Chương 69: Sư tôn độ hảo cảm +10,+10,+10
Nhận thấy được suy nghĩ của nàng, hệ thống có chút vô ngữ cứng họng, "Ngươi cho rằng chỉ dựa vào dung mạo, liền có thể làm Thái Anh gia tăng độ hảo cảm như vậy ư?"
Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại: "Bằng không thì sao?"
"Lúc Thái Anh cùng Kim Long đối chiến, nàng đã học xong ngoại phóng thần thức bắt giữ linh lực dao động của đối phương, xem ra là nàng nhớ đến lời dạy của ngươi."
Lạp Lệ Sa trong mắt vui vẻ, nhưng hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện khác, Phác Thái Anh bị thương không nhẹ, cần nhanh chóng chữa thương cho nàng ấy.
Theo linh lực không ngừng rót vào trong cơ thể Phác Thái Anh, tinh thần nàng ấy đã bắt đầu khá lên.
Rồng Con vẫn còn mềm mại cuộn trong lòng ngực của nàng, nhưng đầu rồng nâng lên một chút, thường thường trộm nhìn nàng, liếc hai cái liền thu liễm lại.
Lạp Lệ Sa thấy được rõ ràng, ở Phác Thái Anh lần thứ tư làm như vậy, nàng nhịn không được duỗi tay giữ lấy cằm Rồng Con, để nàng ấy nhìn thẳng chính mình, "Nàng làm gì lén lút nhìn ta?"
Phác Thái Anh ánh mắt ngẩn ngơ một chút, sau đó lộ ra thẹn thùng. Một nàng rồng nhỏ, biểu tình cũng không quá mức sinh động, nhưng Lạp Lệ Sa rõ ràng bắt giữ được cảm xúc từ đôi mắt kia, tức khắc cảm thấy thập phần đáng yêu.
Mắt thấy Phác Thái Anh nghiêng đầu không dám nhìn mình, Lạp Lệ Sa ngăn không được ý cười, "Nàng thẹn thùng sao? Vừa rồi còn nhìn trộm ta, sao bây giờ lại trốn tránh?"
Phác Thái Anh càng thêm xấu hổ, may mắn mặt rồng không thể nào biến đỏ, nàng tốt xấu có thể che lấp một chút, nhưng trong nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.
Nàng cũng không biết vì cái gì, nàng rất muốn nhìn Trì Thanh, nhưng khi Trì Thanh phát hiện, nàng lại không tự giác mà thẹn thùng, vô pháp khống chế.
Thấy Phác Thái Anh bị trêu đến tàn nhẫn, Lạp Lệ Sa lại luyến tiếc chọc ghẹo nàng, vừa mới bị thương, vẫn là không khi dễ nàng.
"Cảm giác thế nào, ổn chút sao?" Nàng cẩn thận xem xét thương tích trên người Phác Thái Anh, đánh cái Tịnh Thân Quyết cho nàng ấy, sau đó chần chừ hỏi: "Nàng tùy thân có mang theo thuốc trị thương không? Để ta bôi cho nàng."
Phác Thái Anh hiện tại cả người phát đau, đương nhiên biết trên người mình có rất nhiều vết thương, nàng tâm niệm vừa động, một chuỗi tiểu lục lạc liền xuất hiện trên chân trái của nàng.
Lạp Lệ Sa tức khắc ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn lục lạc kia, là Xích Dương Linh.
Tâm trí của nàng trong nháy mắt được đưa về thời điểm các nàng còn sống trong động phủ, đây là trước khi dẫn Phác Thái Anh đến thành Phù Phong, nàng đã tặng cho nàng ấy.
Phác Thái Anh lấy ra thuốc trị thương cùng linh đan, phần lớn vẫn là sư tôn chuẩn bị cho nàng trước khi đến bí cảnh. Suy nghĩ trong nháy mắt dừng ở trên người sư tôn, Phác Thái Anh đột nhiên chựng lại, nhớ tới vừa rồi suýt nữa nhấc lên mặt nạ của Trì Thanh, tâm tư nàng không khỏi hỗn loạn.
"Nàng cũng bị thương, đây là sư phụ cho ta thất giai Bồi Nguyên Đan, còn có ngưng lộ hoàn, ngưng thần đan, nàng ăn một ít đi." Phác Thái Anh nói, chăm chú nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa.
Thấy Phác Thái Anh đem đồ vật tốt đều đào ra tới, Lạp Lệ Sa trong lòng vừa mềm lại tê dại.
Nàng nhìn xích dương linh, nhịn không được sờ sờ, "Ta không ngờ nàng còn giữ nó, vẫn luôn không thấy nàng mang, ta cho rằng nàng đã ném đi rồi."
Phác Thái Anh trong mắt có chút buồn bã, "Vốn là muốn ném, nghĩ đến nàng đã sớm tính toán vứt bỏ ta, mới đưa ta lục lạc, ta liền sinh khí."
"Tại sao nàng vẫn giữ?" Lạp Lệ Sa nhẹ giọng hỏi.
Phác Thái Anh sắc mặt hạ xuống, ủy khuất đáp: "Ta luyến tiếc, đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta. Nhưng ta nhất thời không muốn nhìn thấy nó, cho nên mới đem cất đi. Hiện giờ nàng đã trở lại, mang nó lên cũng khá đẹp. Nó rất hữu dụng, ta đến bây giờ vẫn chưa có linh khí trữ vật mà."
Lạp Lệ Sa không biết như thế nào, trong lòng trào ra một cổ xúc động, ôn nhu nói: "Ta sẽ đưa cho nàng."
Phác Thái Anh có chút sửng sốt, "Cái gì?"
Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói: "Xích dương linh không gian cất chứa có hạn, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ đưa cho nàng cái tốt hơn."
Phác Thái Anh nghe vậy con ngươi thấm ra cười, tuy rằng dáng vẻ của nàng vẫn là rồng con, nhưng hiện giờ nàng đã sớm không phải hài tử. Đôi mắt của nàng vẫn trong veo sáng ngời, nhưng lại mang theo một tia trầm ổn cùng tang thương chỉ có ở người trưởng thành, nụ cười này là thứ mà khi còn bé nàng vô pháp toát ra tới.
Mang theo hân hoan rồi lại hàm chứa điềm tĩnh cùng sâu sắc, lúc nhìn về phía Lạp Lệ Sa chính là lộ ra mười phần chân thành cùng thỏa mãn, "Ta cảm thấy cái này đã đủ, không cần lại tốt hơn."
Lạp Lệ Sa không biết như thế nào, cảm thấy thân thể có chút không thích hợp, chỉ một ánh mắt của Phác Thái Anh đã khiến trái tim nàng thắt lại, tuy rằng cảm xúc cũng không biến hóa mãnh liệt, nhưng như cũ đau đớn làm nàng khó có thể chịu đựng. Thế cho nên sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhịn không được giơ tay bưng lấy ngực.
Phác Thái Anh phát hiện nàng không khỏe, vội vàng đưa tới một lọ đan dược, "Thương thế của nàng ngày càng nặng sao? Không cần truyền linh lực cho ta nữa, ta hảo rất nhiều."
Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi Lạp Lệ Sa đang truyền linh lực cho mình, nhưng lại bị người kia ngăn cản.
Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu, tiếp nhận Phác Thái Anh đưa qua đan dược, nhấp môi nói: "Ta không có việc gì, chỉ là đột nhiên co rút đau đớn một chút, giờ đã đỡ hơn rồi. Lúc nàng hôn mê, ta đã ăn qua không ít đan dược, mới có thể lấy ra linh lực truyền cho nàng đây. Nàng trước uống một viên, hảo hảo nghỉ ngơi."
Phác Thái Anh đầy mặt lo lắng, "Ta thật sự khá hơn nhiều, nàng trước đả tọa vận công, nhanh chóng chữa thương."
Thấy Phác Thái Anh còn muốn né tránh, Lạp Lệ Sa thấp mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng ngoan, đừng làm ta lo lắng, được không?"
Phác Thái Anh tức khắc ngưng lại, liền như vậy nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt không hề chuyển, cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa.
Đôi mắt Trì Thanh không bị mặt nạ che đậy, rõ ràng mà hiển lộ ra tới, lông mi dày mà cong vυ"t, con ngươi màu mực dịu dàng giống như vầng trăng sáng, nội liễm duyên hoa. Nếu không phải trong mắt Trì Thanh hàm chứa cưng chiều cùng sủng nịch, thì mặt mày nàng ấy kỳ thật thiên hướng thanh lãnh, loại cảm giác này làm Phác Thái Anh nghĩ tới một người.
Sư tôn?
Một khi suy nghĩ vừa lệch, Phác Thái Anh càng nhìn càng cảm thấy Trì Thanh tương tự Lạp Lệ Sa, đặc biệt là đôi mắt kia, khiến cho nàng tinh thần có chút hoảng hốt. Mặc dù chỉ là một chi tiết nhỏ như vậy, cũng đủ làm trái tim nàng lỡ một nhịp, một cổ tê dại bỗng nhiên lan khắp toàn thân, nhất thời làm đầu óc cùng thân thể nàng phản ứng không kịp, nàng ngưng lại giãy giụa, ngơ ngác nhìn chằm chằm người trước mắt.
Ngay cả khi Lạp Lệ Sa uy đan dược cho nàng, nàng cũng ngây ngốc mà hé miệng nuốt đi vào, suýt nữa cắn luôn ngón tay người kia.
Lạp Lệ Sa nheo mắt, nhìn đầu ngón tay bị Rồng Con gặm ra một mảng nước bọt, trong lòng không diễn tả được là cảm giác gì.
Thẳng đến lúc Lạp Lệ Sa duỗi tay chạm lên lưng Phác Thái Anh, Phác Thái Anh mới ý thức được không đúng, thân thể lập tức cuộn lại, trong miệng đều nói lắp, "Ta.... Ta chính mình làm."
Lạp Lệ Sa cầm trong tay chính là Tử Ngọc Cao, rõ ràng là muốn bôi thuốc cho Rồng Con. Nhưng nghĩ đến Phác Thái Anh tính tình thẹn thùng, rốt cuộc trưởng thành, không phải khi còn nhỏ ngây thơ vô tri, tùy tiện cho nàng đùa nghịch. Trong đầu nàng chợt nhảy ra một câu, hài tử lớn, biết yêu rồi.
Thiếu chút nữa đem chính mình tưởng tượng cười ra nước mắt, Lạp Lệ Sa cố gắng nghiêm túc lại, duỗi tay nắm móng vuốt nhỏ của Rồng Con, móng vuốt này thoạt nhìn mềm mại nhưng khi chiến đấu lại rất sắc bén.
Phác Thái Anh ngơ ngác nhìn móng vuốt nhỏ của mình được Lạp Lệ Sa ấp trong tay, thẹn thùng mà rụt trở về, "Chờ ta thương hảo chút, linh lực khôi phục, ngoại thương cũng có thể tốt."
Chuyện này Lạp Lệ Sa đương nhiên biết, nhưng sao có thể khôi phục nhanh như vậy, long lân tổn hại mang đến đau đớn không gì sánh được, cũng bởi vì Phác Thái Anh cứng cỏi mới có thể chịu đựng, đổi làm người khác chỉ sợ đã sớm kêu cha gọi mẹ.
"Ta biết nàng kiên cường, nhưng đau không phải giả, tuy rằng nàng không nói, ta cũng hiểu được." Thấy Phác Thái Anh còn ở kia do dự, không biết đang lưỡng lự chuyện gì, Lạp Lệ Sa có chút buồn cười nghĩ nghĩ, con ngươi vừa chuyển liền vén lên ống tay áo, lập tức che lại đôi mắt rồng con.
"Không được lộn xộn, nàng ngoan ngoãn nằm. Cơ thể nàng có nơi nào mà ta chưa thấy qua."
Lạp Lệ Sa lời này vừa ra, Phác Thái Anh xấu hổ đến bốn cái móng vuốt nhỏ đều co rụt lại.
Mắt bị bưng kín, cảm giác trên người cũng liền càng thêm rõ ràng, ngón tay của Lạp Lệ Sa chầm chậm vuốt ve dọc theo sống lưng nàng, cái đuôi, cổ, bụng, không nơi nào nàng ấy buông tha, tỉ mỉ thoa thuốc.
Phác Thái Anh cuối cùng đơn giản bất chấp tất cả, nằm liệt mặc cho Lạp Lệ Sa khắp nơi làm càn. Mắt của nàng được vạt áo che đậy, lây dính khí tức Trì Thanh, sâu kín lãnh hương, phảng phất hoa mai nở ngày đông, rất là dễ ngửi.
"Tử ngọc cao này trị ngoại thương rất hiệu quả, nhưng vai trái của nàng bị lửa rồng đốt đến lợi hại, cho dù chữa lành cũng khó tránh lưu lại sẹo, đều do ta vô dụng, không bảo vệ tốt nàng." Nghĩ đến chuyện này, Phác Thái Anh cảm thấy vô cùng buồn bã.
Lạp Lệ Sa thở dài, "Ngốc quá, nàng còn muốn hộ ta đến mức nào? Trên đời cũng không có rồng ngốc như nàng, sinh sôi đem nghịch lân đào cho người khác."
Phác Thái Anh thoáng giật mình, xoay đầu chôn vào ngực Lạp Lệ Sa, "Nàng đều đã biết?"
Lạp Lệ Sa chựng lại động tác, tìm được cổ của Phác Thái Anh, đầu ngón tay mang theo thuốc trị thương lành lạnh bôi lên vị trí nghịch lân, này vừa chạm vào, Phác Thái Anh cái đuôi lập tức cuộn lại, ẩn nhẫn mà hừ một tiếng.
"Rất đau có phải không?" Lạp Lệ Sa trong lòng hụt hẫng, vội vàng phóng nhẹ động tác.
Phác Thái Anh thanh âm đều có chút run, hô hấp cũng rối loạn, "Không đau, ta......" Nàng muốn nói rồi lại nói không nên lời, nghịch lân là nơi mẫn cảm nhất của rồng, chỉ có đạo lữ mới có thể chạm vào, tuy trong lòng nàng nhận định Trì Thanh, cũng sẽ không cảm thấy khủng hoảng, nhưng thẹn thùng là không thể tránh khỏi.
"Đó là nơi nghịch lân của Thái Anh, cẩn thận không ta băm tay ngươi xuống." Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạp Lệ Sa cũng không thèm để ý lời dọa nạt của hệ thống, thích băm tay, ngươi tự mà băm tay chính mình.
Nhưng nàng chợt nhớ đến đặc thù của Long tộc, lại phát hiện Phác Thái Anh cả người đều căng chặt, tức khắc lùi tay về, "Ta chỉ là bôi thuốc, không có ý gì khác."
Lời này nghe thế nào cũng điên cuồng dẫn người đi lệch thật xa.
Nếu rồng có thể đỏ mặt, Phác Thái Anh hiện tại khẳng định biến thành một nàng rồng đỏ.
Chỉ là túng quẫn qua đi, nàng nghĩ đến long lân trên lưng bị tổn hại, muộn thanh nói: "Ta hiện tại có phải rất xấu hay không."
Lạp Lệ Sa dừng một chút, "Ai nói, nơi nào xấu? Đáng yêu đến cực điểm, chỉ là chọc người đau lòng."
Nàng trả lời rất thẳng thắn, không phải dỗ dành lấy lòng, làm Phác Thái Anh cả người đều ngọt tư tư, nhất thời bị cuốn vào trong giây lát, cái đuôi nhỏ thích ý mà bày ra tới, vì thế đoàn lông xù xù như đóa hợp hoan kia liền lắc qua lắc lại trên bụng Lạp Lệ Sa, khiến nàng có chút tâm ngứa. Nếu không phải Rồng Con trưởng thành, lại hay thẹn thùng, nàng thật muốn bắt lấy đuôi rồng mà xoa một cái.
Thoa thuốc xong xuôi, Lạp Lệ Sa mới đình chỉ truyền linh lực cho Phác Thái Anh, thương thế đã xử lý, cũng nên làm chính sự rồi.
Nàng muốn đứng lên, nhưng bởi vì thời gian dài cấp linh lực đi ra ngoài, lại mất máu quá nhiều, đầu óc liền choáng váng, vừa đứng dậy suýt chút nữa quỳ một gối xuống.
Phác Thái Anh lập tức bay tới, nỗ lực duỗi thân thể đỡ Lạp Lệ Sa, "Nàng đừng lộn xộn, hảo hảo dưỡng thương, ta đi xem liền được."
Nàng hiểu rõ ý tứ Trì Thanh, vội vàng ngăn cản nàng ấy.
Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Nơi kia hẳn là Kim Long lưu lại, không biết còn nguy hiểm khác hay không, một mình nàng đừng đi, chờ ta khỏe lại một chút, chúng ta cùng tiến vào."
Phác Thái Anh đang muốn nói cái gì, Hồng Ảnh trong đầu nàng gấp không chờ nổi nói: "Đối phương rõ ràng nhìn ra đó là truyền thừa, truyền thừa chỉ có thể cấp một người, nàng muốn đi vào, vạn nhất xảy ra biến cố làm nàng đạt được kỳ ngộ, ngươi chẳng phải là thất bại trong gang tấc."
"Nàng không phải người như vậy, ngươi không cần mưu toan ly gián chúng ta. Ta thật sự nghi ngờ thân phận của ngươi. Ngươi quá ngu xuẩn, không phân phải trái thiện ác, ngã một lần cũng chẳng khôn hơn, hiện giờ lại hoàn toàn điên cuồng, ngươi đây là mất trí rồi, ngươi sao có thể là ta?"
"Ngươi câm miệng! Hỗn trướng, không có ta ngươi có thể đi đến ngày hôm nay sao? Không có ta, ngươi đã sớm bị Lạp Lệ Sa lột da rút gân...."
Hồng Ảnh đột nhiên dừng lại, tựa hồ phát hiện mình đã thất thố.
Phác Thái Anh hừ lạnh một tiếng, trong óc đột nhiên thanh minh, có thứ gì rộng mở thông suốt.
"Thì ra là như vậy. Ngươi làm hết thảy, cũng không phải vì muốn tốt cho ta, ngươi chỉ là muốn một vật chứa đủ mạnh, có đúng không? Ngươi cùng đám tà ma kia là cùng một phe đi? Ta hôm nay còn có thể khoái hoạt như vậy, là bởi vì sư tôn, người khiến ngươi chán ghét vạn phần chỉ hận không thể gϊếŧ chết, vẫn luôn yêu thương che chở ta?"
"Đinh, Lạp Lệ Sa độ hảo cảm +10, +10,+10."
Lạp Lệ Sa lại ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra? Độ hảo cảm có thể từ trống không mà dồn dập tăng lên sao? Thái Anh đang não bổ cái gì vậy?
Nàng bất giác cảm thấy trên mặt mát lạnh, giống như không chỗ để trốn, Trì Thanh nàng đang ở bên Phác Thái Anh, nhưng người được cộng điểm liên tục lại là Lạp Lệ Sa, đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Nàng mở to hai mắt nhìn, Phác Thái Anh lại nghiêm mặt nói: "Nàng vẫn luôn che chở ta, là bởi vì trong mắt nàng ta luôn nhỏ bé, nàng sợ ta gặp nguy hiểm. Tuy rằng ta rất thích cảm giác được nàng bảo hộ, nhưng ta cũng không muốn nàng luôn vì ta mà bị thương. Chỉ có mau chóng trưởng thành, ta mới có thể bảo hộ lại nàng, để nàng yên tâm buông tay, đi làm chuyện nàng muốn."
Nói đến đây, Phác Thái Anh mỉm cười, "Ta nhớ nàng từng nói rằng, vô luận sinh mệnh cỡ nào nhỏ bé, đều có thể tận lực ở trong khả năng của mình, làm nên một ít chuyện khiến người đời kính nể. Không kể xuất thân, không luận thực lực, chỉ cần có tinh thần bất khuất, liền có thể làm nên chuyện bất phàm. Ta cũng không có chí hướng quá xa vời, chỉ nghĩ có thể sớm chút trở nên lợi hại, che chở người mà ta yêu thương, tránh cho nàng ấy phải chịu vết thương chồng chất như ngày hôm nay."
Phác Thái Anh ánh mắt kiên định, nhìn Lạp Lệ Sa còn mang theo đau lòng cùng ảo não, nghiêm túc như một đồ đệ đứng trước mặt sư tôn bày tỏ tâm ý của mình, làm Lạp Lệ Sa trong lòng một mảnh nóng bỏng.
Nàng cũng từng nói qua, một ngày nào đó nàng sẽ buông tay, để Phác Thái Anh trưởng thành. Nhưng đến lúc thật sự buông tay, trái tim nàng lại đau đến không thể tả.
Cuối cùng, Lạp Lệ Sa chậm rãi ngồi trở về, nhìn cửa đá bên kia. Trong đó chính là kỳ ngộ thuộc về Phác Thái Anh, lần này nên để cho Rồng Con tự mình bước qua khảo nghiệm.
"Nàng cẩn thận chút, ta đợi nàng."
Phác Thái Anh nghoẻn miệng cười, vừa rồi ổn trọng đoan trang chỉ một thoáng biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt trong veo tinh khiết như một đứa trẻ.
Nàng biết, Trì Thanh tin tưởng nàng.
- ------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn cùng đồ đệ, hai người ở một chỗ thật lâu. Sư tỷ vội muốn chết.
Sư tỷ: Ta gấp đến độ hướng sư tôn cầu cứu, tưởng cứu sư muội.
Kết quả sư muội cùng sư tôn đã sớm tu thành chính quả.
Tô Ngọc: Trì tiền bối, ngài cùng sư muội ta gạo nấu thành cơm, có phải nên gọi ta một tiếng sư tỷ?
Sư tôn (trợn trắng mắt): nghịch đồ, ngươi vừa nói gì?
Tô Ngọc: phí bịt miệng của sư tôn là một ngàn thượng phẩm linh thạch
Sư tôn:........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip