Chương 11
Tiểu học G toàn viên công kích lầu 48, chính là tầng này phòng thủ rất nghiêm mật tất cả đều là lính đánh thuê, Trần Kha nuốt nuốt nước miếng bắt đầu điệu bộ chỉ huy đội ngũ
Tổ 2, đột phá giải quyết ba người (ngôn ngữ của người câm điếc)
Từ Sở Văn cùng Tằng Ngải Giai hai người rút chủy thủ ra lặng lẽ vòng đến bìa hành lang chỗ ba gã lính đánh thuê đứng, ba đao giải quyết! Tằng Ngải Giai nhìn Trần Kha gật gật đầu. Đứng ở mặt khác một lính đánh thuê phát hiện khác thường ghìm súng nhìn Tiểu Học G đi tới, La Hàn Nguyệt nhanh chóng trang bị nòng giảm thanh, hỏa hoa chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nguy hiểm trước mắt tạm thời giải quyết
“Mau trang bị nòng giảm thanh” Trần Kha thanh âm rất nhẹ nhưng rất có uy nghiêm
“Nơi này phòng bị quá nhiều, không biết Đan Ny cùng con tin bị nhốt ở nơi nào” Lý San San chỉ chỉ đông đảo cửa phòng
“Chặc! Ngải Giai cùng Chu Chu đi phòng mạch điện rớt đống đại lâu điện này” Trần Kha trong mắt lóe lửa giận, nàng gõ gõ tai nghe
“Toàn viên mang kính nhìn đêm lên”
Tằng Ngải Giai mang theo Chu Di Hân lẻn vào phòng mạch điện, bên trong tựa hồ không có người, Tằng Ngải Giai đi lên trước mân mê điện bản, đột nhiên một cây đao đặt ở trên cổ Chu Di Hân
“Xem ra các ngươi đều tới……”
Tằng Ngải Giai quay đầu đi xem, Triệu Lăng dùng mũi đao đâm thủng làn da Chu Di Hân, một giọt máu chảy xuống
“Ngươi muốn thế nào!” Tằng Ngải Giai bắt tay duỗi hướng túi thương
“Buông em ấy ra! Có chuyện gì cứ nhắm vào ta!”
Triệu Lăng cười lạnh, buông Chu Di Hân ra đem nàng đẩy đến một bên
“Một mình đấu?”
Triệu Lăng nhìn Tằng Ngải Giai tạo ra một trọng quyền, nhưng Tằng Ngải Giai nhanh nhẹn mà tránh đi này đó đả kích chí mạng, còn còn cho Triệu Lăng mấy quyền tương đương hữu lực tả cắn câu quyền cùng hữu câu quyền, Triệu Lăng té ngã trên đất, quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ. Tằng Ngải Giai chạy đến bên người Chu Di Hân dò hỏi có sao hay không, Chu Di Hân làm ánh mắt sợ hãi làm Tằng Ngải Giai nhanh chóng quay đầu lại, cô phát hiện Triệu Lăng phẫn nộ mà huy động hai tay, nhìn nàng xông tới. Tằng Ngải Giai ngồi xổm xuống thân mình, nhìn Triệu Lăng cằm cùng bụng đánh ra hai quyền, cô rốt cuộc ngã xuống. Tằng Ngải Giai đứng ở trước hắn, mà Triệu Lăng phẫn nộ mà ngẩng đầu “Việc này không để yên! Bành Mộc sẽ giết chết ngươi! Nói nữa…… Hừ hừ…. người đâu! Tiến vào!!!” hắn rít gào, lại phát hiện chính mình đã không có sức lực đứng dậy
Tằng Ngải Giai nhìn về phía cửa, lúc này hai khuôn mặt lãnh khốc của lính đánh thuê đá văng cửa. Tằng Ngải Giai nhìn về phía Chu Di Hân thấy nàng đã đứng lên, liền thở dài. Hai người dần dần tới gần, Tằng Ngải Giai nhìn đến trên tay bọn họ từng người nắm một phen cơ hồ nhìn không thấy đoản đao
“Không phải nói một mình đấu sao? Ngươi Triệu Lăng không tính toán nói cái gì quy tắc, phải không?” Tằng Ngải Giai đối bọn họ nói, “Vậy như vậy đi”
Cô lắc mình tránh đi Triệu Lăng nhìn nàng mắt cá chân chộp tới tay, theo sau bước lên cái bàn, một chân đá trúng mặt một người lính đánh thuê, người nọ phun ra mấy cái răng, tập tễnh lui về phía sau. Tằng Ngải Giai khi rơi xuống đạp thật mạnh trên chân trái một tên lính đánh thuê khác, dẫm lên xương cốt hắn. Theo sau Tằng Ngải Giai hung hăng mà dùng một quyền đánh trúng bụng đối phương, chờ người nọ khom lưng, lại dùng đầu gối đá trên cằm hắn. Tên kia rên rỉ ngã xuống, máu tươi từ giữa môi trào ra
Tằng Ngải Giai cũng không quay đầu lại mà đi đến tổng công tắc nguồn điện trước, kéo xuống táp đao, khiêng Chu Di Hân lên đi ra ngoài
“Kỳ thật mặc kệ các ngươi tới nhiều ít ta cũng có thể đánh chết” Tằng Ngải Giai đối Triệu Lăng ngã trên mặt đất nói
Phòng họp
Đột nhiên đèn bị bắn đem một đám người hoảng sợ, Bành Mộc từ trên ghế đứng lên, cầm lấy lựu đạn đối Trịnh Đan Ny
“A, tới cứu ngươi” Bành Mộc dùng lựu đạn khơi mào cằm Trịnh Đan Ny, “Thập Phương dùng điện dự phòng”
“Vâng!”
Thập Phương đi đến phòng điện dự phòng mở ra chốt mở, phòng họp lại lần nữa sáng lên, Trịnh Đan Ny nhìn đến ở phòng họp trong một góc quỳ kia một loạt con tin, nàng phẫn nộ mà nhìn chằm chằm
Bành Mộc
“Ngươi…… Ngươi điên rồi!!!”
Bành Mộc cười lạnh, khấu động bản cơ bắn chết một con tin
“Như vậy à? Có phải hay không càng điên cuồng hahahahahahahahaha”
“Không!!!”
“Con mẹ nó…… Ồn muốn chết! Chúc Long cho cô ta ngủ một chút đi!”
Tiếng súng vẫn luôn truyền tới chỗ Trần Kha, Trần Kha ngây dại, vì cái gì lại có tiếng súng? Trịnh Đan Ny có chuyện sao? Nhóm con tin có chuyện sao? Cô quay đầu nhìn về phía Tằng Ngải Giai vừa trở về
“Ngải Giai, chị đánh vào trước, các em giải quyết lính đánh thuê bên ngoài tiến vào!” Nói xong, liền chạy đi rồi
Trần Kha đi về phía trước, trong tay nắm thương đến gắt gao cô biết những người này máu lạnh, xuống tay tàn nhẫn…… cô sờ đến cạnh cửa phòng họp,cô hít sâu một hơi, một chân đá văng cửa
“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Trong phòng chỉ có Trịnh Đan Ny bị trói chặt, ánh đèn rất tối, Trần Kha đứng ở tại chỗ nhìn quanh bốn phía
“Đan Ny!” Nàng vẫn là kêu lên
Trịnh Đan Ny không có đáp lại, một trận tiếng cười truyền đến. Trần Kha nâng thương lên bắt đầu đề phòng
“Trần thiếu tướng, biệt lai vô dạng a” Bành Mộc từ chỗ tối đi ra đem họng súng để ở sau ót Trần Kha
“Bành Mộc?! Như thế nào lại là ngươi! Ngươi không phải đã chết sao!”
Bành Mộc không nói gì giơ súng lên hướng cái ót Trần Kha lấy báng súng đánh xuống, Trần Kha ôm lấy cái ót quỳ rạp xuống đất, cô rất muốn phản kích chính là một đòn nghiêm trọng này làm đầu cô thực đau, sau cổ một cổ 1 chất lỏng ấm áp chảy xuống dưới, nàng sờ đặt ở trước mắt vừa thấy, là máu! Trần Kha dùng đôi tay cố ngồi dậy, lung lay mà đứng lên
“Ngươi cái này…… Phản đồ……”
“Phản đồ?” Bành Mộc một chân đá vào bụng Trần Kha, Trần Kha một tiếng kêu rên, bước chân bắt đầu hỗn độn
“Haha, ai cho các ngươi giết chết baba ta! Ta chính là không quen nhìn các ngươi! Làm sao vậy!”
Trần Kha quơ quơ đầu, nhắm phía Bành Mộc đem hắn đánh ngã trên mặt đất, nắm tay nắm chặt một lần lại một lần giáng xuống trên mặt phản đồ nghiêm trọng, nước mắt cô chảy xuống gương mặt, ở trên mặt tích đầy mặt là máu của Bành Mộc
“Trần Kha” Bành Mộc bắt đầu cười to,
“Ngươi cho rằng ngươi khóc ta liền sẽ tha thứ ngươi sao! Không đâu! Ta baba sẽ không! Caca ta sẽ không!! Toàn bộ Bành gia ta! Đều sẽ không!!!”
Trần Kha từ đùi rút ra chủy thủ, để lên đỉnh đầu lại thật lâu không muốn rơi xuống, Bành Mộc đột nhiên đứng dậy đẩy Trần Kha, đoạt lấy chủy thủ hắn nhắm phía Trịnh Đan Ny
“Nếu ngươi đoạt sở ai của ta! Ta đây cũng sẽ giống ngươi!”
“Không được!!!”
Phốc, phốc, phốc. Trần Kha vì Trịnh Đan Ny chặn lại ba đao, cô che lại bụng đổ máu nhìn Bành Mộc đã nổi điên,cô té xỉu trước,cô nhìn đến Tiểu Học G chạy vào.........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip