Chương 43.
Thôi Tiểu Tửu cầm ngọc bội nhìn từ trên xuống dưới: "Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Thử đưa thần thức vào thăm dò, bên trong này trống trơn, không lưu lại chút thông tin gì.
Mảnh ngọc đỏ đầu tiên là từ món quà của Tuyết linh, mảnh thứ hai là vơ vét từ chỗ Luân hồi kính, mà lần này, trong tay sư phụ thế mà cũng có thứ này.
"Cũng quá trùng hợp rồi." Nàng có chút phiền não lẩm bẩm.
Thời điểm Tuyết linh đưa mảnh ngọc này cho nàng, có nói qua thứ này xuất hiện đồng thời với vận mệnh của nàng, rất có ích đối với nàng. Nhưng hiện tại ngay cả phương pháp sử dụng nàng cũng không biết mà?
Ngoài pháp trận ẩn nấp truyền đến chút động tĩnh, Thôi Tiểu Tửu thu ngọc bội vào trong tay áo, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là những đan sư khác ở đan cốc cũng đến đây.
Nhiều ngày như thế, nàng đã sớm quen thuộc với những đan sư kia, vội hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
Đan sư dẫn đầu tên An Dương Tử, gật đầu nói với nàng: "May mà lão đại và cô đánh lạc hướng những kẻ đó, chúng ta mới có thời gian để lại chút 'vật lưu niệm' trong cốc cho bọn hắn."
Vừa dứt lời, Thôi Tiểu Tửu liền nghe được bên sơn cốc truyền đến một tiếng nổ tung, không khỏi cười: "Các người thật là."
Tiếng nổ vang lên, bốn phía một mảnh yên tĩnh, không trung rơi xuống chút mưa, đập lên lá trúc xanh thẫm.
Trong trận ẩn nấp, Thôi Tiểu Tửu và nhóm người An Dương Tử ngồi lại với nhau thương lượng đối sách.
Vẻ mặt An Dương Tử nghiêm nghị hơn một chút: "Cứ tiếp tục như vậy không hay lắm. Nếu Xích Minh đã hạ quyết tâm tấn công đan cốc của chúng ta, chỉ e... xung quanh đều là người của bọn chúng."
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ không trực tiếp rút lui khỏi đan cốc, chính là sợ Xích Minh đặt mai phục bên ngoài.
Nghe đến đây, sự vui vẻ khi vừa mới đặt bẫy thành công của mọi người cũng có chút trì trệ.
Có người không nhịn được than thở: "Lúc lão đại đi sao cũng không mang chúng ta theo chứ, bây giờ... chúng ta đây cả ngày chơi với đan dược, vai không thể nhấc tay không thể nâng, làm sao đánh với tu sĩ Xích Minh?"
"Đừng nói vậy," An Dương Tử nghiêm mặt nói, "Ta tin tưởng lão đại có chuyện quan trọng hơn phải làm, vả lại, so với oán giận, không bằng chúng ta tin tưởng nên làm sao ứng đối trận ác chiến tiếp theo."
Thôi Tiểu Tửu an ủi: "Không sao đâu, doanh địa Thanh Dương bên kia có lẽ cũng sẽ không ngồi nhìn chúng ta bị bao vây, chỉ cần chúng ta kiên trì chờ chi viện đến là tốt rồi."
Mọi người bàn bạc một chút, Thôi Tiểu Tửu thông hiểu trận pháp, thêm vài nét bút cho trận ẩn nấp này, lại chôn vài món đồ chơi xung quanh, đại trận bao bọc tiểu trận, nếu dùng tốt có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Tình huống này còn kém xa so với tình huống nguy cấp nhất Thôi Tiểu Tửu gặp phải, thái độ trấn định của nàng cảm hóa xuống, mọi người cũng tỉnh táo lại, lấy pháp bảo bảo mệnh của bản thân ra.
Quả nhiên đối phương đang lục soát ngọn núi.
Tất cả đều như Thôi Tiểu Tửu dự đoán, người tới là một tiểu đội, đối phương không nhìn thấy bọn họ, không hề phòng bị đi vào bên trong trận.
Mọi người nghỉ ngơi lấy sức, hữu tâm đoán vô tâm, một đường đánh lên, tu sĩ Xích Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng mệnh môn, ngã nhào một trận.
Không có âm thanh lộ ra ngoài.
An Dương Tử khôi phục trận pháp thành nguyên dạng, hít sâu một hơi, tay lúc này mới có chút run rẩy: "Chúng ta thành công rồi!"
Thôi Tiểu Tửu gật đầu: "Thành công."
Nếu không có gì bất ngờ, nhất định Xích Minh muốn chia thành từng tiểu đội đến lục soát núi, như vậy bọn họ chỉ cần đánh bại từng nhóm, không tiết lộ phương hướng là có thể kéo dài thời gian rất lâu.
Đáng tiếc trên đời này không thiếu nhất là ngoài ý muốn.
Cứ như thế đối phó xong hai nhóm, Thôi Tiểu Tửu gặp được người không ngờ tới.
Phong Bắc!
Sao hắn lại tới nơi này? Hắn là người của Xích Minh.
Thôi Tiểu Tửu mở mắt, tay phải lặng lẽ nắm lấy thanh kiếm bên hông.
Nàng biết Phong Bắc nhạy bén thế nào, chỉ cần chỗ tối có một ánh mắt khác thường, hắn cũng có thể nhìn ra manh mối. Huống chi còn có hệ thống ở bên hỗ trợ.
Thôi Tiểu Tửu nhìn chằm chằm mặt đất, trong đầu lại hiện ra bộ dạng Phong Bắc mới vừa nhìn thấy.
Màu da tái nhợt bệnh tật, trông như ma quỷ, như là quanh năm mất máu quá nhiều. Trên gương mặt tuấn dật kia bị cắt qua ba vết sẹo, trong đó có một vết kéo dài hơn nửa khuôn mặt.
Có lẽ là bị sau khi tiến vào cảnh này.
Lại nói, Phong Bắc trong "Đoạt thiên" từng cười nhạo dáng vẻ xấu xí của Linh Quân sau khi hủy dung, hiện tại chính hắn cũng bị hủy đi dung mạo, không biết có cảm nhận được tư vị trong đó hay không.
"Sàn sạt..."
Thôi Tiểu Tửu không nhìn, đồng đội của nàng lại không biết những điều này. Quả nhiên, tiếng bước chân Phong Bắc vang lên, đi thẳng về phía bên này.
Thôi Tiểu Tửu nghe tiếng bước chân, âm thầm đếm ngược.
Một khắc khi Phong Bắc sắp bước vào trong vòng kia, tiểu trận bên cạnh trận ẩn nấp ầm ầm nổ tung! Thôi Tiểu Tửu rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía Phong Bắc, đồng thời thần thức lướt qua pháp khí dây xích trên cổ tay, gửi đi tin tức cầu trợ giúp cho Linh Quân.
Căn cứ vào phân tích từ trận đấu trước khi nhập cảnh kia, nếu chỉ bằng thực lực, có lẽ nàng có thể có tỷ lệ chiến thắng khi đánh với nam chính là 50 50, nhưng "nam chính" là người mang thiên mệnh, nàng không thể không phòng.
Lỡ như trong cảnh này có kỳ ngộ thì sao?
Một kích chưa trúng, Phong Bắc nâng đao đỡ lấy, nhưng tiểu trận nổ tung vẫn khiến hắn có chút chật vật không chịu được.
Hắn thấy rõ dáng vẻ người trước mắt: "Là ngươi!?"
Ngắn ngủi lại qua mấy chiêu.
Phong Bắc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thôi Tiểu Tửu, cánh tay như củ sen vừa nhìn đã biết chưa từng nếm trải đau khổ, lại so sánh với cuộc sống bản thân sau khi vào cảnh, trong lòng oán hận.
Từ khi gặp được hai người này, số mệnh của bản thân ngày càng lụn bại.
Trên đời này số mệnh chỉ có hạn như vậy, chỉ e số mệnh của bản thân đã bị hai người này cướp đi!
Nghĩ vậy, đao pháp trong tay càng thêm khốc liệt.
...
Trên linh thuyền, Linh Tiêu ở trong mười ba người tề tựu.
Kiếm tu, đan tu, lực tu, linh tu, khí tu... mười hai người, mười hai đạo.
Nhạc Hưng Tử nhìn thấy thiên chi thư đã không còn xa, có chút thương cảm.
Nói là ngây thơ cũng được, nói là ý nghĩ viển vông cũng thế, nếu thật sự dựa vào sức mạnh mấy người bọn họ ngăn cách thiên chi thư, cũng là một chuyện tốt – đó vốn là bảo vật nhân tộc không nên mơ ước.
Nhiều năm như vậy vì tranh giành thứ này, nhân tộc đã chết bao nhiêu người?
Không đếm được.
"Như vậy là có thể chấm dứt phân tranh chứ..." Một nữ tử lẩm bẩm.
Linh Tiêu khẳng định: "Sẽ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip