Chương 38.

Phong Bắc quỳ rạp dưới đất, hô hấp từng ngụm không khí.

Mặt hắn tím tái vì thiếu oxy, cổ họng đau rát, trên cổ có dấu ngón tay rõ ràng, trên người cũng loang lổ vết máu.

Mặt sẹo vừa mới đổ thứ gì vào miệng hắn và gỡ bỏ linh khí trói buộc hắn, nếu không có thể hắn sẽ thật sự không thở nổi.

Sau vài hơi thở, đầu óc ong ong rốt cuộc cũng khôi phục được suy nghĩ. Phong Bắc gian nan chống đỡ thân thể, âm trầm tàn nhẫn nhìn chằm chằm bóng dáng cường tráng đi xa kia.

Đã rất lâu hắn chưa từng chịu đựng vũ nhục như thế này.

"Lề mề gì vậy, đồ phế vật!" Mặt sẹo thấy sau lưng rất lâu không có động tĩnh, xoay người lại mắng chửi.

Phong Bắc vội rũ mắt, che khuất hận ý trong mắt, lúng túng đáp lời.

Vừa rồi mặt sẹo vẻ mặt ngạo mạn cho hắn biết, sau này hắn chính là huyết nô tầng thấp nhất trong Xích Minh, phải làm việc cho Xích Minh, còn lấy đi túi trữ vật của hắn... Chết tiệt, cái địa phương quỷ quái này, tại sao khắp nơi đều là Tông sư! Căn bản không có khả năng chạy trốn!

Hắn gian nan đứng dậy khỏi mặt đất, phun ra một ngụm bọt máu, xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo mặt sẹo.

Vẫn chưa biết nhóm người này sẽ an bài nhiệm vụ gì cho hắn... Mặt sẹo này từ ban đầu đã rất không khách khí với hắn, vũ nhục bỡn cợt hắn, trông cũng không kiêng kỵ sẽ kết thù, chỉ e đã sớm xác định hắn không sống được bao lâu.

Không được, hắn phải nghĩ ra biện pháp.

Khó khăn lắm hắn mới chịu đựng tới được địa vị hiện giờ, không thể chết ở nơi quái quỷ này được.

...

Sắc trời dần tối, Thôi Tiểu Tửu miễn cưỡng ngẩng đầu từ lồng ngực Linh Quân.

Tóc mai bên tai nàng hơi rối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Linh Quân nâng tay, nhẹ nhàng lại cẩn thận sửa sang cho nàng, nghĩ: đã bao lâu không thấy nàng cười thoải mái như vậy?

Thôi Tiểu Tửu nâng tay, giữ lấy đầu ngón tay Linh Quân đang chỉnh tóc lại cho nàng, dùng má cọ lên: "Thật muốn mãi thế này."

Yết hầu Linh Quân động đậy, thấp giọng nói: "Sẽ."

"Thật sao?" Thôi Tiểu Tửu cong mắt, cười như một con tiểu hồ ly, "Ta nhớ có người muốn một mình đi đối phó Thánh Sơn đấy, ồ, người kia đi đâu rồi?"

Nàng buông ngón tay Linh Quân ra, giả vờ giả vịt tìm một vòng.

Linh Quân nhướng mày, thoáng cái đã bắt lấy cánh tay nàng, giam nàng vào trong lòng.

Thôi Tiểu Tửu cười ha ha, bất ngờ bị Linh Quân nâng cằm, hôn lên.

"Ưm..." Nàng nhớ phải đi về, ban đầu còn có chút chống đối, nhưng sau khi hàm răng đóng chặt được khẽ khàng cạy mở, liền không lo nghĩ nhiều như vậy.

Đôi gò má đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, Thôi Tiểu Tửu cảm thấy đầu óc choáng váng, qua hồi lâu sắp không hô hấp được nữa, đập lên vai Linh Quân, mới được thả ra.

Như vậy vẫn chưa đủ, kẻ đầu têu kề sát bên tai nàng, dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe như những phím đen trên đàn dương cầm nói: "Đi đâu rồi?"

Người này! Quá xấu xa!

Thôi Tiểu Tửu sờ vành tai bị hơi thở nóng rực phun lên, hai chân như nhũn ra, nhỏ giọng nói: "Nàng phạm quy."

Nàng nghe thấy người phía trước khẽ cười một tiếng, sau đó đỉnh đầu được nhẹ nhàng phủ lên.

"Bồng Bồng, ta sai rồi."

Thôi Tiểu Tửu ngẩn ra, nâng mắt, phát hiện trong đôi mắt Linh Quân đầy nghiêm túc. Nàng ấy trông không biết biểu đạt như vậy, có chút ngốc, trong lòng Thôi Tiểu Tửu mềm nhũn.

Nàng vốn đã không muốn khởi binh vấn tội, Linh Quân vừa nói như vậy, một chút khó chịu trong lòng nàng cũng không còn.

"Được rồi, tha thứ cho nàng." Nàng thấp giọng lầm bầm.

"Có thể nàng không hiểu... Nhưng mà, nàng chỉ cần biết rằng, trên thế giới này ta chỉ có nàng, chỉ vì nàng... nàng đi rồi, ta chắc chắn sẽ không thể sống tốt."

Giọng của nàng nghe rất khẽ, nếu không cẩn thận nghe, có lẽ đã lướt đi mất theo tiếng gió thì thầm.

Lời nói xé toạc tâm tư thế này, thật sự khá ngượng ngùng, nhưng ai bảo Linh Quân cứ suy nghĩ lung tung chứ. Nói xong, Thôi Tiểu Tửu như che giấu đi sự rụt rè, một phen kéo tay Linh Quân, hung dữ nói: "Đi thôi, quay về doanh trướng. Đã muộn vậy rồi, trời cũng sắp tối."

Linh Quân hơi ngớ ra, ngoan ngoãn bị Thôi Tiểu Tửu kéo đi.

Trên đường đi, Thôi Tiểu Tửu thương lượng một hồi với Linh Quân, có nên gia nhập Thanh Dương hay không.

Thôi Tiểu Tửu: "Phải rồi, mẫu thân nàng cũng ở Thanh Dương à? Bà ấy gia nhập phe nhân loại bên này?"

Theo như lời nói lúc trước của Linh Quân, người giám sát hẳn phải bị nhân loại kìm hãm mới đúng, hai bên không nên cùng xuất hiện. Nhưng Linh Tiêu quả thật là quanh minh chính đại gọi Linh Quân ra từ doanh trướng.

Linh Quân đáp: "Có thể xem như đã gia nhập, bà ấy che giấu thân phận rồi."

Thôi Tiểu Tửu giật mình.

Hai người đi qua đám cỏ hoang cao đến nửa thân người, rặng mây đỏ rực rỡ treo nơi chân trời.

Linh Quân nói: "Nhân loại gần đây vì tranh đoạt thiên chi thư mà gây ra rất nhiều chuyện, bà ấy phiền não đã lâu, dù sao thứ như thiên chi thư, không thể để nhân loại sở hữu. Vì vậy bà ấy liền trà trộn vào nhân tộc, dựa vào thực lực giành được chút quyền lên tiếng, để tìm ra phương pháp giải quyết."

"Mà so với thủ đoạn quái đản của Xích Minh, bà ấy càng thuận mắt Thanh Dương bên này hơn, vì vậy nên tới nơi này."

Thì ra là vậy.

Thôi Tiểu Tửu gật đầu, xem ra Linh Tiêu lúc này vẫn chưa tìm được phương pháp khiến núi mọc lên từ đất.

Trở lại nơi Thanh Dương hạ trại, Phong Tự Hành đã sớm chờ ở đó.

Phong Tự Hành trông thấy bóng dáng hai người họ, đứng ngay dậy, phất phất tay: "Này, ta sắp xếp chỗ ở cho các cô."

Hắn dẫn hai người đến một màn trướng nhỏ: "Ban đầu vật tư mang đến cũng không đầy đủ, chỉ còn một trướng bồng nhỏ như vậy, hai người các cô ở tạm một chút, ở cùng nhau. Đợi lần sau mua sắm xong, điều kiện có thể đầy đủ hơn chút."

Thôi Tiểu Tửu nghĩ lại có thể cùng Linh Quân đồng sàng cộng chẩm, khoát tay: "Không thiệt thòi, không thiệt thòi, vừa khéo."

Phong Tự Hành: ?

Hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, thủ tục giới thiệu xong, rất tùy ý hỏi: "Nghĩ thế nào rồi, có muốn gia nhập không?"

Linh Quân nói: "Có thể gia nhập, nhưng nàng ấy không thể lên chiến trường."

Thôi Tiểu Tửu mím môi, nhưng nàng cũng rõ ràng, bản thân đơn đả độc đấu thì có thể tự bảo vệ mình, nhưng ở chiến trường hỗn loạn thì không được, chỉ có thể khiến Linh Quân phân tâm. Nàng bổ sung: "Ta biết luyện đan, có thể đi làm hậu cần tiếp viện."

Phong Tự Hành gật đầu: "Ta đi nói với chủ sự, chuyện này không thành vấn đề, đan sư đều không ra chính diện chiến trường."

Thôi Tiểu Tửu nghe hắn nói tới đan sư, nhớ tới một chuyện: "Chỗ chúng ta có nhiều đan sư không?"

Phong Tự Hành nghe nàng sửa miệng thành chúng ta, ý cười lười nhác cũng chân thật hơn chút, gật đầu nói: "Hơn mười người, sao vậy?"

Thôi Tiểu Tửu gãi má: "Ta có một đan phương không hiểu rõ, muốn tìm người lĩnh giáo một chút."

Phong Tự Hành nói: "Ngày mai ta sẽ đưa cô đến nơi đan sư luyện đan xem thử? Nhưng những đan sư này tính tình rất cổ quái, phải dựa vào chính cô đến giao tiếp."

"Như vậy đủ rồi," Thôi Tiểu Tửu chân thành nói, "Đa tạ."

Tiễn Phong Tự Hành đi, Thôi Tiểu Tửu mới lạ chạy vào trong doanh trướng, sờ trái sờ phải.

Đây là lần đầu tiên nàng ở nơi thế này, có chút cảm giác... hưng phấn cắm trại dã ngoại. "Cắm trại dã ngoại" là một cô em họ dòng bên của nàng từng nói qua, nàng vẫn luôn rất muốn thử.

Linh Quân cũng đi vào doanh trướng, vẻ mặt nhu hòa nhìn nàng đi tới đi lui.

Nghịch đủ rồi, Thôi Tiểu Tửu ngồi trên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi, nàng vỗ vào bên cạnh, nói với Linh Quân: "Đến đây, cùng ngồi nào."

Nàng xem như hiểu được vì sao Phong Tự Hành lại nói "ở tạm", vì chiếc giường này... thật sự có chút nhỏ. Hai người nằm xuống, có lẽ sẽ dính lại với nhau.

"Đang nghĩ gì, mặt đỏ như vậy." Linh Quân ngồi xuống bên cạnh nàng, chọc vào má nàng.

Thôi Tiểu Tửu che nơi bị chọc, chột dạ nói: "Không có gì."

Chỉ là mặc sức tưởng tượng một chút, cảnh tượng hai người dính sát lấy nhau thôi... Ừm, may mà không phải mùa hè, nếu không sẽ rất oi bức.

Buổi tối hai người nghỉ ngơi sớm, trước đó còn cùng ngắm sao một hồi.

Thôi Tiểu Tửu mặc lí y*, nằm bên cạnh Linh Quân, trên người đắp chăn mỏng, bỗng cảm thấy có chút không ngủ được. Nhìn sang Linh Quân, dường như cũng không có chút gì là buồn ngủ.

*Lí y: quần áo mặc bên trong Hán phục, đa phần có màu trắng.

Nàng đề nghị: "Chúng ta làm chút chuyện gì đi?"

Linh Quân nghe vậy hơi nghiêng đầu, ánh mắt dần thâm sâu: "Làm chuyện gì?"

Thôi Tiểu Tửu vỗ tay một cái: "Muốn kể chuyện xưa không!"

Linh Quân nhắm mắt lại, dùng tay phải che đi nửa trên khuôn mặt, lát sau thấp giọng "ừm" một tiếng.

Thôi Tiểu Tửu không hề nhận ra, nghĩ nghĩ: "Hình như ta không có chuyện vui thời thơ ấu nào, còn nàng? Tỷ tỷ, ta muốn nghe tỷ kể chuyện xưa."

Linh Quân bị tiếng gọi tỷ tỷ này khiến cho tim cũng đập nhanh hơn mấy phần, sau một lúc lâu nàng ấy bất đắc dĩ thở ra một hơi, xoa đầu Thôi Tiểu Tửu: "Chuyện vui thời thơ ấu sao, thời thơ ấu của ta hình như cũng không có gì để kể, chỉ là những chuyện luyện kiếm nhàm chán hàng ngày thôi."

Thôi Tiểu Tửu mất mát gật đầu.

Linh Quân không đành lòng thấy nàng mất mát, thật tỉ mỉ nhớ lại một chút.

Từ nhỏ bản thân dường như không quá hòa đồng, không chơi đùa cùng nhóm sư đệ sư muội, thời gian vui vẻ nhất chính là khi cầm kiếm. À phải rồi, còn có sư phụ...

Nàng ấy nói: "Nếu nói có chuyện gì đặc biệt, chính là... sư phụ ta rất thích trêu chọc ta."

Nghe thấy Linh Quân trả lời lại, Thôi Tiểu Tửu nghiêng người qua, ánh mắt lấp lánh: "Trêu chọc nàng? Nghe có vẻ không phải chuyện sư phụ nên làm nhỉ, ta còn nghĩ sư phụ đều là dáng vẻ đức cao vọng trọng ấy."

Linh Quân gật đầu: "Đa số sư phụ ta gặp đều là như vậy, chỉ có sư phụ ông ấy... rất đặc biệt. So với kiếm thuật của ta tiến bộ bao nhiêu, hình như ông ấy càng hy vọng ta có thể chơi đùa vui vẻ một chút, có đôi khi ông ấy xuống núi trở về, còn có thể mang cho ta kẹo hồ lô."

Nói tới đây, trên mặt nàng ấy dường như mang theo chút ý cười như có như không: "Rất chua, ăn không ngon."

Nhưng lần nào nàng ấy cũng ăn hết.

"Thật tốt..." Thôi Tiểu Tửu nằm thẳng lại, nhìn đỉnh trướng, "Ta cũng muốn ăn kẹo hồ lô."

Linh Quân cong môi: "Chờ khi ra ngoài, chúng ta đi mua."

"Ừm! Đi mua."

Không biết qua bao lâu, hưng phấn qua đi, Thôi Tiểu Tửu mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, chào buổi sáng với Linh Quân, bắt đầu một ngày.

Hôm nay Thôi Tiểu Tửu phải theo Phong Tự Hành đi đến chỗ của đan sư.

Nếu thời gian của cảnh này ở thượng cổ, thời kỳ thượng cổ nhất định có rất nhiều tiền bối tài năng xuất chúng, không bằng nàng nhân cơ hội này, tìm hiểu rõ ràng xem nên tìm chiếc đỉnh để làm thiên địa tạo hóa đan ở đâu.

Ở cảnh này chỉ cần lấy được Hãn hải u hỏa, lại tìm được đỉnh là có thể bắt tay luyện chế.

Nơi làm việc của đan sư ở trong một thung lũng, Thôi Tiểu Tửu đi theo Phong Tự Hành, quen biết "lão đại" ở khu vực này theo như Phong Tự Hành nói, đây là một lão nhân tính tình thập phần cổ quái, nhưng đan thuật cực kỳ lợi hại, xuất thần nhập hóa, vấn đề nếu như ông ta giải quyết không được, những người khác càng không giải quyết được.

Thôi Tiểu Tửu trực tiếp nhắm mục tiêu vào "lão đại" này.

_____________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cuối cùng! Viết xong!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip