Chương 24: Gia Pháp Hầu Hạ
Tiến vào đầu hạ, trời thường sáng sớm hơn một chút, tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây xua đi hắc ám, mặt trời trong đám mây hiển lộ, bọn hạ nhân trong phủ đã bắt đầu một ngày mới bận rộn, phủ tướng quân yên lặng cả đêm từ nay bắt đầu một lần nữa khôi phục sinh cơ.
Tối hôm qua Thẩm Chiêu Tuyết ngủ sớm, hôm nay cũng không có nằm ỳ trên giường, khi Thuỵ Thu bưng nước đi vào, nàng đã thay xong xiêm y ngồi trước gương trang điểm, "Tiểu thư."
Chiêu Tuyết quay đầu nhìn nàng một cái, lộ ra nụ cười ôn hòa, "Đến rồi."
"Vâng." Thuỵ Thu mím môi khẽ gật đầu, bộ dáng hơi có tâm sự, trạng thái cả người xem ra không yên lòng.
Thẩm Chiêu Tuyết ngồi ở trước gương, tùy ý Thuỵ Thu cầm lấy lược ở trên tóc mình loay hoay, "Thuỵ Thu?" Tiếng gọi đến ở lúc nàng đang xuất thần.
Thuỵ Thu sợ tới mức lược rơi trên mặt đất, vội vàng hấp tấp xoay người nhặt lại, luôn miệng nói, "Xin lỗi tiểu thư, ta không phải cố ý."
Từ lúc đó, Thẩm Chiêu Tuyết càng thêm cảm thấy kỳ quái, biểu tình nghiêm túc lên, "Thuỵ Thu, ngươi có phải hay không có chuyện gì?"
Thuỵ Thu phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất đầu tựa vào hai tay, thanh âm run rẩy, "Có một việc, nhưng Thuỵ Thu không thể nói với tiểu thư."
"Thuỵ Thu, ngươi có biết, ngươi trước giờ có bí mật gì cũng đều viết trên mặt, ngươi cảm thấy có thể giấu được ta sao?"
Thuỵ Thu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chiêu Tuyết, "Nhưng mà tiểu thư, Thuỵ Thu cũng không biết chuyện này có nên nói với người hay không, nếu gạt người... lại cảm thấy trong lòng hổ thẹn."
Thẩm Chiêu Tuyết vươn tay kéo nàng đứng dậy, mỉm cười nói, "Không sao, ngươi nói đi, ta sẽ không giận càng sẽ không trách ngươi."
Thuỵ Thu lại cau mày lắc đầu liên tục, "Tiểu thư, người sẽ không muốn biết đâu."
"Thuỵ Thu... ta không hy vọng giữa chúng ta có bí mật, được không?"
Rơi vào đường cùng, Thuỵ Thu đành phải cắn môi không còn cách nào, nhất cổ tác khí nói xong một hơi, "Đêm qua ta nhìn thấy biểu tiểu thư từ trong phòng tướng quân đi ra."
Nghe đến đây, Thẩm Chiêu Tuyết đầu tiên là khiếp sợ, một khắc kia đến hít thở cũng đều dừng lại, rồi sau đó khuôn mặt căng thẳng lạnh nhạt bỗng nhiên biểu lộ thư giãn, ngữ khí nhàn nhạt, "À, còn có chuyện gì khác không?"
"...Không, không có, chỉ có chuyện này." Thuỵ Thu nuốt nuốt nước miếng, có chút ngoài ý muốn không thấy được phản ứng lớn của tiểu thư, thế là cẩn cẩn dực dực thăm dò hỏi, "Tiểu thư, người không giận sao?"
"Có gì phải tức giận." Thẩm Chiêu Tuyết nói xong vung tay áo quay người ngồi ở trước gương, giọng điệu giống như nói một chuyện râu ria, trong gương nàng đạm nhiên không tranh giành, mày ngài mắt ngọc, răng trắng sáng, một mảnh tuế nguyệt yên hoa, nhưng không biết nội tâm đã lao dốc không phanh.
"Đó nhưng là tướng quân và biểu muội của hắn, ta đã sớm nhìn ra, biểu tiểu thư kia không phải thứ tốt đẹp gì, nàng chính là đến cùng tiểu thư người đoạt tướng quân."
"Là của ta vẫn là của ta, không phải của ta... bị đoạt đi cũng thế." Thẩm Chiêu Tuyết ngữ khí bình thản, lại cầm lấy bút kẻ chân mày nhẹ nhàng ở trên đuôi lông mày vẽ một lần nữa.
"Nhưng mà cái này cũng quá... phải rõ ràng một chút, dù sao chính phòng là tiểu thư người vẫn còn ở đây."
"Đừng nói nữa, thu dọn một chút chúng ta đi cửa hàng." Thẩm Chiêu Tuyết nói xong lạnh lùng đứng dậy.
Thuỵ Thu đành phải câm miệng, nếu như tiểu thư đã không muốn để ý tới, vậy nàng làm nha hoàn cũng không thể làm gì.
Nàng ngược lại thật lo lắng vạn nhất có một ngày, biểu tiểu thư này thật sự làm thiếp của tướng quân, địa vị của tiểu thư ở phủ sẽ càng tràn đầy nguy cơ, theo như tính tình của biểu tiểu thư kia hận không thể cưỡi đến trên đầu tiểu thư, Thuỵ Thu cảm giác mình mỗi ngày đều có chuyện lo không hết, nếu ngày tháng có thể trôi qua đơn giản an nhàn thuần túy một chút thì tốt rồi.
Thẩm Chiêu Tuyết và Thuỵ Thu chân trước vừa đi, một thân ảnh hoàng sắc liền lén lút lút tìm đến, vừa nhìn xung quanh thấy không có ai đẩy cửa tiến vào gian phòng Thẩm Chiêu Tuyết, nàng trước là đánh giá cả căn phòng một phen, cuối cùng lựa chọn đem quyển sách đã chuẩn bị tốt ở trong ngực kia đặt dưới gối Thẩm Chiêu Tuyết, đại công cáo thành phủi tay, thoã mãn vụng trộm ly khai.
Mặc dù có một chút nàng không quá rõ ràng, vì sao loại sách này lại xuất hiện trong phòng biểu ca, chẳng lẽ bản thân hắn đặc thù háo sắc? Tạm thời cũng bất chấp nhiều như vậy, đối với sự tình phát sinh sau này, biểu ca vì tự bảo vệ mình cho dù phát hiện đó là sách trong phòng của hắn, cũng sẽ không đứng ra thừa nhận, bằng vào quan hệ giữa hắn và biểu tẩu, càng sẽ không vì nàng nhận tội, cứ như vậy, kế báo thù của Tư Mã Vũ Khê cũng có thể coi là hoàn mỹ tiến hành.
Cửa hàng.
Thẩm Chiêu Tuyết ngồi ở trong quầy nhớ kỹ sổ sách, Thuỵ Thu đi qua giúp Tiểu An chỉnh lý hàng, hai người cũng vụng trộm thảo luận.
"Phu nhân hôm nay thoạt nhìn không cao hứng, chẳng lẽ là cùng tướng quân cãi nhau?" Tiểu An hỏi.
Thuỵ Thu không chút khách khí vỗ xuống đầu hắn, "Đây là chuyện một thư đồng như ngươi nên quan tâm ư, còn có quan hệ giữa tướng quân và tiểu thư nhà ta... rất tốt, rất ân ái."
Tiểu An tỏ ra một chút cũng không tin, ngữ khí tràn ngập hoài nghi, " Phải không?"
"Đương nhiên rồi, tiểu thư chỉ là buổi tối ngủ không ngon cho nên thoạt nhìn không có tinh thần mà thôi, ngươi nên làm việc làm việc đi!"
Thẩm Chiêu Tuyết phát hiện hôm nay bản thân luôn phạm sai lầm, đơn giản tính toán một chút cũng làm không được, giấy viết lãng phí một tờ lại một tờ, trong lòng có một loại bối rối cùng bực bội không nói nên lời, rõ ràng ngoài miệng nói không thèm để ý, trong tâm lại để ý chết đi được, nàng chán ghét bản thân như vậy, chán ghét sẽ bởi vì để ý mà bản thân cảm thấy khó chịu.
Một ngày đều là như vậy đần độn vượt qua, bởi vì tâm tình trạng thái không tốt, Thẩm Chiêu Tuyết ở lúc Thuỵ Thu khuyên bảo, lựa chọn về sớm, do Tiểu An ở lại điếm trông coi, hình như đã lâu không có về sớm như vậy, chân trời ánh nắng còn rất sáng, cũng rất đẹp, đem nửa bầu trời đều chiếu rọi thành màu đỏ cam.
Thẩm Chiêu Tuyết ngồi ở trong xe ngựa lung la lung lay, không rảnh thưởng thức cảnh đẹp này.
Xe ngựa vừa đến ngoài cửa phủ, quản gia liền vội vàng chạy đến, "Phu nhân, ngài mau vào trong xem xem, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Chiêu Tuyết trấn tĩnh hỏi.
"Aiya lão thân một lời cũng nói không rõ, phu nhân ngài vào trong liền biết."
Thuỵ Thu trong lòng lộp bộp một phát, vội vã như vậy đến tìm tiểu thư, sẽ không phải là muốn tuyên bố chuyện để biểu tiểu thư gả cho tướng quân chứ? Có cần nhanh vậy không!
Bước nhanh đi vào chính sảnh, Tư Mã Bá Dật ngồi nghiêm chỉnh ở ghế trung tâm trên đại đường, một bên khác chính là Tư Mã Vũ Khê nhàn nhã uống nước trà, giương mắt nói, "Ồ, biểu tẩu rốt cuộc đã về rồi."
Thẩm Chiêu Tuyết cúi người, "Cha."
Tư Mã Bá Dật mặt lạnh không nói hai lời không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách quăng đến trước mặt nàng, "Ngươi hôm nay cùng lão phu nói rõ, đay là chuyện gì, một nữ nhi gia xem loại sách dâm uế này, quả thật hoang đường, không biết xấu hổ, nực cười!"
Thẩm Chiêu Tuyết chăm chú nhìn lại, lập tức đồng tử phóng đại, quyển sách này làm sao sẽ xuất hiện ở đây, không phải bị tướng quân lấy đi rồi ư.
"Thế nào, là nói không ra lời, hay là đang nghĩ viện lý do?" Tư Mã Bá Dật dừng một chút lại nói, "Nếu không phải hôm nay Vũ Khê đi vào phòng ngươi mượn lược, không cẩn thận phát hiện thứ này, ngươi đến tột cùng còn muốn gạt mọi người bao lâu?"
Thẩm Chiêu Tuyết cả người bối rối không thôi, cái trán nháy mắt sinh ra rậm rạp mồ hôi.
Thuỵ Thu thấy vậy, tranh thủ lặng lẽ chuồn khỏi đại đường, tiện tay tìm đến một gã sai vặt, từ trong túi mốc ra một lượng bạc, "Tranh thủ thời gian đi sân huấn luyện tìm tướng quân, nói trong nhà xảy ra chuyện lớn, nhất định phải nhanh!"
Tư Mã Vũ Khê xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, ung dung bay tới một câu, "Biểu tẩu, không nghĩ đến, ngươi vậy mà sẽ làm loại chuyện này, ngươi phải biết đây là chuyện làm nhục nhã toàn bộ danh dự Tư Mã gia, sẽ bị bắt đi ngâm lồng heo."
Thẩm Chiêu Tuyết ánh mắt thất lạc định trên người nàng, "Vũ Khê là thật có ý mượn lược, hay là dối mượn lược đi làm chuyện khác."
Tư Mã Vũ Khê mặt đỏ lên, có chút chó cùng rứt giậu, "Ngươi ngươi ngươi, chuyện đã đến trước mắt, còn muốn vu oan ta nói ta cố ý vu oan giá họa ư, ta hại ngươi có chỗ nào tốt, mẫu thân ta cũng là người Tư Mã gia, ta làm vậy đáng giá sao!"
Tư Mã Bá Dật vỗ bàn, ý bảo yên lặng, ngay sau đó lại hỏi Thẩm Chiêu Tuyết, "Ngươi liền trả lời lão phu một vấn đề... sách này có phải của ngươi."
Thẩm Chiêu Tuyết cắn cắn môi, không thể làm gì, "... Là của ta." Giờ phút này nội tâm của nàng vô cùng tuyệt vọng.
"Vậy chẳng phải đúng rồi, nói nhiều như vậy có tác dụng sao?" Tư Mã Vũ Khê nhôi nhôi nhao nhao, "Cữu cữu, ngươi xem xem, biểu tẩu đều thừa nhận sách là của nàng rồi, đây là chuyện xảy ra trong nội bộ, nhất định phải trừng phạt, lấy làm răn đe."
"Gia pháp hầu hạ!" Tư Mã Bá Dật cả người đều giận đến phát run, hắn nguyên lai tưởng rằng Thẩm Chiêu Tuyết cô nương gia này là một hài tử cần cù hiểu chuyện, vậy mà sẽ làm ra loại sự tình này, xem ra người đúng thật là không nên nhìn tướng mạo.
Quản gia có chút do dự, "Lão gia, nhất định phải như vậy sao?"
"Còn đứng ngây đó làm gì?" Tư Mã Bá Dật thái độ kiên quyết.
"Dạ, dạ, dạ." Quản gia nhanh đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền mang roi tới, Thuỵ Thu cách đó không xa tâm hoảng loạn, nhưng nàng căn bản không vào được, cũng không có chỗ nàng có thể nói chuyện, hiện tại chỉ có thể cầu khẩn tướng quân nhanh trở về, như vậy nhiều ít có thể giúp đỡ tiểu thư nói vài lời, mặc dù... hiện nay tướng quân cũng không giống có thể trông cậy vào, vạn nhất hắn và Tư Mã Vũ Khê là một giuộc... bỏ đi bỏ đi, quản không được nhiều như vậy, dù sao tướng quân cũng đã cứu tiểu thư mấy lần, lần này hy vọng cũng có thể!
Tư Mã Bá Dật lấy cây roi từ trong tay quản gia, mà Thẩm Chiêu Tuyết liền quỳ gối ở giữa đại đường, thần sắc tỉnh táo, mím chặt đôi môi.
Hắn trên cao nhìn qua nàng, "Ngươi còn lời gì muốn nói không?"
"Chiêu Tuyết... không lời nào để nói." Nói xong, Thẩm Chiêu Tuyết nhắm mắt lại, chờ đợi một đạo roi hạ xuống.
Dứt lời, Tư Mã Bá Dật giơ tay vung roi lên, đúng lúc này, quản gia hô to, "Lão gia lão gia, tướng quân về rồi."
Tư Mã Bá Dật ngẩn người, roi cũng liền không có trút xuống, quay đầu nhìn bên ngoài, "Nàng trở về thật đúng lúc."
Tư Mã Vân từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước lớn hướng đến đại sảnh, vừa nhìn liền thấy Thẩm Chiêu Tuyết quỳ trên mặt đất cùng với phụ thân cầm roi trong tay.
Nàng khi còn bé bởi vì tinh nghịch kiến qua cái roi này mấy lần, đó là gia pháp của Tư Mã gia bọn họ.
Lập tức liền mở miệng, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi tự mình xem." Tư Mã Bá Dật đem quyển sách kia ấn vào trước ngực Tư Mã Vân.
Tư Mã Vũ Khê có chút chột dạ, vội quay mặt đi nơi khác, trốn tránh ánh mắt Tư Mã Vân phóng qua.
Tư Mã Vân cũng không có mở sách ra, nàng nhớ rõ cái bìa mặt này, chính là cái tối hôm qua nàng bị mất, ngay sau đó nàng cầm sách đi tới trước mặt Thẩm Chiêu Tuyết, bao quát nàng hỏi, "Nàng đều thừa nhận?"
Thẩm Chiêu Tuyết không ngẩng đầu cũng không nói chuyện, diện vô biểu tình tử khí trầm lặng.
Thấy thế, Tư Mã Vân đành đem sách vỗ vào một bên trên bàn, ngược lại nói, "Các ngươi đều đã hiểu lầm, sách này... là của ta."
"Của ngươi?" Tư Mã Bá Dật kinh ngạc hỏng rồi, Tư Mã Vũ Khê càng là như vậy, biểu ca hắn làm sao sẽ... làm sao sẽ vì cái nữ nhân kia thừa nhận chuyện này!
"Của ta." Tư Mã Vân lại nói một lần.
"Làm khó nàng rồi phu nhân, vậy mà chủ động đứng ra thay ta gánh chịu chuyện này, bất quá... một người làm một người nhận, nên chịu trừng phạt là ta."
Tiếng nói hạ xuống, bỗng nhiên Thẩm Chiêu Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mã Vân, mà cùng lúc đó, trong ánh mắt của nàng tràn ngập kiên định cùng không cho phép bác bỏ.
Thẩm Chiêu Tuyết cắn cắn môi không khỏi lo lắng, tướng quân ngươi sao phải khổ vậy chứ.
Trong mắt Tư Mã Bá Dật đều là phẫn nộ cùng thất vọng, "Ngươi quả thực... quả thực là quá khiến lão phu ta thất vọng rồi, ngươi quả thực là sỉ nhục của Tư Mã gia chúng ta!" Nói xong vung tay lên, roi liền muốn hạ xuống.
Tư Mã Vân cũng không tránh né, tùy ý roi quất vào trên người mình, hơn nữa không nói tiếng nào chỉ là chăm chú cắn răng, thoạt nhìn giống như không đau cũng không có cảm giác.
Trên thực tế, Thẩm Chiêu Tuyết biết rõ, hắn nhất định đau chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip