Chương 135
Edit: phuong_bchii
_________________
Ông chủ Tiền thấy Hạ Y Ninh thật lòng muốn giúp đỡ, lại thấy Khương Nghiêm cũng không phản đối, cười chấp nhận: "Vậy chúng tôi cảm ơn cô Hạ trước, thuận tiện cũng phải cảm ơn Tiểu Khương, đây tuyệt đối là dính hết hào quang của Khương Nghiêm."
Tất cả mọi người đồng ý chờ sau khi số liệu điều tra nghiên cứu ra rồi mới quyết định bước tiếp theo, cuộc thảo luận hôm nay dừng ở đây. Ông chủ Tiền muốn giữ hai người ở lại ăn cơm tối: "Tiểu Khương, nếu tối nay cả hai không có sắp xếp gì khác thì ở lại, ta sẽ làm cho hai đứa một bữa thịnh soạn."
Hạ Y Ninh không trả lời, lặng lẽ nhìn Khương Nghiêm, thấy cô do dự từ chối, nàng cũng lắc đầu theo.
Chờ nàng và Khương Nghiêm nắm tay nhau ra khỏi cửa hàng cũ, Hạ Y Ninh mới hỏi: "Hôm nay em nói chuyện với các ông chủ không vui sao?"
"Sao lại hỏi như vậy?"
"Chị thấy lúc em thảo luận vẻ mặt rất nghiêm túc, hơn nữa vừa rồi ông chủ Tiền muốn giữ chúng ta ở lại ăn cơm, em cũng không đồng ý."
Khương Nghiêm biết nàng quan sát tỉ mỉ, cũng hiểu là bởi vì để ý cô, không khỏi nắm chặt tay.
Cô suy nghĩ một chút, nói ra lời vốn định giấu ở trong bụng: "Đúng là có chút không vui, nhưng nhiều hơn là buồn."
Hạ Y Ninh kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô: "Chuyện này đến mức độ nghiêm trọng như vậy sao?"
Khương Nghiêm thở dài: "Đây chỉ là một lời dẫn, em chỉ cảm thấy muốn duy trì hình thức hiện tại rất khó. Sự khác biệt của mọi người cũng dần dần bắt đầu lộ ra, thật giống như là bạn bè tốt cuối cùng cũng phải chia tay."
Khương Nghiêm không miêu tả được sự cô đơn này, nhưng trong tương lai có thể đoán được, cô hiểu được giai đoạn ở chung tốt nhất với cửa hàng cũ có lẽ sắp qua đi. Nhưng cô đối với cửa hàng cũ có tình cảm đặc biệt, còn có một phần tình cảm đặc biệt, trong lòng cũng không hy vọng ngày này đến quá nhanh.
Hạ Y Ninh cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, bình thường nhìn thái độ của Khương Nghiêm đối với cái gì cũng thản nhiên, giống như cái gì cũng không quan tâm. Nhưng ở chung lâu nàng mới hiểu được Khương Nghiêm thật ra đều giấu tình cảm ở trong lòng, chỉ cần là có thể chân chính tiến vào trong lòng nàng, Khương Nghiêm đều sẽ chân thành toàn tâm đối đãi.
Nàng vỗ về cánh tay Khương Nghiêm: "Việc này có lẽ không tệ như vậy, chị sẽ nhanh chóng sắp xếp lại số liệu."
Khương Nghiêm đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái của nàng, thấy vết bầm hoàn toàn không rõ ràng, lúc này mới nói tiếp: "Thật ra trong lòng chúng ta đều biết đại khái sẽ như thế nào, nhưng chị nói đúng, vẫn phải có tinh thần lạc quan, có lẽ sẽ không tệ như vậy."
Hạ Y Ninh rất ít khi thấy tâm tình cô sa sút như vậy, lại sợ sau khi cô về nhà một mình rầu rĩ không vui, vì thế đề nghị trước tiên đừng về nhà.
"Đi dạo phố? Chị chắc cuối tuần muốn đi xem náo nhiệt?"
"Thế nào, em không muốn đi cùng chị à?"
Khương Nghiêm và nàng đi lấy xe, hai người đều lái xe, nếu không về nhà, vậy lên xe của ai đây?
Hạ Y Ninh chủ động xin ra trận: "Hôm nay đổi chị làm tài xế, phục vụ em."
Chìa khóa xe trong tay Khương Nghiêm bị Hạ Y Ninh lấy đi bỏ vào trong túi: "Quyết định vui vẻ như vậy, đi thôi."
Khương Nghiêm bị Hạ Y Ninh lôi kéo đi dạo cửa hàng đồ dùng gia đình, ngay từ đầu cô còn đang trong trạng thái làm bạn đi dạo phố, càng về sau chậm rãi bị đồ trong cửa hàng hấp dẫn, cùng Hạ Y Ninh nghiêm túc thảo luận.
"Khương Nghiêm em xem, hộp xà phòng này nhìn qua rất khác biệt, hoa văn vẽ tay rất đẹp."
"Nhưng trong nhà đã có không ít rồi, chị mua về kịp dùng không?"
Hạ Y Ninh cầm không buông tay, kiên trì muốn mua: "Để trong phòng tắm của chị là được rồi, chỉ mua cái này thôi."
Khương Nghiêm cười lấy hộp xà phòng từ trong tay nàng, nhẹ nhàng bỏ vào giỏ mua sắm trong tay: "Lời này của chị đã nói rất nhiều lần rồi, trong giỏ này đều là chị nói chỉ mua một cái."
Hai người đi dạo trong tiệm hơn một giờ, nhỏ thì uống nước ngon lành, lớn thì xem bàn ăn sô pha một lần, nhưng không cảm thấy mệt.
"Bỗng nhiên cảm thấy lúc trước không tham dự trang trí nhà, thật là tiếc nuối." Hôm nay Hạ Y Ninh mới phát hiện hóa ra trang trí nhà có thể thú vị như thế.
Cái giỏ trong tay Khương Nghiêm đã đầy một nửa, phần lớn là đồ vật nhỏ. Phòng cưới của Hạ Y Ninh lúc trước đập phá trang hoàng với giá cao, đồ vật hơi lớn một chút không phải đặc biệt đặt làm thì cũng là vận chuyển từ nước ngoài tới, muốn đổi còn phải chọn lựa thật tốt.
Đi dạo một vòng, Khương Nghiêm thuận tay bỏ hai cái khăn nhỏ vào trong giỏ, cúi đầu đếm đồ bên trong: "Cũng kha khá rồi có thể đi tính tiền rồi."
Cô vốn định để Hạ Y Ninh đến khu nghỉ ngơi ngồi chờ cô trước, nhưng Hạ Y Ninh nhất định kéo cô cùng xếp hàng. Hôm nay cuối tuần người đến mua đồ rất nhiều, hai người vừa xếp hàng vừa nhìn đồ trong giỏ mua sắm thảo luận.
"Cái khăn nhỏ này dùng để làm gì?"
Hạ Y Ninh đối với thứ Khương Nghiêm bỏ vào cuối cùng không hiểu lắm, khăn mặt này lớn nhỏ và miếng lót cơm không khác nhiều lắm, chất liệu cũng mềm mại hơn khăn mặt, sờ lên xúc cảm cũng có chút khác.
Vừa rồi ở khu thú cưng đã thay Khương Nhĩ Quân chọn hai cái yếm đeo cổ, cái khăn vuông này hiển nhiên không phải cho mèo mập dùng.
Khương Nghiêm làm như không có việc gì quét mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới hai người, xách giỏ mua sắm bên cạnh lên, lại từ trong tay Hạ Y Ninh đặt khăn vuông nhỏ trở về.
"Cái này chờ sau khi về nhà em sẽ giải thích cặn kẽ cho chị nghe dùng như thế nào."
Giọng nói của cô bình thản, thần thái tự nhiên, nhưng câu trả lời này lại có chút cố làm ra vẻ huyền bí. Hạ Y Ninh nhịn không được nhìn kỹ, vẫn không phát hiện quá nhiều đặc biệt.
"Khương Nghiêm, bây giờ em không thể nói cho chị biết sao? Như vậy lát nữa làm sao chị nuốt nổi cơm tối."
Khương Nghiêm không lung lay, mím môi cười yếu ớt hỏi: "Chị có chắc mỗi một lần đều muốn cho lòng hiếu kỳ lập tức được thỏa mãn không?"
"Tất nhiên."
"Giống như lần trước muốn nhìn hoa hồng vậy?"
À... Nói đến lần đó, sau khi nhìn thấy hoa hồng nở rộ là thật, cảm xúc dâng trào cũng là thật, nhưng chân mỏi đã lâu lại càng là thật.
Tự tin của Hạ Y Ninh ít đi vài phần, theo bản năng liên hệ khăn nhỏ và chuyện đêm đó với nhau. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, luôn cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, làm sao Khương Nghiêm biết những chuyện này?
Rõ ràng chỉ là một chiếc khăn vuông bình thường, sao có thể liên quan đến chuyện đó.
Nàng chọc chọc bàn tay Khương Nghiêm, thấp giọng nói: "Chờ sau khi trở về em giải thích cho đàng hoàng, nếu dám giải thích lung tung thì em xong đời."
Người phía trước Khương Nghiêm di chuyển, cô kéo Hạ Y Ninh đi theo vài bước: "Tuyệt đối làm chị hài lòng."
Cô càng nói nghiêm túc như vậy, lại càng khiến lòng Hạ Y Ninh ngứa ngáy.
Tần Ích San ở bên kia cửa hàng xa xa nhìn các cô, cô ấy tới muộn hơn các cô, lúc phát hiện các cô vừa vặn nhìn thấy Hạ Y Ninh đang chọn yếm mèo. Trong tay nàng cầm vài cái màu sắc họa tiết khác nhau chọn tới chọn lui, thỉnh thoảng còn đặt ở trên người Khương Nghiêm tùy ý khoa tay múa chân một chút.
Hai cô ở nơi đó tựa hồ chọn rất lâu, trên mặt Hạ Y Ninh không thấy chút phiền não và không kiên nhẫn nào, Khương Nghiêm cũng không có bất kỳ không vui hoặc là kháng cự bị dùng để làm người mẫu thí nghiệm.
Các cô giống như là cặp tình nhân hết sức bình thường, thời điểm nhìn nhau ánh mắt sẽ phát sáng. Các cô lại giống như là hai vợ chồng ăn ý vô cùng, đối với từng chút vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày cũng không phiền không chán, chỉ cần chia sẻ với đối phương là có thể nếm ra vị ngọt.
Lần đầu tiên Tần Ích San cảm thấy nếu như mình đi qua sẽ quấy rầy phá hư hình ảnh như vậy, đại khái là cuối cùng thuyết phục mình tiếp nhận hiện thực, cũng hiểu được Khương Nghiêm mới là lựa chọn thật sự của Hạ Y Ninh.
Trước kia cô ấy vẫn hối hận mình không mở miệng sớm hơn, lại càng không tin Khương Nghiêm có năng lực chăm sóc tốt Hạ Y Ninh. Hiện tại cô ấy không thể không tin một đường đi tới nhìn thấy sự thật, sự thật chính là Hạ Y Ninh lựa chọn trước sau chỉ có Khương Nghiêm, mà Khương Nghiêm lần lượt ở thời điểm khẩn cấp đứng ra, chỉ vì bảo vệ Hạ Y Ninh.
Cô ấy đại khái cũng không có bao nhiêu lý do tiếp tục thuyết phục chính mình, mặc dù hôm nay đột nhiên nhìn thấy bóng dáng các cô đi dạo phố trong lòng vẫn sẽ rất đau, nhưng cũng chỉ có thể là rất đau, không thể tưởng tượng nhiều hơn nữa.
Cô ấy yên lặng đặt đồ trong tay lại kệ hàng, tránh gặp mặt các cô ở khu tính tiền, cúi đầu đi trước.
Hạ Y Ninh vẫn nhớ thương hai cái khăn vuông nhỏ kia, bất luận là lúc ăn cơm tối hay là sau khi về nhà đem khăn quàng khử trùng đi dỗ Khương Nhĩ Quân, trong lòng nàng vẫn không quên chuyện này.
Chỉ là trên mặt nàng cũng không thể hiện, nhất định phải chờ Khương Nghiêm chủ động mở miệng mới được. Nhưng Khương Nghiêm sau khi trở về một chữ cũng không nhắc tới, như là hoàn toàn không nhớ. Hạ Y Ninh nhìn cô lần lượt cất kỹ đồ mua về, nên rửa thì rửa, nên khử trùng thì khử trùng.
Phàm là lúc Hạ Y Ninh mua nói rất thích, Khương Nghiêm đều sẽ mau chóng thay, điều này làm cho trong lòng Hạ Y Ninh rất là vui vẻ.
Cho đến khi Hạ Y Ninh sấy khô tóc, sau khi ra khỏi phòng tắm phát hiện Khương Nghiêm đã tựa vào đầu giường chơi máy tính bảng, vẫn không đề cập tới chuyện khăn vuông.
Nàng chần chờ một chút đi qua, tựa vào bên cạnh Khương Nghiêm nhìn một lát, thấy cô đang xem báo cáo biến hóa của thị trường thực phẩm và vận chuyển dây chuyền lạnh, biết cô còn đang suy nghĩ chuyện của cửa hàng cũ.
"Thứ hai đi làm chị sẽ để Lý Tiểu Nguyên phụ trách báo cáo nghiên cứu này."
Khương Nghiêm đặt máy tính bảng bên cạnh: "Dựa theo trình tự bình thường là được rồi, em không muốn bị người ta nói vì mặt mũi của vợ mà chen ngang."
Hạ Y Ninh lại cảm thấy không sao: "Mỗi công ty đều có phương án đặc biệt đối với khách hàng lớn, em là khách hàng siêu cấp lớn của chị, đặt chuyện của em lên hàng đầu cũng không có gì không ổn."
Khương Nghiêm cười ôm nàng, nhiệt độ cơ thể nàng dưới váy ngủ tơ tằm vẫn chưa bị che giấu, sự mềm mại và hương thơm của nàng lại càng khiến lòng người rung động. Chẳng qua tối hôm qua bọn họ hơi quá mức, Khương Nghiêm hôn lên mặt nàng một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Hạ Y Ninh thấy cô thật sự không nhớ, nhịn không được đẩy vai cô: "Có phải em quên cái gì không?"
Khương Nghiêm nghi hoặc: "Quên cái gì?"
Hạ Y Ninh híp mắt nghiêng người đi qua: "Có phải người nào đó quên hôm nay mua thứ gì không?"
Khương Nghiêm giật mình, bỗng nhiên cười ra tiếng. Cô cười như vậy, khiến Hạ Y Ninh càng lúng túng, có vẻ như nàng rất muốn biết.
"Hừ, không nói thì thôi!" Không phải là một cái khăn vuông nhỏ sao, có cái gì ghê gớm đâu chứ, chẳng lẽ còn có thể dùng để lau tên lửa à.
Hạ Y Ninh nằm xuống xoay người đưa lưng về phía Khương Nghiêm, tựa hồ đã từ bỏ ý niệm cầu giải.
Khương Nghiêm mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một cái, sau đó nhẹ nhàng xoay Hạ Y Ninh trở về.
"Nói thật thì, em không nghĩ tới chị sẽ cố chấp với cái này như vậy."
Hạ Y Ninh liếc đồ trong tay Khương Nghiêm, cố ý làm bộ như không thèm để ý: "Chị chỉ cảm thấy em quên nói không hay, cũng không có cảm thấy hứng thú với thứ này."
"Thật sao?"
"Hừ!"
Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, nửa dịu dàng nửa nghiêm túc giải thích: "Em vốn nghĩ chờ đến lúc thật sự dùng đến chị sẽ biết công dụng của nó, đặc biệt giải thích em thật đúng là có chút không biết mở miệng như thế nào."
Hạ Y Ninh càng tò mò: "Rất khó sao?"
Khương Nghiêm tiến lại gần hôn nàng: "Chị đã nóng lòng muốn biết như vậy, vậy đêm nay chúng ta dùng đi."
**
Chăn lúc cao lúc thấp, Khương Nghiêm hôm nay có lòng che chở nàng, sợ nàng lại bị đụng bị thương, vì vậy kìm nàng thật chặt. Cứ như vậy Hạ Y Ninh gần như không có chỗ trốn, cũng không có cơ hội thở dốc.
Khi mềm mại bị khăn vuông càng thêm mềm mại che đậy lau chùi, run rẩy một lời khó nói hết kia ở trong bao bọc của khăn vuông nhẹ nhàng chậm rãi ổn định, Hạ Y Ninh cuối cùng cũng hiểu nó rốt cuộc là dùng để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip