Chương 134
Edit: phuong_bchii
_________________
Sáng sớm cuối tuần, Hạ Y Ninh còn đang ôm Khương Nghiêm lề mề, tối hôm qua đặc biệt điều chỉnh đồng hồ báo thức liền vang lên. Nàng tiện tay nhấn điện thoại, theo thói quen chui vào lòng Khương Nghiêm.
"Mười phút nữa, chị sẽ dậy." Giọng Hạ Y Ninh dính dính, cùng cảm giác tối hôm qua trước khi ngủ của nàng không kém nhiều lắm.
Khương Nghiêm cũng nửa mơ nửa tỉnh, động tác ôm lại cô không hề chậm chạp: "Ừ, đừng ngủ quên nhé."
Tuần này hai người đều đang tập trung bận rộn chuyện của mình, sau bữa cơm tối còn phải tiếp tục làm việc, hiếm khi đến cuối tuần lại có sắp xếp khác.
Hạ Y Ninh muốn cùng Úc Uyển Nhu đi thăm Hạ Lang Ngôn, Khương Nghiêm thì muốn cùng các ông chủ cửa hàng cũ thảo luận tình hình tiêu thụ bán thành phẩm.
Mười phút sau, đồng hồ báo thức lại vang lên, Hạ Y Ninh lưu luyến không rời rời khỏi lòng Khương Nghiêm, ngồi ở trên giường vỗ vỗ trán. Khương Nghiêm cũng đứng lên theo, thấy nàng như vậy, lập tức tỉnh táo: "Không thoải mái sao?"
"Không có, có thể là tối hôm qua đụng trúng."
Tối hôm qua hai người thử một cách chơi mới, kết quả hai người đều hăng hái nổi lên, rất lâu không dừng lại được. Kết quả lúc sắp kết thúc, Hạ Y Ninh có chút mất khống chế, trán đụng vào góc tủ đầu giường.
Lúc ấy tâm trạng phấn khởi, không cảm thấy đau chút nào, sau đó lại bởi vì quá buồn ngủ mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Hiện tại đầu óc tỉnh táo, thân thể trầm tĩnh, vốn mơ hồ đau đớn liền hiện ra.
Khương Nghiêm cẩn thận lấy tay nàng ra, chăm chú nhìn, không bị rách da chỉ có một vết bầm cực kỳ nhỏ: "Nhìn qua không quá nghiêm trọng, nhưng chị đau như vậy, không thể lơ là."
Hạ Y Ninh hất mái tóc dài ra sau lưng, lơ đễnh: "Cũng vừa rồi đau một chút, hiện tại đã không còn..."
Cô vừa định nói đã không còn cảm giác gì, nhìn thấy sự quan tâm và đau lòng trong mắt Khương Nghiêm, lại nhớ tới tối hôm qua nàng bị biến thành không giống mèo ngược lại càng giống cá chạy khắp nơi, nhưng vẫn bị Khương Nghiêm đuổi tới thế cho nên không còn đường trốn mới không cẩn thận đụng đầu, liền tạm thời sửa miệng.
"Hiện tại đã không còn đau nữa, nhưng vẫn cần một chút trị liệu."
Khương Nghiêm vừa nghe, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, phát hiện diện tích vết thương rất nhỏ, cũng rất nhạt, bôi phấn nền là có thể che lại. Nhưng vẫn không yên tâm, dù sao chính Hạ Y Ninh cũng nói muốn trị liệu.
Cô vừa định thu tay lại, sau đó đi tìm chút thuốc mỡ, ai ngờ bàn tay vỗ vỗ trán Hạ Y Ninh đã bị nhẹ nhàng đè lại.
Khương Nghiêm ngẩn ra, nhìn thấy Hạ Y Ninh mím môi mới giật mình. Trách mình quan tâm thì loạn, sao lại nhìn lầm biểu tình đắc ý của người này chứ.
Cô lại gần hơn, dùng môi thay thế, nhẹ nhàng hôn lên vết bầm: "Đúng là cần bác sĩ Khương trị liệu đặc biệt."
Sau khi hôn xong cô không lùi lại, mà nhân tiện hôn gần chỗ bầm tím một lần, dịu dàng như nhau, cẩn thận như nhau: "Sau đó lại bảo vệ chỗ vết thương, như vậy hoàn toàn OK."
Hạ Y Ninh ở thời điểm cô hôn đầu tiên liền tự động nhắm mắt lại, chờ cô "xử lý" xong mới chậm rãi mở ra, khóe miệng đã sớm cong lên, hoàn toàn là vẻ mặt nàng rất hài lòng nhưng nàng không nói.
"Có muốn đi bệnh viện kiểm tra sau khi thăm ba không?"
Hạ Y Ninh xốc chăn xuống giường, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa: "Vết thương nhỏ này phải đi bệnh viện, thật sự cho rằng chị là thần tượng nổi tiếng à."
Chờ hai người thu dọn xong chuẩn bị lên xe của mình trước, Hạ Y Ninh hỏi Khương Nghiêm: "Cả ngày hôm nay em đều ở cửa hàng cũ à?"
"Còn phải xem cụ thể đàm phán thế nào, nếu thuận lợi cũng phải tới buổi chiều."
"Được, vậy đến lúc đó liên lạc."
Hạ Y Ninh lái xe đi đón Úc Uyển Nhu, nàng sợ bị ba mẹ nhìn ra manh mối, đặc biệt thả tóc mái xuống nhiều một chút, so với kiểu tóc bình thường của nàng, càng thêm quyến rũ.
Úc Uyển Nhu sau khi nhìn thấy nàng mặc dù sửng sốt, nhưng cũng không nhìn ra vấn đề gì, ngược lại Diệp Thần Thần thức dậy không lâu, lại rất tinh mắt: "Chị họ, hôm nay chị đổi ngôi tóc mái à."
Hạ Y Ninh bình tĩnh nhìn cô nàng một cái, không lộ ra một chút hoảng hốt: "Thỉnh thoảng đổi kiểu tóc, có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên không có vấn đề, em chỉ muốn nói chị hôm nay xinh đẹp vô cùng." Sau khi Diệp Thần Thần đến hai mẹ con các cô đều lên xe, vẫn không quên lại khen Hạ Y Ninh xinh đẹp.
Hiện tại Úc Uyển Nhu hầu như không trở về nhà lớn, phần lớn thời gian ở chỗ Úc Uyển Cầm, mà căn nhà của bà thì rất ít khi đi.
Sau khi nhìn thấy Hạ Lang Ngôn, hai mẹ con đều rất kích động, nhưng so với lúc ban đầu đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất Hạ Lang Ngôn bây giờ nhìn qua khí sắc không tệ, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn trước.
"Tôi rất tốt, bây giờ làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cũng không cần quan tâm như trước, ngược lại càng khỏe mạnh."
Úc Uyển Nhu vẫn đau lòng cẩn thận đánh giá ông, dù sao điều kiện sinh hoạt cũng không bằng ở bên ngoài, nhưng Hạ Lang Ngôn tâm trạng bình thản, cũng coi như mua vui trong khổ.
Ông trấn an Úc Uyển Nhu xong, lại nhìn về phía Hạ Y Ninh: "Ninh Ninh, con làm việc có mệt không?"
"Con rất thích nghi, hơn nữa nghiệp vụ mới cũng đang lần lượt triển khai, qua nửa năm nữa có thể thấy hiệu quả."
Lần trước lúc nàng tới đã đề cập với Hạ Lang Ngôn, muốn mở rộng phạm vi nghiệp vụ phong phú, không muốn đấu tranh lung tung trong Hồng Hải nghiệp vụ truyền thông hạn chế truyền thống, lợi nhuận quá mỏng.
"Con nghĩ kỹ vậy thì kiên định đi làm đi, bất luận thành bại, đều cần đi làm thực tế mới biết được kết quả."
Hạ Y Ninh bất ngờ, Hạ Lang Ngôn hiện tại đối với nàng gần như không có bất kỳ khuyên can nào, thậm chí còn có thể ở thời điểm nàng do dự và hoang mang động viên nàng tiếp tục. Cái này hoàn toàn khác với lúc ở Hạ thị, trong lòng nàng đương nhiên thích kiểu này hơn, chỉ là còn chưa hoàn toàn thích ứng với chuyển biến này.
Hạ Lang Ngôn nhìn ra tâm tư của nàng, cười cười: "Trước kia ba và mẹ con luôn nghĩ trong sự nghiệp và cuộc sống có thể che gió che mưa cho con, xây cho con một nhà kính kiên cố để con cả đời không lo lắng. Hiện tại sự thật chứng minh, là chúng ta quá lý tưởng hóa, con đường của con chung quy vẫn phải để con tự đi."
"Ba..."
"Ninh Ninh, muốn nói tiếc nuối, cũng chỉ là trách ba không sớm bồi dưỡng năng lực quản lý công ty cho con, trước kia lãng phí nhiều cơ hội như vậy. Nhưng bây giờ con còn đang kiên trì dựa theo ý nguyện của mình đi tới, ba cũng đã không còn năng lực giúp con, cũng chỉ có thể ở trên tinh thần cổ vũ và ủng hộ con."
Hạ Y Ninh muốn nói rất nhiều, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói câu nào, đến cuối cùng, ngược lại biến thành lời đơn giản nhất: "Cảm ơn ba mẹ."
Hạ Lang Ngôn bảo nàng tạm thời ra ngoài, ông có chuyện muốn nói riêng với Úc Uyển Nhu.
Hạ Y Ninh hiển nhiên là hiểu lầm ý của ba, cho rằng bọn họ là muốn tâm sự với nhau. Dù sao tình cảm giữa nàng và Khương Nghiêm đang nồng đậm, những lời trước đây cảm thấy không thể tưởng tượng nổi khi đối mặt với nhau lại có thể hết sức tự nhiên thốt ra.
Ngay từ đầu nàng còn cảm thấy đó không phải là mình, thời gian lâu ngược lại thành thói quen. Dù sao nàng và Khương Nghiêm, đều đã chứng kiến dáng vẻ chân thật nhất của nhau.
Úc Uyển Nhu giận Hạ Lang Ngôn: "Ông ở trước mặt Ninh Ninh nói bậy bạ gì vậy."
Bọn họ tự nhiên đều thấy được ánh mắt thâm ý của Hạ Y Ninh trước khi đi ra ngoài, Úc Uyển Nhu không kịp giải thích, Hạ Lang Ngôn chỉ cười mà không nói.
"Thật ra con bé cũng không hiểu sai, tôi thật sự muốn ở một mình với bà."
Vẻ mặt Úc Uyển Nhu hòa hoãn lại, hiểu được suy nghĩ của Hạ Lang Ngôn. Vợ chồng nhiều năm, bọn họ đã sớm quen gắn bó lẫn nhau, đôi khi thậm chí ngay cả Hạ Y Ninh đều chen vào không được.
"Chuyện nhà lớn tôi không muốn dây dưa với Doãn Nhiễm. Chị ta đã kiên trì, chỉ cần giá cả hợp lý, chúng ta từ bỏ đi, ông thấy thế nào?"
Hạ Lang Ngôn nghĩ nghĩ, không phản đối: "Nhà đó đã giải tán, bà muốn rời đi thì đừng làm khó mình."
Úc Uyển Nhu lại nói chút chuyện khác trong nhà, cuối cùng đề tài rơi vào trên người Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm.
"Chuyện của Tiểu Khương thời gian trước quả thật khiến tôi lấy làm kinh hãi, lúc trước tôi không ngờ con bé còn biết vẽ."
"Uyển Nhu, Ninh Ninh đã trưởng thành, con bé có thể độc lập đối mặt với khốn cảnh và khiêu chiến, chúng ta buông tay để hai đứa nhỏ tự mình trải qua đi. Quản nhiều quá, chúng sẽ cảm thấy chúng ta đáng ghét."
Úc Uyển Nhu than nhẹ: "Tôi đương nhiên hiểu, hiện tại tôi đã không hỏi đến chuyện của hai đứa. Tôi chỉ là có lúc nhịn không được quan tâm, dù sao tôi cũng đã quan tâm cho Y Ninh gần ba mươi năm rồi."
"Lúc trước chúng ta lo lắng Tiểu Khương không đủ năng lực, nhân phẩm cũng chưa chắc vượt qua kiểm tra. Bây giờ thế nào, thật ra trong lòng chúng ta đều rất rõ. Nếu con bé đã đạt tiêu chuẩn, chúng ta còn muốn dính líu vào giữa hai đứa nó, không ngại chen lấn."
Úc Uyển Nhu bật cười: "Bây giờ ngược lại thành ông dạy tôi xử lý quan hệ gia đình như thế nào."
**
Hạ Y Ninh lái xe đưa Úc Uyển Nhu trở về, sau khi tới mẹ Hạ hiếm khi không giữ nàng ở lại ăn cơm, cũng không bảo nàng gọi Khương Nghiêm qua.
"Con và Tiểu Khương tự sắp xếp cuối tuần đi, ngày mai mẹ phải đi spa với dì con."
"Mẹ, mẹ thật sự không cần chúng con đi cùng ạ?"
"Chờ các con thật sự rảnh rỗi thì trở lại đi, không cần vì theo mẹ mà đặc biệt tới đây."
Hạ Y Ninh nhìn Úc Uyển Nhu vào cửa, nàng gọi điện thoại cho Khương Nghiêm, biết được cô còn ở cửa hàng cũ, liền thuận miệng hỏi một câu: "Vậy chị tới tìm em được không?"
"Hôm nay không cần ăn cơm với mẹ sao?"
"Mẹ chị nói để em và chị tự giết thời gian."
Khương Nghiêm cũng không kháng cự nàng đến đây, chỉ sợ nàng đến sẽ nhàm chán, vì vậy đã tiêm phòng trước cho nàng: "Mọi người còn đang thảo luận chuyện bán thành phẩm, chị có thể sẽ cảm thấy buồn chán."
Hạ Y Ninh cũng không thèm để ý chuyện này, ở cùng Khương Nghiêm, cho dù không nói lời nào cũng không cảm thấy buồn chán: "Vậy lát nữa chị đến."
Khương Nghiêm cúp điện thoại, giải thích với nhóm ông chủ Tiền: "Y Ninh nói lát nữa sẽ đến đây."
Các ông chủ đều không có ý kiến, nhao nhao cười hai người tình cảm tốt, khiến cho Khương Nghiêm có chút ngượng ngùng.
Khoảng một tiếng sau, Hạ Y Ninh đến. Nàng vừa ngồi xuống, ông chủ Tiền đã tự mình làm bánh mật xào bột cho nàng, còn cười ha hả nói: "Nghe Khương Nghiêm nhắc tới, nói cháu thích ăn."
Hạ Y Ninh đang đói bụng, vốn định tùy tiện ăn gì đó trong quán, không ngờ vừa tới đã bị cảm động nho nhỏ một chút.
Khương Nghiêm thỉnh thoảng nhìn nàng, Hạ Y Ninh nhẹ nhàng đá cô một cái, nhỏ giọng nói: "Không cần để ý đến chị, em tập trung thảo luận đi."
Chờ Hạ Y Ninh ăn xong một đĩa bánh mật xào, cũng nghe được tiêu điểm thảo luận của bọn họ không nhiều lắm. Thì ra là có bất đồng về tuyến sản phẩm phong phú và con đường gia tăng, các ông chủ muốn bán thành phẩm được bán ở nhiều nơi hơn, Khương Nghiêm thì cảm thấy nên nâng cấp sản phẩm, không thể chỉ là mấy thứ ban đầu.
Lý do của hai bên tựa hồ đều đứng vững, không khí coi như hòa hợp. Chỉ là mỗi người đều kiên trì quan điểm của mình, dẫn đến chậm chạp không có tiến triển.
Hạ Y Ninh nhẹ giọng mở miệng: "Hay là, chúng ta làm bản điều tra nghiên cứu thị trường, có điều tra nghiên cứu số liệu có lẽ có thể trợ giúp làm ra phán đoán tốt nhất?"
Gần đây danh tiếng Hạ Diên lên cao, nhất là sau khi giúp Nhan Tư xử lý phong ba dư luận ly hôn, không ít minh tinh trong giới đều tìm tới.
Ông chủ Tiền bọn họ tất nhiên vui vẻ, chỉ là nghĩ đến nghiệp vụ phạm vi và trình độ của Hạ Diên bây giờ, lại cảm thấy có chút không biết trọng nhân tài: "Cái này liệu có quá phiền toái hay không? Hay là chúng ta ủy thác cho công ty chuyên nghiệp cũng được."
"Công ty chúng cháu có đội ngũ chuyên nghiệp, vận hành rất nhanh, sẽ không quá phiền toái." Nàng suy nghĩ, thấy trên mặt các ông chủ còn có chút do dự, cười chỉ chỉ cái đĩa trống trước mặt, "Coi như là cháu cảm ơn phần bánh mật mỹ vị này."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip