Chương 11: Dấu răng trên bờ vai
Sau khi uống thuốc, Khương Xu cảm thấy mối lo lắng lớn trong lòng mình đã được trút bỏ khỏi đầu. Cảm giác mệt mỏi đánh tới từng đợt, lập tức nàng liền nhắm hai mắt lại.
Dường như nàng cảm giác được có người gỡ ra y phục của nàng, đến rất gần nàng, âm thanh băng lãnh xen lẫn cảm giác bất lực.
"Nữ nhân ngu ngốc."
Sau đó, cắn mạnh một cái lên bả vai nàng.
Khương Xu cau mày đau đớn, nhưng nàng vẫn không thể mở mắt và từ từ chìm vào giấc ngủ.
. . . . . .
Lương Ngọc mở to mắt, hắn mới ý thức tới mình vậy mà ngủ lâu như vậy ở Thiên Điện tại Ngự Thư Phòng. Hắn ngồi dậy, xoa đầu của mình có chút thất vọng.
Về sau hắn phải phụng dưỡng Thích mẫu hậu thật tốt, kết quả . . . Nhưng mà mẫu hậu cũng đã nói, ở cái tuổi này, hắn chính là đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, tham ngủ cũng là chuyện bình thường đi?
Rất nhanh tìm một cái cớ cho mình, hắn xỏ giày vào, đang muốn rời đi nơi này, nhưng vừa xuống giường, hắn đã nhìn thấy Thích Thái hậu ôm mẫu hậu mình trong ngực, chậm rãi đi về phía hắn.
Lương Ngọc sửng sốt, "Mẫu, mẫu phi . . . Khương mẫu phi bị làm sao thế?"
Thích Trường Ninh dừng ở bên giường, đặt Khương Xu xuống, khóe môi hơi động.
"Nàng ngủ thiếp đi."
Lương Ngọc rất ngây thơ hỏi một vấn đề.
"Mẫu phi cũng muốn thân thể lớn lên sao?"
Sao nàng có thể giống như đứa trẻ con, không tim không phổi liền ngủ thiếp đi được?
Nghe hắn nói xong, ánh mắt Thích Trường Ninh lướt qua bộ ngực hơi phẳng của ai đó, khóe miệng dường như nhếch lên.
"Có lẽ nó vẫn cần thiết đi."
Lương Ngọc rất là kinh ngạc.
Thích Trường Ninh nhẹ nhàng ho khan một cái, không có muốn giải thích cho đứa nhỏ này nghe. Cho dù là ở trước mặt một đứa bé, nàng cũng chưa từng hạ thấp tư thế của mình, nhìn xuống hắn một cách trịch thượng.
"Bệ hạ, ai gia để Kính Chi đưa ngài hồi cung."
Cứ như vậy nàng đuổi tiểu Hoàng đế ra ngoài.
Trong điện an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của Khương Xu.
Mặt Tích Trường Ninh không biểu tình, nàng đi về phía Khương Xu, ngồi xuống bên cạnh giường, cứ như vậy nàng lẳng lặng mà nhìn mặt của người kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà Khương Xu ngủ được cũng không quen, mơ mơ hồ hồ cảm giác một bóng người ngồi ở trước giường của mình.
Nàng vươn tay ra nắm lấy áo người trước mình, kéo lấy vạt áo không buông ra.
Nàng mơ mơ màng màng: "Khải Vy . . . "
Thích Trường Ninh có chút hăng hái mà nhìn chằm chằm vào nàng, từng chút từng chút tách mở tay nàng mà kéo lấy góc áo mình ra. Sau đó nàng bóp lấy cổ tay của người kia, thuận thế đặt tay Khương Xu lên đỉnh đầu.
"Khải Vy là ai?"
Không thể nào đánh giá được lực âm thanh của Thích Trường Ninh xuyên thấu có bao nhiêu mạnh, câu hỏi ngoài ý muốn này, vậy mà trực tiếp làm Khương Xu tỉnh lại!
Vừa tỉnh dậy, nàng đã thấy hai cổ tay của mình giơ lên qua đầu, bị một tay của Thích Trường Ninh đè xuống giường, nàng đang ức hiếp mình, cảm thấy rất ngột ngạt. Thấy nàng đã tỉnh, Thích Trường Ninh còn rất hứng thú hỏi lại một lần nữa.
"Khải Vy là ai?"
Khương Xu không có thời gian để suy nghĩ về tư thế quỷ dị giữa nàng và Thích Trường Ninh, ký ức đang thức tỉnh, nàng bị đau tim và không thể tìm thấy thuốc. Nàng gặp Khải Vy đang trực làm việc ở đây và Khải Vy đã đưa thuốc cho nàng . . .
Khải Vy làm việc vặt ở đây, Thích Trường Ninh không biết sao? À, cũng phải, nàng ở trên cao đến xa cách người như vậy, làm sao lại có thể nhớ đến một cung nữ.
"Khải Vy là cung nữ trước kia hầu hạ muội muội, có lẽ là lẽ muội muội quen làm việc với nàng, để tỷ tỷ chê cười."
"Chết . . . " Sau đó nàng nhìn một chút tư thế xấu hổ bây giờ của mình, "Tỷ tỷ, vì sao muốn khống chế. . . Muội muội. Muội muội lại không phải là kẻ xấu . . ."
"Đó là bởi vì . . . " Thích Trường Ninh cơ hồ muốn đụng phải chóp mũi nàng, "Ngươi mở miệng một tiếng Khải Vy, kéo ai gia không buông tay."
"Có phải ngươi muốn coi ai gia như cung nữ? Sao? Muốn ai gia hầu hạ muội à? Không biết muội muội có chịu nổi được không đây."
Ánh mắt Khương Xu đảo qua, cười xấu xa hai tiếng, "Tỷ tỷ, cái này đều là hiểu lầm, muội muội nào có lá gan kia! Đúng, đúng vậy! Tại sao tỷ tỷ lại ở chỗ này, không phải tỷ tỷ còn có chính vụ chưa giải quyết xong sao?"
Thích Trường Ninh cười lạnh nói: "Bất quá ai gia không yên lòng muốn đến nhìn ngươi, ngươi luôn miệng nói muốn đến chiếu cố bệ hạ, vậy mà ngồi tại bên tường ngủ thiếp đi! Bệ hạ tỉnh lại đều không biết. Ai gia đã sai người đưa hắn trở về Khôn Ninh cung, nhưng ngươi lại lơ là nhiệm vụ của mình . . ."
Sắc mặt Khương Xu tái nhợt.
Mặc dù nàng ngủ thiếp đi là rất quá đáng, nhưng là cái này cũng muốn trị tội nàng sao?
Thích Trường Ninh là nữ nhân độc ác, hằng ngày luôn nghĩ muốn bắt nhược điểm của mình, sau đó mượn cớ để nói chuyện của mình rồi khi dễ mình.
Nữ nhân này đúng là một mụ phù thủy xấu xa!
Nàng giận nhưng lại không dám nói gì.
"Muội muội biết, biết sai rồi . . ." Nàng cố gắng nuốt lời oán giận vào, nói: "Thần thiếp tự xin lãnh phạt, liền phạt thần thiếp không cho phép ăn cơm tối!" Nói đến đây, nàng cố gắng đứng dậy.
"Ngươi nghĩ hay lắm!" Thích Trường Ninh ấn người nàng trở về, bàn tay đang kẹp cổ tay nàng không hề có ý định buông ra.
Sau đó ngay trước mặt Khương Xu, từ trong ngực móc ra một đầu gậy đánh quen thuộc.
Khương Xu: "?!"
Cảnh tượng lần trước bị đánh đã bắt đầu tự hiện lên trong đầu nàng, nóng rực đỏ ý không để tâm hai từ sống chết, tràn lan lên đến chỗ gương mặt nàng.
Không được! Tuyệt đối không được!
Nàng bắt đầu kịch liệt giãy dụa.
"Tỷ tỷ, thân là Thái hậu một nước, ngươi không thể vận dụng hành hình!"
Thích Trường Ninh thấy nàng không thành thật như thế, dứt khoát đè thân eo nàng lại, hơi nghiêng người xuống, dồn một phần trọng lượng của mình ép lên người nàng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cặp mắt xinh đẹp kia tràn ra một chút sắc thái vui vẻ không dễ dàng phát giác.
Giọng nói trầm thấp dễ chịu, sát vành tai của nàng.
"Cũng bởi vì ai gia là Thái hậu một nước, ngươi cũng là Thái hậu một nước, cho nên ai gia giữ lại thể diện cho ngươi, không thể tự nhiên làm hành hình trước dân chúng . . . Hay là nói, ngươi càng muốn bị đánh bằng roi trước nhiều người? Ai gia có thể gọi Khải Vy kia tới, để nàng nhìn ngươi là làm sao bị đánh."
Khương Xu đành chấp nhận số phận của mình.
Rơi vào trong tay Yêu Hậu tàn bạo tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, cũng chỉ là bị đánh mấy trận đánh gậy, mà không phải thay chức vị, bị biến thành lợn người như Thích phu nhân . . . Thực ra nàng rất may mắn đúng không?!
Khải Vy, một cung nữ nhỏ bình thường, nàng ấy ngây thơ đến mức nào, nhìn thấy Yêu Hậu hung ác, vạn nhất lại bị Thích Trường Ninh giết người diệt khẩu thì phải làm sao . . .
"Tỷ tỷ, ta, ta không có ý kiến, ta chịu phạt . . ." Nàng đỏ mặt không dám mở mắt, "Ngươi đánh đi . . ."
Thích Trường Ninh buông lỏng nàng ra, gậy trong tay đánh tại tay của nàng. Không ngừng gõ nhẹ vào lòng bàn tay nàng, cảm giác áp bách mười phần mà nhìn xuống nàng, nói: "Xoay qua chỗ khác đi."
Khương Xu nghe lời xoay người qua.
Thích Trường Ninh dùng gậy đánh nàng cũng không phải là dùng hết lực, cũng không phải rất đau, mà chính là rất xấu hổ . . . Nhịn một chút là xong!
Ngay tại thời điểm nàng nghĩ như vậy, liền nghe Thích Trường Ninh nói: "Lần này ta phạt nhẹ ngươi, đánh ngươi mười đòn, lần sau ngươi không được làm vậy . . .", Thích Trường Ninh liền đổi chủ đề.
Vậy mà không hề có điềm báo trước, Thích Trường Ninh cởi xuống y phục Khương Xu ra khỏi vai.
Nắm lấy vạt áo nàng, dùng sức đến nỗi giữa các khớp ngón tay đều rung động.
"Dấu răng này trên bờ vai ngươi . . . Là chuyện gì xảy ra?"
Khương Xu cũng kinh ngạc nhìn về phía bả vai mình.
Vậy mà thật sự có một dấu răng!
Sắc mặt Thích Trường Ninh đen lại, lạnh lùng liền nói: "Đừng nói với ai gia là chính ngươi tự cắn mình!"
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Cập nhật sẽ tiếp tục, mỗi ngày cập nhật 4000 chữ, bởi vì cập nhật xảy ra vấn đề, thời gian cập nhật không cố định. Nếu như có chuyện xảy ra và không có cập nhật, mình sẽ để lại tin nhắn ở bình luận để giải thích, mọi người cùng chờ đợi nó được cập nhật nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip