Chương 12.
Thôn mà Thôi Tiểu Tửu và Linh Quân ở nhờ tên là thôn Tuyết Hộ, tọa lạc tại tuyết cảnh, không lớn không nhỏ, ước chừng có mấy chục hộ dân, là nơi duy nhất có bóng người trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây.
Thôn dân thôn Tuyết Hộ dựa núi ăn núi, sống nhờ săn thú và bắt cá. Vì để cảm tạ đất đai đã ban tặng cùng với cầu xin sự dồi dào và may mắn, bọn họ sẽ cử hành nghi thức "Đông săn" vào tuần thứ ba kể từ khi mùa đông bắt đầu.
Thôi Tiểu Tửu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Linh Quân: "Thật sự không tới xem sao? Rất thú vị đó."
Linh Quân hỏi lại nàng: "Ngươi rất muốn để ta đi sao?"
Rất muốn để Linh Quân đi sao? Đương nhiên muốn rồi!
Từ ngày ở trà lâu hôm ấy, sau khi Thôi Tiểu Tửu nói với Linh Quân "Ta sẽ chứng minh cho nàng xem", nàng vẫn nỗ lực để cho Linh Quân tiếp xúc với người thường nhiều hơn, dẫn dắt nàng ấy xem những thiện ý bé nhỏ trong chúng sinh, đáng tiếc Linh Quân hoặc là làm như không thấy, hoặc là bước lui trở ra.
Ví dụ như ba ngày tới thôn Tuyết Hộ này, Linh Quân hoặc là một mình ngây ngốc trong phòng, hoặc là khi Thôi Tiểu Tửu hỗ trợ thôn dân, trộm đi xem cảnh tuyết.
Nhiều ngày như vậy, đừng nói quen biết người, tổng cộng số thôn dân gặp được cũng không tới ba.
Dưới ánh mắt của Linh Quân, Thôi Tiểu Tửu thuận theo tâm ý của bản thân, gật đầu.
"Chúng ta đi xem được không? Đứng từ xa là được rồi, không tới gần." Nàng chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại.
Linh Quân người này rất lạnh lùng, có một số thời điểm Thôi Tiểu Tửu cảm thấy, nàng ấy là một cơn gió, một áng mây, hơi không chú ý sẽ chạy mất, cuối cùng tìm không thấy.
Lúc mềm mỏng khi lại cứng rắn lấy được sự đồng ý của Linh Quân, nàng nhẹ thở phào, chôn mặt xuống đầu gối, chỉ lộ ra một đôi mắt linh động, im lặng ngắm tuyết.
Gió thổi qua đồi núi, qua thung lũng, thổi bay chút tuyết trên mặt đất, bay lả tả.
...
Ngày thứ hai chính là đông săn.
Sáng sớm, Thôi Tiểu Tửu lôi kéo Linh Quân đi đến hồ băng bên ngoài thôn, rất nhiều thôn dân đã sớm chờ ở đó, rất náo nhiệt.
Trưởng thôn dạo quanh, kiểm tra tế phẩm và đạo cụ dùng để hiến tế. Giờ Thìn vừa đến, lễ tế chính thức bắt đầu.
Trưởng giả đứng trên đài làm từ băng, cung kính đặt từng món tế phẩm lên ba bệ thờ, châm ba nén hương, cắm ở giữa bệ thờ.
Dưới đài, chín chàng trai cường tráng tuyển chọn từ tộc của mình, quỳ xuống hướng về phía bệ thờ, khấu bái thiên địa.
Trưởng giả dùng ngữ điệu trang nghiêm đọc văn tế, tuổi ông ấy đã lớn, giọng nói không khỏi có chút run rẩy, nhưng trong lời nói đều là cảm kích và nhiệt tình đối với tuyết cảnh bao la này.
Thôi Tiểu Tửu dẫn Linh Quân đi xuyên qua đám người ngoài đàn tế, sợ Linh Quân bị lạc mất, nàng vẫn nắm tay Linh Quân, không, nói đúng ra, là nắm chiếc bao tay hình con thỏ.
"Đến bên này." Nàng quay đầu lại nhìn Linh Quân, đôi mắt sáng lấp lánh, "Bên này nhìn rõ."
Linh Quân nhíu mày tránh đi người xa lạ suýt đụng phải vai nàng ấy, trên mặt có vẻ dung túng bất đắc dĩ.
Người chung quanh vẻ mặt thả lỏng, miệng thi thoảng lại đọc cổ ngữ.
Đối với "thần linh" của vùng tuyết cảnh này, bọn họ tôn kính nhưng không úy kỵ, kính yêu mà không cẩn trọng câu nệ.
Đến nơi đứng, Thôi Tiểu Tửu nhìn thấy người quen, ánh mắt sáng lên: "Vương cô nương!"
Cách đó không xa, Vương cô nương nghe thấy giọng Thôi Tiểu Tửu, quay đầu cười vẫy tay với nàng. Cô nương này có khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, trong vẻ trắng trẻo lại có sắc hồng, hàng mi cong cong tràn đầy tự do và tùy ý, khác với tiểu thư khuê các nghìn bài một điệu uyển chuyển hàm súc tinh xảo, có sức hấp dẫn khác biệt.
Thôi Tiểu Tửu thấp giọng giới thiệu với Linh Quân: "Đây là người khi trước ta thường nhắc tới với nàng, Vương cô nương Vương Giảo, tính cách nàng ấy rất tốt, chủ động dạy ta may vá."
Vương Giảo chào hỏi xong, tiếp tục cúi đầu dùng cổ ngũ "cầu nguyện", theo như lời nói của người trong thôn Tuyết Hộ, chính là đang giao tiếp với thần linh trong núi.
Linh Quân nhìn bóng dáng Vương Giảo, ánh mắt khẽ động, lập tức rũ mắt, không biết đang nghĩ gì. Thôi Tiểu Tửu giới thiệu những người khác một chốc, phát hiện Linh Quân có chút mất tập trung, bèn ngừng câu chuyện, lo lắng hỏi Linh Quân: "Sao vậy?"
Linh Quân lắc đầu.
Thôi Tiểu Tửu cho rằng Linh Quân mệt mỏi, dẫn nàng ấy ngồi nghỉ ngơi bên đất trống.
Văn tế đọc đến cuối cùng, động tác lão giả thong thả lại vững vàng quỳ xuống, lạy ba lạy với bệ thờ, việc này có nghĩa buổi lễ sắp bắt đầu.
Các cô nương mang dụng cụ săn bắn cho nhóm trai tráng, những người khác nâng lên một chiếc lưới đánh cá thật lớn, trưởng giả chỉ huy, mang thứ này đến một động băng đã đục sẵn.
Đến khu đất trống, Thôi Tiểu Tửu tìm một tấm đệm lót xuống đất, bảo Linh Quân ngồi xuống — khi vừa đến thôn Tuyết Hộ, nàng không che giấu thân phận người tu chân của mình, bởi vậy hiện tại không ai cảm thấy ngạc nhiên với việc nàng lấy ra vật gì từ không trung.
Mà bản thân nàng lại hiếu kỳ đi đến, xem hạ lưới thế nào, còn đi lên giúp một tay.
Mọi người nói nói cười cười bận rộn tới lui, bầu không khí thoải mái vui vẻ rất dễ lây lan.
Mặt trời rất nhanh đã lên tới đỉnh đầu, đã là chính ngọ, nhóm bà bà lấy cơm canh từ trong nhà mang theo ra, chia sẻ với nhóm người.
Mọi người ngồi vây quanh một vòng, bà bà cười híp mắt gọi các nàng: "Mấy cô gái, đến ăn cùng đi!"
Thôi Tiểu Tửu dẫn Linh Quân sang đó, cảm giác được một quần thể tiếp nhận rất thần kỳ, nàng có chút được yêu thương mà lo sợ nhận lấy cơm nắm.
Mọi người cao giọng nói cười, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Con chó đen to của nhà Lý Nhị trong thôn cũng ở đây, Thôi Tiểu Tửu bẻ một miếng cơm nắm cho nó, con chó đen to lớn đi tới, vô cùng thân thiết cọ lên tay Thôi Tiểu Tửu.
Lúc này có một đứa bé lòng đầy mong đợi hỏi Thôi Tiểu Tửu: "Tỷ tỷ, đệ nghe người bán hàng rong ở bên ngoài nói, tiên nhân giống như bọn tỷ, là ở trên bầu trời, bầu trời có gì ạ?"
"Tiên nhân?" Thôi Tiểu Tửu lắc đầu cười cười, "Người giống chúng ta cũng không phải là tiên nhân, chỉ có thể gọi là người tu chân."
"Người tu chân?"
"Ừm. Nói cho dễ hiểu, người tu chân là một đám người truy tìm con đường phi thăng." Thôi Tiểu Tửu cũng có chút mong mỏi, "Ta nghĩ, đi đến cuối cùng, có thể phi thăng được, mới có thể tính là tiên nhân đi?"
Trong thế giới của Thôi Tiểu Tửu cũng có truyền thuyết phi thăng, mặc dù nàng không thể tu luyện, nhưng cũng giống như mỗi một người tu chân bước trên đường tu hành, từng có khát khao với tiên nhân. Nàng nói: "Bầu trời có gì? Có lẽ là quỳnh lâu điện ngọc, có lẽ là kỳ trân dị thú, chẳng qua mấy thứ này, có lẽ chỉ có người từng đi đến đó mới biết được."
Đứa bé có chút thất vọng, Vương Giảo ở bên cạnh vỗ vỗ đầu nó, cũng có chút tò mò hỏi Thôi Tiểu Tửu: "Vậy những người tu chân như các cô, bình thường ở đâu? Giống chúng ta sao?"
Thôi Tiểu Tửu chống cằm gật đầu: "Cũng không khác mấy, tán tu trên cơ bản sẽ đi vào núi sâu rừng già, tìm một động phủ bế quan thanh tu. Những danh môn đại phái cần chút thể diện sẽ thành lập sơn môn trên linh mạch, đúc nên cung điện từ những vật phẩm quý giá, xem như là nguy nga hùng vĩ."
Nghe xong cảnh tượng Thôi Tiểu Tửu miêu tả, đứa bé làm sao thất vọng được, há hốc mồm, nghe đến xuất thần.
Vương Giảo nghe được cũng có chút mong mỏi, nàng ấy do dự một chút: "Ta còn có một câu hỏi."
"Ừm?"
Vương Giảo chần chừ nói: "Nếu cô là người tu chân, vậy cô có quen biết... những người tu chân khác không? Mấy trăm năm trước, thôn chúng ta bị yêu vật tập kích, suýt nữa đã chìm trong tai ương, một vị tiên trưởng đi ngang qua trợ giúp, chúng ta mới có thể tiếp tục tồn tại. Ta nghe câu chuyện về vị tiên trưởng này mà lớn lên, vẫn rất mong mỏi đối với nàng ấy."
Người tu chân khác?
Thôi Tiểu Tửu: "Cô nói thử xem."
Vương Giảo: "Nàng ấy tên Linh Quân, Linh cô nương. Cô có từng nghe nói đến nàng ấy không? Cô có biết nàng ấy là người thế nào không?"
Nghe cái tên đó, Thôi Tiểu Tửu giật mình.
Chẳng qua đi ngang qua trợ giúp thôn nhân, thật ra là tác phong từng có của Linh Quân. Nói vậy thời gian đó tương ứng với khi Linh Quân xuống núi lịch luyện.
Nàng nhìn về Linh Quân theo bản năng.
Trên mặt Linh Quân cũng có vài phần bất ngờ.
Những người khác cùng nói: "Đúng đúng, cô có từng nghe chưa?"
"Ân nhân hiện giờ thế nào? Có tốt không?"
"Ân nhân tốt như vậy, lại lợi hại như vậy, hiện tại chắc chắn ở chỗ nàng ấy uy danh truyền xa, được mọi người kính yêu!"
"Đừng chen vào, nghe người ta nói đã."
Từng ánh mắt hoặc trông mong hoặc hiếu kỳ nhìn sang, Thôi Tiểu Tửu liếm đôi môi khô khốc, có chút không biết trả lời thế nào.
Nàng là một người không giỏi nói dối.
Nói hiện tại Linh Quân rất tốt, đó là lời nói dối, lừa mình dối người. Nhưng ăn ngay nói thật, cũng khiến cho người trong thôn thêm ngột ngạt, tạt một gáo nước lạnh vào bầu không khí náo nhiệt.
Chi bằng... nói bản thân không biết?
"Nàng ấy sống rất tốt." Bên tai vang lên tiếng nói lành lạnh.
Mắt Thôi Tiểu Tửu hơi trợn to, nhìn về phía người bên cạnh.
Linh Quân như không nhận ra, rũ mắt, nhìn mặt băng phủ một tần sương tuyết: "Sau đó nàng ấy lại đi qua rất nhiều nơi, hiểu được rất nhiều thứ, cả đời tuy có trắc trở, nhưng cũng không thẹn với lòng."
Thôi Tiểu Tửu phục hồi lại tinh thần, cong môi, thấy mọi người trong thôn nghe như đang lọt vào sương mù, bổ sung thêm: "Nàng ấy rất lợi hại! Bởi vì rất mạnh mẽ, làm rất nhiều việc thiện, sau đó còn được xưng là 'Kiếm Tôn'!"
"Ra là vậy." Mọi người trong thôn rất vui vẻ.
Vương Giảo còn muốn hỏi thêm nhiều, lúc này nghe thấy một tiếng còi, thời gian ăn uống trò chuyện đã kết thúc.
Thôi Tiểu Tửu nhẹ nhàng thở phào, nếu tiếp tục hỏi, nàng cũng khó mà nói thêm nhiều.
Mọi người trong thôn vẫn chưa thỏa mãn thu dọn đồ đạc.
Ăn cơm xong, sẽ bắt đầu giăng lưới, đây chính là một công trình lớn.
Chờ sau khi có cá, Thôi Tiểu Tửu cũng đi theo gỡ cá từ trên lưới xuống. Động tác mọi người nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền bày đầy đất, lớp vảy nhỏ trên bụng cá phản chiếu ánh mặt trời.
Thừa dịp không ai chú ý, Thôi Tiểu Tửu chạy đến bên cạnh Linh Quân, đụng vào vai nàng ấy: "Thế nào? Cảm giác không tệ chứ?"
"Cũng được." Linh Quân khép tay áo đứng đó.
Thôi Tiểu Tửu biết, "cũng được" của Linh Quân chính là "rất tốt".
"Vậy..." Nàng vì thế được một tấc lại muốn tiến thêm một thước thử nói, "Nàng có cảm thấy lời nói lúc trước của ta có vài phần đạo lý không?"
Không cần nói rõ, hai người đều biết, đây chính là chỉ cuộc tranh chấp ở trà lâu kia.
Bởi vì thái độ Linh Quân thả lỏng, lá gan Thôi Tiểu Tửu lớn hơn một chút, suốt mấy tháng qua lần đầu nhắc tới chuyện ngày đó.
Linh Quân không trả lời ngay, như đang suy tư điều gì, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Rất nhiều lúc, dáng vẻ bình thường của con người không nhất định có thể chứng minh điều gì, ta đã thấy rất nhiều."
"Đạo lữ như keo như sơn tai vạ đến nơi liền chia tay, huynh đệ từng như sinh mệnh trước mặt linh bảo liền trở mặt thành thù, nhân tính không thể chịu được khảo nghiệm. Nói như vậy cũng không dễ nghe, bọn họ hiện tại rất tốt, nhưng có thời điểm cũng sẽ thay đổi."
Lời này của nàng ấy không nghe ra cảm xúc phản đối gì, giống như một tiền bối đang ân cần dạy bảo cho vãn bối.
Trải qua mấy tháng hành tẩu này, Thôi Tiểu Tửu đã không còn cảm thấy trên đời này không trắng tức đen, ánh mắt nàng ảm đạm, lại sáng ngời lên tức khắc, mang theo vài phần bình thản nói, "Nàng nói rất đúng, nhưng nhìn từ một phương diện, không phải tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn phản bội, không phải sao?"
Linh Quân không nói.
Đây là sự khác nhau cơ bản nhất giữa hai người.
Thôi Tiểu Tửu đồng ý cách nhìn nghìn người nghìn mặt, cũng biết trên đời này tồn tại mặt tối, nhưng nàng cảm thấy, tương ứng, nhân tính bên trong cũng có rất nhiều điểm sáng.
Mà Linh Quân bởi vì cảnh ngộ bản thân gặp phải, chỉ có thể nhìn thấy một mặt, cũng chỉ nghĩ đến hướng tồi tệ, không còn tin hoa và tuyết trong thế gian.
Vì thế Thôi Tiểu Tửu luôn muốn đưa Linh Quân đi lĩnh hội hết thảy những náo nhiệt và tốt đẹp – đó là những thứ Linh Quân vốn nên có được.
Nhưng hiện tại, ý định ban đầu của Thôi Tiểu Tửu không phải vì tranh luận điều này, nàng thoải mái cười, trêu chọc: "Cuối cùng nàng vẫn dệt cho bọn họ một lời nói dối thiện ý."
Linh Quân ngồi xổm xuống, chọc vào một con cá: "Không tính là nói dối."
Thôi Tiểu Tửu chớp chớp mắt: "Ừm?"
Bất tri bất giác trời dần ngả về tây, bận rộn sắp kết thúc.
Lúc này, Thôi Tiểu Tửu bỗng nhiên cảm nhận được linh lực dao động, từ xa đến gần.
Giống như đột nhiên rơi vào hiện thực, trái tim vui vẻ của nàng lạnh lẽo lại, mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng linh lực truyền đến.
Những chấm nhỏ màu đen đến từ chân trời, lớn dần, đúng là một đám người giẫm kiếm bay đến.
Tính thời gian, bí cảnh đã sắp mở ra, những người này chắc là người tu chân đến tham gia vào bí cảnh!
Rất nhanh cũng có thôn nhân nhìn thấy dị trạng này, lôi kéo người bên cạnh đi xem. Khí thế những người tu chân này tỏa ra, khiến bọn họ có chút bất an, như bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
"Phô trương thật lớn." Thôi Tiểu Tửu nói nhỏ.
Linh Quân nhéo lấy tay nàng như trấn an, găng tay hình thỏ nhỏ mở ra đóng lại, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Dựa theo thời gian trong sách phỏng đoán, bí cảnh Tuyết Sơn sẽ mở ra trong những ngày này. Kế tiếp, có lẽ sẽ có càng nhiều người tu chân đến thăm thôn trấn này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip