Chương 25.
Ngoài phòng không ngừng truyền đến tạp âm nho nhỏ lại không dễ gì bỏ qua, trong phòng còn có một vị đồng chí không cam lòng yếu thế đang giãy dụa.
Thôi Tiểu Tửu cảm thấy đầu cũng phình ra, than thở một hơi, lúc này bỗng nghe Linh Quân nói: "Chúng ta nhập cảnh rồi."
Nàng ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại: "... Nhập cảnh? Khi nào vậy?"
Cái gọi là cảnh, ước chừng có thể tóm lược là sau khi linh lực tụ hợp, kích phát ra dưới điều kiện đặc thù nào đó, hình thành một hoàn cảnh đặc thù độc lập với thế giới — giống như tòa cung điện băng tuyết của Tuyết linh kia.
Bình thường khi tiến vào loại cảnh này, thần thức của người từ bên ngoài đến ít nhất sẽ có một chút kích động. Nhưng lần này, thế mà Thôi Tiểu Tửu lại hoàn toàn không có cảm giác.
Linh Quân phán đoán: "Có lẽ bắt đầu từ một khắc khi chúng ta vào núi kia, đã bắt đầu."
Nếu đã nhập cảnh, thì phải tìm điểm phá cảnh.
Điểm phá cảnh ý chỉ trung tâm, là nút thắt, hoặc có thể nói là cơ thạch của cả cảnh, giống như cung điện băng tuyết lúc trước, tâm hạch của Tuyết linh chính là điểm phá cảnh.
Vậy điểm phá cảnh của cảnh này ở đâu?
Ánh mắt Thôi Tiểu Tửu hướng về phía Tiểu Kha, lại cảm thấy không có khả năng lắm.
"Thật sự là... hoàn toàn không có đầu mối mà." Nàng đau đầu nói.
Linh Quân bỗng nhiên nói: "Nếu như khiến cho tất cả trở lại quỹ đạo ban đầu, tùy ý để nó tiếp tục phát triển thì sao?"
Trở lại quỹ đạo ban đầu?
Thôi Tiểu Tửu hiểu được ý của Linh Quân, có chút chần chừ: "Ý nàng là để cho Tiểu Kha trở về? Nhưng mà..."
Nhưng mà đây là một cô nương mới vừa trốn khỏi ma trảo, thật sự rất tàn nhẫn. Dù cho cô nương này có thể đã không phải là người, nhưng chính nàng ta còn không nhận ra.
Linh Quân không cưỡng cầu: "Vậy thì chờ một lúc, xem ngày mai sẽ thế nào."
Ngày thứ hai.
Hai người dứt khoát không phải rối rắm.
Ra cửa tìm manh mối một vòng thì trở về, trong nhà cây trống rỗng, cửa phòng của Tiểu Kha bị gió thổi lắc lư, trong phòng không có người.
Thôi Tiểu Tửu tìm trong ngoài mấy lần, đứng ở cửa, kinh ngạc nói: "Nàng ấy đi đâu vậy?"
Dựa theo cá tính của Tiểu Kha, chủ động bước ra khỏi nhà cây là không có khả năng, nhiều lắm chỉ trông mong nhoài người trên lan can nhìn, chờ Linh Quân trở về.
Trừ phi... có thứ gì không thể ngăn nổi.
Nàng và Linh Quân trăm miệng một lời nói: "Thôn."
...
Dưới ánh mặt trời chói chang, trong thôn thoạt trông tất cả đều như thường.
Cỏ dại xanh mướt, hoa đằng trên hàng rào tươi đẹp, mọi người bận rộn lại đầy năng lượng, có người ra đồng canh tác, có người ở nhà cho gia súc ăn, cũng có người tụ tập ở cửa nói chuyện phiếm.
Hết thảy đều yên bình.
Thôi Tiểu Tửu và Linh Quân bước vào thôn, lập tức thu hoạch được một vòng ánh mắt hoặc cảnh giác hoặc căm thù.
"..."
Thôi Tiểu Tửu đã chết lặng với loại tình huống này rồi, trực tiếp đi tìm một người trông dễ nói chuyện, hỏi: "Ngươi có biết cô nương tên Tiểu Kha ở đâu không?"
Sơn dân này ban đầu giả vờ câm điếc, Thôi Tiểu Tửu khuyên can mãi, nói hết lời hay, cuối cùng sơn dân mới nhả ra: "Bên kia, hộ thứ ba tính từ cổng thôn. Nhà này... Ôi, tạo nghiệp mà."
Đi đến nơi theo lời sơn dân, hộ này mở cửa lớn ra, từ ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Tiểu Kha ngồi ở một góc ngưỡng cửa, hơi rũ đầu, mái tóc dài xõa xuống, một đôi con ngươi tối đen như mực, thẳng tắp nhìn chằm chằm vại nước bên cạnh.
Thôi Tiểu Tửu chú ý thấy, trên mặt và cánh tay của nàng ta lại có thêm nhiều vết bầm.
Cánh tay rũ xuống khẽ nắm thành quyền, Thôi Tiểu Tửu đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi: "... Tiểu Kha?"
Nàng gọi vài lần, Tiểu Kha mới chậm chạp có chút động tác. Chỉ thấy động tác nàng ta có chút quái dị đi đến đây, ngẩng đầu lên, dùng giọng nói không hề trập trùng, tử khí trầm trầm hỏi: "Các người là khách sao?"
Lời này nghe có vẻ khá kỳ quái.
Thật giống như các nàng chưa từng gặp nhau, giống như người xa lạ.
Thôi Tiểu Tửu nhớ ra một loại khả năng, giọng khàn khàn: "Ngươi còn nhớ ta không? Còn nhớ rõ... vị bên cạnh ta không?"
Tiểu Kha thẳng tắp nhìn nàng, không nói chuyện.
Thôi Tiểu Tửu liền biết đáp án.
Nàng ngơ ngác đứng đó một lát, lúc này phụ nhân trung niên trong nhà hùng hùng hổ hổ đi tới, đến khi thấy rõ mặt các nàng, biến sắc, phun ra: "Người ngoài từ đâu tới!"
Dứt lời, phụ nhân trung niên nhéo cánh tay Tiểu Kha, kéo Tiểu Kha trở về.
Trong phút chốc Thôi Tiểu Tửu gần như muốn chạy vào, nhưng bị Linh Quân kéo lại.
Linh Quân nói bên tai nàng: "Không chỉ là Tiểu Kha, tất cả mọi người trong thôn này đều quên rồi."
Giống như quay về lúc vừa đến đây.
Kim đồng hồ xoay loạn cuối cùng vẫn trở về quỹ đạo.
Ánh mắt Linh Quân nặng nề: "Ta có một suy đoán."
...
Thôi Tiểu Tửu và Linh Quân che giấu thân mình, lẳng lặng đứng ở cửa nhà Tiểu Kha.
Một ngày trôi qua.
Các nàng đang chứng thực một suy đoán.
Người trong thôn nói nói cười cười, tới tới lui lui.
Mà bên kia, Tiểu Kha không đi ra từ trong nhà, chỉ có thể mơ hồ nghe được một chút âm thanh đấm tay nện vào da thịt, còn có tiếng kêu rên.
Thôi Tiểu Tửu lặng lẽ quay mặt đi nơi khác.
Các nàng nhìn đến khi mặt trời dần ngả về tây, lại nhìn núi rừng nuốt trọn lấy mặt trời. Màn đêm tiến đến, đèn đuốc trong thôn tối dần từng chiếc một.
Kha gia trước mặt cũng đã tắt đèn, liếc mắt một cái nhìn lại đã tối đen.
Trong thôn đêm nay không quá giống mọi ngày.
Thôi Tiểu Tửu giật mình: "... Có âm thanh."
Lúc này thôn trang đã giống như... thôn trang thật sự, cũng không có cảm giác tĩnh mịch như ngày hôm trước. Nàng nghe thấy âm thanh phụ nhân trách mắng con cái, nghe thấy âm thanh nam nhân đánh nữ nhân, nghe được tiếng mẹ chồng hà khắc chỉ trích con dâu, đương nhiên còn có tiếng ngáy.
Còn rất "muôn màu muôn vẻ".
Thôi Tiểu Tửu bỗng dưng nhớ tới chuyện tụ hung địa Linh Quân nói khi vừa tới Nha Sơn.
Nơi này tụ linh khí, lại còn tụ hung khí, là nơi không thích hợp để cư trú. Người tu chân không dám ở lâu, sợ sẽ nhiễm tâm ma, vậy người thường thì sao? Người thường nhiều thế hệ ở tại nơi này thì sao?
Sợ là tất cả hung ác trong tính tình đều đã kích phát ra rồi.
Sự yên bình ban ngày đều là mặt nạ, chân chính phản ánh bộ dạng của thôn vẫn là vào ban đêm.
Chỉ là... hai ngày trước thôn này vẫn còn giống như thôn người chết, sao hôm nay lại không giống?
Là vì trả Tiểu Kha trở về sao? Hay là vì nguyên nhân nào khác?
Đang nghĩ như vậy, cửa Kha gia bỗng kẽo kẹt một tiếng mở ra, một bóng đen xông ra ngoài, té ngã trên mặt đất.
Là Tiểu Kha.
Tiểu Kha lảo đảo bò dậy, khuôn mặt nhỏ dáng vẻ già nua, bước thấp bước cao đi về phía cổng thôn. Thôi Tiểu Tửu bỗng nhiên chú ý tới, tay phải nàng ta như đang nắm chặt lấy thứ gì.
Cả vật thể đều là màu trắng, sắc nhọn, nương theo ngọn đèn dầu xa xa, lộ ra chút ánh sáng chói mắt.
Hai người đi theo phía sau Tiểu Kha.
Nếu phán đoán của Linh Quân chính xác, như vậy tất cả những chuyện này đều là những chuyện từng xảy ra tại thôn này.
Tiểu Kha đi ra cổng thôn, đi đến bên dòng suối, đi ngược dọc theo dòng suối về phía thượng du. Nàng ta không có sức lực, dọc đường đi té ngã rất nhiều lần, nhưng nàng ta tựa như một người gỗ không biết mệt mỏi, chầm chậm đi tới.
Thôi Tiểu Tửu nhíu mày lại: Nàng ta muốn đi đâu, muốn làm gì? Nàng ta có thể làm gì?
Linh Quân vỗ vai nàng như trấn an.
Hai người cứ đi theo Tiểu Kha, đi vào trong núi, đi tới... một sơn động.
Sơn động có một hồ nước sâu, nước mưa nhiều năm tích trữ ở trong này, sâu đến mức nhìn không thấy đáy. Tiểu Kha đứng trước hồ nước sâu, nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên vươn tay, ném thứ gì đó đang nắm chặt trong tay phải xuống.
Thôi Tiểu Tửu thì thào: "Đầu nguồn... Lúc trước chúng ta hoàn toàn không đi tìm theo hướng này."
Như là cố ý vô tình mà bỏ qua nó.
Rõ ràng là thứ rất dễ dàng nhìn thấy, vào thời điểm không có manh mối tiến triển, thượng nguồn và hạ lưu là điểm đột phá tốt cỡ nào chứ. Nhưng nàng và Linh Quân đều chưa từng nghĩ theo hướng này.
Chẳng qua hiện tại những chuyện rối rắm này đã không còn quan trọng.
Các nàng rất nhanh có thể nhìn thấy đáp án.
Tiểu Kha về tới thôn, giống như một quỷ hồn lạnh lẽo, nhẹ nhàng đi vào trong nhà mình, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ngày thứ hai vẫn như mọi ngày, mọi người trong thôn người rời giường thì rời giường, người bận việc đồng áng thì bận việc đồng áng.
Nam nhân gánh một gánh nước đầy từ dòng suối, đổ vào trong vại nước nhà mình, nữ tử rửa mặt bên dòng suối, tiện thể uống một ngụm, phụ nhân dùng nước suối nấu cơm sớm...
Hôm nay, vào ban ngày, trong thôn yên ắng.
Một đám người uống qua dòng nước suối này đều ngủ, giống như chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp.
Tiểu Kha không ăn cơm sáng, nàng ta biết trong nước có thứ gì, đương nhiên cũng không đi uống nước.
Người một nhà đều đang ngủ.
Nàng ta đứng cạnh phụ nhân trung niên... cũng chính là mẫu thân của nàng ta, nghiêng đầu nhìn trong chốc lát.
Sau đó nàng ta cầm lấy thanh củi chưa tắt lửa bên trong bếp lò thổi lửa lên, ngâm nga một bài ca chạy ra, tiện tay châm vào cỏ khô bên đường, cùng với lan can gỗ, kho thóc trong thôn.
Không ai ngăn chặn, ngọn lửa rất nhanh đã bùng cháy.
Lửa lớn liếm vào thôn trang, nuốt lấy mọi người đang ngủ say.
Đây là lý do tại sao vào buổi tối đầu tiên, Thôi Tiểu Tửu ngửi thấy mùi cháy khét.
Hòa ra đó không phải ảo giác của nàng, mùi cháy, còn có dáng vẻ quái dị của nhóm thôn dân ban đêm, đều là... dấu vết còn sót lại của những chuyện từng xảy ra.
Thôi Tiểu Tửu xem đến không hồi thần được, bị Linh Quân kéo một chút, mới nhớ phải trốn ra ngoài thôn — cảnh tượng này là chân thật, bị đốt trúng cũng sẽ bị thương, sẽ đau.
Lửa cháy thật lâu thật lâu, mãi đến khi ánh trăng cao cao treo trên màn đêm, cũng chưa dừng lại.
Tiểu Kha phóng hỏa xong thì ra khỏi thôn, nàng ta ngồi ở nơi không xa lẳng lặng nhìn. Sóng nhiệt phả vào mặt, hai má bị bỏng đỏ lên.
Chỉ là nàng ta tựa như không sợ đau, khóe miệng nhếch lên, làm nổi bật đôi gò má gầy đến biến dạng, trông có chút dọa người.
— Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên Thôi Tiểu Tửu nhìn thấy nàng ta cười.
Tiểu Kha cứ như vậy im lặng nhìn lửa lớn, đầu dần vùi xuống, đã không còn tiếng động.
Thôi Tiểu Tửu cảm giác trong lòng phức tạp, tất cả hiện tại đều là tái hiện hôm qua, nàng không có cách nào đánh giá hành vi của Tiểu Kha, không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì nói gì cũng là nói dễ làm khó.
Nàng chỉ cảm giác có thứ gì đó đè nén trong lòng, sắp không thở nổi.
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm.
Thôi Tiểu Tửu nhanh chóng phản ứng lại, là Linh Quân chặn ánh mắt của nàng.
Lông mi chớp chớp theo bản năng, quét qua ngón tay ấm áp.
Nàng mím môi, nhẹ giọng nói: "Không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip