Chương 47: Ngươi đang muốn cầu hòa với ta sao?
Mặc dù trên đường gặp Thích Trường Ninh quấy rầy mình một cách kỳ lạ, Khương Xu cũng nghĩ không thông. Thích Trường Ninh đáng lẽ phải đi xử lý đại án tử, mà ngược lại ngồi đây đánh đàn trong Ngự Hoa Viên. Chẳng lẽ là người kia bị trúng gió gì, nhưng cái này cũng không có ảnh hưởng đến quyết định của Khương Xu. Nàng vạch ra kế hoạch tránh Thích Trường Ninh một đoạn thời gian dài.
Thừa dịp Thích Trường Ninh còn đang đánh đàn tại Ngự Hoa Viên, nàng tranh thủ thời gian về Khôn Ninh cung thu dọn đồ đạc đi!
Không nghĩ tới, Khương Xu bằng tốc độ nhanh nhất trở lại Khôn Ninh cung, lại phát hiện bên trong Khôn Ninh cung vậy mà tất cả cung nữ cùng thái giám đều không thấy.
Ngay tại thời điểm nàng đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh sắc bén cắt ngang không khí.
Nàng quay đầu lại nhìn, Thích Trường Ninh vừa mới còn đang đánh đàn trong Ngự Hoa Viên, vậy mà giờ phúc này đã xuất hiện ở Khôn Ninh cung. Cầm trong tay một thanh kiếm mỏng màu bạc, múa kiếm tại phía dưới lá rụng lạnh rung.
Nói tới múa kiếm đối với Thích Trường Ninh, chẳng qua chỉ là một tài năng ít được sử dụng tới. Nhưng đối với người xem mà nói, cảnh này thật sự đem lại thích thú về mặt thị giác.
Dáng người Thích Trường Ninh thon dài anh tuấn, kiếm trong tay lại uyển chuyển lẫm liệt, tựa hồ cả người và kiếm cùng hòa làm một thể, tùy ý tại giữa lá rụng rực rỡ mà xuyên qua.
Khóe mắt Thích Trường Ninh liếc qua hẳn là thoáng nhìn đến mình, bỗng nhiên nàng bắt đầu chậm rãi ngâm tụng.
"Xưa kia có giai nhân Công Tôn thị, khẽ múa kiếm khí động tứ phương. Xem người như núi sắc uể oải, trời đất theo nhịp múa mà lên cao xuống thấp. Sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời, kiểu như bầy đế tham rồng liệng. Đến như lôi đình thu chấn giận, thôi như giang hải ngưng thanh quang . . . "
Mỗi một câu ngâm tụng của nàng, chuyển động của tay liền có biến đổi, dáng người tiêu sái của nàng thật giống với hào khí của danh sĩ Ngụy Tấn.
Khương Xu quả thực bị tư thế của nàng hết lần này tới lần khác đem ra hù dọa, đến mức đứng bất động, nhìn từ đầu đến khi kết thúc. Thậm chí nhịn không được lại nghĩ, nếu là Công Tôn đại nương còn tại thế, kiếm của nàng ta múa, có thể so sánh với người đang múa trước mặt nàng sao?
Cho đến khi Thích Trường Ninh thu hồi kiếm, vỏ kiếm tương hợp tạo thành một tiếng thanh vang thanh thúy, mới khiến cho Khương Xu giật mình một cái lấy lại tinh thần.
Không đúng, nàng rõ ràng là muốn trở về thu dọn đồ đạc trốn tránh Thích Trường Ninh, làm sao còn yêu thích xem Thích Trường Ninh múa kiếm?
Nếu ở đây gặp Thích Trường Ninh, thì nàng đáng lẽ nên co cẳng chạy đi mới đúng!
Sớm chạy muộn chạy đều phải chạy, lúc này chạy trốn cũng không muộn!
Thế là sau khi Khương Xu xem hết Thích Trường Ninh múa kiếm, phản ứng đầu tiên chính là quay người bỏ chạy.
Lần này, Thích Trường Ninh rốt cục nhịn không được, nhón chân lên vận khinh công lướt lên, lập tức liền bắt lấy người đang chạy trốn kia.
Thích Trường Ninh kéo người vào trong ngực của mình, nhìn xuống trước mặt mình là gương mặt hoảng sợ của người kia.
Nàng nhíu mày: "Sao ngươi lại trông như này?"
Khương Xu tự cảm thấy biểu lộ của mình nhất định là rất hoảng sợ, đồng thời cũng không nhịn được nói xấu trong lòng. Thích Trường Ninh, người này thật không có tự biết xem lại chính mình! Ai lại không sợ khi bị nàng bắt lấy?
Khương Xu co rúm người lại, nói: "Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì . . . "
Thích Trường Ninh tốt tính hỏi: "Ngươi có phải hay không ham muốn lấy ta?"
Khương Xu xù lông nói: "Ta lúc nào ham muốn ngươi?!"
Thích Trường Ninh: " . . . "
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên khó xử, Khương Xu cảm giác có chút lo lắng.
Thích Trường Ninh ôm người càng chặt hơn.
"Ngươi ham muốn múa kiếm với ta."
"Xem hết ta múa kiếm, một câu đánh giá cũng không nói, vậy mà xoay người chạy, còn nói không phải là muốn múa kiếm cùng ta hay sao?!"
Khương Xu cười hai tiếng.
"Hiếm khi tỷ tỷ có nhã hứng như thế mà múa kiếm ở trong viện, ta không phải người trong ngành, làm sao có can đảm đứng ở một bên quấy nhiễu. Ta chỉ là không muốn làm tỷ tỷ mất nhã hứng thôi."
"Ta chính là múa cho ngươi xem."
Ngữ điệu của Thích Trường Ninh nhẹ nhàng du dương, mắt phượng buông xuống mà yên tĩnh nhìn qua nàng.
Đầu óc Khương Xu dường như có một trận sương mờ mịt, mới ý thức tới Thích Trường Ninh là đang nói cái gì, bỗng nhiên tim bắt đầu đập rộn lên.
Nàng vô thức mở miệng: "Cho nên . . . Ngươi là muốn cầu hòa với ta hay sao?"
Nói xong lời này nàng liền ngậm miệng.
Có lẽ hoàn toàn chính xác Thích Trường Ninh cảm thấy hai Thái hậu không thể tiếp tục mâu thuẫn nên mới có thể cúi xuống nhường nàng một bước, nàng làm sao lại "Được đà lấn tới", trực tiếp mở miệng để Thích Trường Ninh cầu hoà?
Trong lúc nhất thời biểu lộ liền có chút ngượng ngùng.
Nhưng không nghĩ tới Thích Trường Ninh vậy mà không có nhăn mặt, mà là hơi hơi đỏ mặt, khóe môi hơi nhếch lên.
"Ừm, kia Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu nương nương có nguyện ý hay không cùng ai gia làm hòa?"
Gương mặt của Khương Xu trong chốc lát nổi lên một tầng đỏ bừng.
Cặp mắt của nàng bởi vì không dám tin mà trợn tròn lên.
Xin hỏi người, đây là lời Thích Trường Ninh có thể nói ra sao?
Nàng hôm nay có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ? Có phải là đang nằm mơ không?!
"Tỷ tỷ, ngươi nhéo ta một cái đi."
Thích Trường Ninh: " . . . "
Nàng có chút im lặng vừa buồn cười vừa nhéo nhéo gò má của Khương Xu.
"Ngươi cả ngày đều suy nghĩ đến cái gì, làm sao luôn có thể nói ra những lời nói có chút ngớ ngẩn đến thế?"
Khương Xu căn bản không để ý Thích Trường Ninh trêu chọc mình, xoa xoa gương mặt của mình, dường như là có một chút đau nhức.
Hay rồi, xem ra những gì đang diễn ra đều không phải là ảo giác.
Thích Trường Ninh . . . Vậy mà thật đang cầu hòa với mình!
Thích Trường Ninh thấy người trước mắt đang ngơ ngác sững sờ, cũng không đáp lại mình một câu, có chút nóng vội không nhịn nổi, hỏi thêm một câu.
"Cho nên ngươi có nguyện ý giảng hòa với ai gia được không?"
"Nếu như ngươi không nguyện ý, ai gia còn có thể cùng ngươi đánh cờ, có thể làm tốt điểm tâm cho ngươi ăn, chúng ta đi nhặt lá phong, tại trên phiến lá mà đề thơ, ai gia sẽ còn thổi sáo, biết khiêu vũ . . ."
Khương Xu một mặt không hiểu phong tình: Vậy chẳng phải là muốn cùng Thích Trường Ninh ở cùng một chỗ lâu dài trong thời gian hơn trăm năm sao?!
"Tỷ tỷ, ta đương nhiên nguyện ý cùng ngươi làm hòa rồi!"
Cho nên hiện tại ngươi có thể đi xử lý đại án tử kia đi được không?
Thích Trường Ninh mừng rỡ nghĩ, Vạn Quý Nhân dạy cũng không phải hoàn toàn là không hữu dụng.
Tối hôm qua đều không có ôm người kia đi ngủ, sáng nay cũng không có nhìn thấy người . . . Nghĩ như vậy, Thích Trường Ninh đưa tay vén tóc mai sau gáy của Khương Xu, sau đó cúi đầu hôn môi của nàng.
Khương Xu mở to hai mắt nhìn, tức hổn hển đánh người kia.
"Ưm . . . Ta nói làm hòa. . . Nhưng mà cũng không phải đồng ý cùng ngươi làm loại chuyện này!"
Âm thanh vỡ vụn kia đều bị Thích Trường Ninh nuốt vào.
Khương Xu nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, cái nữ nhân xấu này không đi tìm người trong lòng của mình, mà toàn là ngày ngày quấn lấy mình làm cái gì không đâu?
Người Thích Trường Ninh yêu đến cùng là ai đây?
Làm hòa xong, Thích Trường Ninh rốt cục không dây dưa với nàng nữa, nhanh chóng đi xử lý đại án tử.
Đã đáp ứng làm hòa cùng Thích Trường Ninh, Khương Xu cũng không có ý định nuốt lời, thông báo cho Tứ Hỷ chuyển về lại Khôn Ninh cung.
Bản án của Kính Khang Vương làm cho tất cả mọi người huyên náo xôn xao, ngoài cung đột nhiên truyền đến tin tức, Khương phụ thân ngã bệnh.
Khương Thanh Chính làm đại biểu của Ngự Sử Đài tham dự tam ti hội thẩm, cái này bị bệnh, tình tiết vụ án liền tạm thời gác lại.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Khương Ngự Sử sớm không sinh bệnh muộn không sinh bệnh, làm sao hết lần này tới lần khác lại sinh bệnh vào lúc này?
Ai cũng cảm thấy chuyện này có mờ ám.
Vốn hiểu rõ Khương phụ thân cho nên Khương Xu cũng cảm thấy như vậy.
Bên ngoài thậm chí có người suy đoán, Khương Ngự Sử cùng Kính Khang Vương có quan hệ cá nhân, bí mật ủng hộ Kính Khang Vương, cho nên mới cố ý cáo bệnh.
Khương Xu đau cả đầu.
Chẳng lẽ lại phụ thân của mình lại muốn làm phản, được một đoạn thời gian yên tĩnh, lại bắt đầu muốn đối đầu cùng Thích Trường Ninh?
Khương Xu vừa mới cùng Thích Trường Ninh làm hòa, không muốn cùng cái nữ nhân kia tiếp tục va chạm thêm nữa.
Lúc này Thích Trường Ninh hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào với vấn đề này, Ngự Thư Phòng cũng không có bất kỳ tin tức gì truyền tới.
Vì không cho mình cuộc sống yên tĩnh mà tìm đến phiền toái, Khương Xu quyết định đi thuyết phục Khương phụ thân.
Nàng để cho người đưa tin tức cho Thích Trường Ninh, thân thể Khương Ngự Sử khó chịu, thân là con gái của hắn, nàng muốn xuất cung thăm bệnh!
Khương Xu không đợi Thích Trường Ninh đáp lời liền xuất cung, rất nhanh xe ngựa liền đến Khương phủ.
Khương Xu một đường thẳng đến nơi Khương phụ thân đang ở, đi vào nơi lúc trước bọn họ gặp, Khương Xu nhìn vào bên trong một cái, hoàn toàn chính xác nhìn thấy Khương phụ thân nằm tại trên giường.
Bọn hạ nhân đã sớm thông báo là nàng tới, thế nhưng Khương phụ thân động cũng không chịu động.
Khương Xu cất bước đi vào, ra hiệu cho hạ nhân trong phòng lui ra, đến khi không còn người nào, Khương Xu mới đứng ở đằng xa mà mở miệng.
"Phụ thân, ngươi đây là bệnh thật hay là giả bệnh?"
Khương phụ thân nằm trên giường run một cái, rốt cục nhịn không được mà xoay người qua, trợn mắt nhìn: "Ngươi là đứa con gái bất hiếu! Hóa ra ngươi nghe nói ta bệnh, gấp gáp như vậy chạy tới không phải đến thăm bệnh, mà là đến điều tra cho kẻ thù."
Khương Xu không để ý đến những lời đó, nghe âm thanh hắn tràn đầy năng lượng như thế, tất nhiên là không có khả năng bị bệnh.
Khương Xu đi qua, ngồi xuống tại bên cạnh giường hắn. Khương Ngự Sử trừng nàng một chút, lập tức một mặt phẫn nộ, lật người qua đưa lưng về phía nàng.
Khương Xu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, tại trước mặt con gái, ngươi liền thu lại cái gai trong mắt đi. Ngươi nói thật với ta, tại sao lại muốn giả bệnh?"
Khương Ngự Sử nhẫn nhịn nửa ngày, trách mắng nàng một câu: "Thích gia không hề có người nào tốt!"
"Đây là như thế nào? Ai chọc giận ngươi cái gì sao?"
Khương Xu phỏng đoán, chẳng lẽ tại lúc xử lý bản án của Kính Khang Vương, phụ thân nàng cùng Thích Trường An có chút ý kiến đối lập nhau?
Khương phụ thân lại không nói.
Khương Xu bất đắc dĩ che trán.
Nam nhân thật là phiền, thật là khó dỗ dành.
"Phụ thân, có phải hay không là ngươi cùng Thích Tể tướng có ý kiến gì không đồng nhất? Chẳng lẽ phát sinh ra cãi vã, náo loạn làm ngươi không thoải mái?"
"Một chút đúng là như thế, ta cũng sẽ không phải là cáo ốm mà đình công!" Khương Ngự Sử bỗng nhiên kích động lên, cong người lên như cá chép.
Từ trên giường ngồi dậy.
"Nếu là lão Thích Trường An kia trung thực xử lý án của Kính Khang Vương, cho dù chúng ta có quan điểm khác nhau, ta cũng sẽ không đi phản bác ý kiến của hắn, dù sao hắn mới là quan viên làm chủ án. Thế nhưng Thích Trường An không cam tâm dừng ở Kính Khang Vương, còn muốn vu oan giá hoạ, tùy ý trèo cắn, mượn án của Kính Khang Vương mà diệt trừ những quan viên khác xung đột lợi ích với hắn! Ta tất nhiên không thể chịu đựng, cùng hắn tranh cãi, rời đi không vui! Cái quan viên khác phụ trách án này, phần lớn đều là người của hắn, mà ta lại là thế đơn phương độc mã, phản đối vô hiệu. Vậy nên trực tiếp cáo ốm, không tham dự, để Thích gia bọn hắn tự thi hành án, tránh bản thân không làm ra chuyện thất đức!"
Khương Xu thì thào: "Hóa ra ngươi không phải cố ý muốn đối đầu cùng Thích Trường Ninh . . ."
Khương phụ thân nghe thấy càng tức điên lên.
"Ta cũng không phải ngồi không, vô duyên vô cớ cùng Thích Thái hậu đối nghịch để làm gì?! Ta từ trước đến nay công và tư rõ ràng, cho dù không quen nhìn diễn xuất của Thích Thái hậu, ta làm sao có khả năng ngán đường nàng xử lý bản án này. Thế nhưng Thích Trường An diễn xuất tất nhiên là có Thích Thái hậu chỉ cho làm, quả thực đáng hận!"
Ở triều đình đảng phái phân chia từ trước đến nay đều tàn nhẫn, thừa cơ thu nạp mà trèo cao . . . Dường như là điều Thích Trường Ninh có thể làm được.
Khương Xu xấu hổ sờ lên mũi, mặc dù nàng cũng không biết vì sao Thích Trường Ninh làm ra chuyện xấu, nàng lại cảm thấy chột dạ . . .
"Chỉ là việc này . . . Phụ thân còn cần cho Thích Thái hậu một cái giải thích."
"Ta cho nàng một lời giải thích cái rắm đấy!"
"Chính nàng giết hại trung lương, mình làm chuyện xấu tâm mình phải thẹn, tự bản thân nàng phải biết điều đó. Vậy mà còn không biết xấu hổ muốn ta giải thích cái gì?!"
"Ta nhìn ngươi chính là suốt ngày cùng nàng ở chung một chỗ, đã bị ảnh hưởng tính xấu của nàng! Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ngươi cứ mãi như thế chẳng tốt lên nổi được đâu."
"Nếu ngươi muốn ta nhắm mắt làm ngơ, vậy ngươi nên xéo đi, đừng đến trước mặt ta mà chọc tâm ta phiền!"
Sau khi bị Khương phụ thân đánh cho một cái, Khương Xu cứ như vậy bị hắn hạ lệnh tiễn khách, đuổi ra khỏi nhà trong sự thất vọng.
Nếu như Thích Trường Ninh thật giống như Khương phụ thân nói như vậy, là làm chuyện xấu mà liền sẽ chột dạ, thì nàng đã là người tốt rồi còn đâu. Thế nhưng nàng là một nữ nhân xấu, có thể tự tin làm những điều xấu mà không hổ thẹn.
Khương Xu phát sầu đến cùng, nàng không biết làm như thế nào để giải thích với Thích Trường Ninh.
Khương Xu ra khỏi Khương phủ, nàng đang muốn hồi cung, bỗng nhiên bị người ngăn lại.
"Tham kiến Thái hậu nương nương. Tể tướng đại nhân lệnh hạ quan mời nương nương đi một chuyến, liên quan tới bản án Kính Khang Vương. Tể tướng đại nhân nói, có một số việc muốn tìm nương nương để thương lượng."
"Nhưng ai gia lại không thể giúp đỡ được cái gì . . . " Khương Xu vô thức nghĩ muốn cự tuyệt.
Người kia liền móc ra lệnh bài đưa cho nàng nhìn.
"Hạ quan cũng không biết Tể tướng có chuyện gì muốn hỏi nương nương, hạ quan chỉ là nghe lệnh mà làm."
Khương Xu xem xét, quả nhiên là lệnh bài của Tể tướng.
Chẳng lẽ Thích Trường An là muốn mình đi khuyên Khương phụ thân một chút.
Kia chỉ sợ làm hắn thất vọng rồi.
"Ai gia theo ngươi là được." Khương Xu quyết định cùng hắn đi một chuyến.
Trong hoàng cung.
Ngự Thư Phòng.
"Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu xuất cung?" Nghe được tin tức, Thích Trường Ninh nhíu mày. Chẳng biết tại sao, những ngày gần đây, loại tâm trí kia không yên, cảm giác đó hiện tại càng thêm mãnh liệt hơn.
Trong và ngoài triều chính, có những người mang lòng ý xấu, người bị chúng nhắm mục tiêu chính là mình. Cũng có nhiều người truyền tai nhau rằng Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu cùng mình bằng mặt không bằng lòng. Nhưng chỉ cần không cần ở cùng mình, Khương Xu không gặp nguy hiểm mới là tốt nhất chứ!
Thế nhưng càng nghĩ như vậy, loại cảm giác bất an luôn ẩn ẩn trong lòng liền càng mãnh liệt hơn.
"Không được, ai gia phải xuất cung một chuyến. Kính Chi, ngươi bảo vệ tốt nơi này, không được để cho người khác biết."
Sớm đã thành thói quen với chủ tử nhà mình thỉnh thoảng lên cơn, Kính Chi phản ứng vô cùng bình tĩnh, yên lặng nhìn chủ tử biến mất tại chỗ.
Cái quan viên kia cưỡi xe ngựa, chở Khương Xu đi đã lâu, nàng ngẫu nhiên vén rèm xe lên xem xét, phát hiện bốn phía đều là nơi vắng vẻ hoang vu.
"Đây chính là đường đi Tướng phủ phải không?"
Tướng phủ làm sao có thể ở loại địa phương vắng vẻ này?!
"Thưa nương nương, không phải đi Tướng phủ, Tể tướng ở bên ngoài phá án, cho nên hơi vắng vẻ một chút . . . Nương nương, ngài nhìn xem Tể tướng đại nhân liền ở phía trước."
Khương Xu quả nhiên trông thấy Thích Trường An đang đứng ở phía xa đợi nàng, lúc này nàng mới yên tâm lại.
Bốn phía là một mảnh hoang dã, chỉ có hai ba ngôi nhà, nhưng cũng không có bóng người, thoạt nhìn không có người ở. Khương Xu suy đoán nơi này hẳn là vùng ngoại ô kinh thành, Thích Trường An liền đứng tại trước một ngôi nhà đợi nàng.
Khương Xu xuống xe ngựa.
"Không biết Tể tướng tìm ai gia là muốn thương nghị chuyện gì? Nếu như là vì chuyện của phụ thân ai gia, hôm nay ai gia đi thăm hắn, hắn hoàn toàn chính xác bệnh rất nặng, không thể xử án cùng Tể tướng."
Thích Trường An chợt cười lạnh một tiếng.
"Nương nương, ở trước mặt ta diễn những này trò xiếc này nhưng là vô dụng, ta cũng không phải là Thích Trường Ninh."
"Chính ngươi tự tìm đến chỗ chết, nhưng cũng đừng trách bản tướng."
Khương Xu nhíu mày.
"Lời này của Tể tướng là có ý gì?"
Chạm tới đáy mắt của Thích Trường An không che giấu một tia sát ý, Khương Xu đột nhiên bừng tỉnh.
Thích Trường An muốn giết nàng?!
"Dưới ban ngày ban mặt, thế nhưng ta là Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu, ngươi dám xuống tay với ta?! Ai gia từ Khương phủ ra, hạ nhân ở xung quanh cũng đều biết ai gia là đi gặp Tể tướng ngươi! Ai gia nếu có mệnh hệ gì, chỉ sợ Tể tướng thoát không khỏi liên quan!"
------
Thành thật xin lỗi vì bản dịch trước mình dịch nó không được ổn và làm ảnh hưởng đến mọi người đang đọc. Mình sẽ cố gắng kiểm tra lại từ ngữ cũng như câu để không bị lỗi nhiều. Cảm ơn tất cả mọi người đã góp ý cho mình, một lần mình xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm không được vui đến các bạn đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip