Ngoại truyện 3
Giáng sinh.
Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên Hướng Vãn và Triều Tân ở bên nhau. Năm ngoái họ đón lễ ở một thị trấn ven sông, không chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ tham hoạt động quảng bá của thị trấn, làm bánh gừng, ăn bít tết. Lúc ấy Hướng Vãn nghĩ rằng, chỉ cần ở bên chị Triều thì đã đủ vui, hơn nữa Triều Tân cũng không phải người quá để tâm đến lễ lạt.
Mãi đến lần ghi hình chương trình giải trí kia, Triều Tân nói chị cảm thấy mình bị bỏ rơi, đếm từng ngày lễ một, Hướng Vãn mới phát hiện, hóa ra chị Triều tưởng chừng như mình đồng da sắt kia, vậy mà luôn âm thầm mong chờ những dịp đặc biệt. Cũng giống như bất kỳ ai đang yêu.
Có người yêu và không có người yêu, ngày tháng trôi qua hoàn toàn khác.
Khi chỉ có một mình, thì lịch chỉ là những con số, đếm từ 1 đến 30, cùng lắm là 31, rồi lại lặp lại lần nữa. Từ khi có người yêu ở bên, ngày tháng bỗng trở thành những dấu mốc, ngày nào đó trong tháng nào đó sẽ được đặt tên trong ký ức, gọi là "ngày em hôn mình".
Bởi vậy, Hướng Vãn mới cố gắng tìm hiểu tất tần tật kiến thức về ngày lễ Tây này, đồng thời lên kế hoạch dành cho Triều Tân một ngày lễ hoàn hảo.
"Chuyện là như vậy đấy." Bài Bài gập iPad, kết thúc buổi giảng giải cho Hướng Vãn.
"Ừm." Hướng Vãn khoanh chân ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn cây thông Noel ở góc phòng. Cây thông cao gần chạm đến trần nhà, trên đó treo đầy những món quà nhỏ xinh xắn, có hộp quà lấp lánh, có chuông vàng và chuông bạc, còn có cả những chiếc gậy kẹo màu đỏ trắng, trên cùng là ngôi sao sáng lấp lánh, treo thêm vài dây đèn nhiều màu sắc. Bài Bài ấn nút bật, từng ánh đèn nhấp nháy lung linh, phản chiếu trong đôi mắt Hướng Vãn.
"Chị Triều, chị ấy có thích thật không?" Hướng Vãn hơi nhíu mày, hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Bài Bài chống nạnh đứng một bên, rất hài lòng: "Ai biết, nhưng mà em thì thích."
"Sau khi Giáng sinh qua đi, nếu phải tháo cây thông xuống, ai sẽ là người vác nó xuống lầu vứt?" Hướng Vãn lại hỏi.
Bài Bài nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn nhìn Bài Bài.
"Hay là," Bài Bài ngồi xuống bên cạnh cô, "Để mẹ làm."
"Ừm..." Hướng Vãn gật đầu..
"Bá cháy." Bài Bài búng tay.
"Nói thật." Hướng Vãn chắp tay ra sau lưng, tóc dài xõa xuống, nhìn cửa kính mới trang trí xong, "Chị không hiểu cái lễ này lắm."
"Là sao cơ ạ?" Bài Bài tò mò
"Ở chỗ chị treo tất như này thì bất lịch sự lắm." Cô ấp úng nhìn, "Sáng sớm em còn ôm tất đến giường chị và chị Triều hỏi sao bên trong không có quà?"
Bỏ quà trong tất... Nó hơi thô lỗ với Hương Vãn.
"Nó không phải tất bình thường đâu. Nó là tất ông già Noel em mua cơ mà." Bài Bài cao giọng.
"Đấy, chị cũng không hiểu sao em lại đi thích tất của ông già."
"Chị..." Bài Bài cạn lời.
"Em bảo ông già đó là tiên," Có người tranh luận với mình, Hướng Vãn muốn nói rõ ngay, "Thế thì vào dịp này hàng năm, ông già đó sẽ bay từ trên trời xuống ban phước cho em, đúng không?"
Bài Bài gật đầu: "Chuẩn, ông già Noel đó, chị biết không!"
"Nhưng em bảo ông già đó phải chui vào từ ống khói." Hướng Vãn cúi cằm, nhếch mày, hết nhìn nổi, xoa xoa khoé mắt.
Cô giơ bàn tay trắng ngần, khẽ giơ những ngón tay như cọng hành, cắn vào ngón trỏ cong cong.
Quan Âm Đại Sĩ, Bồ Tát, tiên nhân, trong truyện nói luôn giáng xuống giữa sân, lưng tựa sao trời nhìn xuống thế gian. Thời hiện đại này không có sân thì thôi, sao lại chui từ ống khói vào?
Phong thái tiên cốt lăn lộn trong bụi than, thế còn được mấy phần tu hành?
"Ơ kìa..." Bài Bài hoảng loạn, lẩm bẩm, "Ông ấy có phải thần tiên đâu, hình như ông ấy là."
"Là gì?"
"Là ông già Noel đó chị." Thiếu nữ muốn rớt nước mắt.
"Lưng đeo túi lớn, mặc áo bào đỏ, đội mũ hình tam giác, đi giày. " Hướng Vãn bĩu môi. "Chỗ chị cũng có truyền thuyết về nhân vật như này."
"Là gì ạ?"
"Hư Háo." Hướng Vãn nói, "Trong Bão Phác Tử."
"Dạ, em biết cái này, em có xem trong Vấn Quan"
"Vấn Quan là sách gì?"
"Ờm..." Bách hợp.
"Sách tham khảo của học sinh tiểu học đấy ạ." Bài Bài vừa lúng ba lúng búng, vừa lấy răng cửa cắn môi trên, ngượng ngùng đánh trống lảng: "Sao mẹ chưa về?"
"Lúc nãy chị ấy có nói, hôm nay phải tăng ca. Hay là, mình xuống sảnh công ty đợi chị ấy đi." Hướng Vãn suy nghĩ một chút, rồi nói.
"Giời ơi, chị Hướng đỉnh ghê, chị muốn tạo bất ngờ cho dì em nữa." Bài Bài nhìn Hướng Vãn đầy sùng bái.
Hướng Vãn khiêm tốn mím môi, thong thả đứng dậy, đưa tay ra về phía Bài Bài: "Đi thôi."
Bài Bài hí hửng bám theo.
Bốn mươi phút sau, Bài Bài nắm tay Hướng Vãn, đứng trong sảnh , đành lên tiếng, vừa dò hỏi vừa ngẩng đầu lên: "Mẹ, mình không cần, gọi điện cho mẹ con ạ?"
Từ khi sống chung, Bài Bài hay gọi linh tinh, lúc sợ thì cũng gọi Hướng Vãn là mẹ.
Thể hiện sự tôn kính.
"Ở ngoài thì đừng gọi chị là mẹ." Hướng Vãn nắm chặt tay cô nhóc, dịu dàng nói.
Bài Bài đảo đôi mắt to tròn, lúc này trong sảnh chẳng còn một ai, đến cả cây thông Noel siêu to khổng lồ giữa sảnh cũng đã tắt đèn, chú bảo vệ ở cửa cứ liếc mắt nhìn hai người, còn thiếu nữ thì lại bị Hướng Vãn quấn cho kín mít, tóc mái đen nhánh dài chấm mi bị khăn quàng che mất, áo khoác như một quả bóng.
Hướng Vãn nắm tay Bài Bài đến mức đổ mồ hôi, thế mà Hướng Vãn vẫn đứng thẳng tắp, không định đi ngồi nghỉ, cũng không định đi thẳng lên lầu.
"Chị thật sự không cảm thấy," Bài Bài sắp ngạt thở vì khăn quàng, "Rằng hai mình đứng đây, như kiểu hai mẹ con lặn lội đường xa đi tìm vợ sao?"
"Không phải, không phải, không có số điện thoại của dì." Bài Bài vừa thở vừa nói.
Hướng Vãn cúi đầu, tháo khăn quàng cho cô nhóc, cầm: "Muốn tạo bất ngờ cho chị ấy mà?"
"Lần trước chị ấy đứng đợi chị ở ký túc xá, khi chị nhìn thấy chị ấy thì vui lắm." Cô ngọt ngào cúi đầu, nhớ lại lần đó lúc nhìn thấy Triều Tân ngồi dưới lầu, bộ đồ liền thân của chị, đôi giày cao gót của chị, độ cong của lọn tóc xoăn của chị và cả hình ảnh khi cuối cùng cũng đợi được Hướng Vãn, cho đến tận ngày hôm nay, Hướng Vãn vẫn nhớ rõ mồn một.
Ký ức hãy còn vẹn nguyên, càng lâu lại càng mới.
Vì vậy cũng muốn để Triều Tân được trải nghiệm một lần
"Em có biết hai người như nào đâu, nhưng em chắc chắn," mặt Bài Bài ỉu xìu, "Mẹ em mà đợi chị thì nhìn không như đi đào rau dại thế này."
Hướng Vãn im lặng, vẫn chuyên tâm đợi Triều Tân.
Thang máy phát ra tiếng động, cô cũng theo bản năng khẽ run nhẹ.
Ngẩng mắt, người mà cô ngày nhớ đêm mong xuất hiện ngay gần đó. Chị cúi đầu bước ra hang máy mặc bộ đồ công, ngoài khoác một chiếc áo khoác len lông cừu màu đen, tóc xoăn dài hơi rối, nhìn qua cũng biết đã mệt mỏi cả một ngày. Đôi chân thon dài kết hợp với đôi giày cao gót càng tôn lên vẻ duyên dáng và kiêu kỳ, khiến chị bước đi đầy cuốn hút.
Trái tim Hướng Vãn bỗng chốc mềm nhũn, không hiểu sao, cứ ngỡ như đã lâu không gặp chị.
Rõ ràng tối qua vẫn còn ngủ cùng nhau, rõ ràng sáng nay Triều Tân còn nói với cô: "Tối gặp em."
Hướng Vãn đang định đợi chị nhận ra mình, bỗng nhìn thấy Triều Tân dừng bước, đứng trước cửa thang máy đang mở, giống như đang đợi người.
Rồi một cô gái bước ra, là người mới trong phòng làm việc của Triều Tân, búi tóc củ tỏi cao, hai tay đút vào túi áo khoác lông. Người ta đi đôi giày bông đế bệt, nhưng nhìn qua cũng thấy, rất cao ráo, rất mảnh khảnh.
Người ta đứng trước mặt Triều Tân, không biết nói gì, rồi cười khúc khích.
Triều Tân cũng hơi nghiêng đầu cười, đưa tay xoa vùng cổ đang đau nhức, hất nhẹ mái tóc xoăn dài, dường như đang dịu dàng nhìn người ta.
Ơ kìa...
Bài Bài cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình bỗng siết chặt, thầm nghĩ chết thật, lén nhìn Hướng Vãn.
Hướng Vãn vẫn điềm tĩnh, mặt mày không chút gợn sóng, nhưng bỗng nhiên cô nghĩ tới rất nhiều chuyện. Triều Tân đang cầm điện thoại trên tay, từ lúc kết thúc công việc đến lúc xuống tới thang máy, đã qua một khoảng thời gian, vậy mà chị không gửi cho mình lấy một tin nhắn, nói đã xong việc, sắp về nhà rồi.
Đây là ngày lễ mà chị mong chờ, chị lại không vội về nhà, chị đứng ở chỗ thang máy, vui vẻ nói cười với người khác, mất một lúc lâu.
Mà mình thì ở nhà cùng Bài Bài chuẩn bị cả một ngày, bất chấp gió lạnh ra ngoài, xuống sảnh đợi chị.
Ai ngờ, lại đợi được hai người.
Hướng Vãn cắn môi dưới, không nén nổi nỗi tủi thân dâng trào.
"Chị... chị bình tĩnh, cô Hướng," Bài Bài ôm lấy eo Hướng Vãn, nhẹ nhàng an ủi, "Chắc chắn em sẽ đứng về phía chị mà."
... Hướng Vãn cúi đầu liếc cô nhóc.
Ý cô nhóc là đứng về phía cô, chẳng lẽ, cô nhóc cũng cảm thấy, chị Triều sẽ có quan hệ mờ ám với người khác sao?
"Em chỉ công nhận chị Hướng là mẹ, thật đấy." Bài Bài thấy Hướng Vãn càng thêm đau lòng, nhớ tới lúc bình thường Hướng Vãn đối xử với mình rất tốt, vội bày tỏ.
Hướng Vãn buông cô nhóc ra, không nói lấy một lời.
Giời ơi, nát bét rồi, Bài Bài nhắm mắt làm liều, hét lớn: "Triều Tân Tân! Mẹ làm gì ở đó thế!"
Triều Tân sững người, nhìn sang, thấy Hướng Vãn và Bài Bài, mắt cong lên, khóe miệng vẽ thành nụ cười, vẫy tay chào đồng nghiệp, rồi bước tới: "Sao hai em lại đến đây?"
Giọng nói trầm thấp, âm sắc trầm khàn, nghe giống như lúc thì thầm bên tai Hướng Vãn tối qua.
Âm cuối và ánh mắt đều hướng về Hướng Vãn, hơi nheo, đến mức dường như chỉ có thể chứa đựng mình em.
Hướng Vãn hơi nghiêng đầu nhìn chị, lòng bỗng dịu xuống đôi chút, khẽ cắn môi dưới, hỏi: "Hôm nay là lễ, chị tăng ca lâu vậy, chị định bỏ qua luôn sao?"
Triều Tân hơi nhướng mày: "Trước đây em nói, không hay ăn mừng lễ Tây nên chị không sắp xếp gì."
"Chị nói chị thích mà?" Hướng Vãn nhìn chị.
"Chị thích... em sẽ ghi nhớ sao?" Triều Tân nắm tay em, sưởi ấm trong lòng bàn tay, "Xin lỗi, chị không biết em đợi chị để cùng ăn lễ."
Trên đời này còn có ai có thể cưỡng lại được lời xin lỗi nhẹ nhàng của Triều Tân không? Nói chung Hướng Vãn là không thể.
Triều Bài Bài có lẽ cũng không nỡ, cô nhóc bỗng thấy nổi hết cả da gà da vịt.
"Đi thôi, xe đỗ ở cửa, tối cả nhà mình đi ăn một bữa ra trò, được không?" Triều Tân kéo Hướng Vãn, đưa tay về phía Bài Bài, ba người cùng đi ra ngoài.
"Triều Tân Tân, mẹ nói chuyện gì với cô kia thế," Bài Bài tạo cơ hội cho mẹ yêu, "Cười tít cả mắt, vui lắm ạ?"
Cảm nhận được ánh mắt của Bài Bài, lại thêm Hướng Vãn trông không vui, Triều Tân hiểu ngay. Cô khẽ cười, nói với Bài Bài: "Vì có người từng nói với mẹ là muốn nuôi mèo, bạn trai của cô đồng nghiệp kia mở trại mèo, mẹ nhờ cô đồng nghiệp ấy có dịp thì xem giúp em, nếu có bé mèo nào đáng yêu thì mẹ đưa người đó đến xem thử."
"Giời ơi, vậy người này rất quan trọng với mẹ nhỉ? Tối muộn thế mà vẫn rảnh lo chuyện này." Bài Bài giả vờ nói.
"Cực kỳ quan trọng." Triều Tân khẽ nói.
Hướng Vãn nhìn Triều Tân, cong khóe miệng.
"Ha ha," Bài Bài thấy mây đen đã tan, ôm lấy tay Triều Tân nói, "Nhà mình sắp có mèo ạ?"
"Ừm."
"Ối giồi ôi, đặt tên cho mèo là gì ạ? Cô Hướng, chị có nghĩ ra không ạ?" Bài Bài chọc chọc vào lòng bàn tay Hướng Vãn.
"Em có không?" Hướng Vãn dịu dàng hỏi cô nhóc.
"Hôm nay là Giáng sinh, thế thì gọi là Đản Đản đi." Bài Bài nói.
"Đản Đản, nghe hơi ghê." Hướng Vãn phản đối.
Bài Bài bĩu môi: "Vậy chị nói coi!"
"Chị thấy hôm nay tuyết rơi trắng muốt, đặt Bạch Ngọc."
"Nuôi mèo mà đặt tên Bạch Ngọc," Bài Bài cạn lời nhìn Triều Tân, "Mẹ đừng có nói mẹ đồng ý đấy?"
"Cô Hướng thích là được." Triều Tân nói.
"Mẹ..."
Hướng Vãn cười, cùng Triều Tân và Bài Bài lên xe.
"Chị Triều, trong nhà có bất ngờ đấy ạ." Cô ngồi ghế lái phụ, nhìn Triều Tân khởi động xe, cười nói.
"Thế à?" Triều Tân khẽ nhướng mày.
"Lái xe giúp đi ạ, con sợ hai người lát nữa lại hôn nhau trước mặt trẻ con mất," Bài Bài từ hàng ghế sau thò đầu lên, "Giáng sinh vui vẻ, con xin phép nói trước."
"Giáng sinh vui vẻ." Triều Tân đưa tay xoa đầu cô nhóc, cười.
(Hết truyện.)
________
Giời ơi, đau cả vai gáy cột sống cổ đĩa điệm, giời ơi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip