Từ Sở Văn đã không dễ dàng gì

Trong một khắc Từ Sở Văn vốn không còn cách nào kiềm chế cảm xúc được nữa, tự hỏi bản thân đã bao lâu rồi chưa rơi nước mắt ? Đưa tay vội lau đi vết lăn dài trên má, nới lỏng tư thế đem người mình rời khỏi tấm lưng gầy gò ấy, bước từng bước thật dài về phía ban công lúc này vẫn đang lộng gió. Diệp Thư Kỳ dường như mất mát đi thứ hơi thở ấm nóng vừa rồi còn văn vẳn bên tai mà ngoảnh đầu nhìn lại. Hành động của Từ Sở Văn lúc này dương như muốn trốn tránh đi sự thật xen lẫn cản giác bất lực nặng nề, bất lực nhìn em đau đớn nhưng bản thân chỉ dám xoa dịu đi nhưng vết thương trên da thịt mà không có can đảm chữa lành đi những vết xướt trong lòng.

Quá khứ của cả hai đều là những gì không tốt đẹp nhất nên mong hiện tại và tương lai có thể dựa vào đối phương mà cố gắng ít nhiều.

Từ Sở Văn chống hai tay lên thành ban công, đầu cuối xuống như đang suy nghĩ chuyện gì đó bất hảo. Lúc này Diệp Thư Kỳ cũng đã đứng bên cạnh cô:

"Chị vừa rồi suy nghĩ gì vậy ?"

"..." Từ Sở Văn vẫn chưa trả lời cô

"Định tìm bọn người đó tính sổ sao, nhìn chị không giống kiểu người thích gây ân oán"

"Không tìm vậy em định cứ như vậy mà bỏ qua ?" Từ Sở Văn ngẫng đầu nhìn người bên cạnh

"Không phải bây giờ tôi vẫn đứng đây sao? Tôi cũng chẳng biết tại sao lại là tôi mà không phải là một ai khác, nhưng cứ mặc kệ đi, đâu phải là chưa từng trải qua" Diệp Thư Kỳ dừng lại một lát, hít một hơi thật sâu mà dũng cảm nói tiếp

"Đổi lại có chị ở bên cạnh như bây giờ... thật tốt !"

Từ Sở Văn cảm nhận khoé mắt Diệp Thư Kỳ bắt đầu ươn ướt, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô nhỏ giọng:

"Tôi đã bảo là em không được khóc" dáng vẻ Từ Sở Văn ôn nhu dịu dàng nhưng chỉ có thể đối với người con gái trước mặt. Sau câu tưởng chừng như ra lệnh vừa rồi cuối cùng Diệp Thư Kỳ cũng chịu mỉm cười:

"Tôi khóc chị sẽ đau lòng ?"

"Ừm... sẽ" Thư Kỳ chỉ lên tiếng trêu chọc nhưng người kia hình như vô cùng nghiêm túc. Bỗng tiếng động từ phía cửa làm bọn họ có phần xao lãng. Âm thanh của chú mèo chân ngắn, màu trắng điểm vàng, đang cố gắng chui qua khe cửa vừa nãy vẫn chưa được đóng kín đã thành công thu hút sự chú ý của hai người ở trong phòng. Từ Sở Văn thấy thế nhanh chóng tiến lại gần bế nó lên đưa đến trước mặt Diệp Thư Kỳ:

"Chị còn nuôi cả mèo" cô đưa tay đón lấy, ôm nó gọn vào lòng như em bé, sau thì vuốt ve cưng chiều:

"Thật dễ thương... nó tên là gì ?"

"Khoai Tây" Sở Văn trả lời cô

"Nhóc là Khoai Tây sao nhưng từ hôm qua đến giờ chị chưa được diện kiến nhóc thì phải ?"

"Tuần qua Khoai Tây không khoẻ, tôi mới đón nó từ thú y về..."

"Em thích mèo không ?"

"Tất nhiên là có rồi, đáng yêu như vậy làm sao không thích được, nhưng mà cũng chỉ có thể dừng lại ở việc thích chúng thôi, biết làm sao được mẹ tôi bị dị ứng lông mèo" ánh mắt Diệp Thư Kỳ đầy vẻ tiếc nuối.

"Đợi đến khi em lớn vậy !" Từ Sở Văn chỉ thốt ra một câu khó hiểu như vậy tuyệt nhiên vẫn không giải thích gì thêm, khiến người kia nghiên đầu tỏ vẻ nghi vấn.

Nhưng Diệp Thư Kỳ dường như đại khái hiểu người ở trước mặt nên cũng không đoái hoài nhiều chỉ lẳng lặng đáp lời, ánh mắt còn không thèm đặt trên người Từ Sở Văn: "Khoai Tây à đến giờ cơm tối rồi để chị bế nhóc xuống đấy nhé, chắc là nhóc không khó hiểu như chủ nhân của nhóc đâu nhỉ !"

Nghe xong Từ Sở Văn cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, khoé môi nở ý cười nên cong lên đôi chút, cô đưa tay vào túi quần, tư thế đứng hơi thả lỏng mà đưa mắt dõi theo bóng lưng nhỏ bé kia:

"Trẻ con...!"

***

Chớp mắt còn một ngày nữa là đến cuối tuần, sự thật Diệp Thư Kỳ đã ở Từ gia được hơn bốn ngày. Mọi hôm nếu không phải cùng phu nhân nhà này nói đủ thứ chuyện trên đời thì sẽ vào thư phòng đọc sách chán chường thì quay lại phòng ngủ nằm trên giường mà ôm ấp, vuốt ve Khoai Tây. Từ Sở Văn mỗi ngày về đến nhà đều phụ đạo bài tập trên lớp cho cô, vở cũng được Sở Văn ghi chép tỉ mĩ và đầy đủ cô chỉ cần xem qua nữa thôi, cũng chẳng cực nhọc gì. Đến hôm nay, vết thương trên người cô cũng lành hẵng lại, năn nỉ một hồi lâu cuối cùng Từ Sở Văn cũng để cô cùng mình đến trường. Xe dừng ở trước cổng, không đợi đến lượt tài xế, Sở Văn đã chủ động xuống xe trước đi về phía bên còn lại mở cửa cho Thư Kỳ. Hướng lòng bàn tay có ý để Thư Kỳ nắm vào, cả hai cứ thế ung dung đi vào trường mặc cho xung quanh người người đang xào xáo cả lên khi chứng kiến tiểu thư nhà họ Từ và bạn học nữ bước xuống cùng một chiếc xe, đổ dồn vào việc bọn họ còn đang rất thân mật. Diệp Thư Kỳ là có để tâm rồi quay ngoắc sang hỏi Từ Sở Văn đang đồng điệu đi bên cạnh:

"Sở Văn bộ mặt tôi có dính gì hả ?"

"Không có"

Diệp Thư Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh: "Sao bọn họ ai nấy đều nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt hình viên đạn vậy ? Nhưng mà Sở Văn tôi đâu còn là con nít chị có cần phải dắt tay vào lớp như này không ?"

"Em sợ thì buông tay ra" Từ Sở Văn nhàn nhã

"Ai sợ chứ !" Diệp Thư Kỳ vừa trừng mắt, tay vừa siết chặt hơn

"Mà hình như tóc em có hơi rối"

"Vậy sao ? Sáng nay tôi đã chải tóc kỹ lưỡng rồi mà" vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc của mình

"Để tôi giúp em" Sở Văn hơi cuối người đưa tay trực tiếp xoa xoa đầu Thư Kỳ làm cho tóc cô vì vậy mà rối lên, sau thì liền chuồng đi trước. Để lại cô một mình ôm cục tức này theo sau vào lớp. Vừa đến cửa lại đụng ngay Mạc Cẩn Y:

"Bạn học Diệp đã khoẻ rồi, sáng nay ngủ dậy quên chải tóc phải không ?"

Diệp Thư Kỳ nghe xong tức càng thêm tức, liếc Từ Sở Văn một cái:

"Đều tại chị !"

Từ Sở Văn ở bên này cũng tiến tới bản thân cố nhịn cười mà vuốt lại tóc cho cô, rồi một mình đi về chỗ ngồi. Thư Kỳ vẫn còn đang bận ngó nghiêng một vòng lớp, cảm thấy sắp đến giờ vào học mà lớp vẫn còn chưa đủ người cứ thế cô thắc mắc ngay với Mạc Cẩn Y:

"Bạn học Mạc, hình như lớp hôm nay có hơi vắng cô có biết vì sao không ?"

Mạc Cẩn Y cũng nhiệt tình: "Đàm Tuệ Linh thì bị đình chỉ cả tuần nay, còn mấy người còn lại bị nhà trường cho thôi học rồi"

"Thôi học ???"

"Cô muốn biết rõ hơn thì có thể đi hỏi bạn cùng bàn của cô kia kìa, mấy ngày cô không đến lớp cô ta cũng không dễ dàng gì "

Hoá ra Từ Sở Văn luôn âm thầm ra mặt giải quyết chuyện dùm cho cô, đem chuyện cô bị bắt nạt mà ghi nhớ ở trong lòng. Kiểu người hùng vô danh như Từ Sở Văn thích "cứu rỗi" mà không để lại tên tuổi thì là lần đầu tiên cô thấy. Nhưng vốn dĩ người kia đã không muốn nói cô cũng chẳng đến hỏi làm gì, chỉ trong khoảnh khắc này lại muốn để tâm đến người kia nhiều hơn hôm qua một chút. Cô không dám khẳng định Từ Sở Văn có cùng chung suy nghĩ với mình hay không nhưng bởi sự tồn tại của thứ "tình cảm" đang chảy bên trong cô bây giờ thì hai tiếng "cảm tình" đối với cô mà nói đều dành hết lên người Từ Sở Văn rồi.

Không phải chỉ là một lời nói suôn, mà là biết ơn vì chị đã xuất hiện...

----------------

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip