Chương 45: Thổ lộ tiếng lòng (1)
Lạp Lệ Sa lời này vừa ra, mấy người Tô Ngọc đều có chút sững sờ, mà bốn người Nam Cung Quyết lại dở khóc dở cười.
Sau đó Lạp Lệ Sa lại nghe hệ thống nhắc nhở, Trì Thanh độ hảo cảm -10.
Lạp Lệ Sa đầy đầu hắc tuyến, nàng cuối cùng minh bạch, Tiểu Long Tử nhà nàng rất không thích nhìn nàng nơi nơi trêu đùa người khác. Chẳng lẽ Trì Thanh nàng đây chỉ có thể trêu đùa một mình nàng ấy thôi sao?
Nàng có chút muốn đương trường đỡ trán, ai bảo nàng không biết giữ miệng chứ, làm tiểu tổ tông này âm thầm ghi thù nàng rồi.
Bên kia Sở Tuân không khỏi nói: "Tiền bối, ngài nói như vậy, là nghi ngờ nhân cách của chúng ta ư?"
Nam Cung Quyết chắp tay, "Trì tiền bối, vãn bối mạo muội hỏi một câu, vãn bối có nơi nào đắc tội ngài sao? Ta luôn cảm giác ngài đối ta rất có thành kiến."
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn hắn, dù sao cũng là nam chủ tiểu thuyết, một bộ văn nhã hữu lễ, tướng mạo chính khí, thực dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác.
Đáng tiếc một khi hiểu rõ bản chất của hắn, túi da tốt thế nào cũng vô dụng. Hắn có thể không xấu, nhưng những gì hắn gây ra cho Phác Thái Anh ở đời trước, cũng đủ để Lạp Lệ Sa phán hắn án tử hình.
"Ngươi muốn nói, ta đang nhằm vào các ngươi sao?" Lạp Lệ Sa dứt khoát nói ra, khiến mấy nam nhân kia đều có chút nghẹn họng.
Nhưng Nam Cung Quyết không phải người thường, hắn khẽ gật đầu: "Không sai."
Lạp Lệ Sa cười một cái, bởi vì mặt nạ da mềm mại dán chặt, mỗi một biểu tình của nàng đều mơ hồ như cách một tầng sương, làm cho nàng vừa thần bí vừa khó đoán.
Cho dù không thấy được dung mạo nàng, nhưng bờ môi và cằm lộ ra dưới mặt nạ vô cùng thanh tú, lúc này vành môi nàng khẽ cong, nụ cười tùy tính mà lười biếng, mang theo một loại quyến rũ khó tả, khiến người nhìn thấy mà tim đập thình thịch.
Phác Thái Anh nhìn người trước mắt đến xuất thần, lại nhớ đến ngày xưa, cả gương mặt Trì Thanh đều bị che bởi chiếc mặt nạ xấu xí kia, khi ấy chính mình còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy tiếng nói Trì Thanh dễ nghe, khí chất bất phàm, lại tưởng tượng không đến dung mạo nàng ấy. Chờ trưởng thành rồi, mỗi lần nhớ lại đôi mắt và phong thái kia, Phác Thái Anh đều có thể khẳng định, Trì Thanh hẳn là dung mạo rất đẹp.
Hiện giờ Trì Thanh đã thay đổi mặt nạ, còn lộ ra ý cười tươi đẹp như vậy, khiến Phác Thái Anh nhìn nàng đều có chút không dời mắt được.
"Trì Thanh độ hảo cảm +10."
Lạp Lệ Sa: "....."
Chỉ như vậy liền tăng thêm 10 điểm hảo cảm sao? Lạp Lệ Sa nhìn nhìn Phác Thái Anh, trong lòng có chút muốn cười, Rồng Con cho điểm cũng thật là tùy hứng.
Nam Cung Quyết nhìn Lạp Lệ Sa cười, vốn là một bụng tức giận rồi lại nhịn không được hiếu kỳ. Người này quá mức bí hiểm, tu vi thoạt nhìn không dưới Nguyên Anh, thân phận ở Tiên môn khẳng định không tầm thường, mà Trì Bích phỏng chừng cũng là tên giả.
Lạp Lệ Sa cũng không biết tâm tư Nam Cung Quyết, nàng chỉ là liếc bốn người bọn hắn, môi mỏng khẽ nhếch: "Thật ngại quá, ta cũng không phải nhằm vào các ngươi, ta chỉ là nhìn các ngươi không thuận mắt, cho nên không muốn các ngươi lắc lư ở xung quanh, thứ lỗi."
Loại lý do này khiến bốn người Nam Cung Quyết đều có chút vô ngữ, Sở Tuân nghiến răng nói: "Thiếu môn chủ, chúng ta còn có chuyện phải làm, hà tất ở chỗ này lãng phí thời gian, lại muộn khả năng liền bỏ lỡ."
Nam Cung Quyết nghĩ đến mục đích chuyến đi này, vì thế mở miệng nói: "Chúng ta còn có việc gấp phải làm, không có biện pháp tiếp tục lưu lại. Các vị bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ."
Mắt thấy mấy người Tô Ngọc không mặn không nhạt chào từ biệt mình, đám người Nam Cung Quyết cũng không nán lại, xoay người liền đi rồi.
"Bất quá ta có chút tò mò, Nam Cung Quyết đã sắp kết đan, theo lý không nên ra ngoài lịch luyện. Lại nói từ Vân Trung đến Phù Phong đường sá xa xôi, bọn hắn như thế nào lại tới đây?" Hoa Nhứ Vãn nhịn không được nói.
Phác Thái Anh nhìn theo phương hướng đám người kia rời đi, "Hẳn là có mục đích khác, đối phương nói qua có việc phải làm."
Tô Ngọc đối việc này cũng không nhiều chú ý, nàng nhìn khắp thôn nhỏ hoang vắng tang thương, trong lòng thổn thức.
"Đêm nay chúng ta nghỉ tạm trong thôn, thương lượng xem tiếp theo nên làm gì." Tô Ngọc đưa ra quyết định.
Bởi vì trong thôn không còn một ai, cho nên các nàng tìm một căn nhà rộng rãi chút, tạm thời nghỉ lại.
Vì xảy ra sự cố bất ngờ, bốn người Phác Thái Anh cả ngày cũng chưa ăn gì, vừa vào nhà liền đến phòng bếp tìm chút nguyên liệu làm bữa tối.
Tô Ngọc vốn cảm thấy Trì Bích tiền bối có vẻ thích Phác Thái Anh, định làm Phác Thái Anh bồi nàng trò chuyện, nhưng Phác Thái Anh vẫn kiên trì muốn tự mình nấu cơm.
Lạp Lệ Sa cần sắp xếp lại cốt truyện, vì thế không cùng mấy người Tô Ngọc nói chuyện phiếm, nàng nhanh chóng về phòng ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
"Hệ thống, nói một chút về Mắt Quỷ đi."
Hệ thống cũng tràn đầy nghi hoặc, "Ta không rõ ràng lắm, đời trước cũng không có thứ này. Nếu nó xuất hiện, hướng đi của cốt truyện sẽ trở nên khó lường. Nếu ban đầu nhiệm vụ của ngươi là ngăn cản Thái Anh hắc hóa diệt thế, thì bây giờ, cho dù nàng ấy không hắc hóa, thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt."
Hệ thống hiếm khi nói chuyện có nhân tính như vậy, làm trong lòng Lạp Lệ Sa càng cảm giác không ổn. Nàng cũng không để ý chuyện hệ thống đột nhiên thay đổi xưng hô, nữ chủ trong miệng hệ thống đã tự nhiên biến thành Thái Anh thân thiết.
Hệ thống trầm tư chốc lát, lại tiếp tục nói: "Mắt Quỷ kia đang theo dõi Thái Anh."
Lạp Lệ Sa lo lắng nhất chính là chuyện này.
"Hiện trường nhiều người như vậy, Mắt Quỷ lại cố tình chọn Thái Anh, là do nó phát hiện khí tức rồng trong người nàng ấy sao?" Lạp Lệ Sa trong đầu tràn đầy khó hiểu, nàng biết Phác Thái Anh là nữ chủ, nhưng Mắt Quỷ vì sao lại biết đây?
"Ngươi đã quên Mắt Quỷ công năng đáng sợ nhất chính là gì?"
Lạp Lệ Sa sửng sốt, Mắt Quỷ không chỉ là vũ khí, nó tà môn cùng đáng sợ nhất chính là, nó có thể "Tạo" ma.
Năm đó bốn đại ma vương trong Ma giới, đều dựa vào Mắt Quỷ để tăng tiến tu vi.
Mắt Quỷ ký sinh trong cơ thể người, một khi lòng có tà niệm, tâm ma khó tiêu trừ, sẽ bị Mắt Quỷ chọn lựa. Một khi bị Mắt Quỷ ký sinh, dù ngươi có muốn hay không, ngươi đều sẽ nhập ma đạo, trở thành cỗ máy gϊếŧ chóc không còn nhân tính.
Lạp Lệ Sa phía sau lưng ớn lạnh, "Ý ngươi là, Mắt Quỷ coi trọng Thái Anh?" Nàng mạc danh nhớ tới hồng quang ẩn giấu bên trong đoàn hắc khí kia, trong lòng càng thêm khẩn trương.
"Nếu Mắt Quỷ chọn Thái Anh, nghĩa là đã nhìn ra chân thân nàng ấy, vậy thân phận Thái Anh sẽ bị bại lộ, dẫn tới cốt truyện hoàn toàn tan vỡ." Lạp Lệ Sa phát giác sự tình càng ngày càng phức tạp.
"Tại sao cốt truyện thay đổi, còn xuất hiện tình tiết không có trong nguyên tác? Ngươi thân là hệ thống, hiểu rõ về bối cảnh thế giới này, không thể cho ta đáp án sao?"
"Thế giới này dựa theo nguyên tác để tồn tại, hết thảy đều ứng theo khuôn phép cũ làm từng bước. Nữ chủ là trung tâm của thế giới này, mọi thiết lập đều xoay quanh nàng ấy, còn lại chỉ là phông nền. Sự xuất hiện của ngươi đã gây ra hiệu ứng bươm bướm, thay đổi rất nhiều tình tiết, hết thảy việc làm của ngươi đều ảnh hưởng đến nữ chủ, và nàng ấy ảnh hưởng thế giới này." Hệ thống rốt cuộc nghiêm túc lên, kỹ càng tỉ mỉ cùng Lạp Lệ Sa giải thích.
"Cho nên ta muốn thay đổi thế giới, thì phải thông qua nữ chủ đúng không?" Lạp Lệ Sa đầu óc linh quang, lập tức bắt được mấu chốt.
"Đúng vậy."
"Kia chính là nói, nếu cốt truyện đại nghịch chuyển, nhất định là bởi vì nữ chủ thay đổi gây ra." Lạp Lệ Sa càng ngày càng bình tĩnh, nhưng lại càng cảm thấy khủng hoảng.
"Không sai."
"Trên người Thái Anh có cái gì thay đổi sao?" Lạp Lệ Sa nhíu mày, đem sự tình từ lúc gặp Phác Thái Anh đến bây giờ suy xét thật kỹ.
Nàng lập tức nhớ tới một sự kiện, "Giá trị hắc hóa, ngươi từng nói qua, Thái Anh giá trị hắc hóa từng một lần vượt ngưỡng."
Hệ thống có chút cảm thán trước sự nhạy bén của Lạp Lệ Sa, ký chủ đời này chẳng những kiên cường, mà trí thông minh cũng vượt trội rất nhiều.
Hệ thống tạm dừng chính là minh xác cho những gì Lạp Lệ Sa nói, nàng nhắm mắt lại, không ngừng tự hỏi rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề.
Tuy rằng độ hảo cảm Thái Anh dành cho nàng rất thấp, nhưng mấy năm nay, kể từ lúc nàng để Thái Anh ở thác nước rèn luyện, độ hảo cảm chưa từng biến qua, nghĩa là Thái Anh có hận ý nhưng không cố chấp điên cuồng. Nàng cũng minh bạch Thái Anh tính cách thiện lương, đối ba người Tô Ngọc càng là vẹn toàn tình nghĩa, không lý nào lại bất phân phải trái.
Hơn nữa so với nguyên tác, hoàn cảnh bây giờ của Thái Anh tốt hơn rất nhiều, không đạo lý hắc hóa.
"Ta phải làm mọi cách để Thái Anh không hắc hóa, một khi nàng hắc hóa, liền bị Mắt Quỷ chọn lựa." Lạp Lệ Sa đầu óc hoàn toàn rộng mở, đưa ra một câu kết luận.
"Trì tiền bối, bữa tối đã xong, mời ngài sang nếm thử." Ngoài cửa vang lên tiếng Tô Ngọc, dù biết vị tiền bối này đã tích cốc, người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, sẽ không ăn đồ phàm tục, nhưng xuất phát từ lễ tiết, Tô Ngọc vẫn nên hỏi một chút.
Lạp Lệ Sa ngửi thấy hương thơm của thức ăn, nàng tạm thời áp xuống sầu lo trong lòng, thong dong đi ra cửa, liền nhìn thấy Phác Thái Anh đang bưng đồ ăn ra bàn lớn ngoài phòng khách.
"Ngửi liền rất thơm, đồ ăn ngon như vậy, không ăn rất đáng tiếc." Lạp Lệ Sa vui vẻ đáp ứng.
Khi Tiểu Long Tử còn là nàng rồng nhỏ, tay nghề nướng cá của nàng ấy đã rất tốt, sau khi trưởng thành, pha trà làm điểm tâm đều là nhất tuyệt. Đáng tiếc Tiểu Long Tử không thích mình, điểm tâm đều mang cho Tinh Linh, sư tôn như nàng cũng chỉ là ăn ké, nàng vốn đã tưởng niệm tay nghề nàng ấy thật lâu.
"Tiền bối mời ngồi." Tô Ngọc mạc danh có thiện cảm với vị tiền bối đeo mặt nạ kỳ kỳ quái quái này, cảm giác rất thân thiết, sau khi mời Lạp Lệ Sa ngồi liền bày ra chén đũa.
"Ta vốn tưởng rằng tiền bối sẽ giống như những đạo nhân khác, sau tích cốc không còn muốn ăn đồ phàm tục. Như sư phụ cùng sư thúc bá của ta, trừ bỏ uống linh trà, ngày thường cũng chỉ dùng một ít linh đan, không dễ dàng lây dính những khói lửa này." Bạch Tĩnh có chút tò mò nhìn Lạp Lệ Sa, mở miệng nói.
"Ây, vậy cũng thật đáng tiếc. Tu tiên tu tâm mới là Đạo, mà Đạo là gì? Còn không phải là thiên địa vạn vật hợp thành, chỉ cần không làm hại lẫn nhau, chúng ta đều có thể tận hưởng niềm vui thú. Cảnh đẹp mỹ thực đều là thiên địa ban ân, phong nguyệt món ngon chính là cách đơn giản nhất để tồn tại. Đều nói tu tiên thanh tâm quả dục, nhưng cũng không nên cô phụ món quà trời ban." Lạp Lệ Sa thật vất vả giải phóng thiên tính, trong lúc nhất thời bắt được chủ đề yêu thích, lập tức nói một cách đĩnh đạc.
Phác Thái Anh đang bới cơm cho nàng, nghe vậy dừng một chút, mạc danh cảm thấy lời này hết sức quen tai, giống hệt như Tinh Linh tỷ tỷ từng nói. Mà Lạp Lệ Sa cũng không phát hiện bản thân đã nói quá đà.
"Tiền bối nói rất có đạo lý, ta xin ghi nhớ, nhưng sư phụ ta dạy, ăn uống chi dục là không tốt, ta không thể tham ăn." Bạch Tĩnh có chút buồn bã nói.
Ánh mắt Hoa Nhứ Vãn quét đi qua, "Không được trích lời sư phụ một cách tùy tiện."
Bạch Tĩnh phun phun đầu lưỡi, "Sư tỷ, ngươi đều mau thành sư phụ thứ hai."
Tô Ngọc nghe vậy nở nụ cười, "Nói cũng kỳ quái, so với Giang sư thúc, sư phụ ta thật ra càng giống người thanh tâm quả dục. Nhưng sư phụ vẫn thích ăn trái cây điểm tâm, phong thái cùng Trì tiền bối thoạt nhìn nhất trí."
Lạp Lệ Sa có chút giật mình, nàng tâm tư xoay chuyển, liền nghĩ tới có thể nhân cơ hội này nhận lại Tiểu Long Tử.
Vì thế nàng nhìn Phác Thái Anh, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ các ngươi là ai?"
"Thiên Diễn Tông Hoài Trúc Quân." Thấy Trì Thanh nhìn mình, Phác Thái Anh lập tức đáp lời.
"Lạp Lệ Sa?"
"Tiền bối quen biết sư phụ chúng ta?" Tô Ngọc thoáng kinh ngạc.
Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu, "Không quen biết, nhưng danh tiếng của Hoài Trúc Quân đều truyền khắp Tiên môn, trong thiên hạ không ai là không biết nàng. Các ngươi thế nhưng là đồ đệ của nàng, khó trách thân thủ bất phàm. Được rồi, trước không hàn huyên, ăn cơm đi, các ngươi phỏng chừng đói bụng một ngày."
Nàng ngưng hẳn đề tài này, bắt đầu động đũa.
Phác Thái Anh làm bốn món ăn, trong đó có một dĩa cá nướng, là mấy người Tô Ngọc bắt được dưới sông.
Lạp Lệ Sa gắp một đũa nếm thử, tức khắc ngây ngẩn cả người.
"Trì tỷ tỷ làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?" Phác Thái Anh lúc này mặt không đổi sắc mà gọi Trì tỷ tỷ, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lạp Lệ Sa.
Những ngày tháng cùng Trì Thanh sống bên nhau, nàng thường xuyên làm nhất chính là cá nướng.
Lạp Lệ Sa đã minh bạch tâm tư Rồng Con, nàng ấy đang thử chính mình.
Nàng khẩu vị thiên về cay, năm đó các nàng ở xung quanh động phủ tìm được một loại linh quả, gọi là thù du đỏ, hương vị cay nồng, cá sau khi ướp sẽ có vị cay, Tiểu Long Tử mỗi lần nướng cá đều sẽ tẩm vào.
Cũng không người biết dùng thù du đỏ tẩm đồ ăn, ít nhất là ở Tu Chân giới xưa nay ăn uống thanh đạm, cơ bản không có khả năng.
"Không...... Không có gì, cá nướng này hương vị thực độc đáo, đặc biệt ăn ngon, ta trong lúc nhất thời kinh vi thiên nhân." Lạp Lệ Sa thẳng tắp nhìn Phác Thái Anh, sau đó lại dời ánh mắt, trong lòng nổi lên ấm áp.
Tiểu Long Tử có thể oán nàng, nhưng nàng ấy vẫn luôn tin tưởng và quan tâm nàng.
Phần ấm áp này lại hóa thành vô tận cảm động cùng chua xót, làm Lạp Lệ Sa ngực lại nhói lên, thẳng đến ăn xong nàng cũng chưa nói chuyện.
Chờ đến bữa tối kết thúc, sắc trời đã đen. Mấy người Tô Ngọc thương lượng, thay phiên nhau gác đêm để ngừa vạn nhất.
Lạp Lệ Sa ở một bên nghe, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Các ngươi hôm nay mệt mỏi, an tâm nghỉ ngơi, ta tại đây các ngươi không cần gác đêm."
Tô Ngọc vội vàng cự tuyệt, "Này không được, nào có đạo lý chúng ta nghỉ ngơi để tiền bối trông chừng?"
Lạp Lệ Sa hơi hơi mỉm cười, "Nếu là thường ngày liền không được, nhưng bữa tối hôm nay, chính là bữa tối khiến ta thỏa mãn nhất trong hai mươi năm qua. Thái Anh vất vả nấu cơm, như thế nào có thể lại gác đêm. Hơn nữa ta cũng không cần nghỉ ngơi nhiều, vừa lúc tĩnh tọa tu luyện, cứ như vậy đi."
Lúc nàng nói lời này, ánh mắt chưa từng rời khỏi Phác Thái Anh.
Một tiếng gọi Thái Anh càng làm cho Phác Thái Anh tim đập sậu cấp, Trì Thanh nhận ra chính mình rồi sao?
Phác Thái Anh trong lòng vừa vui vẻ lại thấp thỏm, đột nhiên nghĩ đến, nếu Trì Thanh phát hiện mình cải trang lẫn vào Thiên Diễn Tông, nàng ấy sẽ phản ứng như thế nào?
Nàng lại nhớ tới lời Mặc Diễm, tia nghi hoặc trong lòng lần nữa nổi lên, chính mình có phải đã quá xúc động rồi hay không?
Lạp Lệ Sa có chút đau đầu, mới thăm dò gọi một tiếng Thái Anh, giờ khắc này Trì Thanh độ hảo cảm liền như tàu lượn siêu tốc, liên tục lên lên xuống xuống, làm trái tim nàng khó lòng chịu đựng.
Nàng vội vàng quay đầu, không nhìn Phác Thái Anh nữa. Độ hảo cảm biến động rốt cuộc ngừng lại, chung quy là mất đi 5 điểm.
Nhìn 77,9 điểm thiện cảm còn lại, Lạp Lệ Sa một trận đau lòng. Thật khó để duy trì độ hảo cảm, Tiểu Long Tử hoàn toàn không ấn lẽ thường ra bài, nàng phải nghĩ cách nhanh chóng nhận lại nàng ấy mới là tốt nhất.
Trì Thanh hẳn là bạch nguyệt quang trong lòng Phác Thái Anh, vừa là nốt chu sa, vừa là một cây gai nhọn, đem cây gai này rút đi mới có thể xoa dịu được nàng ấy. Nghĩ đến giá trị hắc hóa đột nhiên vượt ngưỡng trên người Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa hạ quyết định, phải dùng thân phận Trì Thanh để hóa giải.
Phía trước nàng còn lo lắng chính mình nhận lại Tiểu Long Tử là không hợp lý, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới năm xưa, nàng còn để lại một phương thuốc trong lục lạc kia, để giúp nàng ấy che giấu khí tức rồng, nghĩa là nàng biết sau này nàng ấy sẽ hóa nhân hình. Hơn nữa Phác Thái Anh là đệ tử của Lạp Lệ Sa, mình đoán được thân phận nàng ấy cũng là chuyện bình thường.
Màn đêm buông xuống, Lạp Lệ Sa đi ra ngoài quan sát một vòng, xung quanh cũng không dị thường, chờ đến nàng trở lại trong sân, liền nhìn thấy Phác Thái Anh ngồi một mình bên đống lửa.
Nàng bước chân bỗng nhiên ngừng lại, đứng trong bóng tối nhìn tiểu cô nương cúi đầu ngồi ở kia.
Giờ phút này Phác Thái Anh đang ngơ ngác nhìn chằm chằm lòng bàn tay, Lạp Lệ Sa chăm chú xem đi qua, thế nhưng là Thiên Hạc do chính mình làm ra.
Thần thức nàng gửi trong đó đã tan biến khi giúp Phác Thái Anh đỡ một kích, linh lực bên trong tán loạn, Thiên Hạc chỉ còn là vật chết. Nghĩ tới những hình ảnh mà thần thức truyền về, nàng không khỏi thở dài.
Phác Thái Anh thực thích Thiên Hạc, suốt một năm qua luôn tùy thân mang theo, mà Thiên Hạc rất thích chui vô ngực nàng ẩn nấp, nàng cũng chưa hề trách mắng, sủng nịch vô cùng.
Lạp Lệ Sa sờ sờ cái mũi, chợt nghĩ thần thức kia của mình có chút không đứng đắn, sao có thể tùy tiện như vậy, tuy là nơi kia rất mềm mại ấm áp, nhưng.... Nghĩ tới đây, nàng không khỏi chụp đầu chính mình.
Tiểu cô nương nhà nàng, đang rất thương tâm.
Nàng nhẹ nhàng đi qua, Phác Thái Anh khép lại tay, nhìn Lạp Lệ Sa một cái, lại vội nghiêng đầu, "Trì tỷ tỷ, ngươi đã trở lại."
Tiếng nói của Phác Thái Anh mang theo nghẹn ngào, Lạp Lệ Sa nhìn kỹ, dưới ánh lửa nàng có thể nhìn đến khóe mắt Phác Thái Anh ửng hồng. Tiểu Long Tử khóc nhè rồi?
Nàng trong lòng có chút thương tiếc, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ. Tiểu Long Tử thật đúng là thích tất cả thân phận của nàng, nhưng cố tình lại không thích chính nàng ở đời thật.
- -------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn áo choàng thứ nhất, bắt đầu đếm ngược bị cởi ra.
Đôi khi ta cũng cảm thấy mình hơi vào tình huống giống như sư tôn.
*Ta muốn nhìn thấy cơ thể chân chính của sư tôn và rồng con thân mật bên nhau.... Khi Thái Anh trở về hình rồng, đuôi của nàng sẽ quấn chặt lấy......của sư tôn (các ngươi tự điền vào, hahahahaha)
>Thái Anh đuôi rồng sẽ quấn chặt tay sư tôn?
>Lầu trên, sáu dấu chấm kia ta đều hiểu, hahahahaha, ta cũng muốn thấy
>Điều này quá thú vị, ta thực sự muốn xem nó
>Khi sư tôn muốn nhưng còn ngại ngùng, Thái Anh sẽ quấn đuôi rồng vào tay sư tôn, giúp sư tôn di chuyển* cười nham hiểm
>Đuôi của nàng sẽ quấn lấy eo sư tôn, kéo sát lại, nâng cao cao.... Đúng chứ?
>Tộc rồng luôn là mãnh+1, và đây là điện hạ của tộc rồng, ta luôn tự hỏi, rồng có thời kỳ động dục không?
>Tác giả: ta nghi ngờ rằng khu vực bình luận của ta sẽ bị khóa (ân, nhưng ta sẽ ghi nhận ý kiến của các ngươi*khụ khụ).
*Ta thật sự rất nóng vội, ta muốn xem tỏ tình, nhận ra nhau và bế nàng rồng nhỏ!
*Rồng Con đang rất đau khổ, hãy nhanh chóng cởϊ áσ choàng Trì Thanh, và ôm lấy Rồng Con vào lòng!
*Trì Thanh cuối cùng sắp ngã ngựa, ta hy vọng các nàng có thể ôm nhau sau khi nhận ra nhau. Trì Thanh luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất đối với Rồng Con.
*Ta muốn xem một cái gì đó 'trưởng thành' hơn, tác giả hiểu ý ta chứ? *quằn quại *lăn lộn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip