Chương 52

Nghiêm Liệt trong lòng "shiet" một tiếng, trên mặt vẫn là bày ra ý cười: "Không có chuyện khác thì tôi đi đây, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, xin lỗi không tiếp được." Nghiêm Liệt cầm hồ sơ muốn đi, Nghiêm Tuấn nói:

"Chị hai."

Nghiêm Liệt quay đầu lại.

"Chị hai đã trở lại, cô biết chưa?" Nghiêm Tuấn đẩy mắt kính, "Chị hai đã trở lại, sẽ lập tức tiếp quản toàn bộ công ty dưới tay Thịnh Thế Nghiêm Trọng, cô có tin không? Ông già khẳng định là nghĩ như thế."

"Chị hai đã trở lại?" Nghiêm Liệt hồ nghi, "Chị ấy về nhà? Kia đêm nay tôi trở về thăm hỏi chị hai một chút."

"Còn làm bộ bình tĩnh nhỉ?" Nghiêm Tuấn cười đến thô bỉ, chỉ vào Nghiêm Liệt nói, "Biết rõ chị hai hành tung bất định, cho dù về nước cũng khẳng định sẽ không về nhà, cô là muốn thăm hỏi ai đấy."

"Không về nhà? Thế chị hai đi nơi nào?"

"Hừ hừ, cô cho rằng anh sẽ cấp tình báo cho địch nhân à? Anh mới sẽ không nói cho cô, chờ chị hai vừa về liền quật ngã cô. Ha ha, ha ha ha......"

"......" Nghiêm Liệt vẫn luôn cảm thấy có một số người ngốc bẩm sinh, như vậy là thực đáng giá tha thứ; có một số người là miệng thối, như vậy liền xem nhẹ lời của họ; lại có một bộ phận là cố ý, như vậy liền trực tiếp đục một cái cho máu mũi chảy ngược vào phổi chết luôn cho nhanh. Chính là loại hình như Nghiêm Tuấn vừa ngốc bẩm sinh, miệng thối còn cố ý làm ác, rốt cuộc nên làm gì đây nha......

Nghiêm Liệt trực tiếp đi ra văn phòng cũng đóng sầm cửa. Trong mắt Nghiêm Tuấn xem ra Nghiêm Liệt là bị hắn chọc giận đến không nói nên lời, cái này làm cho Nghiêm Tuấn có cảm giác muốn cười sảng. Hắn một bên nhịn không được cười ra tiếng một bên đi mở cửa chuẩn bị rời đi văn phòng, kết quả cửa kéo nửa ngày cũng không ra, con khốn Nghiêm Liệt này cư nhiên khóa từ bên ngoài?!

"Mở cửa! Đồ khốn! Nghiêm Liệt mày mở cửa ra cho anh ——!"

Phía sau là tiếng hò hét của Nghiêm Tuấn trong văn phòng, Nghiêm Liệt bĩu môi đi ra, các đồng sự tự nhiên là nghe thấy được Nghiêm Tuấn giống như heo bị thọc tiết, sôi nổi ngẩng đầu kinh ngạc mà xem Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt vừa đi vừa ra lệnh: "Không ai được mở cửa, nghe được không? Còn uống cà phê? Cho hắn nghẹn đến đái trong quần." Nói xong liền kêu giám đốc bộ phận cùng nhau ra cửa.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Tuấn gọi điện thoại cho vợ hắn, vợ hắn đuổi đến công ty mở cửa. Đáng tiếc gặp đúng giờ cao điểm buổi trưa, thời điểm mở cửa Nghiêm Tuấn cái gì cũng không kịp oán, che bụng nhanh chóng chạy tới WC, bộ dáng xấu hổ đến cực điểm.

"Giống ôn gì đâu không!" Vợ hắn mắng.

Nghiêm Liệt cùng giám đốc bộ phận đến chỗ hẹn với Hứa Tranh, Hứa Tranh cùng Nghiêm Liệt hai con người này nói đến làm ăn thì đặc biệt trở nên nghiêm túc.

"Hứa tiểu thư, hợp đồng này cho tôi chỗ tốt như vậy, thật sự thích hợp tôi lấy về tay sao?" Nghiêm Liệt hỏi.

"Kia không có gì, lần này một khối mỡ to như thế cũng không phải đào từ trong miệng tôi, mượn hoa hiến phật mà thôi, hơn nữa thương vụ này cũng chỉ có Nghiêm tiểu thư đủ sức tiêu hóa được." Hứa Tranh châm điếu thuốc, Nghiêm Liệt ngửi được mùi khói có điểm không thoải mái, nhưng lại không tiện nói gì:

"Tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Hứa Tranh dựa vào trên ghế, nhìn giám đốc liếc mắt một cái, tay giám đốc kia là một người đàn ông hơn ba mươi, nhìn qua vô cùng thành thật, toàn bộ cuộc nói chuyện hắn không nói câu nào.

"Khúc giám đốc." Hứa Tranh nói với hắn, "Anh có thể giúp tôi đi lấy một ít đường không?" Cô ngượng ngùng mà chỉ cà phê, "Có hơi đắng."

Khúc giám đốc thực mau liền lĩnh ngộ, lập tức đứng dậy liền đi ra cửa.

"Hứa tiểu thư có cái gì muốn nói?" Nghiêm Liệt tự nhiên cũng là minh bạch —— nhân viên phục vụ ngay tại đó, làm gì lại muốn Khúc giám đốc tự tay làm lấy? Hứa Tranh chỉ là muốn để hắn tránh mặt.

"Nghiêm Diễn, thật sự đã trở lại sao?" Hứa Tranh hỏi.

Vấn đề này vừa ra Nghiêm Liệt xem như hoàn toàn minh bạch, thì ra chị hai của cô, Nghiêm Diễn mà nhiều người kiêng kị, mới vừa về nước còn chưa có bất luận động tác gì, liền Hứa Tranh loại này nhân vật đều bắt đầu kéo bè kéo cánh.

"Nghe nói là đã trở lại, nhưng chị hai tôi cá tính tương đối cổ quái làm sao cũng không thích chung đụng với người nhà, khẳng định là muốn ở tại nơi làm việc, chị ấy thật sự là cuồng công tác." Nghiêm Liệt kỳ thật ước gì Hứa Tranh tới mượn sức cô, nói thật cô đối với chị hai cũng là tương đối kiêng kị, nếu là cùng Hứa Tranh liên thủ, nói không chừng có thể chiếm được một chút thượng phong.

"Phải không? Có cơ hội hẹn chị cô đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, đi ra ngoài chơi một lần, tôi mời."

Có đôi khi ý đồ của Hứa Tranh cũng quá mức lộ liễu, loại cá tính này so với Ngụy Tịnh lặng lẽ là hoàn toàn bất đồng.

Ý tưởng này nảy ra làm Nghiêm Liệt có điểm muốn cười nhạo bản thân —— Hứa Tranh cùng Ngụy Tịnh trưởng thành hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, như thế nào có thể đánh đồng? Nếu Hứa Tranh biết cô ấy bị cầm đi so sánh với Ngụy Tịnh, có thể cảm thấy khó chịu không nhỉ?

Nghiêm Liệt không có đưa ra câu trả lời rõ ràng cho Hứa Tranh, Nghiêm Diễn người này rất khó lường, cũng khá là cao ngạo, khá giống Hứa Tranh loại người chảy xuôi trong cơ thể dòng máu người làm ăn chính tông, phỏng chừng Nghiêm Diễn cũng sẽ không ưa.

Nghiêm Liệt cùng Hứa Tranh vẫn luôn trò chuyện tới buổi chiều, thảo luận tình hình mấy nhà thầu công ty cạnh tranh hiện tại, mãi đến khi Chu Mật gọi điện tới mới kết thúc cuộc gặp này.

Hứa Tranh nói cô ấy muốn đi đón Chu Mật ăn cơm chiều, hỏi Nghiêm Liệt có đi hay không. Nghiêm Liệt từ chối, các cô hảo hảo hưởng thụ thế giới hai người đi thôi.

Hứa Tranh trước khi đi vỗ vỗ cánh tay Nghiêm Liệt nói: "Ngượng ngùng, lúc trước vẫn luôn hiểu lầm cô."

"Hiểu lầm?"

Hứa Tranh lộ ra một nụ cười sâu xa, lên xe rời đi.

Nghiêm Liệt đi đến xe của mình, thời điểm từ bãi đỗ xe chạy lên thì thấy Ngụy Tịnh đeo cặp sách bước ra từ tiệm bánh mì đối diện.

Nghiêm Liệt đột nhiên cảm thấy tâm lập tức mềm mại kỳ lạ, có loại cảm giác hạnh phúc từ nội tâm lan tràn ra tới. Cô lái xe chậm rãi đi theo phía sau Ngụy Tịnh, không coi ai ra gì mà chậm rề rề mà đi trên đường.

Nghiêm Liệt thực thích tình cảnh như vậy, lãng mạn như phim.

☆, ——

Sắp tan học Ngụy Tịnh cảm thấy đói muốn lả, cố tình đàn chị lúc này lại chạy tới báo cho cô biết chị ta thuận lợi tiến vào kỳ thực tập của công ty Nghiêm Trọng, có Nghiêm tổng trực tiếp tiến cử, sau ba tháng rất có khả năng trở thành nhân viên chính thức. Đây là một chuyện mừng, đều là nhờ Ngụy Tịnh, cho nên muốn mời Ngụy Tịnh ăn cơm.

Trải qua sự tình lần trước ở nhà mời Nghiêm Liệt ăn cơm, Ngụy Tịnh đối với đàn chị này có loại cảm giác nói không nên lời, cứ cảm thấy về sau vẫn là không nên đơn độc ở chung với đàn chị. Liền lấy cớ đã có hẹn trốn đi, đi tiệm bánh mì mua bữa tối.

Chưa kịp lẻn đi đàn chị đã lôi kéo cô thần bí hỏi: "Tiểu Ngụy, em cùng Nghiêm tổng quan hệ không bình thường đi? Chị cứ thấy cô ấy giống như đặc biệt thích em nha, có phải không?"

Ngụy Tịnh thấy đàn chị đang nỗ lực đè nén nội tâm tà ác, nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng rất muốn lộ ra tươi cười nhộn nhạo, thật giống như chỉ chờ nghe Ngụy Tịnh thẹn thùng phủ nhận liền sẽ tuôn trào lời châm chọc như kịch bản viết sẵn.

"Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi rất tốt." Ngụy Tịnh không như chị ta mong muốn đưa ra một lời phủ định khiêm tốn, làm cho đàn chị trong lúc nhất thời á khẩu không biết nói tiếp cái gì.

Thừa dịp này Ngụy Tịnh từ bên người chị ta chạy đi.

Ngụy Tịnh rất không thích nhiều chuyện lẫn bị người nhiều chuyện, những người thích buôn dưa kia tám phần là muốn nghe tình tiết như trong đầu họ tưởng tượng, nếu sự thật không như mình nghĩ thì liền lật mặt khó chịu, dục cầu bất mãn.

Ngụy Tịnh cũng tà ác lắm đây, không nghĩ thỏa mãn đàn chị lúc này.

Ngụy Tịnh từ tiệm bánh ra tới, trong tay xách theo một túi sữa bò thổ ty chậm rãi đi đến trạm xe bus, cảm giác phía sau có khác thường, quay đầu nhìn lại, thấy Nghiêm Liệt vươn đầu ngoài cửa sổ, cười với cô.

Ngụy Tịnh không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt búi lên mái tóc dài, có mấy lọn tóc mái xõa một ít trên trán, gương mặt thanh tú tươi đẹp. Ngày mùa hè ánh mặt trời chiếu lên nụ cười tươi tắn của chị, làm Ngụy Tịnh trong lúc nhất thời rung rinh trong lòng ......

"Em gái ơi, muốn đi nơi nào? Muốn tôi đưa em một đoạn đường hay không?" Tuy rằng ngầm đối với thái độ của Ngụy Tịnh rất là nghi hoặc, nhưng vừa thấy Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt liền cảm thấy nghi kỵ nháy mắt toàn bộ bị vứt lên chín tầng mây, chỉ nghĩ phải mỉm cười với em.

"Ngữ khí gì thế này, lưu manh tùy tiện." Ngụy Tịnh mặt mày vặn vẹo, có chút không muốn đối mặt hình tượng như vậy của Nghiêm Liệt, "Lại còn bám đuôi."

"Đừng nói khó nghe vậy chớ, tôi mới không có bám đuôi, đây là duyên phận có được không? Tùy tiện đều có thể gặp được em."

"Không phải Nghiêm tổng rảnh rỗi cả ngày đi dạo bên ngoài, thấy nữ sinh liền hốt về nhà sao?" Ngụy Tịnh cười giảo hoạt.

"...... Vì sao trong mắt em tôi lại thành cái dạng này? Hửm? Đừng dong dài, nhanh lên đi lên đi."

Ngụy Tịnh do dự một chút, vẫn là ngồi vào xe Nghiêm Liệt.

"Cảm ơn chị." Ngụy Tịnh một bên mang dây an toàn một bên nói.

"Đừng khách sáo, lát em đi siêu thị với tôi mua đồ ăn coi như bồi thường đi." Nghiêm Liệt cười nói.

"Mua đồ ăn?"

"Đúng vậy."

"Chị đâu biết nấu ăn, vì sao muốn mua đồ ăn?"

"Ờ thì ... Chính là bởi vì không biết mới muốn học, không thể mỗi lần đều để em làm, tôi cũng muốn cho em nếm thử tay nghề của tôi."

"Vậy nhớ ghé mua thuốc bao tử luôn nha."

"Nèe ——! Đừng khinh người như vậy chứ! Tôi chỉ là không muốn làm thôi, nếu là nghiêm túc thì sẽ rất lợi hại!"

"Nói suông không được đâu nha Nghiêm tổng."

"Nói suông cái đầu......" Nghiêm Liệt thật sự rất muốn đem đầu Ngụy Tịnh ôm lại đây búng hai cái, ngại đang lái xe không thể làm động tác gì khác người —— chờ đến siêu thị em chết với tôi.

Chính là tới siêu thị Nghiêm Liệt đã sớm quên chuyện bị Ngụy Tịnh cười nhạo, chỉ đẩy xe đi theo phía sau Ngụy Tịnh, sắp sắp xếp xếp mấy món em muốn mua vào xe. Ngụy Tịnh đi ở phía trước cô, cẩn thận so sánh hàng hóa, đều là đắn đo thật lâu mới quyết định mua cái nào. Nghiêm Liệt một chút cũng không sốt ruột, một bên ngắm nhìn bộ dáng nghiêm túc của Ngụy Tịnh. Cuộc sống của Nghiêm Liệt luôn luôn là vội đến vội đi, rất khó có được tiết tấu sinh hoạt an nhàn như vầy, nhưng nếu là ở bên cạnh Ngụy Tịnh cùng phung phí thời gian, cơ hồ cũng là một sự kiện rất tốt đẹp ......

Không sai, Nghiêm Liệt sớm đã vứt thái độ không rõ ràng của Ngụy Tịnh ra sau đầu, chỉ chú ý hạnh phúc nho nhỏ trước mắt. Nếu là Chu Mật thấy được lại sẽ cảm thán —— nói dễ nghe một chút thì cái này kêu là lạc quan, nói thật lòng thì Nghiêm Liệt đây chính là sẹo vừa khép miệng đã quên đau.

Nghiêm Liệt ở trong bong bóng phấn hồng nhìn Ngụy Tịnh, nghĩ cái gì cũng không nghĩ. Không muốn biết hiện tại trong lòng Ngụy Tịnh có ai, không cần cái gọi là cột mốc chiến thắng vượt qua gì gì đó, cũng không nghĩ về sau hai người sẽ tiến triển như thế nào, trong lòng Ngụy Tịnh liệu có hay không khó bề phân biệt...... Cô chỉ đang nghĩ đến—— cô bé Ngụy Tịnh này lớn lên xinh xắn quá chừng, lông mi thật dài, chiếc cằm tinh xảo đáng yêu, gương mặt mềm mềm phúng phính thật là làm người ta rất muốn cắn một cái......

Lấy đủ nguyên liệu nấu ăn hai người lên xe chuẩn bị về nhà, Ngụy Tịnh mở cửa xe, ánh mắt tựa hồ bị cái gì đó hấp dẫn. Nghiêm Liệt thực mau liền nhận ra em chựng lại, từ ánh mắt của em nhìn qua.

Mắt Ngụy Tịnh nhìn chăm chú bảng quảng cáo trên quảng trường xa xa, là một chiếc bảng quảng cáo nước hoa, trên bảng có một người mẫu mái tóc đen dài trông tương tự Nghiêm Liệt.

---

Nếu có lỗi, nhờ mọi người comment giùm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip