Chương 80: Em định để tôi đứng đây thế này à?
Editor: Callmenhinhoi
--------------
Tề Tranh bắt đầu bước vào giai đoạn bận rộn cực độ với việc chuẩn bị hồ sơ du học. Cận kề Tết Âm Lịch, ai cũng bận rộn, nàng cũng ngại không dám đẩy quá nhiều công việc cho đồng nghiệp. Tuy nhiên, Vân Phỉ vẫn tinh ý quan tâm đến tình trạng của nàng nên hầu như không sắp xếp cho nàng làm thêm giờ quá nhiều.
Những thư ký khác trong tổ cũng tạo điều kiện hết mức cho Tề Tranh. Mỗi ngày, nàng là người duy nhất có thể tan làm đúng giờ, ngay cả khi Thẩm tổng vẫn còn ở lại làm việc.
Vân Phỉ mang hộp cơm tối mới được giao đến vào văn phòng. Hôm nay cả phòng bí thư đều phải tăng ca, chỉ trừ mỗi Tề Tranh.
"Cô ấy dạo này sao rồi?"
"Không nói nhiều, nhưng tôi thấy không có vấn đề gì cả."
Thẩm Chi Băng cũng không quá quan tâm đến tiểu tiết, nếu đã đến lúc kiểm tra thì cứ để kết quả tự nói lên tất cả.
"Tuần trước tôi có gọi điện cho giáo sư hướng dẫn của tôi, cũng liên hệ với Anna. Năm nay, B Đại đã giảm yêu cầu về lý lịch cứng nhắc, thay vào đó họ tăng cường phỏng vấn."
"Vậy thì Tiểu Tề chắc cũng ổn thôi, dù gì cô ấy cũng từng trải qua không ít tình huống lớn rồi."
Vân Phỉ khá hiểu rõ năng lực của cấp dưới. Cô ấy luôn đánh giá cao tiềm năng của Tề Tranh.
"Cô ấy giờ trầm ổn hơn so với hồi mới vào làm, cũng cởi mở hơn. Điều cô ấy thiếu là cơ hội và trải nghiệm thực tế. Lần này đúng là một cơ hội tốt, cô ấy nên nắm chắc lấy."
Thẩm Chi Băng cũng có suy nghĩ tương tự. Ban đầu, cô chỉ muốn tạo điều kiện để Tề Tranh tránh né một thời gian, thuận tiện đi học. Nhưng thấy nàng ấy đặt mục tiêu vững chắc vào B Đại, cô lại cảm thấy việc đào tạo chuyên sâu vốn là điều nên làm, còn chuyện tránh né thì lại trở thành thứ yếu.
Vân Phỉ vừa thắc mắc vừa vui vẻ nói: "Trước đây bảo đi học thì cô ấy chần chừ mãi, cứ lần lữa kéo dài. Không ngờ giờ lại thông suốt nhanh như vậy, chủ động muốn phấn đấu. Tôi thật sự cảm nhận được tâm trạng của các bậc phụ huynh rồi."
Có một người ham học và muốn tiến bộ, phụ huynh nào mà không vui mừng cầu nguyện chứ?
Thẩm Chi Băng cũng muốn tạo chút áp lực để kích thích ý chí chiến đấu của Tề Tranh, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Kể từ đêm hôm đó, hai người hầu như không có thêm tương tác riêng tư nào. Một phần là do công việc cuối năm quá bận rộn, tiệc tùng và các mối quan hệ xã giao dày đặc. Một phần khác là vì cô cũng muốn để Tề Tranh tập trung vào việc học.
Ban đầu, Thẩm Chi Băng nghĩ rằng Tề Tranh ít nhất sẽ buồn bã hoặc vùng vằng một thời gian. Nhưng không, ngoài việc nàng ấy nói ít hơn trước, mọi thứ khác dường như vẫn như cũ. Ngoài giờ làm, toàn bộ tinh thần của nàng đều dồn hết vào việc chuẩn bị hồ sơ.
Thẩm Chi Băng dặn dì Tâm chuẩn bị một số món bổ não, dưỡng khí cho Tề Tranh, đồng thời nhắc mọi người chú ý đến tình trạng sức khỏe của nàng. Cô vẫn chưa quên lần trước, Tề Tranh âm thầm bị bệnh mấy ngày liền.
Chỉ mới đi Mỹ công tác một chuyến đã đổ bệnh như thế, vậy nếu thật sự sang đó du học thì liệu có ổn không đây?
Trong lúc còn mải suy nghĩ, cô không nhận ra có người đã đứng trước mặt mình khá lâu.
"Thẩm tổng đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"
Thẩm Chi Băng ngước lên, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nhưng đã lâu không gặp.
Cô mỉm cười: "David? Khi nào cậu đến Hải Thành vậy?"
"Tôi được điều về khu vực Trung Quốc đã một tháng rồi."
David là bạn học cùng Đại học B với Thẩm Chi Băng, cũng là số ít nam sinh có mối quan hệ thân thiết với cô. Có lẽ vì anh chỉ đơn thuần ngưỡng mộ chứ chưa từng có ý định tiến xa hơn, nên hai người mới giữ được tình bạn lâu dài.
"Xin lỗi nhé, lâu rồi tôi không để ý tin tức từ hội bạn cũ."
"Không sao, nhưng sắp tới có khi cô sẽ gặp tôi thường xuyên đấy."
David làm việc trong ngành tài chính ngân hàng, vốn xuất thân từ một gia tộc tài chính lâu đời ở Mỹ.
"Vậy sau này, nếu Thẩm Thị có nhu cầu về đầu tư tài chính, tôi phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi."
David rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, thậm chí còn kết hôn với một cô gái người Trung, cũng là bạn học chung lớp ngày đó. Dù có gương mặt phương Tây, nhưng anh lại nói tiếng Trung trôi chảy và rất am hiểu các quy tắc, lễ nghi của người Trung Quốc.
Nhờ tình cờ gặp David, buổi tiệc tối nay cuối cùng cũng bớt nhàm chán. Khi tiệc gần tàn, Thẩm Chi Băng chuyển chủ đề sang chuyện ở Đại học B, hỏi David:
"Bạn bè cũ của cậu ở Đại học B còn ai đang làm việc ở đó không?"
David cười: "Sao vậy? Có người quen muốn ứng tuyển à? Cậu có thể viết thư giới thiệu với danh nghĩa cựu sinh viên xuất sắc, các giáo sư chắc chắn vẫn nhớ rất rõ về một sinh viên ưu tú như cậu."
Thành tích của David cũng không tệ, nhưng so với một học bá như Thẩm Chi Băng thì chỉ miễn cưỡng theo kịp, chứ muốn ngang hàng hoặc vượt qua thì gần như không thể.
Thực ra, Thẩm Chi Băng đã viết xong thư giới thiệu từ lâu, còn chủ động tìm hiểu thông tin về khoa Quản trị Kinh doanh của Đại học B từ những người bạn nước ngoài. Nhưng khi gặp David, cô vẫn muốn nghe thêm thông tin từ anh.
David kể lại những gì anh biết, phần lớn đều trùng khớp với thông tin mà Thẩm Chi Băng đã nắm.
"Xem ra cậu rất quan tâm nhỉ? Bạn trai cậu định đi học MBA sao?"
David biết Thẩm Chi Băng có không ít người theo đuổi, nhưng chưa từng thấy cô thực sự để mắt đến ai. Tuy nhiên, dựa vào gu của cô, anh ấy đoán cô có vẻ thích những người đàn ông chững chạc, điềm đạm. Theo thông lệ, những ai theo học MBA thường đã có khoảng 5 năm kinh nghiệm làm việc, chắc tuổi tác cũng không chênh lệch với Thẩm Chi Băng là bao.
Nhấp một ngụm champagne, Thẩm Chi Băng thản nhiên đáp: "Chỉ là một người bạn."
David thoáng nhướn mày. Anh chưa từng thấy Thẩm Chi Băng bận tâm đến ai như vậy, lại còn chủ động hỏi về từng giai đoạn trong quá trình tuyển sinh.
Trên đường về nhà, cô nhận được tài liệu mới nhất về vòng phỏng vấn từ một người bạn bên Mỹ. Cô do dự một chút, rồi bảo tài xế:
"Đưa tôi đến biệt thự ngoại ô."
***
Tề Tranh vừa ăn khuya xong, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị tiếp tục làm bài tập. Trước đây, vì ôn thi CFA và đi công tác Mỹ, nàng đã trau dồi lại tiếng Anh khá nhiều. Với nền tảng sẵn có, nàng nhanh chóng quen với cách làm bài và cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Dù vậy, nàng vẫn không dám lơ là. Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ hạn nộp đơn và điểm thi, thời gian không còn nhiều. Nàng không để lại đường lui cho mình, thậm chí còn không định thi lại lần thứ hai.
Nàng muốn một lần đỗ ngay, không cần cơ hội thứ hai.
Dưới lầu có tiếng động, nhưng vì đang đeo tai nghe chống ồn, Tề Tranh không để ý. Nàng tập trung hoàn toàn vào bài đọc, dù đêm khuya nhưng hiệu suất vẫn không giảm.
Thẩm Chi Băng đứng trước cửa phòng gõ hai tiếng. Không thấy ai ra mở cửa, cô lại gõ thêm hai lần nữa, vẫn không có phản hồi.
Sau khi trở về phòng mình, tắm rửa xong, cô mới nhận được tin nhắn của Tề Tranh:
"Xin lỗi Thẩm tổng, vừa rồi em làm bài nên không nghe thấy."
Khoác thêm áo choàng ngủ, Thẩm Chi Băng lại đi sang phòng của Tề Tranh.
Cửa mở ra, nhưng Tề Tranh không có ý mời cô vào.
"Thẩm tổng, muộn thế này tìm em có việc gì sao?"
Thẩm Chi Băng đứng ngay trước mặt nàng, cảm giác đã lâu rồi hai người không gần nhau như thế. Trên người Tề Tranh thoang thoảng mùi sữa tắm và nước hoa dịu nhẹ sau khi tắm xong, khiến lòng cô bỗng ngứa ngáy.
Nhưng cô đến đây vì chuyện chính.
Thẩm Chi Băng giơ điện thoại lên, nói:
"Bạn tôi vừa gửi cho tôi tài liệu về vòng phỏng vấn MBA ở đại học B, chắc sẽ có ích cho em."
Tề Tranh liếc nhìn màn hình, gật đầu: "Cảm ơn Thẩm tổng."
Nói xong, nàng vẫn đứng yên ở cửa, như muốn khép lại bất cứ lúc nào.
Thẩm Chi Băng hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
"Em định để tôi đứng đây thế này à?"
Tề Tranh chớp mắt khó hiểu, rồi nhìn điện thoại của nàng, cuối cùng cũng mở rộng cửa.
Thẩm Chi Băng cười nhẹ, nhưng chưa kịp bước vào, Tề Tranh đã nhanh chóng lấy điện thoại của mình và nói:
"Thẩm tổng, chị gửi qua đây giúp em nhé, như vậy nhanh hơn."
Thẩm Chi Băng lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu. Khoảng cách giữa hai người gần như hôm khi họ khiêu vũ cùng nhau, nhưng cô lại cảm thấy Tề Tranh cách mình rất xa.
"Thẩm tổng?"
Lấy lại tinh thần, Thẩm Chi Băng mở Bluetooth và chuyển tài liệu sang cho Tề Tranh.
"Những năm gần đây, Đại học B thay đổi không ít. Em nên sử dụng tài liệu mới nhất để chuẩn bị. Nếu có gì thắc mắc, cứ hỏi tôi."
"Cảm ơn Thẩm tổng. Ngủ ngon."
Tề Tranh vẫn khách sáo và giữ lễ như thường lệ, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khiến người khác có thể bắt lỗi. Nhưng chính sự xa cách này khiến lồng ngực Thẩm Chi Băng cảm thấy bức bối.
Buổi tiệc đã khiến cô phiền lòng, nhưng đến biệt thự lại càng khiến cô khó chịu hơn.
Trở về phòng, cô không ngủ được.
Cô mở danh sách nhạc lên, vẫn dừng ở bài hát cuối cùng lần trước.
Đó là ca khúc "Ánh trăng nói hộ lòng tôi."
Đêm ấy không có ánh trăng, nhưng cô nhớ rất rõ, trong mắt người kia là những chùm pháo hoa rực rỡ, đẹp đẽ đến mê ly.
***
Trong kỳ nghỉ Tết, hầu hết thời gian Thẩm Chi Băng đều ở đại trạch. Vào những dịp truyền thống thế này, dù ngày thường có căng thẳng đến đâu, ai cũng sẽ vui vẻ ngồi cùng một bàn, làm tròn bổn phận con cháu.
Tề Tranh lấy lý do bận ôn thi để từ chối đến nhà cô út nàng ăn cơm. Trước Tết, cô út đã gọi cho nàng mấy lần, chắc hẳn là do Tề Hữu Thiên muốn nàng về nhưng lại sợ bị từ chối.
Dù không thích Tề Hữu Thiên, Tề Tranh vẫn gửi tiền lì xì cho cô út và bà ngoại. Số tiền vừa đủ, phù hợp với mức trung bình của một gia đình khá giả ở Hải Thành. Ngay cả Tề Hữu Thiên, nàng cũng gửi 500 tệ lì xì qua cô út
Tiền thưởng cuối năm của nàng khá phong phú, bao gồm phần thưởng cho thành tích tốt trong dự án Vĩnh Phong, thưởng thêm vì tham gia tổ đặc biệt, và cả tiền khen thưởng cho những báo cáo chất lượng cao.
Quả nhiên, Thẩm thị không bạc đãi nhân tài.
Sau Tết, nàng sẽ đem số tiền này trả lại cho Thẩm Chi Băng. Cuối cùng thì cái hiệp ước kia giữa bọn họ cũng sắp tới hồi kết.
Kể cả mối quan hệ không được định nghĩa giữa hai người bọn họ, cuối cùng cũng nên kết thúc.
Tề Tranh sắp thi GMAT, trình độ tiếng Anh của nàng ở mức ổn, nhưng một số câu hỏi logic lại khiến nàng không quen với cách giải. Bất đắc dĩ, nàng đành phải nhờ Vân Phỉ giúp đỡ.
"Thật không giấu gì cô, năm đó tôi chỉ đạt khoảng 700 điểm thôi. Tôi chỉ có thể cho cô được một ít gợi ý, nhưng nếu muốn thành tích cao hơn thì cô nên hỏi Thẩm tổng."
"Thẩm tổng?"
"Cô ấy có thể đạt điểm tuyệt đối."
Tề Tranh suy nghĩ, rồi quyết định không làm phiền Thẩm tổng, đặc biệt trong dịp Tết Âm Lịch.
Không biết Thẩm tổng chủ động hỏi hay Vân Phỉ báo tin, nhưng ngày hôm sau Tề Tranh lại gặp Thẩm Chi Băng tại biệt thự.
Cô mang theo bút ký giải đề GMAT.
"Loại thi này cần có một chút kỹ xảo, nếu em gặp khó khăn hãy thử thay đổi cách nghĩ."
Thẩm Chi Băng không hướng dẫn cụ thể cho Tề Tranh vì cô đã tốt nghiệp nhiều năm. Cô mang cho Tề Tranh một số bút ký giải đề, rồi chia sẻ cái nhìn và lý giải về kỳ thi.
Bỏ qua tình cảm cá nhân, Thẩm Chi Băng rất mạnh ở cả việc học và công việc, cô không tiếc giúp đỡ người khác.
Tề Tranh thầm cảm thán trong lòng, quả thật người có thực lực dù có cố gắng giấu giếm cũng sẽ bộc lộ một ít ra ngoài thôi.
Dưới sự chỉ dẫn từ Thẩm Chi Băng, Tề Tranh bắt đầu tập trung vào giải đề. Thẩm Chi Băng ngồi trong phòng một lát, thấy Tề Tranh tập trung mà quên mất có người phía sau liền không khỏi buồn cười.
Cô chưa từng thấy Tề Tranh khi còn học đại học mà chỉ nghe qua Lâm Mộc Vân rằng Tề Tranh không đặc biệt chú trọng học tập, nhưng nhờ chút thông minh mà điểm tích lũy cuối năm cũng không tệ.
Nhưng thái độ học tập có thể phản ánh phẩm chất con người, Thẩm Chi Băng cảm thấy Lâm Mộc Vân khi đó không đánh giá khách quan. Có lẽ khi Tề Tranh nỗ lực học, nàng ta vẫn chưa thấy được.
Hiện tại, cô lại là người có thể nhìn được bộ dáng này của Tề Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip