Chương 17: Biểu Muội
Trong nháy mắt đó, không khí yên tĩnh đình chỉ lưu động, bầu không khí như lại khẩn trương ba phần.
Có thể rõ ràng thấy được chính là, trên khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Tư Mã Vân, biểu tình biến hoá thập phần phong phú cùng phức tạp, lúc xanh lúc trắng, lại từ hồng biến thành đen, sách nắm ở trong tay nhẹ nhàng run rẩy.
Thuỵ Thu thấy thế lập tức nhanh chóng đem vài quyển sách khác trên mặt đất tất cả đều nhặt lên ôm ở trước ngực, "Tướng quân, đều là sách của nô tỳ, ngài muốn trách phạt, liền phạt nô tỳ đi, tiểu thư một chút liên quan cũng không có."
"Thuỵ Thu..." Thẩm Chiêu Tuyết vội đi qua, một tay đem Thuỵ Thu ngăn ở sau lưng, ưỡn ngực, "Một người làm một người chịu, sách là ta mang về."
Tư Mã Vân khoé mắt quét qua nhìn Thẩm Chiêu Tuyết, lại nhanh chóng thu hồi lại sách trên tay, "Những thứ này đều là sách cấm theo mệnh lệnh của triều đình, các ngươi có biết tội?"
Thẩm Chiêu Tuyết cắn cắn môi, "Muốn chém muốn giết..."
Ai ngờ lời còn chưa dứt, liền bị Tư Mã Vân một miệng cắt ngang, lạnh lùng ung dung bay tới một câu, "Bổn tướng quân sẽ không giết các ngươi, cũng sẽ không báo cáo, về phần những quyển sách này... tịch thu." Hai chữ cuối cùng cắn răng nói rất rõ ràng.
Thuỵ Thu sắp bị doạ chết, cả người đều đổ mồ hôi, lúc nghe thấy tướng quân không xử phạt tiểu thư, trái tim đang treo cũng rơi xuống, vội vàng đem sách ở trong ngực tất cả đều nộp lên.
Tư Mã Vân mang sách đi, tiến đến trước sương phòng lại hướng các nàng nói, "Về sau đừng lại làm những chuyện ngu xuẩn như vậy." Nói xong, đầu cũng không quay lại nhấc chân vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Thuỵ Thu vẫn nuốt nuốt nước miếng, còn cảm thấy chưa tỉnh hồn, lắc lắc cánh tay Thẩm Chiêu Tuyết nói, "Tiểu thư, thật sự là quá kinh hiểm rồi."
Thẩm Chiêu Tuyết vẫn đứng ở đấy, cắn cắn môi, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, cũng không nói lời nào.
Ngay sau đó Thuỵ Thu lại nói, "Ta biết ngay tướng quân sẽ không bắt tiểu thư ngươi như vậy, dù nói thế nào ngươi cũng là tướng quân phu nhân, là người của Tư Mã gia, bởi cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn(*), tướng quân sẽ không ngốc đến nỗi làm loại chuyện này."
(*) Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắc xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắc xích bị tổn hại, các mắc xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Vừa mới dứt lời, Thẩm Chiêu Tuyết hướng trong phòng đi đến, vừa nói, "Dọn dẹp trước viện một chút đi."
"Ấy, tiểu thư." Thuỵ Thu đuổi tới, trong lòng tức giận bất bình, "Lần này Tô tiểu thư đem ngươi hại thật thảm, về sau không nên cùng nàng tiếp xúc nữa, mấy thứ này đều là cái gì, nàng cư nhiên... nàng cư nhiên mang tiểu thư ngươi đi tiếp xúc mấy loại cấm vật này, ai biết về sau còn có thể hay không sẽ..."
"Thuỵ Thu." Thẩm Chiêu Tuyết nghiêng đầu gọi nàng một tiếng, kiên nhẫn giải thích nói, "Tụ Yên nàng cũng không có bắt buộc ta đi làm chuyện gì cả, còn có về sau ngươi không nên ở trước mặt ta nói Tụ Yên như vậy, có biết không?"
Thuỵ Thu cảm thấy có chút ủy khuất, lầu bầu một tiếng, "Đã biết."
Tư Mã Vân cầm lấy mấy quyển sách ở trong phòng vòng vo một hồi, cuối cùng cảm thấy chỗ giấu tốt nhất là ở dưới giường.
Trang điểm hoàn tất, còn chưa ăn sáng, đã có gã sai vặt từ trước viện chạy vào bẩm báo, "Phu nhân, lão gia sai tiểu nhân đến mời ngài và tướng quân cùng nhau đi chính sảnh tiền viện ăn sáng."
Thẩm Chiêu Tuyết mỉm cười, "Đã biết, ngươi đi xuống trước đi." Gã sai vặt lui ra, xoay người đối Thuỵ Thu nói, "Ngươi đi sương phòng báo cho tướng quân biết một tiếng." Thuỵ Thu chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt bất ngờ cùng không tình nguyện, "Ta... ta đi sao?"
Thẩm Chiêu Tuyết khẽ hừ một tiếng, "Ngươi đi."
Quý phủ một ngày ba bữa, đều là tất cả các viện tự phân chia ra, chợt có tình huống đặc biệt mới hội tụ cùng một chỗ, ví dụ như trong nhà có khách đến thăm, hoặc là làm hỷ sự thọ yến các loại.
Hôm nay cũng là lần đầu từ khi Thẩm Chiêu Tuyết gả đến bị tuyên đi chính sảnh cùng nhau ăn cơm, nàng ngược lại không chần chờ cùng tướng quân đi qua, dù sao cao thấp trong phủ chuyện hai người phân phòng ngủ đã sớm không phải bí mật, cũng không cần cố ý biểu hiện ân ái cho bọn hạ nhân xem.
Hai người xem như một trước một sau đến chính sảnh, còn chưa ngồi xuống, một đạo thanh âm khác theo hành lang ngoài cửa truyền đến, "Lão đầu ta đã lâu không có nhìn đến ánh nắng mặt trời của tiền viện này rồi."
Là lão thái gia của quý phủ, Thẩm Chiêu Tuyết mỗi ngày đến cửa tiệm đi sớm về trễ, ngại ít cùng lão thái gia hắn gặp mặt, vội vàng khom người, theo Tư Mã Vân gọi một tiếng thái công.
"Ngày hôm nay thế nào nhớ đến mời lão đầu ta đến ăn điểm tâm nha?" Lão thái gia ngữ khí có chút chua.
Tư Mã Bá Dật vội vàng cười nghênh đón, "Cha, ngài xem ngài nói kìa, nhi tử không phải mỗi ngày cần đi thượng triều sớm sao, cũng không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi, hôm nay một lát trong nhà sắp có khách đến, liền nghĩ đến mời ngài đi ra gặp mặt."
Tư Mã Xung nhếch nhếch khoé miệng, có chút hiếu kỳ, "Khách đến? Khách nào?"
Liền ngay lúc này, Tư Mã Bá Dật ở bên tai lão thái gia nói vài câu, lão gia tử sắc mặt lập tức thay đổi.
Thẩm Chiêu Tuyết với tư cách con dâu, cháu dâu đứng ở một bên cũng không biết làm gì nói gì, đành phải ở lúc hạ nhân mang thức ăn lên hỗ trợ sắp bàn sắp đũa, giảm bớt xấu hổ.
Một chiếc xe ngựa ở trước cửa lớn dừng lại, sớm có quản gia chờ tiếp đãi, chỉ chốc lát từ trong xe ngựa bước xuống một nữ tử, nữ tử mặc y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú dù không tính là mỹ nữ, ngược lại cũng sinh ra có cá tính.
Quản gia tiến lên ân cần thăm hỏi, "Là biểu tiểu thư đi?"
Tư Mã Vũ Khê vuốt càm, biểu hiện về mềm mại đáng yêu điềm đạm, "Một tay khẽ che miệng, "Phải."
"Nhanh mời vàp trong, lão gia cùng tướng quân bọn họ đều ở chính sảnh chờ đã lâu." Quản gia nói xong nhanh chóng dẫn đường.
Bữa sáng vừa mới dọn lên một nửa, có người báo lại là biểu tiểu thư đã đến, đại khái chính là biểu muội bà con xa kia của tướng quân, Thẩm Chiêu Tuyết nghĩ thầm, nàng cùng mọi người giống nhau đứng dậy nghênh đón, lập chí muốn làm biểu tẩu tốt, để biểu muội tới đây có thể có cảm giác như ở nhà.
"Cữu cữu." Tư Mã Vũ Khê tiếp lấy nghênh đón, bộ dáng vẻ mặt đáng thương,thanh âm phản phất mang theo tiếng khóc nức nở, "Nhìn xem ngài, Vũ Khê cảm thấy thật là thân thiết."
Tư Mã Bá Dật vỗ vỗ vai nàng, "Hảo hài tử, bớt thương tiếc." Nói xong hướng nàng giới thiệu, "Ngươi khả năng chưa gặp qua, đó là biểu ca của ngươi, còn có biểu tẩu."
Tư Mã Bá Dật cảm thấy lời nói của mình rất là kỳ quái, dù sao lúc trước gieo rắc khắp nơi một lời thiên đại nói dối, hôm nay phải vung ra vô số lời nói dối mới sẽ không lộ ra chân ngựa.
Tư Mã Vũ Khê xoay người lại, hướng Thẩm Chiêu Tuyết khom người.
Thẩm Chiêu Tuyết vội nói, "Biểu muội không cần đa lễ."
Tư Mã Vũ Khê lại xoay qua hướng Tư Mã Vân hành lễ, "Biểu ca." Nói xong lại liếc trộm nàng một cái, trong lòng không khỏi tán thưởng, biểu ca sinh ra... thật là đẹp mắt, không khỏi trong tâm mừng thầm.
"Biểu muội không cần đa lễ." Tư Mã Vân nói.
Tư Mã Vũ Khê đứng dậy, vội đi đến trước mặt Tư Mã Vân, nháy mắt nhìn lên nàng, "Vũ Khê đã sớm nghe nói qua, biểu ca là tướng quân xuất sắc nhất nước Lâm An, hôm nay vừa thấy, quả thật bất phàm."
Tư Mã Vân cười yếu ớt, khiêm tốn nói, "Biểu muội quá khen."
Thẩm Chiêu Tuyết đứng ở một bên, rõ ràng mà trông thấy nàng nở nụ cười, tướng quân cười lên... bộ dáng này, nàng hình như trước giờ chưa thấy qua, thật đẹp mắt.
Thế nhưng dáng tươi cười đó không phải cho nàng.
"Đến, Vũ Khê, còn chưa có ăn sáng đi, ngồi xuống ăn chút điểm tâm." Tư Mã Bá Dật hỏi.
"Không cần đâu cữu cữu, cảm ơn cữu cữu quan tâm, Vũ Khê trên đường tới đã ăn rồi." Tư Mã Vũ Khê ngọt ngào cười cười, một tiếng lại một tiếng cữu cữu đem tâm Tư Mã Bá Dật đều sắp ngọt hoá.
"Nếu đã như vậy, Chiêu Tuyết!" Tư Mã Bá Dật bỗng nhiên quát gọi Thẩm Chiêu Tuyết đang làm tượng gỗ hồi lâu, "Ngươi là nữ chủ nhân của quý phủ, ngươi mang Vũ Khê đi dạo xung quanh, lại mang nàng đi cửa tiệm bên kia chọn lấy chút ít son phấn bột nước yêu thích, nữ hài tử không phải đều yêu thích những thứ này sao."
"Vâng." Thẩm Chiêu Tuyết hạ thấp người, tiếp nhận nhiệm vụ này, lúc vừa chuẩn bị gọi Tư Mã Vũ Khê, nữ hài này xoay người liền dính vào Tư Mã Vân, ôm lấy cánh tay của nàng, thân thể Tư Mã Vân rất rõ ràng cứng ngắc lại.
Liền nghe đến Tư Mã Vũ Khê kia thanh âm ỏn a ỏn ẻn nói, "Biểu ca, không bằng ngươi mang ta đi dạo quý phủ đi."
Tư Mã Vân chậm chạp rút cánh tay của nàng ra, "Để biểu tẩu ngươi mang ngươi đi chơi đi." Nói xong Tư Mã Vân còn đặc biệt nhìn thoáng qua Thẩm Chiêu Tuyết, "Ta phải đi sân huấn luyện."
"Ta cũng muốn đi sân huấn luyện." Lời vừa nói ra, Tư Mã Vũ Khê khả năng ý thức được bản thân vô cùng làm càn, vội vàng thu miệng, mỉm cười biểu hiện ra bộ dáng hiểu chuyện, "Vậy biểu ca đi sân huấn luyện đi, Vũ Khê sẽ ngoan ngoãn nghe lời biểu tẩu."
"Ừm." Tư Mã Vân ừ một tiếng, lại không hề nói rõ mặt khác.
Đợi Tư Mã Vân đi rồi, Thẩm Chiêu Tuyết đi đến trước mặt Tư Mã Vũ Khê, ôn nhu cười cười, "Vũ Khê, ta trước mang ngươi đi dạo xung quanh, tìm cho ngươi một gian phòng ngủ lại.
"Đúng, để biểu tẩu dẫn ngươi đi, ngươi thích chọn gian phòng nào liền chọn gian phòng đó."Tư Mã Bá Dật nói.
Tư Mã Vũ Khê lại nghiêng đầu qua khom người, "Cảm ơn cữu cữu."
Sau khi ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Chiêu Tuyết Thuỵ Thu còn có Tư Mã Vũ Khê ba người, nàng lập tức thay đổi bộ dáng, trở nên cao cao tại thượng, ngữ khí chanh chua, há miệng giọng điệu giống như là sai sử hạ nhân, "Ta muốn ở gian bên cạnh phòng biểu ca, ngươi an bài một chút đi."
Thuỵ Thu không phục, động thân đi ra, "Ngươi đây là đang dùng thái độ gì cùng tiểu thư nhà ta nói chuyện, nàng thế nhưng là biểu tẩu của ngươi!"
Thẩm Chiêu Tuyết ngăn cản ý bảo nàng đừng xúc động.
Tư Mã Vũ Khê bất mãn, chỉ vào Thuỵ Thu nói, "Ngươi tính là thứ gì, chỉ là một cái tiện tỳ mà thôi, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao?"
Thẩm Chiêu Tuyết ngăn lại Thuỵ Thu dễ giận lại xúc động, đồng thời khắc chế tâm tình của mình, biểu hiện trên mặt bình tĩnh như nước, "Biểu muội muốn ở chỗ nào, biểu tẩu liền an bài cho ngươi chỗ đó, không đáng cùng một nha đầu tức giận."
Tư Mã Vũ Khê chép miệng, nhưng không quên quay lại oán Thuỵ Thu một phát, "Nghe thấy chưa, học hỏi chủ tử của ngươi nhiều một chút." Nói xong nhấc chân nghênh ngang đi ở đằng trước.
Thuỵ Thu đi theo phía sau, rất là bất đắc dĩ, lại tiếp đến thêm một cái tổ tông nữa, thực sự có thể nói là Thẩm Chiêu An thứ hai.
Vừa rồi ở trước mặt lão gia tướng quân còn biểu hiện đến nhu thuận, lúc này liền chờ không kịp lộ ra bộ mặt thật! Thuỵ Thu nghiến răng nghiến lợi, nàng mới sẽ không cho phép người này khi dễ tiểu thư!
Thẩm Chiêu Tuyết tìm cho Tư Mã Vũ Khê một cái biệt viện sạch sẽ, ngay tại bên cạnh viện tử của nàng cùng tướng quân, thế nhưng Tư Mã Vũ Khê dù làm sao đều không thoã mãn, chống nạnh nói, "Trong viện của biểu ca không phải còn có một cái sương phòng sao, ta muốn đi nơi đó ở."
Thẩm Chiêu Tuyết giật mình, cơ hồ phản ứng đầu tiên là từ chối, "Chỗ đó không được."
Tư Mã Vũ Khê vừa nghe, càng thêm liều lĩnh, một mực chắc chắn cái biểu tẩu này khi dễ nàng, che miệng lại mong thanh âm đáng thương hơn, "Ta... ta muốn đi tìm cữu cữu." Nói xong xoay người chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Chiêu Tuyết nhắm mắt một chút, hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy, "Gian sương phòng đó... là phòng của tướng quân."
Tư Mã Vũ Khê dừng lại bước chân, cảm thấy rất là không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt tràn ngập kinh ngạc, bắt lấy Thẩm Chiêu Tuyết liền hỏi, "Biểu tẩu, ngươi cùng biểu ca ta hai người phân phòng ngủ sao!"
Thẩm Chiêu Tuyết sắc mặt rất là khó coi, không muốn thảo luận cái đề tài này, ngược lại là phân phó Thuỵ Thu, "Gọi người dọn dẹp nơi này đi, lại mang lên một vài vật dụng tẩy rửa mới, còn có hun hương."
"Vâng, tiểu thư." Thuỵ Thu lui ra ngoài.
"Vậy được rồi, ta cũng không phải người không nói đạo lý, về sau ta liền ở chỗ này đi!"
Tư Mã Vũ Khê vui vẻ ngồi ở bên giường, mang trên mặt tươi cười đắc ý.
Đồng thời một bên âm thầm dò xét người biểu tẩu trước mặt này, xác thực rất xinh đẹp, đáng tiếc không được biểu ca sủng ái.
Tính tình thì sao, cũng mềm mại, tiện tay có thể bắt nàng, đã như vậy, nàng sẽ không khách khí đâu.
Tư Mã Vũ Khê đáy mắt lộ ra vui vẻ ý vị thâm trường, giống như là đang mưu tính chuyện gì đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip