Chương 41: Tang lễ...

"Một bước sai trăm bước ngoảnh lại, mọi thứ đã vỡ tan làm sao có thể bắt đầu...
Cuối cùng, cuộc đời này có ý nghĩa gì đâu, tôi vẫn là không còn em bên cạnh..."

————

Thời tiết tháng mười một khó chịu vô cùng, những hạt mưa lất phất nặng nề rơi xuống khiến con người lạnh buốt cả cơ thể. Những đám mây cũng phải tụ thành một khối đen nghịt, giống như một tấm vải đen bao trùm cả nhân gian. Những khuôn mặt xa lạ xuất hiện, sau đó lại rời đi. Cứ như thế, lập đi lập lại hết lần này đến lần khác. Bọn họ vòng tới vòng lui, đi tới đi lui. Mặc dù đều mặc đồ đen nhưng trên mặt họ không có chút biểu tình gì là của bi thương.

Hôm nay, là tang lễ của nhị tiểu thư Amstrong gia - Rebecca Patricia Armstrong.

Sau sự kiện hôm đó, Khun Sam liền ra lệnh cho thủ hạ ngày đêm mò vớt, rốt cuộc sau ba ngày ba đêm, cũng tìm được thi thể Becky. Thi thể của nàng đã bị nước biển làm cho sình lên nở to ra, còn có vài chỗ bị sinh vật biển rỉa mất. Cho dù là như vậy, nhưng nhìn những thứ trên người nàng mặc cùng với những vết sẹo trên người cũng đoán được cổ thi thể quá mức này mang tên ai.

Đối mặt với cổ thi thể thê thảm đến nỗi không ai dám nhìn, Khun Sam chỉ nhìn một cái, liền hạ lệnh cho thuộc hạ tiêu hủy ngay lập tức. Khi còn sống là người xinh đẹp gọn gàng sạch sẽ, giữ lại một thi thể như vậy, không chỉ là một kiểu hành hạ đối với Becky, mà còn làm cho người sống càng thương tâm hơn. Thà để vẻ đẹp đi vào quá khứ, không bằng hóa thành tro bụi, như vậy sẽ được tự do vui vẻ.

Khun Sam và Freen cũng xếp hàng đứng cách đó không xa mộ phần, thần thái các cô đều giống nhau, không có bi thương, cũng không có nước mắt, duy nhất chỉ dùng một từ để hình dung là mặt không cảm giác. Lúc này có một chiếc xe dừng trước cổng nghĩa trang. Chẳng qua vừa nhìn thấy bảng số xe thì mọi người quanh đó cũng tự động nhường đường.

Cửa xe từ từ mở ra, bước ra khỏi xe là chủ nhân của Sawaros gia - David Sawaros và Mind Sawaros. Hai người đều mặc quần áo màu đen, mà trên mặt Mind còn mang một chiếc kính đen bản lớn, khiến cho mọi người không nhìn được biểu tình trên mặt cô ấy là gì. Bọn họ chậm rãi đi về phía mộ của Becky, sau khi hành lễ, liền đứng cạnh chỗ vị trí thân nhân.

Hành động của Sawaros gia như vậy khiến cho mọi người cả kinh. Chuyện về mối quan hệ "tốt" của hai nhà Amstrong và Sawaros, bọn họ đều biết. Sawaros gia chính là giới bạch đạo nhưng lại quang minh chính đại cùng với Amstrong gia kết giao, trước không nói hai nhà liên hôn nhưng vì một sự cố mà không thành, không nghĩ đến quan hệ của hai nhà vẫn tốt như vậy. Chỉ cần là một trong hai nhà này cũng khiến cho thành phố Bangkok phong vân biến sắc.

"Chú David."

Khun Sam chào hỏi cha của Mind, liếc mắt nhìn Mind không một lời, liền không nói nữa. Hôm nay cũng không phải là một ngày thích hợp để chào hỏi lẫn nhau.

Tiếp đó, tang lễ vẫn cứ tiến hành đâu vào đó. Đại đa số đều là những người trong giới hắc đạo. Bọn họ đến đây cũng bất quá là do hoàn cảnh. Ngay cả Freen cũng nhìn ra biểu tình bi thương thống khổ trên mặt bọn họ đều là giả dối. Giờ khắc này cô thật sự rất muốn xông lên đuổi những kẻ dối trá này ra ngoài, để cho Becky được một chỗ yên tĩnh.

"Freen."

Lúc này, Mon và Nam cũng đã đến. Nhìn Freen đến cả một giọt lệ cũng không rơi, cô như vậy thì so với khóc càng khiến cho người ta đau lòng hơn. Mon thân là người cùng nhau lớn lên, cô ấy nhìn được sự ẩn nhẫn trong mắt Freen, có thể nhìn thấu được sự ngụy trang kiên cường của cô.

"Mon, bác sĩ Nam, hai người đến rồi."

Freen nhỏ giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn, dù rằng trên mặt bôi một lớp phấn thật dày, nhưng cũng không thể nào che đi vành mắt thâm quầng kia.

"Freen, nếu như chị khó chịu thì khóc đi, đừng cứng rắn chống đỡ như vậy, Bec... Becky không hy vọng chị làm như vậy đâu."

"Mon, em không cần phải nói như vậy, chị thật sự nghĩ là không khóc, cũng không muốn lãng phí sức lực để khóc. Có lẽ, lúc này Becky đang bên cạnh chị, cũng có lẽ là em ấy đang nhìn từ một nơi khác của cái thế giới này. Cũng có thể là, em ấy đã đến một nơi rất xa, hoàn toàn quên mất chị rồi."

"Nhưng bất kể là em ấy bây giờ như thế nào, chị cũng sẽ kiên cường. Bộ dạng của chị như vậy, không phải là làm cho bất kỳ người nào nhìn, cũng phải vì chính chị, chẳng qua là chị chỉ muốn cho em ấy sự an ủi cuối cùng. Em biết không? Lúc em ấy xảy ra chuyện, vẫn luôn gọi điện cho chị. Có lẽ người mà em ấy không thể bỏ xuống được chính là chị. Nếu như vậy, chị phải nói cho em ấy biết, chị rất tốt. Cho dù em ấy không còn ở đây, thì chị cũng có thể chống đỡ được."

"Bây giờ chị mới thật sự cảm nhận được sự đau lòng của em ấy vào bốn năm trước khi thấy người mình yêu trở thành một cái xác không hồn, có lẽ đây là sự trừng phạt mà ông trời giành cho chị khi đã lừa dối em ấy."

Freen nói xong nhìn Mon nặn ra một nụ cười yếu ớt. Biểu tình như vậy không nên xuất hiện trong tang lễ, nhưng Freen vẫn làm. Cô nghĩ, Becky hẳn sẽ không trách mình. Chỉ khi mình vui vẻ thì em ấy mới có thể yên tâm mà ra đi.

Chiều đến, tang lễ cũng kết thúc hoàn toàn. Khun Sam cũng không hề dựa theo quy củ mà mời những khách mới kia tới dùng cơm, ngược lại trực tiếp giải tán mọi người, không lưu luyến chút nào. Lúc này mưa cũng ngưng, mặt trời trong đám mây đen cũng ló dạng. Nhưng ánh mặt trời ấm áp lại đến quá muộn.

Freen tự mình chậm rãi quay về phòng của mình và Becky. Khi cô vừa bước tới cửa cũng đã là tám giờ tối hơn. Hai chân đau nhức đang nhắc nhở mình, cuối cùng cô đang làm chuyện ngu xuẩn gì.

Ba ngày qua, vì tìm Becky, cô đều trực tiếp cùng thuộc hạ chạy ra bên ngoài. Nhìn căn phòng trống rỗng, Freen đi vào phòng khóa trái cửa lại, một mực ngồi ngẩn nhìn đứa trẻ trong nôi đang say ngủ. Cho đến khi tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từng giọt chất lỏng nóng bỏng rời xuống đùi mình, cô mới phát hiện là mình đang khóc.

"Ha ha.."

Freen cười để cả người ngã lên giường. Cô không lau đi, cũng không khắc chế, chỉ như vậy lẳng lặng để cho nước mắt tùy ý chảy xuống. Có khi khóc cũng là một điều hạnh phúc. Cô đã nhịn quá lâu, cũng đau đớn quá lâu. Bây giờ, cô lại một mình ở đây chờ đợi nhìn căn phòng mang đầy kỷ niệm, rốt cuộc tiếng khóc cũng phát ra.

Cho dù gặp phải nhiều gian nan hiểm trở, cho dù đối mặt với sự thù hận ăn sâu vào tâm khảm nhưng Freen vẫn không sợ, vẫn luôn yêu thương Becky. Freen cho là cái chết cách mình còn là một chuyện rất xa. Nhưng lại không nghĩ rằng nó lại sắp đặt ngay bên cạnh mình, cướp tính mạng con người mà cô yêu nhất.

Chiếc nhẫn vẫn còn đeo trên tay, nhưng chủ nhân của một nửa kia, cũng đã biến mất. Freen biết, Becky vẫn là một cô gái luôn sợ bị cô độc một mình, là một người sợ bóng tối. Sâu dưới đáy biển lạnh đến thấu xương, tầng tầng bóng tối căn bản cũng không thể nhìn thấy ánh sáng. Cô không thể tưởng tượng được người con gái ấy cô đơn một mình chìm trong đó, khi đó nàng có bao nhiêu sợ hãi, lại sẽ suy nghĩ nhiều đến mình.

Hận sao? Nếu như nói không hận, chính là giả. Freen hận những kẻ đã giết chết Becky, càng hận hơn chính là sự vô năng bất lực của mình. Nếu như ngày đó cô ích kỉ một lần, nếu như ngày đó cô cố chấp không cho Becky rời đi, hai người cũng không phải chia xa, Becky cũng sẽ không gian nan sinh ra đứa trẻ kia trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh.

Mỗi lần nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh Becky gọi điện cho mình hiện lên trong đầu. Freen hiểu được suy nghĩ của nàng, cô gái ngốc nghếch ấy sợ chính mình không thể bình an vô sự mà quay về, không có cách gặp được mình, nên mới bỏ đi cơ hội cầu cứu Khun Sam, không ngừng gọi điện cho mình. Nếu như cô sớm nhận điện thoại, thì Becky có thể đã không chết?

Đáng tiếc, thời gian cũng sẽ không thể quay lại được, người chết cũng không thể sống lại. Becky chết thì nàng cũng đã hoàn toàn rời khỏi mình.

"Lời thề ở chung với nhau cả đời, thậm chí còn chưa qua một năm, cũng đã hóa thành tro bụi. Chị còn chưa yêu thương bảo vệ cho em thật tốt, nuôi dưỡng thân thể gầy gò của em cho mập mạp, thì em đã không còn ở đây nữa rồi."

Freen cầm điện thoại di động, si ngốc nhìn tấm ảnh hai người chụp chung trên màn hình điện thoại. Cô định là chờ sau khi hai người kết hôn, thì sẽ lưu lại một ít hình chụp. Nhưng chỉ là một nguyện vọng đơn giản như vậy, cũng đã không còn cơ hội để thực hiện nữa. Freen bây giờ giống như là một con thỏ nhỏ đáng thương, chỉ có thể nhìn vào những tấm hình còn lưu lại trong này mà vượt qua mỗi ngày tiếp tục sống.

"Becky, em quay về được không? Coi như chị cầu xin em, đừng đi mà, đừng rời xa chị. Em đã nói là sẽ sống chung với chị cả đời. Hai người chúng ta còn chưa đi kết hôn, em còn chưa trở thành vợ hợp pháp của chị, tại sao chỉ như vậy mà đã rời đi? Con cũng đã ra đời rồi, Mon cũng không còn hận em nữa, tại sao khi tất cả mọi chuyện đều tốt lên, thì em lại không còn ở đây?"

Freen nhìn tấm hình Becky khẽ nói, có thể đây chính là tấm hình cuối cùng. Nhưng nó lại không thể trả lời Freen được, cũng không thể ôm cô, thay cô lau đi nước mắt đang dàn dụa.

"Rebecca Patricia Armstrong! Tôi đang gọi em, em có nghe hay không! Tại sao em có thể như vậy nói không giữ lời! Tại sao em lại có thể chết dễ dàng như vậy! Tôi muốn em quay về! Tôi muốn em quay về bên cạnh tôi lần nữa! Em nói chuyện đi! Tại sao em lại không nói lời nào! Em nói đi!"

Freen giống như là mất hết lí trí mà hét lớn, nhưng mà trong căn phòng âm thanh đáp trả cũng không có, chỉ có tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp căn phòng. Trong cơn nóng giận, cô ném chiếc di động xuống đất. Trong nháy mắt màn hình nguyên vẹn bị vỡ vụn, hệt như một cánh hoa thủy tinh, trên đó vẫn còn hình ảnh của hai người.

"Freen... Freen Sarocha... Em ở chỗ này kia mà..."

"Freen, chỗ đó là tường mà, cẩn thận coi chừng đụng phải."

"Vợ à, sao chị ngốc vậy, không phải em nói đang đứng sau lưng chị sao, chị còn đi lên giường làm gì vậy?"

Lúc này, âm thanh quen thuộc trong chiếc điện thoại bị vỡ truyền đến. Freen vội vàng nhặt lên, hình màn ảnh đang phát lại hình ảnh một người đang đứng trong phòng. Cô nhớ đó là lần sau khi mình uống say, bị Becky lén quay lại. Lúc ấy mình cũng đã nói em ấy xóa đi, lại không nghĩ rằng người này lại lén lưu lại, lại còn giấu vào một chỗ mà mình không bao giờ tìm thấy, cho đến bây giờ.

Nhìn hình ảnh ngốc nghếch của mình bên trong Freen cười một cách ngốc nghếch, sau đó lại thấy Becky ôm mình nằm trên giường. Lúc đó nàng còn đang mặc bộ đồ ngủ. Nàng đưa tay vuốt ve tấm lưng của cô, chẳng qua là nhìn người qua đoạn video, lại có thể cảm nhận được êm ái cùng dịu dàng trong đó.

"Rebecca Armstrong, cái tên lừa gạt này! Em cho là tôi sẽ tin em sao? Những lời này cũng đã nói nhiều rồi, tôi không phải người ngu, cũng không phải ai khác của em."

"Freen, em thích chị..."

Cho đến giờ Freen cũng chưa từng nhìn thấy đoạn đối thoại đang phát ra này, nó là một cái máy thất thường, căn bản bản cũng không thể cảm nhận được khổ sở của Freen. Thì ra, lúc đó đối phương cũng đã nói thích mình. Có lẽ, Becky biết mình sau khi tỉnh lại cũng không nhớ được nhiều, mới đem phần tình cảm kia cùng trái tim cất dấu không dám nói ra. Nhìn ánh mắt màu lam trong trẻo, cơ hồ có thể nhéo ra nước cùng ôn nhu và cưng chiều. Đó không phải là thích nữa, mà là yêu.

Freen từng bước đi đến chiếc nôi kia, cô nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang khóc đó, gương mặt non nớt dàn dụa nước mắt, Freen tức giận nắm chặt lấy hai tay.

"Đừng khóc nữa, tất cả đều là tại mày, nếu không phải do mày thì em ấy cũng sẽ không chết, nếu không phải vì sinh ra mày thì người con gái mà tao yêu cũng không vĩnh viễn rời xa tao!"

Mon và Khun Sam nghe được tiếng hét thì liền chạy đến phòng của Becky nhưng cửa đã khoá trái, Khun Sam chỉ còn cách dùng khoá dự phòng mở ra, khung cảnh Freen dùng bàn tay bóp chặt lấy đứa nhỏ đập vào ánh mắt của hai người, Khun Sam mạnh bạo kéo lấy tay Freen đẩy cô ngã xuống sàn, Mon cũng nhanh tay ôm lấy đứa trẻ dỗ dành.

"Freen, chị làm sao vậy? Tulip là con gái của chị, là đứa trẻ mà Becca mang nặng đẻ đau sinh ra, dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ! Có phải chị điên rồi hay không?"

"Con mẹ nó, Sarocha Chankimha! Chị điên rồi à, đứa trẻ mới sinh ra mà chị muốn giết nó, nếu để Becbec biết được thì liệu có tha thứ cho chị hay không?! Nếu chị không cần đứa trẻ này thì để cho Amstrong gia nuôi lớn, tôi không muốn để giọt máu của Becbec bị chị nhẫn tâm sát hại như vậy!"

Freen ngồi trên sàn bật cười, trong mắt cô trừ đau lòng thì chỉ có tức giận.

"Haha... Đứa trẻ này tôi không cần, nó không phải là con tôi, nó là hung thủ đã hại chết Becky, là kẻ thù của Sarocha Chankimha này!"

Khun Sam tức đến độ ghì chặt lấy cổ áo của Freen, chị không chút nhân nhượng mà đánh xuống bên má cô một cú đánh, khoé miệng Freen mơ hồ chảy xuống một vết máu đỏ tươi, Freen bật cười, nhưng trong nụ cười ấy lại kéo theo hai hàng lệ nóng bỏng, Freen nhắm chặt hai mắt không ngừng kêu lên.

"Becky Rebecca! Rebecca Armstrong!"

"Rebecca Armstrong... Rebecca..."

"Em quay về đi..."

"Được không..."

"Quay về bên cạnh tôi đi mà.... Tôi sai rồi..."

(Ps: Becky chết rồi, thôi Toàn Văn Hoàn nha quí zị 😌😌😌)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip