Chương 131: Không phải hôn như vậy, ta dạy nàng
Kể từ khi Hệ thống ném ra quả bom tấn kia, tâm tình Lạp Lệ Sa thật lâu không thể bình phục, nàng nghĩ đến hai chữ song tu liền cả người bốc hỏa, hai má một mảnh nóng bừng.
Cho dù nàng đang tâm viên ý mã, nhưng vẫn luôn lo lắng cho Phác Thái Anh, người đã lặn xuống đáy nước hồi lâu chưa có động tĩnh. Nàng không khỏi hỏi Hệ thống: "Thái Anh thế nào rồi, sao nàng ấy vẫn chưa ra tới, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"
"Long tộc trên thẳng tiến trời xanh ôm lấy minh nguyệt, dưới ngũ hồ tứ hải mặc tình ngao du, không cần lo lắng, nàng chỉ là mượn nước lạnh để thanh tỉnh."
Hệ thống trả lời làm Lạp Lệ Sa thoáng an lòng, nàng cúi người nhìn phía mặt nước, đơn giản ngồi xếp bằng bên vách núi, lẳng lặng chờ Phác Thái Anh đi lên.
Tuy nàng đau lòng Phác Thái Anh, nhưng dưới tình huống này nàng không thể phóng túng cảm xúc, trước mắt điều có thể làm là đợi nàng ấy trở về.
Lạp Lệ Sa vừa rồi còn lòng tràn đầy xao động, tâm loạn như ma, ở trong gió đêm nàng dần dần bình tĩnh lại, nàng vốn là Băng linh căn, nơi huyệt động này hứng lấy dòng chảy U Đàm, lại không người đặt chân, linh lực thập phần dư thừa, rất thích hợp cho nàng tu luyện. Thực mau linh lực quanh thân nàng dâng trào, từng sợi linh khí ngưng tụ thành ánh sáng băng lam mỏng manh, chậm rãi rót vào các huyệt vị trên người nàng.
Nội thương của nàng rất nghiêm trọng, yêu cầu tĩnh dưỡng thật tốt, vì thế nàng đều từ bỏ thói quen làm việc và nghỉ ngơi đã ăn sâu bén rễ.
Không biết qua bao lâu, đáy nước một trận quay cuồng, ầm một tiếng, một tiểu long nhảy dựng lên, phá vỡ mặt nước từ giữa chạng vạng bay thẳng lên vách đá.
Mặc dù bốn phía một mảnh đen nhánh, nhưng nàng một thân kim sắc óng ánh như lưu ly vẫn chói mắt vô cùng, làm cho bạch y nữ tử vốn đang chìm vào tu luyện đều phải giật mình tỉnh dậy, giương mắt nhìn đi qua.
Phác Thái Anh còn trảo theo một con cá trong tay, Lạp Lệ Sa nhìn kỹ, đuôi cá giống như váy dài, vảy năm màu sặc sỡ, là cá đuôi phượng.
Phác Thái Anh vừa lên tới liền thấy được Lạp Lệ Sa ngồi ngay mép vực, tức khắc ngây ngẩn cả người, ánh mắt theo bản năng trốn tránh, nhẹ giọng giải thích: "Ta ngủ không được, nghĩ đến ngày mai làm món gì đó cho nàng, nên mới đi bắt cá đuôi phượng."
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, quả nhiên là trưởng thành, đều biết nói dối gạt nàng. Nhưng một chút tiểu tâm tư này là sự săn sóc chân thành nhất của nàng ấy, Lạp Lệ Sa cũng không muốn vạch trần, chỉ là nâng nâng tay, "Nàng lại đây."
Phác Thái Anh thoáng do dự, theo sau lập tức đem cá đuôi phượng ném lên đất, cá này sức sống mãnh liệt, linh khí dồi dào, vứt trên mặt đất vẫn bạch bạch nhảy nhót, thân thể loạn bắn, ném đến bọt nước văng khắp nơi.
Lạp Lệ Sa rất thuần thục nâng tay áo che mặt, ngay sau đó đôi mắt nhìn xuyên qua vạt áo rộng, nhàn nhạt cười liếc nhìn Phác Thái Anh: "Ta đã dặn nàng rồi, cá là để ăn, không thể loạn ném trên đất, hơn nữa...."
"Hơn nữa nước bắn tung tóe vào người, không tốt lắm." Phác Thái Anh nhanh chóng tiếp lời, còn học theo ngữ điệu lười biếng phóng túng của Trì Thanh trong quá khứ.
Tuy nói đã là cảnh còn người mất, một màn kia đã trôi qua mấy chục năm, phảng phất như đời trước, nhưng một người một rồng cuối cùng cũng quay lại nơi đây, giữa muôn trùng nguy hiểm vẫn có thể ôn lại ngày xưa ấm áp ngọt ngào.
Vệt nước trên người Phác Thái Anh còn chưa khô, Lạp Lệ Sa một tay đem nàng kéo lại đây, một trương khăn từ trên đổ ập xuống bao lấy Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ưm một tiếng, cũng không giãy giụa tùy ý Lạp Lệ Sa chà lau cho nàng, long lân sẽ không dính nước, chỉ là bờm có chút ướt, dùng linh lực liền có thể hong khô.
Lạp Lệ Sa xoa xoa móng vuốt Phác Thái Anh dùng để bắt cá, cái mũi nhẹ ngửi, "Cũng may là không tanh."
Loại cảm giác này có chút biệt nữu, Phác Thái Anh không hài lòng, "Ta lại không phải tiểu miêu đi ra ngoài chơi đùa."
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, Lạp Lệ Sa động tác chựng lại, ngay sau đó rũ mắt nhìn Phác Thái Anh, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Phác Thái Anh không biết nàng làm sao vậy, có chút bất an, "Sư tôn, ta nói sai cái gì sao?"
Lạp Lệ Sa vội lắc đầu, "Không phải, ta chỉ là đột nhiên ý thức được......" Nàng dừng một chút, cảm thấy lời này tựa hồ không tốt lắm, làm sao cũng không thể nói tiếp.
Phác Thái Anh nhìn thấy rõ ràng sự biến hóa cực nhỏ giữa lông mày Lạp Lệ Sa, trực giác nói cho nàng, sư tôn do dự là bởi vì nàng, mà đây cũng không phải chuyện tốt.
"Nàng ý thức được cái gì?" Phác Thái Anh có chút khẩn trương, cũng có chút để ý, nhịn không được hỏi.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh một cái, khẽ thở dài: "Đại khái là tức cảnh sinh tình, ta luôn nhớ tới năm đó chúng ta cùng nhau sinh hoạt tại đây, cũng giống như bây giờ, tràn đầy vui vẻ. Nhưng Thái Anh, ta là sư tôn của nàng, cũng là người ấp nàng ra khỏi vỏ, hiện giờ nàng đáng yêu như vậy, ta liền ngăn không được trong lòng mềm nhũn. Cho nên đôi khi trong mắt ta, nàng vẫn giống như bé rồng sữa ngày đó, đơn thuần đáng yêu chưa hiểu chuyện đời."
Bởi vậy lúc này ôm Phác Thái Anh, nghĩ đến hệ thống nói ra song tu, nàng liền có loại cảm giác tội lỗi khó tả.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới điều này, bởi vì tuy nàng nhìn Phác Thái Anh phá xác mà ra, nhưng nàng ấy cũng không lớn lên trước mặt nàng. Mà khi lấy thân phận Trì Thanh ở chung, nàng cũng chưa bao giờ lấy tư thái trưởng bối mà đối đãi Phác Thái Anh.
Mặc dù giữa các nàng là quan hệ sư đồ, nhưng nàng một người hiện đại xuyên đến đây, cũng không hề mang theo sư đạo tôn nghiêm đạo đức, càng không nghĩ tới cái gì sư đồ luyến. Trái tim của nàng đã sớm luân hãm khi hết lần này tới lần khác bảo hộ Phác Thái Anh, nàng thật sự gục ngã trước tình cảm chân thành không hề che đậy mà Phác Thái Anh dành cho nàng.
Một đường lại đây, tuy nàng nơi chốn bảo vệ Phác Thái Anh, nhưng ở thời điểm nguy nan, đều là nàng ấy tẫn hết sức mình bảo hộ nàng.
Phác Thái Anh như vậy, không phải Tiểu Long Tử của Trì Thanh, cũng không phải đồ nhi của Hoài Trúc Quân, mà chỉ đơn giản là Phác Thái Anh của Lạp Lệ Sa.
Nàng ấy đem hết thảy cứng cỏi, dũng cảm, chân thành, tha thiết mà đơn thuần phủng ở trước mặt nàng, không hề giữ lại chút gì.
Lạp Lệ Sa không tiếp tục nói phần còn lại, nhưng không cần nhiều lời, Phác Thái Anh đã nghe hiểu. Trong lòng Phác Thái Anh trào ra một cổ nóng nảy, nàng không ngại dùng sự đáng yêu để quyến rũ Lạp Lệ Sa, đáng yêu ở trình độ nào đó cũng là thích, nhưng nàng không cho phép sự đáng yêu này biến nàng thành một đứa trẻ trong mắt Lạp Lệ Sa.
"Sư tôn cảm thấy ta như vậy, sẽ nhịn không được đem ta coi như rồng con năm xưa, mà không phải Phác Thái Anh hiện tại đã trưởng thành, đúng không?" Tiếng nói của nàng hơi thấp, mang theo tia áp lực, ngưỡng đầu nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa sợ kí©h thí©ɧ nàng, vội vàng lắc đầu, "Ta chỉ là ngẫu nhiên có chút hoảng hốt, ta đương nhiên biết nàng đã lớn, không phải tiểu long."
Lạp Lệ Sa đang nói, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, Rồng Con vốn đang vùi trong ngực nàng đã xoay thân mà lên, nhanh chóng biến thành người, tức khắc thân thể ôn hương mềm mại rơi xuống đầy cõi lòng.
Trên gương mặt xán lạn tươi đẹp mang theo tia nghiêm túc, màu đỏ trong mắt ẩn đi không ít, nhưng giữa mày hoa diên vĩ vẫn nở rộ, như vậy áp bách mà ghé vào trước mặt Lạp Lệ Sa.
Ánh mắt Phác Thái Anh rũ xuống, nàng ngồi quỳ trên đùi Lạp Lệ Sa, hai tay ôm lấy bên eo đối phương, liền như vậy vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa ngước mắt lên, yết hầu ngăn không được trượt động, khoảng cách này quá mức gần gũi, ngay cả hơi thở cũng đánh vào nhau, làm gò má nàng một trận nóng bỏng.
Phác Thái Anh dung mạo thật sự mỹ, ngày xưa ở Thiên Diễn Tông nàng luôn mặc thường phục đệ tử Trạch Viện, đơn điệu lại rộng rãi, người khác mặc vào đều là bình phàm như vậy, nhưng cố tình nàng mặc vào luôn có thể khiến y phục trở bên phiêu dật tao nhã.
Hiện giờ nàng mặc một thân hồng y đỏ sậm, che lấp đi sự mềm mại của bản thân nhưng lại càng thêm kích khởi vẻ đẹp nàng cố tình che giấu, không điệu thấp cũng không quá chói mắt, vô cùng câu nhân.
Đôi mắt nàng to mà linh động, khi cười rộ lên giống như ngày xuân nắng ấm, hàng mi cong thanh tú tinh xảo tựa như vầng trăng khuyết, sống mũi cao thẳng, môi đỏ trơn bóng.
Phác Thái Anh có dáng môi hình trái tim, môi trên mỏng, ở giữa tạo thành môi châu, viền môi cong lên nhìn rất quyến rũ và gợi cảm. Giờ phút này nàng nhẹ nhấp, môi châu liền thập phần rõ ràng, lộ ra mềm mại oánh nhuận, duyên dáng và ngây thơ cực kỳ.
Nàng thấu đến quá gần, ánh mắt Lạp Lệ Sa có chút không biết dừng nơi nào, ma xui quỷ khiến mà đặt ở trên bờ môi của nàng. Các nàng từng hôn nhau rất nhiều lần, nhưng đều là ở thời điểm cả hai không quá thanh tỉnh, tuy là Lạp Lệ Sa cũng mơ hồ đáp lại, nhưng cũng không thực sự cảm nhận trọn vẹn tư vị kia.
Lần này vừa nhìn, Lạp Lệ Sa liền cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, trong óc toát ra một ý niệm hoang đường, môi của Thái Anh xinh đẹp như vậy, hôn lên hẳn là rất ngọt ngào.
Trong lúc Lạp Lệ Sa miên man suy nghĩ, Phác Thái Anh khiến cho nàng ngẩng đầu lên, ngay sau đó Phác Thái Anh từ từ cúi xuống, càng thấu càng gần.
Lạp Lệ Sa có thể rõ ràng nghe được hơi thở Phác Thái Anh biến hóa, từ bằng phẳng lại có chút áp lực, theo sau chính là khắc chế không được hỗn loạn dồn dập.
Lúc này đây Phác Thái Anh cũng không hề vội vàng, khi áp vào môi Lạp Lệ Sa, hô hấp của nàng run lên, xác nhận Lạp Lệ Sa không có cự tuyệt, nàng mới nhẹ nhàng hôn một ngụm.
Nàng thoáng kéo ra khoảng cách, gương mặt hồng nhuận, con ngươi không hề chớp nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, thấp giọng nói: "Ta làm như vậy, sư tôn vẫn nghĩ ta là hài tử sao?"
Đây là Lạp Lệ Sa lần đầu thanh tỉnh cảm nhận được loại cảm giác trái tim bị bóp chặt, hô hấp đều ngưng lại, hoàn toàn mất đi khống chế. Mà nữ tử đang ngồi trên đùi nàng, lúc hôn đến mang theo khẩn trương thấp thỏm, lúc rời đi lại mang theo lo lắng hụt hẫng, làm phòng tuyến cuối cùng trong đầu nàng đều vỡ nát rơi đầy trên đất.
Lạp Lệ Sa không phải thánh nhân, Phác Thái Anh cũng không phải tiểu hài tử, nàng ấy đã sớm trở thành một cô nương xinh đẹp có mị lực, loại mị lực này trong mắt Lạp Lệ Sa chính là sự cám dỗ trí mạng.
Hơi thở của Lạp Lệ Sa cũng bắt đầu thay đổi, ánh mắt phảng phất mật ngọt dính chặt vào Phác Thái Anh, từ cằm đến môi lại đến lông mày, "Nàng còn nói bản thân không còn nhỏ, hôn người yêu của mình, nàng cũng chỉ làm được như vậy thôi sao?"
Phác Thái Anh nghe được sửng sốt, một mạt hồng từ cổ nhanh chóng thổi quét mà đến, nàng nhìn Lạp Lệ Sa ngay sau đó nhắm mắt lại hôn lên.
Trái tim Lạp Lệ Sa thình thịch nhảy, có chút đau, tế tế mật mật.
Nàng không muốn buông ra Phác Thái Anh, cái gì cầm thú, nhân luân, đạo đức đã sớm theo Hệ thống biến mất không còn bóng dáng. Nàng cảm thụ Phác Thái Anh như cũ hôn môi không hề kỹ xảo, thoáng kéo ra khoảng cách.
Phác Thái Anh ánh mắt nóng cháy lại dinh dính, bị Lạp Lệ Sa dịch khai còn lộ ra tia ủy khuất cùng khao khát, lẩm bẩm nói: "Sư tôn?"
Trên mặt Lạp Lệ Sa cũng trào ra một cổ đỏ ửng, khi mỹ nhân thanh lãnh rơi vào bể tình, trong cấm dục lại lộ ra lửa nóng, so quyến rũ phong tình càng làm người muốn ngừng mà không được.
Nàng nhấc lên mi mắt nhìn Phác Thái Anh, tay trái đỡ cằm đối phương, dùng ngón trỏ vuốt ve bờ môi ẩm ướt kia.
Hai người mặt đối mặt, Lạp Lệ Sa ngồi trên đất, Phác Thái Anh ngồi trên người nàng, hô hấp đan chéo, theo nhiệt độ cơ thể bay lên, hương hoa mai trên người Lạp Lệ Sa cũng trở nên thơm ngào ngạt, làm Phác Thái Anh đều muốn say.
"Thái Anh, không phải hôn như vậy, để tỷ tỷ dạy nàng." Lạp Lệ Sa mở miệng nói một câu, hô hấp phả vào chóp mũi Phác Thái Anh, giữa lúc môi nàng khép mở, Phác Thái Anh đều có thể cảm giác được có thứ gì như có như không chạm vào da thịt trên má nàng, ôn nhiệt phát ngứa.
Nghe Lạp Lệ Sa xưng là tỷ tỷ, Phác Thái Anh vừa thẹn vừa cảm thấy chính mình sắp phát điên, nàng rất muốn đem Lạp Lệ Sa xoa tiến cốt nhục của mình, ngón tay nhịn không được dùng sức nắm lại, 'răng rắc' một tiếng, xương ngón tay đều lộ rõ. Nhưng là sợ xoa đau Lạp Lệ Sa, khi ngón tay rơi xuống bên eo nàng ấy, lập tức hóa thành cái vuốt ve dịu dàng.
Nàng nhắm hai mắt đem sở hữu hết thảy đều giao cho Lạp Lệ Sa, nàng ấy khẽ cắn, nàng ấy trêu chọc, nàng ấy cực hạn mà triền miên hôn, tinh tế kiên nhẫn.
Nhiệt độ cơ thể của Lạp Lệ Sa thấp hơn Phác Thái Anh rất nhiều, khi hôn lên, bờ môi nàng giống như cánh hoa mai buổi sớm ướŧ áŧ trong Hàn Lộ Viện, giữa mềm mại mang theo lãnh hương, băng giá mát mẻ và thủy nhuận.
Theo hai người quấn quýt si mê, nhiệt độ cơ thể tựa hồ cũng ngày càng thăng ôn, đôi môi lành lạnh của Lạp Lệ Sa cũng dần nóng bỏng lên.
Phác Thái Anh hoàn toàn lâm vào bị động, nàng sợ hãi chính mình mất khống chế làm bị thương Lạp Lệ Sa, vì thế chút lý trí còn sót lại đều dùng để khắc chế chính mình, tùy ý môi răng bị người kia đẩy ra, tùy ý người kia ôn nhu mυ"ŧ vào, mang theo nàng dây dưa thật sâu.
Lạp Lệ Sa hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ có một mặt như vậy, dù thoạt nhìn nàng tình cảm tinh tế, cảm xúc phong phú, nhưng trên đời người có thể làm nàng để tâm rất ít.
Bên ngoài càng thể hiện nhiều, bên trong càng hoang vắng biết bao nhiêu.
Cuộc sống của nàng ở thế giới kia cũng không quá nhiệt liệt xuất sắc, nàng đối cảm tình khuyết thiếu rất nhiều nóng bỏng, cũng không hề có hứng thú đi yêu thích một người.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân là người ít có du͙© vọиɠ, cho nên nàng rộng rãi tùy tính, trong sinh hoạt rất nhẫn nại, suy cho cùng cũng không có gì to tát.
Đến bây giờ, nàng liền bởi vì một nụ hôn, hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn và tự chủ.
Nàng biết Phác Thái Anh nếm lên thực ngọt, chính là khi nàng ấy dịu ngoan mà dựa vào chính mình, xoang mũi thường thường phát ra tiếng hừ hừ, càng làm cho nàng vô pháp kiềm chế.
Giữa một mảnh hừng hực, lý trí của nàng gần như đã bị đánh nát, từ lúc bắt đầu ôn nhu dịu dàng đã biến thành nhiệt liệt cường thế, Phác Thái Anh bị nàng hôn đến đầu lưỡi đều tê dại, không hề có sức chống đỡ.
Trong lúc dây dưa, Lạp Lệ Sa một tay ôm Phác Thái Anh, một tay không hề vướng bận mà đi xuống, thuận theo tâm ý mà lôi kéo vạt áo Phác Thái Anh, tức khắc nửa bên y sam khinh bạc lửa đỏ rơi xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng. Da thịt oánh nhuận như tuyết lộ ra, mái tóc dài màu đen buông xuống, hai màu sắc hắc bạch phân biệt rõ ràng, càng làm Phác Thái Anh trở nên cực hạn mê người.
Khi bàn tay lành lạnh của Lạp Lệ Sa chạm đến, lướt nhẹ qua xương quai xanh, không hề cách trở mà bao phủ lấy nơi mềm mại trước ngực nàng, từng chút nhào nặn vuốt ve, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, cả người choáng váng, trong miệng nhịn không được tràn ra một tiếng rên khẽ.
Một tiếng này của Phác Thái Anh sức đánh sâu vào quá lớn, Lạp Lệ Sa nghe được trong lòng thoáng giật mình, đau ý nơi ngực cũng dần dần bén nhọn lên, kéo trở về một tia thanh minh còn sót lại trong óc nàng. Phác Thái Anh hiện tại trạng huống không ổn, chính mình không thể quá làm càn. Hơn nữa, cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ rằng lại muốn hộc máu.
Vì thế nàng miễn cưỡng ngừng lại, chống lấy cái trán Phác Thái Anh, lại run rẩy hôn hôn Phác Thái Anh môi châu, đem vạt áo lỏng lỏng lẻo lẻo của Phác Thái Anh kéo lại, che khuất đi một mảnh da thịt khô nóng vừa mới bại lộ trong không khí, hai người mới xem như kết thúc trận này thân mật.
Phác Thái Anh cả người đều là mơ hồ, nàng chôn đầu vào cổ Lạp Lệ Sa, có thể rõ ràng cảm giác được Lạp Lệ Sa huyết mạch nhảy lên, còn có mồ hôi tinh mịn chảy ra. Người này vốn là được khắc tạc từ băng tuyết, chẳng sợ ra mồ hôi, vẫn là như vậy thoải mái thanh tân sạch sẽ.
"Sư tôn." Nàng lại gọi Lạp Lệ Sa một tiếng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí mềm mại đến mức tan thành nước.
Lạp Lệ Sa nỗ lực đè nặng huyết tinh cuồn cuộn dâng lên, ôm Phác Thái Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, "Khó chịu sao?"
Phác Thái Anh lỗ tai nóng bỏng, nhìn Lạp Lệ Sa ánh mắt đều ướt nhẹp, trong mắt mang theo mênh mông sóng nước, sau một lúc lâu nàng mới thẹn thùng nói: "Ta, thực.... thực hảo, chính là chân mềm...... Đã tê rần."
Lạp Lệ Sa xì bật cười, nương theo động tác mà xoa xoa bờ môi, ngay sau đó cúi đầu nhìn Phác Thái Anh.
Hai chân Phác Thái Anh ngồi quỳ ở trên đùi nàng, tư thế này thật là mỏi đến nàng ấy rồi.
Nàng duỗi tay ôm lên tiểu cô nương vẫn luôn trốn trong ngực mình, chậm rãi đứng lên, bế Phác Thái Anh đi vào trong động.
"Đinh, Lạp Lệ Sa độ hảo cảm +999, -0.1, +10, -0.1, +10, -0.1, +10, -0.1......"
Chỉ ngắn ngủi mười bước, Lạp Lệ Sa liền chịu đựng mười lần độ ưu ái oanh tạc, thân thể không ngừng rung động, khóe miệng nàng giương đến vô pháp ngăn chặn.
Sao lại có chuyện tốt như vậy? Vạn nhất để Thái Anh biết chính mình có hệ thống, có thể đem tâm tư đáng yêu của nàng ấy trực tiếp biểu lộ, sợ là nàng ấy sẽ thẹn quá thành giận, thẳng tay cho nàng một cái -9999.
Hệ thống sớm tại hai người bầu không khí trở nên nhão dính dính, liền che chắn ngũ cảm, rơi vào trạng thái chết máy. Hiện giờ nhìn thấy các nàng ôn tồn xong rồi, nó lập tức ném ra một đống độ hảo cảm, nhiễu loạn đầu óc còn đang ngà ngà say của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cười đến miệng đều phải liệt, chút đau đớn này cũng biến thành vui sướиɠ, vấn đề tình căn thật sự làm người nghẹn đến chết, nhưng nó cũng không gây trở ngại nàng cưng chiều người trong lòng mình.
Đặt Phác Thái Anh xuống giường, nàng xoay người ho khan một tiếng, cổ tay áo lây dính một mạt vết máu. Nàng nhíu mày, nếu các nàng thật muốn song tu, nàng phải phun bao nhiêu máu mới đủ đây.
Ho khan cùng hắt hơi vốn sẽ không xảy ra ở người đã cảnh giới Tiểu Thừa, Phác Thái Anh nhạy bén phát hiện Lạp Lệ Sa không đúng, thực mau nghĩ đến chuyện gì, vội vàng nhảy xuống giường, khẩn trương hỏi: "Sư tôn, nàng lại hộc máu?"
Lạp Lệ Sa nhanh chóng buông tay, đem vết máu thanh trừ, xoa xoa môi, "Không sao, ta chỉ là có chút đau tim."
Phác Thái Anh đầy mặt ảo não, mới vừa rồi xúc động cùng tình cảm mãnh liệt tức khắc tiêu tán, nàng đầy mặt hối hận, "Ta bị ma quỷ ám ảnh, không nên quên chuyện này."
Lạp Lệ Sa nhíu mày "Là ta thấy sắc nảy lòng tham, đều không phải nàng bị ma quỷ ám ảnh."
Nàng nghiêm túc nói một câu như vậy, làm Phác Thái Anh nghe được vừa thẹn thùng vừa muốn cười, "Sư tôn lại ba hoa rồi."
Lạp Lệ Sa cũng theo nàng bật cười, ôm Phác Thái Anh ngồi xuống, "Nàng đừng lo lắng, cũng không phải chuyện to tát. Ta sở dĩ hộc máu, chỉ bởi vì ta quá vui sướиɠ mà thôi."
Nàng luôn nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy, vô luận là nàng khổ sở hay là vui vẻ, cũng tự nhiên mang đến cho người khác một loại xúc động khó nói bằng lời.
Phác Thái Anh có đôi khi cảm thấy Lạp Lệ Sa rất kỳ quái, nàng ấy khác biệt với tất cả người ở thế giới này. Cả người cũng mâu thuẫn cực kỳ, khi thì thanh lãnh, khi thì tiêu sái tùy tính, thậm chí làm người buồn cười, sự tương phản như vậy lại mang theo mị lực khó mà cưỡng lại.
Phác Thái Anh trong hốt hoảng cảm thấy Lạp Lệ Sa là Hoài Trúc Quân lãnh đạm lạnh lùng, đồng thời cũng là Trì Thanh cởi mở và dịu dàng, mặc dù hai người tính cách trái ngược nhau, nhưng Lạp Lệ Sa mỗi hành động đều hợp lý và tự nhiên.
Nàng không rõ, một người lạnh nhạt có thể ngụy trang, nhưng bản tính có thể sao? Chẳng lẽ ngay lúc đầu Lạp Lệ Sa đã có tính cách của Trì Thanh, chỉ là bị che giấu đi?
Phác Thái Anh lại rơi vào một loại rối rắm, nữ nhân mà nàng thích, rốt cuộc nàng ấy là Trì Thanh hay là Hoài Trúc Quân đây?
- -----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip