏi về kế hoạch mở rộng lĩnh vực kinh doanh của công ty."
Tề Tranh ngạc nhiên. Thẩm thị đã có mặt ở rất nhiều lĩnh vực, thậm chí cả các ngành liên quan đến đời sống cơ bản. Nàng không thể đoán được còn ngành nào mà Thẩm thị chưa đặt chân tới nhưng lại cảm thấy hứng thú.
"Nhạc tổng, ông cứ nói tiếp."
"Thật ra, dự án Vĩnh Phong chỉ là một thử nghiệm nhỏ. Mục đích không chỉ là giúp công ty thoát khỏi nguy cơ mất thanh khoản, mà còn nhằm tìm kiếm một đối tác có thực lực và thành ý hợp tác lâu dài."
Thẩm Chi Băng khẽ nâng cằm, điều này rất gần với những gì cô đã dự đoán trước.
Nhạc tổng tiếp tục: "Người nắm quyền thật sự phía sau Vĩnh Phong vốn ở nước ngoài. Ông ấy còn sở hữu rất nhiều tài sản khác, nhưng sức khỏe ngày càng giảm sút, và gia đình chưa chọn được người kế nghiệp. Vì thế, ông ấy muốn bán hết sản nghiệp để tập trung dưỡng bệnh."
Lông mày Thẩm Chi Băng khẽ nhíu lại. Cô điềm tĩnh hỏi: "Nếu đã muốn bán, vậy định bán bao nhiêu?"
"Bán tất cả."
Tề Tranh giật mình kinh ngạc.
Bán toàn bộ sao?
Nhìn vẻ nghiêm túc của Nhạc tổng, nàng chợt nhận ra đây chắc chắn là một thương vụ rất lớn.
Thẩm Chi Băng không vội trả lời. Cô trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Vì sao ông ấy lại nghĩ rằng Thẩm thị sẽ quan tâm đến những tài sản này?"
"Bởi vì chúng sẽ giúp Thẩm thị hoàn thiện nhanh chóng bản đồ kinh doanh quốc tế và thậm chí làm các đối thủ cạnh tranh của cô biến mất."
Những công ty đủ sức cạnh tranh với Thẩm thị vốn dĩ rất ít và đều có thực lực đáng gờm. Khả năng khiến họ rời khỏi thị trường cho thấy giá trị khổng lồ của khối tài sản này.
"Lần này ông chỉ mời riêng Thẩm thị, hay vẫn mở rộng cho nhiều công ty cùng tham gia như trước?"
Nhạc tổng khẽ cười, biết rằng những điểm thiếu sót trong dự án trước đã bị Thẩm Chi Băng nhìn thấu.
"Lần trước đúng là thử nghiệm, nhưng lần này tôi chỉ nhắm đến Thẩm thị. Mọi thứ còn tùy thuộc vào thái độ của Thẩm tổng."
Nhạc tổng bày tỏ thái độ chân thành, nhưng Thẩm Chi Băng chỉ chậm rãi vuốt ve chiếc ly, không lập tức đưa ra câu trả lời.
Trước đó cô và Tề Tranh đã từng suy đoán rằng tư bản đứng sau Vĩnh Phong chắc chắn đang để mắt đến Thẩm Thị. Ban đầu cô chỉ nghĩ đơn giản là hợp tác, nhưng không ngờ đối phương lại thật sự tìm người mua lại công ty.
"Thẩm tổng không cần vội trả lời. Dù sao đây không phải là chuyện nhỏ. Nhưng nếu cô thật sự quan tâm, e rằng sẽ phải tự thân ra nước ngoài. Trao đổi trực tiếp sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc tôi làm người truyền lời."
Bữa ăn diễn ra khá thoải mái. Nhạc tổng ngoại trừ lần dò xét và thể hiện ý định ban đầu, cũng không nhắc nhiều về việc hợp tác. Ngược lại, ông vài lần chuyển hướng câu chuyện sang Tề Tranh. Những câu hỏi không quá khó trả lời, nên Thẩm Chi Băng cũng không bận tâm quá nhiều.
"Thẩm tổng, có thể cho tôi biết bí quyết tìm được nhân tài như vậy không? Có phải cô cài người khắp nơi, rồi thu hút những học sinh xuất sắc nhất từ sớm?"
Chưa để Thẩm Chi Băng đáp lời, Nhạc tổng đã cười nói tiếp: "Người ta đồn rằng Thẩm thị không tuyển sinh viên theo lối thông thường. Tiểu Tề chính là minh chứng rõ ràng nhất."
Thẩm Chi Băng nhấp một ngụm trà, từ tốn đáp: "Cô ấy là trường hợp ngoại lệ, không giống những tình huống thường thấy."
Trên thực tế, cô còn phải cảm ơn Lâm Mộc Vân, nếu không cô đã không phát hiện được viên ngọc thô này.
Ra khỏi nhà hàng, khi vừa ngồi vào xe, Thẩm Chi Băng đã nói: "Hai ngày tới cô đi Mỹ cùng tôi."
"Cô quyết định sẽ tham gia thương vụ này à?"
"Những gì vừa nghe đều rất đáng để suy nghĩ. Phần lớn tài sản đang sinh lợi nhuận, một số dù đã cũ nhưng nếu xử lý khéo vẫn thu hồi được nhiều vốn. Đây là cơ hội lớn."
Nhạc tổng nói những thứ lợi ích kia quả thật đáng để làm lòng người khát vọng. Nếu không phải chính do ông ta nói ra thì Thẩm Chi Băng cũng rất khó nghĩ được đằng sau nhiều công ty to lớn thế đều là do một công ty tư bản khống chế.
"Nhưng để mua toàn bộ thì cần một khoản đầu tư khổng lồ. Nếu số tiền này phải trả vào năm sau, e rằng sẽ ảnh hưởng lớn đến công ty."
Kinh tế những năm gần đây tăng trưởng chậm lại rõ rệt. Trong ngắn hạn, rất khó có sự phục hồi nhanh chóng. Thẩm thị đã chuẩn bị sẵn cho mùa đông lạnh lẽo bằng cách cắt giảm chi phí không cần thiết và thanh lý tài sản không sinh lời. Chính vì thế, Thẩm Chi Băng mới mạnh tay cải tổ hệ thống chi nhánh. Dù là công ty lớn, nếu bị hút máu bởi những đơn vị yếu kém, cũng khó mà trụ được lâu.
Thẩm Chi Băng trầm ngâm: "Tình hình tài chính quả thật không khả quan, thuyết phục cổ đông sẽ không dễ dàng. Nhưng cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có. Nếu chúng ta không nhanh tay, những công ty khác sẽ hợp sức và chiếm lấy."
Tề Tranh gật đầu, suy nghĩ sâu xa hơn khi nghe Thẩm Chi Băng nói tiếp: "Đã có người đi trước một bước, liên thủ lại với nhau không chỉ vì lợi ích gia đình. Có lẽ họ cũng muốn nuốt trọn miếng mồi ngon này."
Liên Ngạo và Lâm Mộc Vân là hai cái tên hiện lên trong đầu nàng. Tề Tranh vô thức nhìn Thẩm Chi Băng, nhưng ngoài vẻ mệt mỏi thoáng qua, nàng không thấy điều gì khác thường ở con người trước mặt.
"Thứ tốt thì luôn có người tranh giành. Quan trọng là ai có năng lực thật sự để giữ được nó. Gặp mặt một lần, dù không thành công cũng không mất mát gì nhiều."
......
Tề Tranh theo Thẩm Chi Băng đến Mỹ. Tưởng Du Du không còn tỏ ra hâm mộ như trước mà ân cần dặn dò: "Chú ý lệch múi giờ, ăn uống cẩn thận, tránh bị cảm lạnh đấy nha. Tóm lại phải hết sức để ý."
Có lẽ ảnh hưởng từ những đồng nghiệp khác thường đi công tác, Tưởng Du Du không nghĩ việc sang Mỹ làm việc là chuyện vui vẻ gì.
Thẩm Chi Băng không giao cho Tề Tranh quá nhiều nhiệm vụ. Lý do chính là vì Nhạc tổng từng nhắc đến biểu hiện xuất sắc của nàng trong dự án Vĩnh Phong, nên đối phương đã có ấn tượng. Cô cũng muốn Tề Tranh có thêm cơ hội rèn luyện để phát huy tiềm năng.
Tề Tranh rất có năng khiếu nhưng còn thiếu kinh nghiệm giao tiếp và ứng biến thương trường. Đôi lúc nàng quá nhạt nhòa, dễ khiến người khác xem nhẹ. Điều này không phù hợp với môi trường khốc liệt, nơi thời gian và cơ hội là tiền bạc.
Tuy nhiên, Thẩm Chi Băng không muốn đẩy nàng ra chiến trường quá sớm. Làm vậy chỉ phản tác dụng, thậm chí có thể cản trở sự phát triển của Tề Tranh.
"Khụ khụ... Số liệu này không khớp với dự đoán, tôi đã chỉnh sửa rồi." Tề Tranh đặt bản báo cáo phân tích hoàn chỉnh lên bàn.
Các nàng làm việc trong phòng riêng của Thẩm Chi Băng. Tối đến mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Vân Phỉ nghe tiếng ho của Tề Tranh liền lo lắng: "Cô vẫn chưa khỏi bệnh à?"
Tề Tranh che miệng lắc đầu, không hiểu sao lại ho dữ dội như vậy.
"Về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để tôi lo."
Lịch gặp mặt đã được sắp xếp. Như thường lệ, Thẩm Chi Băng chuẩn bị kỹ càng, tài liệu chất đầy bàn.
"Cô vẫn phải làm việc mà, sao tôi có thể đi ngủ một mình được?" Tề Tranh ngồi lại chỗ cũ, không chịu về.
Thẩm Chi Băng liếc mắt nhìn nàng: "Đã bị bệnh mà còn cứng đầu? Cô là muốn đến ngày ký hợp đồng liên tục ho ngay trước mặt đối tác cho họ xem à?"
Tề Tranh nghẹn lời, nàng đương nhiên không nghĩ như vậy.
Thẩm Chi Băng nghiêm túc nói: "Tề Tranh, trước tiên cô hãy chăm sóc bản thân cho tốt đã. Công việc tuy quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn phải đặt lên hàng đầu."
Tề Tranh cảm thấy những lời này không sai, nhưng trước đây chẳng phải chính Thẩm Chi Băng cũng thường xuyên cố gắng quá mức?
"Thẩm tổng, cô... cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt." Tề Tranh nghĩ ngợi, không muốn trách móc.
Chờ Tề Tranh trở về phòng, Vân Phỉ quay đầu lại nhìn Thẩm Chi Băng: "Lần này vì sao muốn đưa Tiểu Tề theo vậy? Công việc phân tích số liệu có thể hoàn thành ở Hải Thành, thậm chí còn tiện lợi và hiệu quả hơn."
"Cô ấy sẽ không ở vị trí này lâu nữa, cả cô và tôi đều biết rõ điều đó. Khó khăn lắm mới có cơ hội, vì sao không cho cô ấy thêm chút kinh nghiệm?" Thẩm Chi Băng đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý, và Vân Phỉ không hề nghi ngờ gì thêm.
Nói xong, Thẩm Chi Băng nhìn chằm chằm vào báo cáo trên tay, suy nghĩ miên man.
Lý do vừa nói thực sự hợp lý, nhưng còn có một lý do cá nhân mà cô chưa đề cập.
Chính là cô muốn đưa Tề Tranh theo, nhưng không rõ nguyên nhân cụ thể. Có lẽ, cô đơn giản chỉ muốn được gần bên nàng ấy.
Có lẽ, cô lại nhớ đôi môi của nàng ấy.
Thẩm Chi Băng phát hiện dục niệm trong mình ngày càng trở nên thường trực. Cảm giác muốn gặp nàng dâng trào, cô nhắn tin cho Tề Tranh ngay sau khi vừa đi tắm xong, hỏi nàng hiện tại cảm thấy như thế nào rồi.
Có lẽ vì ngủ quá say, Tề Tranh rất lâu mới hồi đáp.
Thẩm Chi Băng có phần thất vọng, nhưng buổi tối khi ngủ lại mơ một giấc mộng khiến chính cô cũng bất ngờ.
Tỉnh lại, cảm giác bên hông hơi nhức mỏi, trong lòng cũng có chút phiền muộn mơ hồ.
Trong mộng, cô ôm được người mình luôn khao khát, và những nụ hôn nhẹ nhàng lướt trên má làm cô cảm thấy thỏa mãn nhưng vẫn đầy tiếc nuối.
Thẩm Chi Băng ngồi tựa đầu giường, còn đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, Tề Tranh gọi đến.
"Thẩm tổng, cô tìm tôi tối qua à?"
"Ừm, muốn hỏi cô cảm thấy thế nào rồi?"
"Không tốt lắm. Hôm nay bệnh có vẻ nặng hơn."
Nghe giọng nàng, Thẩm Chi Băng nhíu mày.
"Hôm nay đừng làm việc, cô đi khám bác sĩ đi."
Cô nhờ Vân Phỉ liên hệ bệnh viện tư nhân và cử người đi cùng Tề Tranh. Nhưng khi trở về, tình trạng của nàng ấy cũng không khá hơn.
Thẩm Chi Băng đến phòng Tề Tranh, thấy nàng ấy đang nằm nghiêng trên giường, tay đặt lên trán.
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Họ bảo tôi vốn đã yếu, cộng thêm việc chênh lệch múi giờ, cường độ công việc cao và ăn uống không tốt, nên bệnh bộc phát."
Giọng Tề Tranh nhẹ nhàng nhưng buồn bã, không giống thái độ thường ngày.
"Cô làm sao vậy?" Thẩm Chi Băng hỏi.
Tề Tranh trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Trước đây không thấy mình kém tiếng Anh, nhưng giờ mới biết tôi ngay cả mô tả bệnh tình cũng không rõ ràng."
Tiếng Anh của Tề Tranh không hề tệ, nhưng không thể so với Thẩm Chi Băng hay Vân Phỉ, những người đã sống và học tập ở nước ngoài nhiều năm.
"Miễn có thể giao tiếp là được, đâu cần như đi thi."
Tề Tranh ngồi dậy, nhìn Thẩm Chi Băng: "Thẩm tổng, cô có biết hôm nay tôi phải dùng tay chân để diễn tả cho bác sĩ đã xấu hổ thế nào không?"
Thẩm Chi Băng bật cười, khiến Tề Tranh trừng mắt.
"Khi mới ra nước ngoài, tôi cũng như vậy."
Thấy Tề Tranh không tin, Thẩm Chi Băng giải thích: "Khám bệnh ở nước ngoài không đơn giản. Bác sĩ có thể hiểu lời cô, nhưng chưa chắc hiểu bệnh của cô."
Tề Tranh nghĩ thầm, đúng là sinh bệnh khiến con người dễ mềm yếu hơn.
"Cảm ơn Thẩm tổng đã an ủi."
"Không phải an ủi, mà là sự thật. Cô không cần vì chuyện này mà đánh giá thấp bản thân."
Thẩm Chi Băng liếc nhìn bàn ăn, thức ăn vẫn còn nguyên.
"Bệnh đến mức không muốn ăn cơm à?"
Tề Tranh nghe giọng cô trêu chọc, bèn đáp: "Cơm dở quá, tôi ăn không nổi."
Ngày thường không kén ăn, nhưng sinh bệnh khiến nàng đặc biệt nhớ hương vị quê nhà.
"Vậy cô muốn ăn gì?"
"Hoành thánh, loại mới gói đấy, rất mềm và thơm." Nói xong, Tề Tranh như mơ tưởng mùi vị quê hương.
Thẩm Chi Băng nhướng mày, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt." Rồi cô rời đi.
Tề Tranh lại nằm xuống, cảm xúc chưa hoàn toàn tốt lên nhưng đã khá hơn đôi chút.
Thẩm Chi Băng trở về phòng, gọi Vân Phỉ: "Cô biết chỗ nào bán hoành thánh Hải Thành không?"
Tưởng Du Du biết Tề Tranh bị bệnh, chỉ cần có thời gian rảnh là lại hỏi thăm sức khỏe, khiến Tề Tranh dở khóc dở cười: "Cậu còn lo cho tớ hơn cả bác sĩ nữa."
Tưởng Du Du không đùa, giọng điệu nghiêm túc pha chút thương cảm: "Cậu một thân một mình đi xa như thế, chẳng ai bên cạnh chăm sóc. Bị bệnh mà vẫn cố làm việc, là bạn học cũ và bạn cùng phòng của cậu, quan tâm như thế cũng là chuyện bình thường thôi."
Tề Tranh xì mũi vào khăn giấy, lòng chợt dâng lên chút xúc động.
Quả thực, người ốm thường hay dễ buồn bã hơn bình thường.
"Thẩm tổng cho tớ nghỉ rồi. Tớ không làm việc nữa đâu, khám bác sĩ xong là về nằm ngay."
"Cậu nghỉ thật à? Đừng để rồi chỉ là ngoài miệng nói vậy, xong lát nữa lại nào là cần tài liệu này, nào là muốn văn bản kia, rồi mong tớ thông cảm."
"Ha ha, nghe quen thế nhỉ? Cậu làm như đã từng bị tra tấn ở văn phòng nhiều lắm vậy."
Tưởng Du Du bĩu môi: "Làm gì được như cậu, gặp cô sếp hào phóng."
Ngẫm lại thì cũng đúng. Thẩm Chi Băng quả thực không phải người keo kiệt. Bỏ qua chuyện tình cảm, cô ấy chẳng có gì đáng trách.
Tề Tranh nhớ dáng vẻ nghiêm túc nhưng chân thành khi Thẩm tổng khuyên nhủ mình lúc nãy. Thật khác xa vẻ lạnh lùng ngày trước.
Nàng thầm cảm thán: Đúng là sau khi dứt khỏi kẻ tệ bạc và thoát khỏi chuyện tình cảm sai lầm, cuộc đời liền sáng sủa hẳn.
Hai người đang tán gẫu thì chuông cửa vang lên. Tề Tranh cầm điện thoại đi ra cửa, nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng đó.
Mở cửa, nàng nghe đối phương lễ phép nói bằng tiếng Anh rằng có đồ ăn gửi cho nàng.
Tề Tranh nhận lấy, thấy gói đồ trông không giống món từ nhà hàng khách sạn, mà như đồ ai đó đặt từ quán bên ngoài.
Hơi nóng còn bốc lên. Nàng thao tác hơi chậm, trong khi Tưởng Du Du ở đầu dây bên kia tò mò chờ xem có gì.
Tề Tranh mở hộp, vén nắp ra, và chính mình cũng sửng sốt.
"Là gì thế?" Tưởng Du Du sốt sắng hỏi.
"Hoành thánh."
"Gì cơ?"
"Hoành thánh."
Tưởng Du Du ngớ người rồi bật cười: "Không đùa chứ? Ở Mỹ mà còn ăn hoành thánh được à? Sao không tiện thể gọi luôn bánh rán hành?"
"Bị ốm nên tớ thèm mấy món quê nhà, biết làm sao được."
"Cũng đúng. Nhưng nghe nói đồ Trung Quốc ở Mỹ không ra gì đâu. Đừng hy vọng nhiều, kẻo lại chỉ ăn được vỏ."
Tề Tranh cười không đáp. Món hoành thánh này trông rất ổn, mùi thơm cũng hấp dẫn hơn cả nhiều quán ở Hải Thành.
"Thôi, không làm phiền cậu ăn nữa. Nhớ chụp hình gửi cho tớ xem hoành thánh ở Mỹ khác gì nha."
Tề Tranh lập tức gửi hai bức ảnh, một toàn cảnh, một cận cảnh. Đáp lại là ba dấu chấm than kèm hai chữ "Muốn ăn".
Khi cắn miếng đầu tiên, nàng lập tức tròn mắt kinh ngạc. Vị ngon vượt xa mong đợi, thậm chí gợi nhớ đến hương vị hoành thánh thủ công nguyên bản khó tìm ở Hải Thành. Một bát này thôi đã giúp bệnh tình vơi đi phân nửa rồi.
Có thêm bánh rán hành thì tuyệt, nhưng nàng nghĩ không nên mơ mộng nhiều. Nhớ lại hương vị ấy chỉ khiến dạ dày cồn cào hơn. Lần này bệnh có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước.
Tề Tranh ngủ không sâu, nửa đêm tỉnh dậy nhiều lần, cuối cùng bật dậy xem tài liệu. Nàng luôn cảm giác không đọc một ngày là sẽ tụt lại. Nhưng Thẩm Chi Băng và Vân Phỉ nhất quyết bắt nàng nghỉ ngơi.
"Sao lại thành ra bản thân nghỉ ngơi còn sếp và lãnh đạo lại làm việc chứ?" Nàng thầm lẩm bẩm.
Không muốn làm phiền ai, nàng đành mở phim xem, đồng thời nghiên cứu hộp hoành thánh. Tra trên mạng mới biết món này đến từ một quán Trung nổi tiếng, nhưng không có trong thực đơn. Chắc chỉ có khách quen mới được phục vụ.
Nàng đánh dấu lại, tính khi khỏe hơn sẽ tự đến thử.
Nhưng đến sáng, tình trạng càng tệ. Nàng không chỉ cảm cúm mà còn sốt cao.
Người hiếm khi bệnh một khi bị ốm thì như là tra tấn.
Nàng gắng gượng đến 7 giờ mới gọi Vân Phỉ. Thẩm Chi Băng và Vân Phỉ lập tức tới.
Nhìn nàng tiều tụy như vậy, Thẩm Chi Băng cau mày cố kìm nén cơn giận.
Vân Phỉ dịu giọng phá tan không khí nặng nề: "Tiểu Tề à, lần sau thấy không khỏe thì báo ngay nhé, đừng lo thời gian. Cô ở một mình mà lỡ có chuyện thì nguy hiểm lắm."
Tề Tranh cười gượng: "Chỉ là sốt thôi, tôi chịu được. Nếu có gì cấp tính chắc chắn tôi sẽ gọi ngay."
Thẩm Chi Băng vẫn nghiêm mặt. Đi cùng cô là một bác sĩ người Hoa.
"Tề tiểu thư, tôi là bác sĩ Paul. Giờ tôi sẽ kiểm tra sơ bộ cho cô."
Tề Tranh ngoan ngoãn phối hợp. Bác sĩ cười bảo: "Không nghiêm trọng đâu. Cô bị suy giảm miễn dịch do làm việc quá sức, lệch múi giờ và thay đổi khẩu phần ăn. Chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi."
Thẩm Chi Băng sai Vân Phỉ tiễn bác sĩ, còn mình ở lại.
Tề Tranh kéo khóe miệng: "Thẩm tổng, làm công việc trễ nải rồi, khỏe lại tôi sẽ làm bù ngay."
"Bù bằng cách nào?"
Nàng nghĩ ngợi rồi đáp: "Khi thuốc phát huy công dụng chắc tôi sẽ tỉnh táo hơn, có thể tranh thủ..."
"Bao nhiêu lần tôi phải nhắc cô nghỉ ngơi thì mới chịu hiểu? Công ty thiếu cô một hai ngày không sao, nhưng sức khỏe thì không thể quên điều dưỡng."
Tề Tranh mím môi im lặng.
"Hy vọng cô có thể phân rõ đâu là chính, đâu là phụ. Tôi bảo cô nghỉ thì cứ nghỉ."
Sau khi Thẩm Chi Băng đi, Vân Phỉ quay lại với giọng nhẹ nhàng hơn:
"Thẩm tổng đã bảo cô nghỉ ngơi thì cứ an tâm mà nghỉ. Chi phí công tác và trợ cấp sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Nếu có muốn ăn món gì thì cứ nói với tôi, đừng lo về chuyện chi tiêu."
Tề Tranh hơi bối rối. Nàng đi công tác cùng họ, đáng lý phải là người lo những việc lặt vặt, vậy mà thân thể lại không chịu hợp tác trong hoàn cảnh mới lạ này.
"Cô không cần quá áp lực. Thẩm tổng đưa cô đi lần này chủ yếu để cô có cơ hội tiếp xúc thị trường nước ngoài nhiều hơn, chứ không phải để cô phân tích số liệu liên tục không ngừng nghỉ."
Những lời này giúp Tề Tranh thả lỏng phần nào. Dẫu vậy, nàng vẫn không lấy làm vui vì vẫn xem đó là trách nhiệm công việc.
"Có muốn ăn thêm chút hoành thánh không?" Vân Phỉ hỏi trước khi rời đi.
"Hóa ra thư ký Vân đã mua cho tôi à? Tôi còn tưởng là..."
Vân Phỉ mỉm cười: "Là Thẩm tổng bảo tôi tìm người làm đấy. Nếu cô còn muốn, tôi sẽ gọi người mang tới."
Tề Tranh thấy hơi thèm. Mỗi lần ốm nàng chẳng muốn ăn gì, nhưng mùi vị của hoành thánh dường như có sức hút kỳ lạ.
Nhìn vẻ do dự của nàng ấy, Vân Phỉ cười: "Cứ ngủ một lát trước đã. Hoành thánh phải làm tươi nên sẽ hơi lâu. Cô nghỉ ngơi đi, đừng lo."
Thật sự là làm tươi!
Tề Tranh nghĩ thầm, đúng là một câu nói của Thẩm tổng cũng đủ sức mạnh ghê gớm.
Nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ, chẳng hề hay biết có người vào phòng. Vì sợ nàng cố chấp không nhận giúp đỡ, Thẩm Chi Băng và Vân Phỉ mỗi người đều giữ một chiếc thẻ phòng. Tề Tranh tuy không phản đối nhưng nghĩ chắc họ bận rộn lắm, sẽ không đến phòng nàng nếu không có việc.
Thẩm Chi Băng nhận được cuộc gọi từ Liên Ngạo báo rằng hắn ta cũng đang ở Mỹ, ngay gần cô.
Gọi vào số công việc, Liên Ngạo không ngại khi nói chuyện nghiêm túc. Thẩm Chi Băng vốn là người rạch ròi giữa công và tư, nên nếu hắn muốn gặp vì công việc thì cô cũng không từ chối.
Nhưng trước khi ra khỏi phòng, cô lại không kìm được muốn liếc nhìn Tề Tranh thêm một lần.
Thẩm Chi Băng trân trọng năng lực và thái độ làm việc của Tề Tranh nhưng cũng bị cô nàng này làm cho phát cáu. Nhìn vẻ yếu ớt của Tề Tranh, cô chẳng rõ vì sao lại thấy tức giận — có lẽ vì cô gái trẻ này không biết tự chăm sóc bản thân, hoặc có lẽ vì Tề Tranh chẳng bao giờ chịu nói thật lòng mình.
Thẩm Chi Băng tiến lại gần, ngắm nhìn Tề Tranh đang say ngủ, bỗng nhiên trái tim lại dấy lên cảm xúc khó tả.
Những ngày qua, cô đã cố không nghĩ nhiều. Nhưng mỗi lần ở gần, cô đều cảm nhận được sức hút khó cưỡng từ chính sâu thẳm cơ thể mình.
Thẩm Chi Băng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cô yêu thích. Môi Tề Tranh vẫn còn ấm áp, mang theo sự mềm mại đầy quyến rũ. So với bình thường, nhiệt độ ấy dường như làm tim cô rung động mạnh mẽ hơn.
Chẳng mấy chốc, chỉ một cái chạm môi đã không đủ. Thẩm Chi Băng muốn khắc ghi từng đường nét trên đôi môi ấy, và cô bắt đầu làm điều đó mà không chút do dự.
Chìm đắm trong khoảnh khắc dịu dàng, cô bất giác nghĩ tới dáng vẻ thường ngày của Tề Tranh và mơ tưởng về phản ứng của nàng ấy nếu họ trao nhau nụ hôn chân thành.
Nhưng giấc mộng bị cắt ngang khi điện thoại reo lên.
Chuông điện thoại khiến Tề Tranh cau mày như sắp tỉnh giấc. Thẩm Chi Băng vội đứng dậy, nhận cuộc gọi với giọng nói khàn khàn pha lẫn sự thỏa mãn và bực bội:
"Chuyện gì?"
Ở đầu dây bên kia, Liên Ngạo ngạc nhiên: "Anh chỉ muốn nhắc em là chúng ta có hẹn sau năm phút nữa thôi."
Trước đây, Thẩm Chi Băng luôn đến sớm ít nhất mười phút.
Không nghĩ thời gian trôi nhanh đến thế, nhưng lần này cô chẳng buồn quan tâm chuyện trễ hẹn.
"Có chút việc bất ngờ cần xử lý. Tôi sẽ đến ngay."
Tắt máy, Thẩm Chi Băng lấy khăn giấy lau đi dấu vết son môi còn sót lại trên môi Tề Tranh. Người nên tỉnh thì giờ chắc cũng đã tỉnh.
Tề Tranh mơ màng tỉnh dậy, nghe tiếng đóng cửa. Nàng cứ nghĩ mình đang mơ, nhưng trong phòng vẫn phảng phất mùi nước hoa và thức ăn.
Nàng bước xuống giường, cảm nhận hương nước hoa quanh mép giường dần nhạt đi, trong khi mùi hoành thánh thì nồng đậm trên bàn.
Nàng hơi bật cười — là hoành thánh hôm qua nàng thích.
Có người đã mang đồ ăn tới cho nàng. Nhưng mùi nước hoa của thư ký Vân từ khi nào lại giống Thẩm tổng đến thế?
Có lẽ do bệnh khiến khứu giác nàng nhầm lẫn, hoặc mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
......
Thẩm Chi Băng đi đến nơi hẹn với Liên Ngạo, đó là một căn phòng hành chính trong khách sạn 5 sao, cách không xa chỗ cô ở.
Kể từ tiệc đính hôn lần trước, hai người họ vẫn chưa gặp lại nhau. Khi thấy Thẩm Chi Băng, Liên Ngạo bước tới chào đón cô. Chưa kịp đưa tay ôm, Thẩm Chi Băng đã lùi vài bước.
Hắn ta cười chua xót và bối rối: "Tiểu Băng, dù tình cảm của chúng ta đã hết, một cái ôm chào kiểu Tây cũng không thể sao. Sao em phải trốn tránh anh như tránh tà vậy?"
Thẩm Chi Băng tránh né hắn, không để ý tới chủ đề này.
"Anh nói có công chuyện cần gặp nên tôi mới đồng ý. Nếu chỉ để thảo luận về xã giao lễ nghi phương Tây thì tôi không rảnh."
Vẫn giữ thái độ lạnh lùng, Liên Ngạo không còn bình tĩnh như trước. Hắn ta không đoán được tâm tư của Thẩm Chi Băng, cảm thấy mình bị đẩy xa ra.
Chỉ đến lúc này, Liên Ngạo mới nhận ra sự ôn nhu của Thẩm Chi Băng trước kia quý giá thế nào.
"Anh biết em tới để gặp ông chủ đứng sau Vĩnh Phong. Anh cũng đến vì chuyện này."
Liên Ngạo đi thẳng vào vấn đề, Thẩm Chi Băng nhíu mày, không biết tin tức này lộ ra từ đâu.
"Thương vụ này rất hấp dẫn, nhưng cũng không ít rủi ro. Anh nghĩ nếu chúng ta có thể hợp tác, có lẽ là một lựa chọn không tồi."
Thẩm Chi Băng quay lại nhìn hắn: "Trước đây tôi đã nói rõ, hai nhà chúng ta không còn cơ hội hợp tác, anh quên rồi sao?"
"Anh không quên, nên lần này mới bí mật đến đây, không thông báo cho hội đồng quản trị." Anh tiến một bước nhỏ, giữ khoảng cách hợp lý, "Anh dùng tiền của mình để lập công ty mới, không liên quan đến Thế Quần."
Thẩm Chi Băng biết Liên Ngạo luôn muốn giành quyền thừa kế Thế Quần, hành động lần này như muốn tự lập môn hộ.
"Là tiền của anh, hay là tiền của anh và Lâm Mộc Vân?"
Dù không muốn hợp tác, nhưng Thẩm Chi Băng cũng không ngại tìm hiểu tình hình kinh doanh. Liên Ngạo thấy cô quan tâm như thế, trong lòng liền vui mừng.
"Hoàn toàn là tiền của anh. Anh và Lâm Mộc Vân chỉ diễn trò cho hai bên gia tộc xem, không có tình cảm, cũng không liên quan đến tài chính."
Thẩm Chi Băng cười lạnh: "Phải không? Hôm đính hôn, hai người trông rất thích nhau đấy. Xem ra tôi đánh giá thấp khả năng diễn xuất của anh rồi."
Từ từ rút lui, Thẩm Chi Băng dần thấy rõ bản thân trước đây đã từng ngu ngốc thế nào.
Giờ thay đổi góc nhìn với Liên Ngạo và Lâm Mộc Vân, cô không khỏi nghĩ có lẽ Liên Ngạo cũng chỉ xem cô là trò đùa.
Thật đáng buồn, sau nhiều năm kiên trì như vậy, cô cuối cùng cũng chỉ là lục bình thoáng qua trong biển ôn nhu của anh ta.
---------------
Editor:
Trời ạ, có mấy chương nó là gộp 2-3 chương lại với nhau luôn í, nhưng để giữ đúng 154 chương mà mình nói ban đầu cũng như để các homies đọc cho đã cái nư thì mình gộp vô thành một chương luôn:>3
P/s: Ý là chương này là 2 chương dài gộp lại í, hơn 5000 chữ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip