Chương 4: Món quà đặc biệt...

“ Ngay từ đầu vốn dĩ không nên rung động.”

--------------------

*Bíp bíp.... Bíp bíp....*

Tiếng chuông báo thức như đòi mạng reo lên inh ỏi, ánh mặt trời đã sớm treo ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ nhàng lay động bức màn sa mỏng, kim đồng hồ trên tủ đầu giường tích tắc an tĩnh thong dong, Becky vươn tay tắt đồng hồ báo thức, mồ hôi nhễ nhại mà ngồi bật dậy, toàn thân ê ẩm cùng khó chịu, nhìn phía dưới giữa hai chân nàng chính là một màu đỏ của máu hoà cùng thứ chất lỏng chói mắt kia, những thứ này cũng đủ chứng minh cho việc người con gái hôm qua đã hành hạ nàng nhiều như thế nào, nhìn sang bên cạnh lại không thấy kẻ kia đâu nữa. Nàng nở nụ cười tự giễu cho chính bản thân mình, rõ ràng cô ấy vốn cũng chỉ xem nàng như là một món đồ chơi, một công cụ để phát tiết và đùa giỡn, sau khi chơi chán rồi liền biến mất một cách vô hình.

Nàng xốc chăn, nơi hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức, nàng vẫn cố chống đỡ thân thể mà bước xuống giường, lúc đạp chân lên tấm thảm lông hơi dừng lại, rũ mắt nhìn vệt đốm sẫm màu đỏ đọng lại trên tấm thảm cạnh mép giường, đêm qua người đó chính là hành hạ nàng từ trên giường xuống tận dưới giường, mặc cho nàng có cầu xin bao nhiêu lần, kêu đến khàn cả cổ cũng không chịu dừng tay, cho đến khi nàng chống đỡ không được mà hết lần này đến lần khác ngất xỉu, đến tận gần sáng người đó mới chịu buông tha cho nàng.

Becky hít một hơi thật sâu, nhắm mắt chờ cho hô hấp trở nên bình ổn hơn.

Không lâu lắm, Quản gia đứng bên ngoài gõ cửa.

"Nhị tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Đại tiểu thư và vị hôn phu của cô ấy đang đợi cô phía dưới lầu."

Nàng xoay người đi vào bồn tắm lớn, mở vòi nước trong bồn, sau đó chậm rãi ngồi xuông, ôm chặt thân mình, để nước chảy từ trên đầu xuống toàn thân, hơi nước lơ lửng khắp phòng và bao quanh lấy người nàng.

Nàng thấy mệt muốn chết luôn rồi, dòng nước ấm áp không ngừng xả xuống thân người, dần dần, nàng thấy thân thể rốt cuộc không thể dùng thêm chút sức lức nào, tựa lưng lên thành bồn, từ từ trượt xuống, co chân, chậm rãi lấy tay chà lau vết máu trên bắp đùi mình. Bỗng thấy hơi đau ở chỗ đùi, nàng nghiêng đầu nhìn thử, thì ra là chà đến tróc da, mà chung quanh cũng hơi tím tím.

Quay đầu lại vặn nước mức lớn nhất, sau đó nhắm mắt lại tựa đầu vào thành bồn, để cột nước đánh lên mặt, sức nước rất lớn, làm mặt nàng có chút đau, đau đớn lại khiến ký ức về đêm qua càng rõ ràng hơn.

Xấu hổ, nhục nhã ăn mòn suy nghĩ của nàng, giống như muốn cướp mất không khí không cho nàng thở, đầu bắt đầu quay cuồng, cảm giác nặng nề đánh úp lại, nàng mở miệng một cách vô thức, nước tràn vào mũi, nàng bị sặc phải ngồi bật dậy, thậm chí, ho đến chảy cả nước mắt.

Sau khi tắm xong, nàng không có tâm tình, tuỳ tiện chọn một chiếc áo sơ mi khoác lên người, cẩn thận cài từng nút, riêng hai nút trên cùng không khấu, cổ áo lật sang hai bên để lộ xương quai xanh chọc người ngứa ngáy cùng mạn diệu cảnh xuân, nàng tiện tay mang theo áo khoác vest dạ bước ra khỏi cửa. Vẻ thất thố kinh hoảng lúc nãy đã biến mất không tồn chút tàn ảnh, thay vào đó là điệu dáng có phần lười biếng bất cần, nét hờ hững từ trong xương tản mạn xung quanh.

Thấy ở bàn ăn Mon và Khun Sam đang ngồi đợi nàng, nàng cũng tiến đến ngồi đối diện bọn họ, quản gia lần nữa lại tiến đến gọi nàng.

"Nhị tiểu thư, bên phía quan toà, bọn họ muốn cô đích thân đến đó, bởi vì có liên quan đến một số chuyện quan trọng."

Nàng mệt mỏi mà xoa thái dương.

"Được rồi, chú chuẩn bị xe đi, hôm nay tôi không muốn lái xe."

"Vâng, nhị tiểu thư."

Sau khi quản gia rời đi nàng ngước mắt lên thì phát hiện hai con người ngồi đối diện đang quan sát nàng từ trên xuống dưới, Becky cũng lười lên tiếng mà ăn phần ăn sáng của mình. Nàng chính là như vậy, cho dù mệt mỏi hay bận rộn như thế nào, mỗi bữa ăn đều phải thật đúng giờ và đủ cử.

"Hai người nhìn em mãi như vậy cũng không làm cho hai người no được đâu."

Khun Sam nhướn mày nhìn nàng một cách đầy hứng thứ, Mon bên cạnh lại lộ vẻ lo lắng mà hỏi nàng.

"Becky, hôm qua em và Sarocha, hai đứa có phải đã làm chuyện gì đó rồi hay không? Chị thấy sắc mặt em không được tốt, còn có... cổ của em..."

Becky hoảng sợ mà lấy điện thoại ra xem phần cổ của mình, những vết cắn và những vết hôn đỏ hồng nằm rãi rác ở trên cổ dài xuống dưới, lúc nãy ở trong phòng, nàng chỉ lo mau chóng mặc đồ mà đi xuống đây nên không để ý đến phần đó, ấy vậy mà vì sự lơ đễnh của mình mà bị những người ở đây nhìn thấy được, nhưng bỏ qua mấy vết này đi, dù sao nàng lên giường với nhiều người lắm rồi, làm ra nhiều chuyện hoan ái, nàng cũng quá quen với những hình ảnh như vậy.

Nhưng thứ Becky để ý lúc này chính là một sợi dây chuyền nằm trên cổ mình, mặt dây chuyền chỉ vỏn vẹn là một cái chuông màu vàng chói mắt, trên chiếc chuông đó còn khắc một chữ "F" tinh xảo tượng trưng cho chủ nhân của nó là một người hoàn mĩ và tinh tế đến cỡ nào. Hèn gì mỗi khi nàng di chuyển đều nghe thấy tiếng leng keng nho nhỏ quanh quẩn đâu đây, cứ nghĩ là do gió thổi đến những chiếc chuông trên mái hiên nhà nàng.

Becky thật muốn tháo bỏ sợi dây chuyền đáng ghét này ra, nhưng mà loại khoá này được chế tạo khá đặc biệt, chỉ có thể dùng chìa khoá để mở ra, và cái chìa khoá kia lại nằm trong tay cái người đã hại nàng hết lần này đến lần khác suýt nữa thì chết ở trên giường.

Bốn nằm trước nàng khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi nó, nhưng không nghĩ đến, lần này tên kia lại lần nữa đeo nó lên cho nàng, còn đặc biệt khắc thêm chữ "B" ở bên cạnh chứ "F", đúng là ghê tởm mà.

Nàng tức giận mà cầm dao cắt nát miếng thịt ở trên dĩa như đang cắt nát người con gái lúc nào cũng hành hạ nàng, Khun Sam ngồi bên kia nhìn một màn này cũng không giấu được sự vui vẻ bật cười.

"Chị không nghĩ rằng Freen sẽ tặng em một món quà "đặc biệt" như vậy, hẳn là em ấy yêu em nhiều lắm, nếu không tại sao lại sợ em chạy mất như bốn năm về trước. Bây giờ chị không biết nên gọi em là em vợ hay là em dâu đây."

Nàng nghe Khun Sam nói cũng tức đến độ cây dao trên tay đâm thẳng xuống bàn, ánh mắt màu xanh lam kia cũng hiện đầy tia máu vì giận dữ.

"Tôi đã nói, tôi và Sarocha Chankimha không có một chút quan hệ nào, bất quá cũng chỉ là tình một đêm như những người con gái khác khi ở trên giường tôi mà thôi, chơi chán rồi thì lập tức như hai kẻ xa lạ!"

Becky vừa dứt lời thì Khun Sam cũng tức giận mà ngồi bật dậy, nếu không có Mon bên cạnh, hẳn là Khun Sam đã ra tay với nàng, Khun Sam bỏ đi vẻ mặt cười đùa lúc nãy mà thay vào đó là sự lạnh lùng như băng.

"Rebecca Armstrong! Chị không phép em nói Freen như vậy, dù sao đó cũng là em gái của chị, là người thừa kế thứ hai của gia tộc Chankimha! Nếu không phải chị nể tình Mon, thì với câu nói đó của em, chị đã sớm cho em chết từ lâu rồi!"

"Khun Sam, tôi chính là như vậy, dù sao tôi cũng không muốn có một chút liên quan gì với gia tộc của chị, nếu tôi biết chị là vị hôn phu của Mon, nếu Mon sớm cho tôi biết chị ấy kêu tôi về là để dự hôn lễ của hai người, thì có chết tôi cũng không về."

Nàng cũng không đợi hai người kia nói chuyện, mặc cho Khun Sam có bao nhiêu tức giận, mặc cho Mon không hiểu gì, nàng cứ như vậy một thân lạnh lùng mà rời đi.

Không ai dám lên tiếng khuyên bảo bọn họ, Quản gia hiểu ý nhanh chóng dọn dẹp số thức ăn của nàng.

Ra đến sảnh nàng lại hướng quản gia mà cất tiếng.

"Tài xế đâu?"

"Đang đứng chờ bên ngoài."

Becky rất hài lòng mà gật đầu, Irin lúc này cũng đã chờ ở ngoài sảnh, nhìn thấy nàng đi ra, Irin lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy.

"Pháp Y Armstrong, cậu bắt mình chờ thật lâu đó."

Becky liếc nhìn cô ấy, người trẻ tuổi tận tuỵ, trên tay là một chồng tài liệu chuẩn bị cho phiên toà sắp diễn ra hôm nay, nhìn thấy đống giấy này, nàng lại nhíu mày, ý định về nước đúng là một ý định ngu xuẩn mà.

Nàng cảm thấy thực phiền chán, bởi vậy không gật đầu cũng không đáp trả, càng không màn mời Irin dùng bữa sáng, đầu bếp đã chuẩn bị tốt, chỉ cần ngồi xuống và thưởng thức, nhưng nàng chính là không còn tâm trạng để ăn nữa. Tuy Irin là một nửa trợ lý - một nửa tri kỉ, nhưng kỳ thực danh phận cũng chỉ là một tuỳ tùng không hơn không kém.

Becky không phản ứng, cho nên những người trong căn phòng này cũng xem Irin như không khí.

Irin vì xấu hổ mà tay chân luống cuống, lặng lẽ nhìn bóng hình xinh đẹp lướt qua đại sảnh phòng khách, khuất sau vách tường ngăn cách tinh xảo đi ra đến cửa.

Becky đi được vài bước chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên dừng lại.

"À phải... "

Lão Quản gia không chút chậm trễ.

"Nhị tiểu thư có gì phân phó."

"Tấm thảm cùng ga trải giường trong phòng tôi, toàn bộ vứt đi."

Tấm thảm lông cừu đó được nàng mang về từ một buổi đấu giá ở London diễn ra vào tuần trước, nghe nói đó là trân phẩm mà sứ giả Ba Tư tặng cho nhà ngoại giao của Thổ Nhĩ Kỳ làm lễ vật, giá thị trường phải hơn ngàn đô la. Nói ném liền ném, ánh mắt không một chút do dự.

Quản gia sớm đã quen việc nhị tiểu thư nhà ông hỉ nộ vô thường, tiêu tiền như nước, kính cẩn khom người nói.

"Vâng! Nhị tiểu thư, cô còn chuyện gì cần phân phó sao?"

"Không còn."

Tài xế đứng bên cạnh mở cửa xe, Becky ngồi vào trong, Irin cũng ôm chồng tư liệu theo nàng ngồi vào.

"Becky, giấy chứng tử cùng hồ sơ khám nghiệm tử thi chuẩn bị ra toà đều ở đây."

Mùi nước hoa của Irin nàng mơ hồ nhớ rõ là hương lavender êm dịu, nhưng hôm nay lại hoà lẫn vào mùi hương khác, nàng có chút khó chịu mà tựa người ra phía sau, nên nhớ, mũi của Pháp y luôn phá lệ mẫn cảm.

Becky tựa lưng vào ghế da, vốn dĩ muốn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng chốc mở bừng mắt.

"Cậu ra phía sau ngồi đi."

Băng ghế SUV - Mercedes Benz rất rộng, Irin sửng sốt.

"Này bình thường mình cũng ngồi gần cậu mà, sao hôm nay lại đuổi mình."

"Mình ghét mùi nước hoa hôm nay của cậu, đêm qua cậu lại đi đến quán bar gặp cái tên trăng hoa Noey chứ gì, nên nhớ kỹ, mình không thích loại nước hoa của cậu ta, mỗi lần cậu ta đến gần mình đều làm mình phải tắm tận mấy lần."

Irin cứng họng mà lùi ra khỏi xe, nhịn xuống cơn tức mà đi xuống băng ghế xếp ở phía sau.

"Quản gia."

"Nhị tiểu thư."

Quản gia thay nàng đóng cửa xe, ngồi vào ghế phụ lập tức quay đầu nhìn nàng.

"Buổi chiều không cần đưa tôi về, tôi đi xe khác về, mà cũng không cần chờ cửa, tôi có việc quan trọng cần làm ở sở pháp y."

"Vâng! Nhị tiểu thư."

"Còn cậu."

Đầu ngón tay nàng gõ gõ lên mặt đồng hồ bằng đá thạch anh, câu chữ lạnh lùng chậm rãi từ miệng phun ra.

"Đến sớm như vậy để vội đi đầu thai à? Muốn đầu thai thì nằm trong phòng giải phẫu. Ăn mặc như vậy ra toà, không sợ luật sư tố cậu là hung thủ?"

Từng câu từng chữ xuyên thủng lòng tự trọng của Irin thương tích đầy mình, Irin ngồi phía sau hai tay siết chặt chồng tư liệu, tức đến nổi không trả lời được.

Những toà nhà chọc trời thi nhau vụt qua kính cửa xe, chẳng mấy chốc tiến vào đại lộ, Toà án tối cao ở bên cạnh quảng trường cách đó không xa.

Phía trước quảng trường đã tụ tập không ít người, hôm nay là phiên điều trần công khai, các kênh truyền thông lớn cùng không ít quần chúng ăn dưa đều đến nghe ngóng, xe Armstrong gia giảm phanh, ánh đèn flash hai bên đã chớp sáng không ngừng.

Bộ dáng lạnh lùng không xem ai ra gì của Becky vẫn không hề thay đổi.

"Nói với bọn họ, tình nhân gần đây của tôi không phải là cái tên ăn chơi trác táng Looknam Orntara kia."

"Vâng."

"Một đám không có gì làm, đưa thông tin không chút chuyên nghiệp."

Becky khinh thường cười nhạo, nói không hết được sự châm chọc.

Tài xế dừng xe.

"Nhị tiểu thư, đã đến."

Quản gia liếc nhìn đám đông bên ngoài, không ít người ngồi xổm trước cổng Toà án kéo biểu ngữ, nhìn thấy xe Becky đến gần liền lập tức xôn xao, tốp năm tốp ba liền đứng dậy.

Quản gia muốn nói lại thôi.

"Nhị tiểu thư, hay là chúng ta vòng ra cổng sau vào đi?"

Becky cười khẩy, giơ tay đẩy cửa xe.

"Tôi không phải hung thủ, hà tất phải lén lén lút lút?"

"Nhị tiểu thư Armstrong, xin hỏi cô có cảm nhận gì khi đứng ra làm chứng cho nghi phạm?"

"Nhị tiểu thư Armstrong, cô có chắc kết quả khám nghiệm tuân thủ đúng pháp luật, không trái lương tâm, ảnh hưởng đến phán quyết của Toà án?"

"Nghe nói mẹ của nghi phạm là người đứng đầu tập đoàn Sawaros, mà tập đoàn Armstrong cùng Sawaros có giao tình, điều này có phải sự thật hay không?"

"Nhị tiểu thư Armstrong, nghe đồn cô cùng đại tiểu thư tập đoàn Orntara có quan hệ....."

Becky vừa bước xuống xe đã bị phóng viên xum xoe như nêm cối, đèn flash giăng như mạng nhện, đủ loại thương trường đoản pháo tập kích trước mắt nàng.

Quản gia che chắn nàng bước vào trong, bảo vệ đi trước khai thông lối, còn cái người đang là tâm điểm nét mặt trước sau như một, vạn biến bất kinh, đối với mấy vấn đề bát quái chán ngắt này không chút phản ứng dù chỉ là một cái nhướng mày.

Cho đến khi Becky tháo xuống kính râm, khoé môi nghiền ngẫm nụ cười ý vị nhìn biểu ngữ cùng vòng hoa trải dài hai bên bậc thềm trước cổng Toà án.

"Pháp y bất lương làm chứng cho hung thủ, chết không toàn thây!"

"Pháp y lòng dạ thâm độc lung lạc lòng người nên bị trục xuất khỏi giới pháp y."

"Nhị tiểu thư...."

Quản gia muốn đứng ra ngăn cản bọn họ.

Becky lại đeo lên kính râm, thậm chí vui thích mà nổi hứng huýt một hơi rồi chậm rãi bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip