Chương 146: Đều gỡ xuống mặt nạ, vậy Anh nhi khi nào cưới ta?

Trình Tố vốn dĩ khóe mắt thẳng nhảy, suýt nữa muốn bạo tẩu, kết quả nhìn đến Tô Ngọc vừa ngốc manh lại đáng yêu, cơn tức giận trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, thậm chí bị vẻ nhút nhát kia làm cho buồn cười.

Nhưng đang tức giận lại bật cười sẽ tổn hại hình tượng chính mình, Trình Tố chỉ có thể mạnh mẽ đè ép xuống, vội vàng dời đi lực chú ý, "Hoài Trúc Quân, ngài muốn làm trưởng bối cũng đừng kéo theo ta, ta nhỏ hơn ngài nhiều lắm."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa quét qua Trình Tố cùng Tô Ngọc, ngay sau đó khí định thần nhàn nói: "Ta coi ngươi là bằng hữu, tự nhiên ngươi và ta cùng thế hệ, như vậy rất hợp lý. Nếu ngươi muốn làm vãn bối, vậy thì tùy ý ngươi."

"Hừ, cho nên Hoài Trúc Quân muốn làm cô cô của ta?" Trình Tố lập tức bắt được Lạp Lệ Sa chỗ đau, phản kích nói.

Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu, "Ta không có sở thích nhận chất nữ, đương nhiên nếu ngươi muốn gọi ta là cô cô, ta cũng không ngại."

Trình Tố lại bị nghẹn, Lạp Lệ Sa có thể da mặt dày nghe nàng kêu một tiếng cô cô, nhưng nàng thế nào cũng không mở miệng được.

"Ta mặc kệ tỷ thế nào, chúng ta không nói vấn đề này nữa, tóm lại không cho phép gọi ta là a di, nghe hiểu không?" Trình Tố lại liếc hướng Tô Ngọc.

Tô Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, lại cẩn thận nhìn Lạp Lệ Sa, điều này khiến Trình Tố có chút không vui, "Nhìn sư tôn ngươi cũng vô dụng, ta nói không được liền không được." Lạp Lệ Sa rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho Tô Ngọc nhất nhất nghe theo như vậy?

Lạp Lệ Sa trong lòng cười thầm, Trình Tố ngày thường rõ ràng ổn trọng, nhưng bây giờ lại hành động như hài tử, chẳng lẽ để mắt tới Tô Ngọc thật rồi? Nàng lại dùng ánh mắt vi diệu nhìn hai người bọn họ, khắp nơi đều là sơ hở, quả nhiên là đồ đệ ngốc nhà nàng. Được rồi, dù cho nàng làm sư tôn, cũng sẽ không can thiệp vào tình cảm riêng tư của Tô Ngọc.

Trêu đùa qua đi, nàng cũng không có ý định xen vào. Mặc kệ phải hay không, để hai người bọn họ tự giải quyết với nhau là được.

Tô Ngọc hoàn toàn không biết sư tôn chỉ muốn thăm dò chính mình cùng Trình Tố, vẻ mặt ngây thơ, nhưng Trình Tố đã sớm phát hiện Lạp Lệ Sa dị thường, nàng hậu tri hậu giác ý thức được chính mình đã để lộ sơ hở, tức khắc có chút hoảng thần.

Lạp Lệ Sa ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tô Ngọc, "A Ngọc, vừa rồi con khóc nhiều như vậy, sợ rằng mệt mỏi, con về trước nghỉ ngơi đi."

Tô Ngọc mặt có chút nóng, "Con không mệt, con chỉ là nhịn không được."

Trình Tố nhìn Tô Ngọc đôi mắt sưng húp, không khỏi nhíu mày: "Đôi mắt đều sưng lên, còn nói không sao. Ta ở dưới lầu đều nghe muội khóc."

Tô Ngọc gò má đỏ bừng, nàng sờ sờ đôi mắt, vội vàng nói: "Vậy ta về phòng trước, Trình...."

Ánh mắt Trình Tố lộ ra tia cảnh cáo, Tô Ngọc đầu lưỡi thắt lại, nhỏ giọng nói: "Trình tỷ tỷ, sư tôn các nàng ở phòng nào?"

"Có ta ở đây, còn cần muội nhọc lòng sao?" Trình Tố có chút bất đắc dĩ, tiểu cô nương tốt đẹp như vậy, cố tình lại mang theo tấm lòng người mẹ.

Sau khi Tô Ngọc rời đi, Trình Tố liền sắp xếp phòng ở cho hai người Lạp Lệ Sa.

"Chuyện tỷ an bài, ta lập tức đi làm, nhưng tỷ muốn khi nào triệu khai đại hội Tiên Minh?"

Phác Thái Anh nghe xong sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

"Càng nhanh càng tốt, nhưng trước đó ta cần chuẩn bị một vài thứ, ngươi hỗ trợ ta một chút." Lạp Lệ Sa nghĩ tới một sự kiện, thoáng nhíu mày.

"Được, thứ gì?" Trình Tố không chút do dự, không hỏi một tiếng liền đáp ứng.

Lạp Lệ Sa trong lòng nóng bỏng, chuyện may mắn nhất trên đời chính là có được một người yêu chân thành, và một bằng hữu đáng tin cậy, nàng đã từng không dám xa cầu loại tình cảm đó ở thế giới này, nhưng tất cả đã trở thành sự thật trong vô thức.

"Ta muốn một ít linh dược, chờ lát nữa ta đưa cho ngươi đơn thuốc."

"Ta sẽ cố gắng, nhưng hiện nay tình huống đặc thù, đan dược trong tay chúng ta không còn phong phú như dĩ vãng." Nhắc tới chuyện này, Trình Tố cũng có chút phiền não, tửu lầu Tố Linh đều có chi nhánh cầm đồ ở khắp Phù Phong, Sài Tang cùng Vân Trung, mấy chục năm qua lưu thông vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo cùng đan dược cũng không thiếu, nhưng hiện tại giao thông tắt nghẽn, bảo vật đều bị phong bế.

"Ta biết, vất vả ngươi."

Trình Tố đang định xoay người đi bận rộn, nhưng nhớ tới một chuyện, nhịn không được hỏi: "Đúng rồi, hàn độc trên người tỷ vẫn nghiêm trọng như vậy sao? Mấy năm trước ta ở Vân Trung thu được một khối Long tinh thạch, khả năng đối với hàn độc của tỷ có trợ giúp."

Long tinh thạch? Lạp Lệ Sa sửng sốt, đó chính là một loại tinh thạch mà Long tộc đam mê sưu tập, so với linh thạch của Tiên môn, linh lực của nó càng thêm thuần khiết, hơn nữa hình dạng giống như kim cương, trong suốt như pha lê.

Ánh mắt nàng theo bản năng nhìn về phía Phác Thái Anh, quả nhiên Phác Thái Anh đôi mắt lóe sáng, dáng vẻ này rõ ràng là có chút dao động.

Lạp Lệ Sa không muốn Trình Tố lo lắng quá nhiều, khẽ cười nói: "Ngươi không cần quan tâm việc này, ta đã được một người bạn tặng cho trân bảo, có thể khống chế hàn độc."

Sự chú ý của Phác Thái Anh ngay tức khắc từ Long tinh thạch dời về, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Lạp Lệ Sa.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng trân bảo gì có thể ngăn chặn loại hàn độc khiến người sợ hãi kia?" Nghĩ tới dáng vẻ Lạp Lệ Sa mỗi khi hàn độc phát tác, Trình Tố lòng còn sợ hãi.

"Bảo vật Long tộc." Lạp Lệ Sa không có nói thẳng, nhưng Trình Tố lập tức phản ứng kịp, "Là Phác Thái Anh tặng cho tỷ, thật là, chỉ vậy thôi mà tỷ nhất định phải quanh co lòng vòng."

Lạp Lệ Sa không phản bác, chỉ là lấy ra một lọ thất phẩm đan dược đưa cho Trình Tố, trước ánh mắt nghi hoặc của Trình Tố, nàng đạm nhạt nói: "Nhưng ta vẫn cần Long tinh thạch, ta cùng ngươi đổi."

Trình Tố biết rất nhiều thứ, cho nên thực mau hiểu được ý tứ Lạp Lệ Sa, nàng nhìn Phác Thái Anh, lại phát hiện đôi mắt nàng kia đều dính trên mặt Lạp Lệ Sa, vẻ thẹn thùng cùng vui sướиɠ đó, như thế nào cũng không phải ánh mắt đồ đệ nhìn sư tôn. Chẳng lẽ.....

Trình Tố hít vào một hơi, cảm thấy tam quan chính mình sắp sụp đổ.

Tuy nàng có chút khϊếp sợ, nhưng cũng không biểu lộ, "Tài sản của tửu lầu đều thuộc về tỷ, cái này cũng không cần."

Trình Tố đem thất phẩm đan dược đẩy trở về, lại bị Lạp Lệ Sa ngăn cản, "Đây là đan dược do Tử Đàn luyện chế, trên đời có thể gặp không thể cầu. Tình huống hiện giờ phức tạp, ngươi giữ lấy đi, ngày sau nhất định hữu dụng."

Nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, Trình Tố cũng liền giữ lại.

"Hai sư đồ tỷ về phòng nghỉ ngơi đi, ta đã sớm an bài, còn về Long tinh thạch, ta sẽ đưa cho tỷ sau."

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, nàng nhìn phòng cách vách, hướng Phác Thái Anh nhướng mày cười: "Nàng muốn nghỉ ngơi hay không?"

Phác Thái Anh thực mau gật đầu, "Muốn."

"Vậy nàng đi trước nghỉ ngơi." Lạp Lệ Sa không nhanh không chậm nói, nàng còn chưa gỡ xuống mặt nạ, vì vậy phần lớn biểu tình đều bị che khuất, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng mang theo ý cười, còn có chút hư hỏng.

Phác Thái Anh dĩ nhiên nhận ra sư tôn mình gian tà, nàng mím môi, "Sư tôn muốn ta đi nơi nào nghỉ ngơi?"

Lạp Lệ Sa vẫn là bất động, "Đương nhiên là trong phòng."

"Trong phòng ai?"

Lạp Lệ Sa khóe miệng ý cười mở rộng, "Đương nhiên là phòng của nàng."

Phác Thái Anh hừ một tiếng, ôm lấy bên eo Lạp Lệ Sa, lập tức đem người kéo đi vào.

Không nghĩ tới nàng to gan như vậy, Lạp Lệ Sa giật mình. Phát hiện cửa cũng đã bị Phác Thái Anh đóng lại.

"Đồ nhi to gan như vậy, muốn làm cái gì?" Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn Phác Thái Anh, thần sắc mang theo ôn hòa khó tả.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, trong mắt không chút nào che lấp quyến luyến cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu, đây chính là sư tôn độc thuộc về nàng.

"Ta hiện nay vừa vui vừa buồn." Phác Thái Anh không đầu không đuôi nói một câu, làm Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc.

"Vì sao?" Nàng hiểu được Rồng Con vui vẻ, nhưng tại sao Rồng Con lại buồn?

"Sư tôn muốn Long tinh thạch, là để cho ta sao?" Phác Thái Anh hỏi.

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, ý cười càng thêm thịnh, "Không có biện pháp, ai bảo rồng sữa nhà ta có sở thích kỳ quái như vậy."

Phác Thái Anh lại đáp một câu quen thuộc, "Cho nên ta vui vẻ."

"Vậy cớ gì nàng không vui?" Lạp Lệ Sa dựa lưng vào cửa, thấp thấp nói.

Phác Thái Anh mím môi, "Sư tôn kêu sư tỷ A Ngọc."

Lạp Lệ Sa cúi đầu cười khẽ, "Quả nhiên là ghen, ừm, có chút bá đạo."

Phác Thái Anh lôi kéo đai lưng của nàng, có chút buồn rầu nói: "Ta cũng biết không tốt, sư tỷ cũng cần được sư tôn đau lòng, nhưng ta cảm thấy chính mình không còn đặc biệt nữa. Ta là đồ nhi của nàng, nhưng ta không muốn chỉ là đồ nhi. Nếu nàng gọi đệ tử đều như vậy, ta đây thân phận khác thì sao?"

Phác Thái Anh tiểu tính tình thật sự khiến người trìu mến, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, "Vậy Thái Anh muốn có xưng hô đặc biệt sao?"

Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, rồi lại không thể nói ra, dù sao danh xưng thê tử cũng không thể gọi loạn.

Lạp Lệ Sa không muốn làm nàng rối rắm, ôn nhu nói: "Bên ngoài ta liền gọi nàng là Thái Anh, thời điểm khác, ta gọi nàng Anh nhi được không?"

Hai người dựa vào cùng nhau, hơi thở giao hòa. Lạp Lệ Sa tiếng nói mềm mại lại thanh lãnh, mà sự lạnh lùng này đã sớm bị dịu dàng hòa tan, chỉ còn sót lại vài phần quạnh quẽ, như rượu ngọt làm say lòng người.

Hai chữ Anh Nhi tràn ngập cưng chiều cùng yêu thương, được nàng ngậm ở đầu lưỡi lại phun ra, so bất kỳ lời âu yếm nào đều động lòng người.

Phác Thái Anh nghe chỉ cảm thấy vành tai tê dại, cảm giác thẳng xông đáy lòng, làm gò má nàng nóng bỏng. Loại tư vị vừa thẹn thùng lại ngọt ngào, thật sự khiến nàng khó có thể chống đỡ. Nàng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể dựa tiến trong lòng ngực Lạp Lệ Sa, thầm kín mà biểu đạt tâm tư mình.

"Đinh, Lạp Lệ Sa độ ưu ái +99"

Lạp Lệ Sa ôm lấy nàng, "Vậy kêu Anh nhi."

Nàng lại tiếp tục kêu vài tiếng, Phác Thái Anh liền có chút chịu không nổi, đem mặt vùi vào cổ Lạp Lệ Sa, ưm ưm đáp lời.

Làm sao bây giờ, sư tôn quá biết dỗ dành người, khiến cho nàng đều phải tan chảy.

"Lạp Lệ Sa độ ưu ái +10, +10, +10......"

Lạp Lệ Sa bật cười không thôi, rồng sữa nhà nàng thật là quá đơn thuần.

Lạp Lệ Sa thực thích ôm Phác Thái Anh, sau khi minh xác phương hướng, hiểu rõ tình yêu, chỉ ôm nhau thế này cũng khiến người hạnh phúc đến mức muốn cho thời gian dừng lại.

Liền như vậy ôm hồi lâu, Phác Thái Anh hơi hơi rút ra thân thể, nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

"Nàng đang nghĩ gì?" Bị Phác Thái Anh nhìn đến quá chuyên chú, Lạp Lệ Sa ngăn không được hỏi.

"Ta đang nghĩ, có nên gỡ xuống mặt nạ của nàng hay không."

Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc, nàng nâng lên tay nói: "Nếu nàng không muốn ta mang, ta liền gỡ xuống."

Phác Thái Anh đè lại tay Lạp Lệ Sa, ngón tay vuốt ve lên mặt nạ bạc, "Sư tôn đã từng nói qua, nếu ai gỡ được mặt nạ của nàng, nàng không gϊếŧ người đó, thì nàng phải gả cho người đó."

Đây chỉ là cố ý trêu đùa tiểu cô nương, Lạp Lệ Sa cũng không để trong lòng, hiện giờ nghe Phác Thái Anh nhắc tới, nàng có chút xấu hổ, "Đó là ta thuận miệng nói nhảm, không có chuyện này."

Phác Thái Anh lại rất nghiêm túc nói: "Nhưng từng câu từng chữ của sư tôn, ta đều xem là thật, hơn nữa ghi tạc trong lòng."

"Lúc đó ta liền nghĩ, nếu có một ngày ta gỡ được mặt nạ của nàng, nàng hẳn là luyến tiếc gϊếŧ ta, như thế ta liền có cơ hội, làm nàng gả cho ta. Ở trong lòng ta, sư tôn là của ta, Trì Thanh cũng là của ta." Nói xong, nàng đặt ngón trỏ lên viền mặt nạ bên tai Lạp Lệ Sa, hành động này ý tứ không cần nói cũng biết.

Lạp Lệ Sa xuyên thấu qua mặt nạ nhìn Phác Thái Anh, một lát sau tay phải của nàng hơi động, Phác Thái Anh liền phát giác linh lực trên mặt nạ tan đi.

Mặt nạ này là pháp bảo tự động bám vào gương mặt chủ nhân, che giấu đi dung mạo cùng khí tức, một khi linh lực không còn, người khác liền có thể tháo xuống. Đồng thời mai hương sâu kín làm Phác Thái Anh yêu thích cực kỳ, liền quanh quẩn nơi chóp mũi.

Phác Thái Anh duỗi tay, chậm rãi đem mặt nạ lấy xuống, đầu tiên là lông mày sau đó là đôi mắt nàng yêu thích nhất, tiếp theo là sống mũi cao thẳng. Gương mặt xinh đẹp ẩn sau lớp mặt nạ, từng chút hiển lộ ra tới.

Nhìn Lạp Lệ Sa hồi lâu, Phác Thái Anh vẫn nhịn không được bị kinh diễm. Thiên Đạo đối sư tôn quá bất công, khiến sư tôn gặp nhiều trắc trở như vậy, nhưng rồi trời cao cũng thiên vị nàng ấy, đều hận không thể đem tất cả tuyệt sắc thế gian dung nhập vào cốt nhục Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa không nói lời nào, chỉ là mặt mày lưu luyến nhìn nàng.

Phác Thái Anh khắc chế không được, nghiêng đầu hôn lên.

Lạp Lệ Sa cười khẽ một tiếng, nàng đỡ đầu Phác Thái Anh, đón lấy nàng ấy, phối hợp nàng ấy hôn.

Không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra, Lạp Lệ Sa đáy mắt trồi lên một cổ thủy nhuận, lại dạng ra ý cười, lẩm bẩm nói: "Anh nhi thật sự là môn sinh cực giỏi, học rất nhanh."

Vành tai Phác Thái Anh hồng đến sắp lấy máu, "Đều nhờ sư tôn dạy tốt."

Lạp Lệ Sa thò lại gần hôn hôn Phác Thái Anh, đến tận khi Phác Thái Anh sắp sửa treo trên người nàng, mới nhẹ giọng nói: "Đều gỡ mặt nạ ta xuống, vậy Anh nhi khi nào thì cưới ta?"

"Đinh, Lạp Lệ Sa độ ưu ái +199."

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nàng lại một lần ý thức được một vấn đề, sư tôn của nàng thật sự là yêu tinh. Bị nàng ấy câu dẫn như vậy, nàng sao có thể nhịn được nữa, lập tức tiến tới đẩy Lạp Lệ Sa vào vách cửa, đôi môi lửa nóng lần nữa hôn đi lên, có chút vội vàng mà thâm nhập, đem Lạp Lệ Sa nhấn chìm trong một mảnh ướŧ áŧ nóng rực.

Lạp Lệ Sa hoàn toàn thuận theo, để du͙© vọиɠ trong lòng Phác Thái Anh càng lúc càng sôi trào, Phác Thái Anh vòng tay ôm lấy thân thể Lạp Lệ Sa, một đường vừa hôn vừa mang theo người di chuyển từ cửa đến trên giường.

Lạp Lệ Sa đai lưng trong lúc dây dưa đã buông lỏng, vạt áo nửa che nửa đậy làm lộ ra bờ vai tuyết trắng, trước ngực một mảnh phong tình cứ thế rơi vào trong mắt Phác Thái Anh.

Nàng nằm dưới thân Phác Thái Anh, dáng vẻ mười phần nhu thuận, ánh mắt gợn sóng như nước, môi mỏng nhẹ nhấp, thoạt nhìn mềm mại mảnh mai đến không được.

"Đồ nhi, nàng lại muốn làm chuyện khi sư diệt tổ hay sao?" Lạp Lệ Sa trong mắt mang cười, nàng dò xét nhìn Phác Thái Anh, sâu kín nói.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy cả người huân say, đầu óc một mảnh hồ đồ, nàng yết hầu trượt động, muốn mở miệng đáp lời Lạp Lệ Sa, nhưng tất cả ngôn ngữ bỗng chốc đều tan biến ở giữa môi răng.

Lạp Lệ Sa vòng ôm lấy cổ Phác Thái Anh, ngưỡng đầu hôn lên. Hơi thở của nàng thơm ngào ngạt mùi hương hoa mai, trong mát lạnh lại mang theo ấm nóng. Nàng ngậm lấy môi Phác Thái Anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt vào, triền miên quấn lấy.

Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa kéo xuống, nàng còn chưa kịp phản ứng, đai lưng trên người đã không cánh mà bay, theo sau chính là trung y lụa mỏng như hoá thành nước, thực mau bốc hơi trong lửa nóng.

Bàn tay của Lạp Lệ Sa di chuyển từ sau gáy Phác Thái Anh, xuyên qua làn tóc, dọc theo tấm lưng quang loã vuốt ve xuống dưới, thong thả dán bên eo của nàng, cực hạn trêu đùa âu yếm. Theo sau lại tiếp tục dời xuống, trằn trọc lưu luyến nơi đường cong trơn nhẵn kia, mỗi một lần dán sát đều làm Phác Thái Anh cả người run rẩy.

"Anh nhi thích không?" Lạp Lệ Sa nhẹ giọng hỏi.

"Sư tôn...." Phác Thái Anh hô hấp càng ngày càng dồn dập, nàng thậm chí cảm thấy mỗi một nơi Lạp Lệ Sa chạm đến, nàng đều phải tan thành nước, "....Sư tôn khi dễ đồ nhi."

Đáp lại chính là một tiếng cười khẽ, Lạp Lệ Sa hai tay dịu dàng ôm lấy lưng Phác Thái Anh, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nàng, thì thầm: "Vậy Anh nhi, nàng đến khi dễ ta đi."

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy vành tai mẫn cảm của mình bị nóng ướt bao phủ, còn có tiết tấu quấn quanh cắn nhẹ, làm cho nàng ngứa ngáy vô cùng, khát vọng chôn sâu trong lòng giờ phút này hoàn toàn bị phóng thích, đem lý trí của nàng huỷ diệt.

Bên hông bị người dùng đùi nhẹ nhàng cọ xát, dưới bụng một mảnh trơn ấm đem cả người nàng nhấm chìm, nàng chịu đựng không nổi nữa, đôi sừng rồng trong suốt bị kí©h thí©ɧ quá độ mà nhô ra, khoé mắt nàng đỏ bừng, tay bắt lấy tay Lạp Lệ Sa hung hăng áp ở bên gối.

Nàng thật sự bị sư tôn trêu chọc dằn vặt đến sắp điên rồi, thậm chí là sắp chết.

"Anh nhi...."

Lạp Lệ Sa đôi mắt ngậm sương nhìn lên, mị nhãn như tơ, nàng hơi thở dồn dập, mảnh nghịch lân nơi ngực lấp loé ánh sáng vàng, mà hai chữ Anh nhi này rơi vào trong tai Phác Thái Anh, người đã bị du͙© vọиɠ bao phủ, không thể nghi ngờ chính là thôi tình hương mãnh liệt nhất.

Phác Thái Anh một tay giữ chặt tay Lạp Lệ Sa, tay còn lại sờ lên mảnh kim sắc rực rỡ kia, âm thanh mất tiếng, "Sư tôn đã có lệnh.... đồ nhi sao có thể không tuân theo."

Tiếng nói vừa rơi xuống, Phác Thái Anh cũng lập tức lấn người mà lên, môi lưỡi cấp bách dây dưa tại cổ của Lạp Lệ Sa, loại tư vị thực tuỷ này luôn khiến nàng mất đi tất cả tự chủ, chỉ hận không thể một ngụm đem sư tôn nuốt vào trong bụng, để sư tôn vĩnh viễn thuộc về nàng, đời đời kiếp kiếp không rời khỏi nàng.

Nàng vùi thật sâu vào trong ngực Lạp Lệ Sa, thưởng thức hương thơm khiến nàng yêu say đắm, bàn tay tìm đến nơi mềm mại có chút dùng lực mà vuốt ve nhào nặn, trong vui sướиɠ mang theo một chút mệt nhọc, khiến Lạp Lệ Sa cả người căng thẳng, nhịn không được rùng mình.

Xương quai xanh bị Phác Thái Anh gặm cắm, lực đạo có chút khác thường để Lạp Lệ Sa vừa tê dại vừa khó nhịn, đau nhức từ lúc bắt đầu như kiến cắn đã dần dần chuyển sang lửa đốt da thịt, Lạp Lệ Sa không thể không nâng đầu Phác Thái Anh lên, gắt gao đem người ôm chặt.

Thân thể các nàng dán sát nhau không một khe hở, nhịp tim hỗn loạn chồng chất lên nhau, lửa xâm lấn băng, băng bao trùm lửa, trong đối nghịch lại mang theo vô hạn khát khao dung hợp.

"Nàng đến đây, Anh nhi." Biết được trạng thái Phác Thái Anh không ổn định, Lạp Lệ Sa hôn nhẹ lên Phác Thái Anh sừng rồng, nàng điều chỉnh tư thế chính mình, sau đó từng chút dẫn đường, mang theo Phác Thái Anh cùng nhau chìm nổi trong sóng biển.

Nàng ở nơi kia cưng chiều mà đón lấy nàng ấy, dung nạp nàng ấy, linh lực băng lam dịu dàng mà ôm lấy linh lực kim sắc, cuối cùng đem hắc khí toàn bộ đẩy lùi.

Hồng quang trong mắt Phác Thái Anh dần dần rút đi, đôi con ngươi một lần nữa trở lại trong suốt, lý trí được kéo trở về, nàng nhìn Lạp Lệ Sa nằm ở dưới thân mình, trên ngực nàng ấy còn mang theo dấu vết hồng nhạt, thậm chí còn có vết cắn, tức khắc đầy mặt hốt hoảng: "Sư tôn, đều do ta không biết nặng nhẹ, thực xin lỗi...."

"Anh nhi, ta không sao." Lạp Lệ Sa nhợt nhạt mỉm cười, cái trán đầy mồ hôi lạnh, trong hư nhược lại lộ ra bất đắc dĩ.

Nàng đem Phác Thái Anh cả người mền nhũn hợp lại trong ngực, hôn lên tóc nàng ấy, ngón tay vuốt ve trên lưng Phác Thái Anh vỗ về an ủi.

Cuối cùng các nàng đều không có nghỉ ngơi, hai người rúc vào cùng nhau ở trong phòng, trận hoan ái này rốt cuộc bởi vì Lạp Lệ Sa ngực đau mà kết thúc.

"Mầm tình yêu của sư tôn không biết khi nào mới tốt lên, quá tra tấn người." Phác Thái Anh có chút hối hận, lại tràn đầy đau lòng.

Lạp Lệ Sa vuốt ve ngón tay nàng, nhẫn nại bên trong ngực cơn đau âm ỉ, nghiêm trang nói: "Không ngại, đã tốt rất nhiều. Nàng lại tới vài lần, nó đại khái sẽ mọc ra hoàn toàn."

Phác Thái Anh nghe được tâm viên ý mã, ngày đó ở động phủ Sài Tang, nàng gần như không thể khống chế mà muốn Lạp Lệ Sa rất nhiều lần, nhưng nàng thật sự luyến tiếc nhìn sư tôn hộc máu, cho nên mới mấy lần liền dừng lại. Chỉ cần các nàng thật sâu gắn bó, Lạp Lệ Sa liền không thể tránh né mà động tình, vừa động tình liền sẽ khó chịu.

"Trừ bỏ như vậy kí©h thí©ɧ nó mọc ra tới, không còn biện pháp khác sao?"

"Chưa từng nghe nói, nguyên bản người Tiên môn bị rút tình căn sẽ vĩnh viễn không mọc lại, mà ta tu vô tình đạo, sẽ không bị kí©h thí©ɧ, càng đừng nhắc tới sinh trưởng. Ta chính là trường hợp đặc biệt." Bởi vì linh hồn của nàng đã sớm trải qua mọi cung bậc cảm xúc hỉ nộ ai nhạc, càng là sớm đem Phác Thái Anh ghi tạc trong lòng, Phác Thái Anh ở bên nàng đó là kí©h thí©ɧ lớn nhất.

"Không có việc gì, ta có thể nhịn, Anh nhi có thể....."

Phác Thái Anh không đáp lời Lạp Lệ Sa, nàng biết sư tôn có thể chịu đựng, nhưng nàng đau lòng sư tôn, nơi nào có thể lại tiếp tục.

"Sư tôn, nàng muốn tổ chức đại hội Tiên Minh, là muốn công khai lãnh đạo Nhân tộc sao?"

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, "Tiên môn năm bè bảy mảng, căn bản vô lực chống lại Long tộc. Trước mắt Long tộc không có khả năng lựa chọn dừng lại, chỉ có làm cho bọn họ cảm nhận được uy hϊếp, mới có đường hòa giải. Hơn nữa, Hàng Long Thần mộc ở Xung Hư môn cũng là một quả bom hẹn giờ." Nói xong, nàng nhìn Phác Thái Anh, "Anh nhi yên tâm, ta sẽ không để Tiên môn làm tổn thương Long tộc lần nữa. Lúc trước ta quên nói cho nàng biết, nửa cây thần mộc kia, ta để trong trữ vật linh khí tặng cho nàng rồi."

Khi Hồng Ảnh chiếm cứ chủ thể, Lạp Lệ Sa liền có chút lo lắng nàng ấy mất đi lý trí hủy hoại thần mộc, cho nên đã dùng linh lực che giấu, sợ rằng Phác Thái Anh vẫn chưa phát hiện.

Phác Thái Anh ngây ngẩn cả người, "Hàng Long Thần mộc ở trên người ta?"

"Ừm, Thần mộc khắc chế Long tộc, vì vậy nó rất nguy hiểm. Nhưng nếu hủy đi nó, Mặc Diễm đang nắm quyền kiểm soát Long tộc, làm cho nàng tứ cố vô thân, nếu nàng không có thần mộc, đối phó không nổi hắn. Cho nên ở Nam Hải ta đã cố ý ngụy trang nó bị phá hủy, kỳ thật là trộm dời đi." Lúc ấy nàng nghĩ đến lâu dài, vốn là muốn chính mình bảo quản, nhưng nàng sinh tử khó định, liền trước giao cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng biết sư tôn lương thiện, không muốn hai tộc nhân long tàn sát nhau, nhưng trước mắt nàng dần dần phát hiện, sư tôn hao hết tâm tư suy tính, đều là vì nàng.

Loại cảm giác hoảng hốt kia lại một lần dâng lên, nàng luôn cảm thấy sư tôn xem nàng quá mức trọng yếu. Từ đầu đến cuối đều như vậy, tận hết sức lực, dùng hết toàn lực.

Nàng muốn hỏi, rồi lại không biết nên hỏi thế nào.

Bên kia Lạp Lệ Sa đang viết đơn thuốc, chuẩn bị giao cho Trình Tố. Phác Thái Anh nhìn thoáng qua, lập tức liền nhớ tới đây là cái gì, là phương thuốc dùng để che giấu khí tức rồng mà năm xưa Lạp Lệ Sa để lại cho nàng.

Chuyện từng bị nàng xem nhẹ lần nữa hiện lên rõ rệt, Long tộc hao hết tâm sức mới có được bí thuật phong ấn linh lực căn nguyên, nhưng lại kèm theo rất nhiều đau đớn cùng khuyết điểm.

Tại sao ngay từ đầu sư tôn đã có phương thuốc này? Còn cố ý để lại cho nàng, chẳng lẽ đã sớm tính tới về sau nàng sẽ dùng?

- ------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip